Quy Đức Hầu Phủ

Chương 137


Đọc truyện Quy Đức Hầu Phủ – Chương 137


Bảo Lạc sẽ lên đường vào tháng hai, dẫn theo con rể Quách Tỉnh Là Giang Phong, còn bảo Giang Phong dẫn theo thê tử đi cùng.
Quách Tỉnh thân là thống lĩnh Ngự lâm quân, từ chối thẳng thừng việc Hoàng đế giật giây con rể.

Nhưng sau khi Hoàng đế lên đường, hắn mới biết con gái vẫn lén lút chạy theo con rể, còn ném hai đứa cháu ngoại lại cho ông.
Quách Tỉnh tìm Tuyên tướng, trợn mắt qua lại với Tuyên tướng một lúc.

Cuối cùng, ông đành ngồi xuống uống trà với Tuyên tướng.
Tuyên Tướng hỏi ông: “Có phải Ngự Lâm quân muốn mở rộng nhân số không?”
“Lương bổng đâu? Lấy đâu ra?” Quách Tỉnh lạnh nhạt đáp.
So với trước kia không hé răng nửa lời trong mọi việc, chỉ tuân lệnh làm việc.

Hiện giờ, cuối cùng Quách thống lĩnh cũng có thể nói nhiều hơn mấy câu.
“Chọn một ít từ binh doanh Địa Châu, ngài thấy thế nào?”
Quách Tỉnh nheo mắt nhìn hắn.
“Ngài đừng nhìn ta như vậy, không để ngài đi, ta để Thích thống lĩnh đi.”
“Thích Phương Nguyên đồng ý à?”
“Đồng ý.”
“Ồ?”
“Thánh thượng đã thương lượng xong xuôi với ta, nói sau này nếu ngài lui thì vị trí của ngài sẽ là của hắn…”
Quách Tỉnh cười lạnh.
“Vị trí của hắn mà, chỉ cần Giang Phong theo thánh thượng thì sẽ là của hắn rồi.”
Nụ cười lạnh của Quách Tỉnh từ từ nhạt đi, một lát sau, hắn nói: “Các ngài muốn Giang Phong làm việc cho thánh thượng?”
“Ừ.”
“Thánh thượng cũng nói vậy?”
“Ý kiến của ngài ấy.”
Quách Tỉnh cười lạnh một lần nữa, không tin.
Nói về thánh thượng, hiện giờ ông cũng có hiểu biết.

Dù ngài ấy có mười trái tim thì cũng chẳng khéo bằng Tuyên tướng.
“Giang Phong giống ngài, nhưng cũng không giống lắm.

Quách đại nhân đừng để ý, ta cảm thấy, hắn ngay thẳng hơn ngài một chút, cũng có thể hiểu được, hắn tuổi còn trẻ mà.

Nhưng nói đến đây, ta vẫn hơi khó hiểu, hắn nhìn có vẻ chính trực, nhưng tâm tư không cạn đâu…” Tuyên Trọng An nhìn ông.
Quách Tỉnh biết câu này hỏi ông thì mọi chuyện còn chưa chắc đã xác định.
Nhưng chỉ cần hắn lên tiếng, điều đó có nghĩa là hắn thực sự chấp nhận điều kiện trao đổi này.
Im lặng một lát, ông mở miệng: “Nó là trẻ mồ côi.

Trước kia phụ thân nó và ta là đồng hương, xuất binh nhập ngũ cùng nhau, sau đó ông ấy trở về quê hương, còn ta đến kinh thành.

Phụ mẫu nó mất sớm, khi nó cầm tín vật đến tìm ta, đi từ quê hương đến kinh thành ròng rã hai năm.

Tuyên đại nhân, khi nó tìm thấy ta mới chỉ tám tuổi.

Một mình, đi chân đất, lòng bàn chân bị mài mòn, tìm tới ta nói muốn làm lính, muốn nổi bật hơn người.”
“Ngài gả nữ nhi cho hắn…”
“Nó có tham vọng,” Quách Tỉnh mỉm cười: “Nhưng muốn cưới nữ nhi vũ phu của Quách gia ta thì ai mà không có tham vọng? Ta có hai trai một gái, đều vất vả mới có thể sống sót.

