Quy Đức Hầu Phủ

Chương 27


Đọc truyện Quy Đức Hầu Phủ – Chương 27


Hứa Song Uyển hơi e ngại với việc gặp mặt Thái tử phi.
Tuy nàng chưa từng gặp Thái tử phi nhưng nàng biết vị Thái tử phi này.
Thái tử phi là biểu tỷ của Vương Dao muội muội – bạn tốt của nàng, cũng chính là vị biểu tỷ của phu nhân Vương gia đã cho nàng thêm một ngàn lượng của hồi môn lúc xuất giá.
Vương gia lên chức vào kinh, lúc vào kinh thì Vương phu nhân còn chưa được làm mai với Vương đại ca.

Nói đến nhân duyên của Vương phu nhân và Vương đại ca thì Hứa Song Uyển cũng góp chút công lao.

Lúc ấy Vương đại ca và Vương phu nhân được sắp xếp xem mắt ở tiệc thưởng hoa do tỷ tỷ của Vương đại ca sắp đặt.

Vương phu nhân họ Hồng, cùng đến cũng có một cô nương Hồng gia khác.

Người đến không ít, lúc đó Vương phu nhân bị gọi đến hoa viên ngắm hoa, nói là ngắm hoa kỳ thực là gặp gỡ với Vương đại ca ở hoa viên.

Nàng ấy vừa đứng dậy thì có một chén nước hất về phía nàng ấy, lúc đó Hứa Song Uyển đang ngồi cạnh Vương Dao tiếp khách, nàng sớm đã nhìn thấy động tác của vị cô nương kia, lập tức nhanh chóng ra quyết định là ngăn cái chén kia lại khiến toàn bộ nước đổ lên người nàng; còn Vương phu nhân không xảy ra chuyện nên đi tới hoa viên.
Vương đại ca và Vương phu nhân vừa ý lẫn nhau, không bao lâu Vương đại ca cưới nữ nhi Hồng gia là Vương phu nhân vào cửa.
Sau này Vương gia đưa lễ cảm tạ nàng.
Hứa Song Uyển có quan hệ tốt với tỷ muội Vương Dao, chỉ là Vương tỷ tỷ đã sớm gả cho Vương gia, còn muội muội Vương Dao xuất giá sớm hơn nàng nửa năm.

Nàng ấy được gả làm Thiếu phu nhân vào một nhà giàu có ở một huyện cách kinh thành không xa.
Đáng tiếc kể từ khi nàng xuất giá còn chưa gặp lại tỷ muội các nàng, muội muội Vương Dao lúc trước cho nàng thêm của hồi môn cũng là do Vương phu nhân mang tới.
Lúc nàng gặp mặt với Vương phu nhân còn có thể tán gẫu được vài câu.

Trước kia nàng đến làm khách ở Vương gia từng nghe Vương phu nhân nhắc đến vị biểu tỷ làm Thái tử phi này.
Hồng gia là nhà tướng, trên đầu Hồng gia còn có Hoắc gia.


Xuất thân của Hồng gia từ Hoắc gia.

Hiện nay Hoắc gia lão tướng quân đang nắm giữ mười vạn binh quyền dưới chân núi ngoài thành, ông nổi danh là lão hổ tướng; từ niên thiếu đã chiến đấu cả đời vì Đại Vi; mà Thái tử phi xuất thân từ Hoắc gia.
Nhà mẹ đẻ Thái tử phi là một khối sắt cứng, vì thế Hứa Song Uyển đoán trước việc bức cung cũng chẳng phải nghĩ lung tung, thái tử có đủ điều kiện.
Thái tử phi Hoắc thị cũng nghe danh Hứa nhị cô nương từ biểu muội Hồng gia.

Trời vừa sáng Tuyên Trọng An đã dẫn theo nương tử lại đây, nàng ấy sai người mời Hứa nhị cô nương đến tẩm điện nàng ngồi.
Hứa Song Uyển mặc một chiếc váy xanh lam pha hồng phấn tới, suốt đoạn đường mặt nàng bị gió thổi đến hồng hào.