Ta biết, hai đứa nó là thịt trong tim ta.”
Có lẽ là báo ứng, trong một đống con cái của ông chỉ có hai đứa trưởng thành.

Thân thể của nhi tử không tốt, tuy đã sinh cho ông ba đứa cháu, nhưng Quách Tỉnh biết, nhi tử sẽ đi trước ông.
Các cháu chưa trưởng thành nên ông cần một người thừa kế, thay Quách gia giữ cửa.

Nếu không nhà như Quách gia, sau khi ông ngã xuống thì chắc chắn sẽ bị kẻ thù cũ ăn tươi nuốt sống.
Những người như họ, hoặc là hoàn toàn đi xa tha hương, biệt tăm biệt tích trong kinh.

Nếu không, chỉ có thể đứng đầu trong đao phủ đi đến cuối đường, tuyệt đối không thể ngã xuống.
“Nhưng ngài vẫn chọn hắn.”
“Ừ, Tuyên đại nhân, chúng ta đã qua lại vài lần, ngài cũng biết Quách mỗ là người như vậy, ” Quách Tỉnh hững hờ búng tay áo, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn đến mức không nhìn ra chút nhân tính nào: “Đao lên đao rơi, xưa nay hạ đao chưa từng chậm trễ một giây phút nào.”

“Uy nhân của Quách đại nhân, ta đã nghe nói từ lâu.” Thanh đao sắc bén thuận tay nhất mà tiên đế đã sử dụng.
“Nó cũng như vậy,” Quách Tỉnh lạnh nhạt nói: “Tuyên đại nhân, ta nghĩ ngài khá thưởng thức Giang Phong.

Nếu đã thưởng thức, ngài sẽ hiểu được một người như nó, trong lòng cất giấu một con mãnh thú.

Nó chính trực, nhưng cũng không phải là người đơn giản như vậy.

Nếu nó ngu ngốc như vậy thì hồi còn bé sẽ không sống được ngày đi tới kinh thành tìm ta.

Mà điểm này, nó cũng chưa từng kiêng dè ta.

Nó trèo lên đường này, nỗ lực của nó cũng xứng đáng với mãnh thú ẩn giấu trong lòng.

Tuyên đại nhân, nó đúng thật tự tay đánh một con mãnh hổ đến cầu hôn nữ nhi của ta, chứ không phải giống mấy đứa nhăn nhó đi theo phía sau mông của nữ nhân, chỉ được cái mã, nhìn thấy bản tướng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.”
Chưa kể, hãy đối xử với nó bằng mắt.
Trong lòng bọn họ coi ông như ác ma giết người mà còn nghĩ đến việc cưới nữ nhi nhà ông, mượn danh tiếng của ông.

Cứ như thể ông là một vũ phu không có não, là một con chó mới lên chỉ dựa vào đao mà có thể ngồi vào vị trí thống lĩnh Ngự lâm quân này.
Đặc biệt là đám sĩ phu.

Bọn họ một bên sợ hãi ông giết người như ngoé, tận đáy lòng thì coi thường xuất thân của ông, nhưng đồng thời lại đến nịnh nọt cầu cưới nữ nhi nhà ông.

Hiện giờ, Quách Tỉnh thấy những người này còn lười chẳng buồn cười lạnh.
“Ồ?”
“Nó còn cân nhắc thấu hiểu tâm tư của ta.

Một đứa trẻ mồ côi, chỉ cho nó một cơ hội, nó leo lên nhanh hơn bất kỳ ai trong quân đội thì làm sao đầu óc nông cạn cho được?” Quách Tỉnh nói tiếp: “Nông cạn, ta có thể để một người không bảo vệ được nữ nhi nhà ta cưới nữ nhi của ta? Cũng giống như ngài, nông cạn thì sao có thể đứng ở vị trí này?”
Tuyên Trọng An làm như không nghe thấy, đổ chén trà nguội trong tay trong lồng ngực rồi lại rót cho ông một chén, tiếp tục hỏi: “Vậy là Quách thống lĩnh tin tưởng con rể ngài?”
Quách Tỉnh không trả lời hắn, mà cầm chén trà vừa được rót, mặc kệ nó có nóng hay không cũng uống một hớp rồi đặt cái chén lên bàn, nói: “Để Thích phó thống lĩnh đi, kinh thành để ta trấn giữ.”
Tuyên Trọng An đợi chính là những lời này.

Hắn gật đầu, rót cho Quách Tỉnh một chén: “Quách đại nhân quả nhiên là người sảng khoái.”
Quách Tỉnh cười lạnh.
Hắn sảng khoái, so với Tuyên đại nhân toàn thân đầy tâm cơ, cũng không biết hắn lấy đâu ra biện pháp biết ông muốn rút khỏi việc này.
Vì vậy, Bảo Lạc còn chưa đi được hai trăm dặm thì Thích Phương Nguyên đã dẫn theo người đuổi kịp tới.
Bảo Lạc nhìn thấy hắn thì vô cùng mừng rỡ, đỡ hắn quỳ thỉnh an đứng lên: “Phương Nguyên thúc, đây là thúc đồng ý đi cùng trẫm tới Giang Nam khiêng bạc?”
Thích Phương Nguyên mặt vuông lắc đầu: “Giết người còn được, còn khiêng bạc, nếu ngài thiếu người thì để thần chọn mấy người có sức lực lớn đi theo ngài?”
Bảo Lạc rất thất vọng: “Bỏ đi, bên phía Giang Phong đã chọn mấy đại lực sĩ mang theo.”
Hắn mời Thích Phương Nguyên vào phòng, vừa đi vừa nói với ông ta: “Nếu thúc giúp trẫm khiêng, trẫm đồng ý với thúc là sẽ thưởng hai phần tám…”
Thích Phương Nguyên hỏi hắn: “Thái đại nhân không kiểm tra sổ sách?”
Bảo Lạc ngây người: “Ách, quên mất người này.”
Quên mất Hộ bộ Thượng thư liều mạng đòi tiền đến chết.
Chờ vào phòng, Bảo Lạc đứng dậy, và nói với hắn: “Là nghĩa huynh của trẫm kia cử thúc đến bảo vệ trẫm à?”
“Cũng không việc chính, quan trọng là thần muốn đến Giang Nam tuyển binh,” Thích Phương Viễn thành thật nói: “Tuyên đại nhân nói ngài ở đây, đúng lúc giúp thần xem qua, chọn mấy con cháu nhà giàu, kéo thêm chút bạc từ nhà bọn họ, vừa khéo phát lương bổng ba, năm, bảy năm cho quân đội, đỡ cho Thái đại nhân mỗi ngày khóc than với thần là muốn về quê làm ruộng.”
Bảo Lạc nhíu mày: “Vậy trẫm phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Ngài cứ từ từ nghĩ.” Thích Phương Nguyên cười cười nói.
Đến khi nhìn thấy Hoàng hậu, gương mặt chính trực của Thích Phương Nguyên đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Hoàng hậu giúp đỡ ông nhiều, thấy ông còn thi nửa lễ, Thích Phương Nguyên không dám nhận, lại trả đại lễ.

Bảo Lạc ở một bên say sưa quan sát, còn hỏi Thích Phương Nguyên: “Trước kia thúc thấy nương ta có phải là dáng vẻ này không?”
Thích Phương Nguyên thấy hắn hỏi người không liên quan, chỉ đành cười khổ không thôi.
Trong chuyện của tiên đế và Minh nương tử, ông là tội nhân.

Ông nhận ân tình của Minh nương tử, nhưng vì tính mạng và tiền đồ mà bỏ qua sự khuất nhục và thống khổ của nàng, để mặc nàng một nữ tử yếu đuối tự mình giãy dụa.

Ông không xứng đáng được tân đế tôn kính như bây giờ.
Bảo Lạc đã nói chuyện với ông, nói với ông rằng hồi ấy ông cũng chẳng có cách.

Thích Phương Nguyên cũng không dám thật sự quên hết.