Hoắc thị thấy nàng hành lễ vẫn luôn cúi đầu thì cười nói nàng mau đứng lên, lúc này nàng ấy mới nhìn thấy dung nhan của Hứa nhị cô nương.
Nàng ấy khen ngợi: “Đúng là một giai nhân.”
Hứa Song Uyển vừa ngẩng đầu lập tức thấy một thiếu nữ diện trang phục đẹp đẽ, khuôn mặt dịu dàng, nhưng phong thái yểu điệu, người tầm thường không thể sánh bằng.
“Tạ ơn Thái tử phi nương nương khích lệ, cảm tạ nương nương trước kia đã ban thưởng cho thiếp thân.” Hứa Song Uyển vẫn thi lễ không đứng dậy.
Hoắc thị dùng hai tay đỡ nàng, cười nói: “Sớm biết ngươi khéo miệng như này thì đã gọi ngươi đến lĩnh thưởng, đỡ phải làm phiền công công đi một chuyến, chúng ta cũng sớm gặp mặt.”
“Tạ ơn nương nương.” Hứa Song Uyển dịu dàng nở nụ cười.
“Mau đến đây ngồi nào.” Hoắc thị lôi kéo nàng ngồi xuống cạnh lò than.
Chờ cung nữ dâng trà lên, nàng ấy đang định lên tiếng thì nghe có cung nữ tới bẩm: “Bẩm Thái tử phi, Oánh nhi cô nương tới rồi.”
“Sao tới sớm thế?” Hoắc thị đặt chén trà xuống, dùng khăn lau miệng rồi nói: “Gây ầm ĩ à?”
“Vẫn chưa ạ.” Cung nữ nhỏ giọng nói.
“Mẫu thân của ta tới chưa?”
“Ngài ấy đã tới, Cam Đường phu nhân đang tán gẫu với Minh Thiện phu nhân.”
“Dẫn nàng ấy tới chỗ Minh Thiện phu nhân đi.”
“Vâng.”
Cung nữ lui xuống, Hoắc thị lắc đầu: “Người thông minh đều kẹp chặt đuôi, chẳng có mấy người lớn lên còn tràn đầy tự tin, dương dương tự đắc…”

Nàng ấy lập tức nói với Hứa Song Uyển: “Hoắc Oánh là muội muội của ta, đợi lát nữa ngươi nhìn thấy thì biết, miệng cứ bô bô chẳng biết giữ.”
Hoắc thị vừa dứt lời, nhưng dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Ta không ngăn được nó, đợi lát nữa nó mà nói An công tử nhà ngươi điều gì thì ta cũng chẳng có cách ngăn cản.

Nếu ngươi có biện pháp xé rách miệng nó thì ta sẽ không trách ngươi.”
Hứa Song Uyển im lặng nhìn Thái tử phi một lúc.
Hoắc thị phất tay: “Ta nói thật, ngươi nhìn thấy sẽ biết.”
Nàng ấy nói xong rồi đứng lên, nói với Hứa Song Uyển: “Ngươi tới Tụ Phương Viên trước đi, hôm nay nữ quyến đều ở bên kia.

Ta còn phải gặp mấy nhà phu nhân rồi mới qua, không đi cùng ngươi được.”
“Vâng, nương nương, thiếp thân xin cáo lui.”
Hoắc thị nhìn bóng nàng khuất xa thì mới lầm bầm lầu bầu: “Phải cắt đứt mầm tai hoạ kia mới được, không thể để ngoại tổ giữ lại đắc tội với người khác.”
Thái tử muốn dùng vị kia thì không thể giống như trước, thờ ơ trước mấy lời khó nghe kia.
**
Hứa Song Uyển vừa tới chưa lâu, còn chưa thấy mấy vị phu nhân đã đến Tụ Phương Viên.