Ông là một người tham sống sợ chết, cũng chính là khi đó ông đoán thời của của tiên đế đã qua, lúc này mới lôi kéo Bảo Lạc đến bên người, và giúp Bảo Lạc.
Nhưng Bảo Lạc lớn lên từ phố phường, suy nghĩ cũng tiên tiến.

Đêm nay bọn họ lên thuyền, lúc quân thần hai người vây quanh bếp đun rượu uống tâm sự, hắn mới nói với Thích Phương Nguyên: “Phương Nguyên thúc, thúc nói thúc sợ chết, ai không tham sống sợ chết chứ? Trẫm cũng sợ, bây giờ trẫm sợ giống như thời trẫm làm côn đồ phố phường, chẳng khác gì.

Tất cả chúng ta đều là con người, ai mà không nghĩ tới sống? Trẫm cũng chỉ muốn trút giận cho nương nên mới lấy can đảm đi tới kinh thành.

Thúc cũng không biết, trên đường đi ta gào thét lau nước mắt bao nhiêu lần, đều là sợ thủ đoạn…”
Sợ thủ đoạn dơ bẩn.

Trời vừa tối, hắn liền lo lắng trong bóng tối sẽ có thứ gì đó lao ra doạ hắn sợ chết, sẽ có sói tới ăn thịt hắn, suy cho cùng chính là sợ chết.
“Thúc sợ là chuyện bình thường, thúc sợ không phải nói thúc không có lương tâm.

Nương ta còn nói trước khi người đi, thúc còn nhét bạc cho người, một khoản tiền lớn.

Sau đó nương ta mở ra liền giật nảy mình, nói đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi thúc.”
“Ngài nói xem.” Thích Phương Nguyên gắp đậu phộng vào đĩa trước mặt hắn.
“Các ngươi làm thị vệ, sao lấy được nhiều tiền như vậy? Sao trẫm làm Hoàng đế mà luôn cảm thấy mình nghèo.” Bảo Lạc không biết xấu hổ, hỏi.
Thích Phương Nguyên dở khóc dở cười nhìn đôi mắt sáng ngời tươi cười của hắn.
“Đều có nhà phải nuôi, đều có cửa nhỏ tự mình lấy tiền, đây là ngài muốn hỏi ta, cành cây dây leo quấn quanh ở giữa này, phải tu như nào phải cắt như nào đúng không?” Thích Phương Nguyên cũng biết nội cung có nhiều yêu ma quỷ quái, không thoát khỏi liên quan với mấy người trong Ngự lâm quân.
Người có thể mỗi ngày ra vào hoàng cung chính là đám Ngự lâm quân bọn họ, nội phủ trong ngoài đều không ai tiện hơn bọn họ.
Dù là bọn họ ở trong hay ngoài thì đều là con người.

Là người thì phải ăn uống ngủ nghỉ, là người thì muốn có tiền, là người thì muốn có chút uy phong, là người thì tham lam, nhưng làm sao bạc tự đến? Chỉ dựa vào chút bổng lộc hàng tháng làm sao có thể chèo chống? Ở đây, đương nhiên sẽ có người sẽ dựa vào chức vụ để tiện ra tiền làm việc.
Phải nói, Quách Đại thống lĩnh và Ngự lâm quân dưới trướng ông xem như rất tốt.

Lúc trước Hoắc Diệp ở đây, một đám người trẻ tuổi kia, đó mới là mặn mà không kiêng, bạc nào cũng muốn.

Hoắc Tự lấy bạc lôi kéo người, khiến Ngự lâm quân vốn trị quân nghiêm minh lại càng trở nên kiêu ngạo hơn.

Nếu như không phải Quách Tỉnh ở sau lưng chủ trì đại cục thì tay phải Ngự lâm quân chắc không nắm nổi trường thương đại đao chân chính, trở thành nơi tụ tập của lưu manh các đường.
Thích Phương Nguyên và Quách Tỉnh cùng là người của tiên đế.

Trước mặt tiên đế, bọn họ không có giao tình, lén lút cũng không lui tới.