Nàng vừa mới tìm được vị trí sát bên cửa sổ, vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy Hoắc gia Hoắc Oanh vị cô nương kia, đúng thật là giống những lời Thái tử phi đã nói.
Hoắc Oánh cô nương này vọt đến trước mặt nàng, nàng ta chạy vội tới với khuôn mặt đầy hiếu kỳ nhìn nàng, hỏi: “Ngươi là thê tử của con ma ốm của phủ Quy Đức Hầu mới cưới à? Ngươi không sợ chết ư?”
Hứa Song Uyển còn chưa đáp lời thì nàng ta lập tức ngồi xuống trước mặt Hứa Song Uyển: “Ngươi biết thê tử đầu tiên của hắn đã chết chưa?”
“Châu nhi muội muội từ bé đã rơi xuống nước.” Hứa Song Uyển giương mắt nhìn về người tiến đến trước mặt nàng, nàng lạnh nhạt nói: “Khi đó nàng ấy còn nhỏ, chưa kết hôn với phu quân của ta, vị cô nương này nói sai rồi.”
Hoắc Oánh không phản đối: “Dù sao cũng đã chết.”
Hoắc Oánh quen thuộc bắt nạt Tuyên Trọng An.
Năm ấy nàng ta mới mười tuổi đã thấy Tuyên Trọng An, nàng ta yêu cầu Tuyên Trọng An làm chân sai vặt đi lấy đồ cho nàng ta.


Người ta không phản ứng lại nàng, nàng ta là nữ nhi Hoắc gia! Nàng để mắt tới hắn mới cho hắn làm việc vì nàng mà hắn lại dám không để ý? Lúc ấy nàng ta tức giận đến mức cầm đá ném vào người hắn.
Sau này nàng ta biết thân phận của hắn, biết thánh thượng không vừa mắt phủ Quy Đức Hầu thì nàng ta càng công khai bắt nạt hắn, vừa thấy đã muốn giẫm hắn đá hắn.

Có lần nàng ta dẫm Tuyên Trọng An được thánh thượng khen thì nàng ta càng trắng trợn chẳng kiêng dè, đáng tiếc nàng ta không gặp được hắn mấy lần; thậm chí đến ba, bốn năm còn chưa gặp lại.
Hôm nay nàng ta tiến cung nghe nói Tuyên Trọng An dẫn theo thê tử mới kết hôn lại đây, còn bị Thái tử phi tỷ tỷ nhà nàng triệu kiến; nàng ta suýt nữa vọt vào tìm người, đáng tiếc bị ngăn cản.

Nàng ta rất nhanh đã tìm thấy người mà con ma chết sớm mới cưới, vì thế lúc nàng ta nhìn thấy người này cũng rất tò mò: “Cũng chẳng biết ngươi sống được mấy ngày.”
“Vị cô nương này, ngài bao nhiêu xuân xanh rồi?” Hứa Song Uyển nhìn nàng ta, lạnh lùng mở miệng.
“Ta ư, ngươi hỏi để làm gì?” Hoắc Oánh cũng không ngốc.
“Ta thấy ngài có vẻ trạc tuổi ta.”
“Khanh khách,” Hoắc Oánh che miệng cười duyên: “Không nói cho ngươi, xuân xanh của bổn cô nương há để người như ngươi hỏi?”
“Không nói cho ta cũng được,” Hứa Song Uyển lạnh lùng cười với nàng ta: “Chờ ngài không còn nữa thì ta lại hỏi người khác.”
“Bọn họ sẽ không nói cho ngươi…” Hoắc Oánh nói đến đây, đột nhiên hiêu ra, khuôn mặt nàng ta nhanh chóng lộ vẻ hung dữ: “Ngươi có ý gì? Xú nha đầu.”
“Như ngài nghĩ.” Hứa Song Uyển nói đến đây thì không muốn nói thêm với người này nữa.

Hoắc Oánh mới nói mấy câu đã khiến nàng tức ngực, nếu cùng nàng ta nói chuyện nữa thì nàng sợ nàng không duy trì được sắc mặt.
Nàng vừa nói xong lập tức đứng lên, sắc mặt cũng lạnh tanh.

Hoắc Oánh bị sắc mặt khó coi của nàng doạ cho hết hồn, nàng ta vừa lui về sau mấy bước thì Hứa Song Uyển nhân cơ hội đi ra ngoài, nhấc chân bước về phía hành lanh.
Ngu nương tử hôm nay đi theo cũng bị chọc tức đến hai mắt đỏ lên, nàng ấy đi theo Thiếu phu nhân đến hành lang.

Lúc ra đến hành lang, quản sự nương tử xưa nay vốn bình tĩnh như một khối băng không nhịn được cắn răng nói: “Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
“Trước kia nàng ta cũng nói thế trước mặt trưởng công tử à?” Hứa Song Uyển lạnh lùng quay đầu lại nhìn nàng ấy.
Nàng muốn tránh người khác nên dẫn người bên cạnh đến mái hiên đón gió chỗ hành lang.
Lúc này song cửa sổ hành lang đã đóng chặt, nàng đi tới phía trên mái hiên thì gió phả vào mặt nàng, nhưng hiện tại ngực nàng nóng rực, thiêu cháy trái tim khiến yết hầu nàng đau đớn.
Gió to thổi vào Thiếu phu nhân, cũng làm dịu đi độ nóng trong mắt Ngu nương tử, chỉ nghe nàng ấy bất dắc dĩ nói: “Từng nói.

Mấy năm trước trưởng công tử nói không cần tính toán với một tiểu cô nương như nàng nên chúng ta để phu nhân đến Hoắc gia nói một chút; sau khi phu nhân trở về thì nói nàng ta rất tốt, chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện ăn nói lung tung.


Sau này lại xảy ra một lần nữa, Khương gia phu nhân đi tới làm ầm với các nàng thì bị người của Hoắc gia đuổi ra.

Trưởng công tử thương Khương gia phu nhân nên nói các ngài ấy không cần lo việc này, cứ sống chết mặc bay, mãi đến hôm nay, mãi đến hôm nay…”
Mãi đến hôm nay nàng ấy lại nghe được một lần nữa, nước mắt theo khoé mắt Ngu nương tử chảy xuống.
Hứa Song Uyển cắn răng siết chặt tay, Ngu nương tử thấy nàng đột nhiên quấn chặt quần áo trên người thì nghe nàng nói: “Trở về.”
Trở lại, tránh cái gì mà tránh.
Tránh được mùng Một cũng không tránh được ngày Rằm.
**
Hứa Song Uyển đang muốn quay người đi lên bậc thang, còn chưa đi được hai bước thì thấy phía trước có người cầm roi dài tiến lại đây, luôn miệng nói: “Ta quất chết ngươi con ma chết sớm này, lại dám nói xấu bổn cô nương, lại dám nói ta không sống được.”
Nàng ta vừa vọt tới thì Hứa Song Uyển lập tức xoay người đứng ở một góc bậc thang.

Hoắc Oánh lao tới cũng không nhìn thấy thềm đá dưới chân nên trượt chân lăn xuống dưới.
Tụ Phương Viên xây trên cao, một thềm đá có hai mươi bốn bậc.

Tay Hoắc Oánh cầm roi lăn xuống khiến các nha hoàn bà tử cũng không kịp ngăn, mấy người sửng sốt một chút mới cuốn quít thất thểu chạy xuống dìu nàng ta.
“Ô.” Hoắc Oánh vừa được đỡ thì lập tức khóc toáng lên.
Hứa Song Uyển quay đầu nói với Ngu nương tử: “Hoàng thái tôn trăm ngày có thể làm loạn đến mức này, Hoắc cô nương đúng là có mặt mũi lớn nhỉ, chẳng trách nói chuyện cũng không biết tránh hiềm nghi, cũng không sợ làm ồn Hoàng thái tôn.”
“Cũng phải.” Ngu nương tư cúi đầu một cái.
Khách quý đã đến thì cau mày nhìn về phía Hoắc Oánh, còn có mấy người nghe thấy động tĩnh nên chạy tới.

Quý phu nhân đang đúc bên cạnh Hứa Song Uyển nghe nàng nói cũng gật đầu phụ hoạ, không nhịn được mở miệng: “Không có quy củ.”
Đúng là không có quy củ, Hoắc gia dưỡng nữ nhi cũng chẳng biết quản, cứ thả ra gây đắc tội người khác.

Chẳng biết người nhà này nghĩ như nào, ỷ vào Thái tử phi sinh được Hoàng thái tôn nên không coi mình là người ngoài, nghĩ bản thân còn cao quý hơn Hoàng thái tôn ư?
Lần này cũng chẳng ai đồng tình với Hoắc Oánh, quý phu nhân kia chạy tới cũng có giao tình với Hoắc gia.

Nàng ấy cũng đau đầu khi với Hoắc gia cô nương này, nói với Hứa Song Uyển: “Ngươi chính là thê tử mới vào cửa của Tuyên gia à? Đến đây đi, không cần để ý nàng ta.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.