Nhưng nhiều năm ở chung hai người bọn họ còn có thể bình an vô sự, thật ra trong lòng, bọn họ cũng đồng ý đối phương là đối phương tốt nhất của mình, đồng bào thích hợp nhất.
Những quanh co khúc khuỷu trong chuyện này không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ ràng, nhưng Hoàng đế muốn hỏi thì Thích Phương Nguyên cũng bằng lòng nói với hắn.
Ngữ khí của hắn tốt, tất nhiên Bảo Lạc nghe ra, liền cười tủm tỉm hỏi: “Vậy có thể sửa, có thể cắt được không?”
Dứt lời, hắn cũng nói thật: “Quách thống lĩnh à, đối mặt với trẫm, ánh mắt kia giống như cái chết.

Trẫm sợ hắn, có lời cũng không dám nói, vẫn nên để lại cho Tuyên tướng đại nhân đối phó đi, trẫm cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ ngươi.”
Tân đế người này, luôn làm cho người ta không tiếp nổi.

Thích Phương Nguyên bị hắn gọi là Phương Nguyên thúc, cũng thật sự coi mình là thúc.

Ông tự giễu cười cười, ổn định tâm trạng, trầm ngâm một chút rồi nói với Bảo Lạc Hoàng: “Có thể, đều có thể, nhưng phải sửa như nào, cắt như nào thì phải có điều lệ.

Nhưng những chuyện này cũng không đơn giản, tuy nhiên vấn đề hiện giờ của chúng ta không lớn, chờ lát nữa thần trò chuyện với Giang giáo úy một chút, đến Giang Nam thì thần lại nói với ngài.”
Bảo Lạc cân nhắc: “Tuyên tướng phái thúc tới đây, ở lại với Giang đại nhân, chắc hẳn đánh vào chủ ý này?”
Lần này Thích Phương Nguyên bắt đầu cười to.
Có thể không đúng à, Tuyên tương triệu ông qua, câu đầu tiên chính là nói chuyện đã thành, ông thu dọn xong thì dẫn người đi qua đi, cũng quen thuộc với Giang đại nhân.

Dù sao đây cũng là người sau này phải giao tiếp mỗi ngày.
Trên gương mặt Bảo Lạc cũng nở nụ cười, than “ai” một tiếng rồi nói: “Quách đại nhân thật đúng là có thể đồng ý à? Cơ mà ta nhìn hắn cũng không giống loại người gặp dòng nước xiết thì lui.”
“Trên người nó có nội thương, nhìn thì vẫn ổn.” Thích Phương Nguyên lấy rượu nóng ra khỏi lửa, nụ cười trên mặt từ từ biến mắt: “Nhưng thật ra mấy năm nữa nó cũng không cầm được đao, chuyện này chẳng có mấy người biết.

Thần nói, ngài cũng chỉ nghe một tai.”
Trên đời này có mấy chuyện thật sự có thể thuận theo tự nhiên, Bảo Lạc Hoàng cũng thật sự là vận khí tốt mới lên ngôi dưới tình huống thế lực của tiên đế yếu đi.


Bằng không, dù cho có loại người như Tuyên tướng mưu đồ thay thì cũng không thể ngồi vững.
“Việc này, nghĩa huynh của trẫm có biết không?”
“Chắc là ngài ấy đoán ra.” Thích Phương Nguyên thở dài: “Quách đại nhân giấu rất sâu việc này, chính là vị Dược Vương Dược Vương cốc kia nổi danh mà nó cũng chưa từng mời vị ấy chẩn đoán.

Đều là tự mình bí mật xuất kinh tìm đại phu ở nơi khác, nhưng lần trước nó tìm một đại phu trẻ tuổi vân du bốn phương, sợ là lộ chân tướng ở đó.”
“Hả?” Bảo Lạc không nghe rõ.
“Đại phu tuổi vừa trẻ y thuật lại tốt, có thể là người bình thường không?” Sau đó bên phía ta tra ra, nói tiểu thần tiên trẻ tuổi kia đi ra từ Dược Vương cốc.
“Đúng là gặp xui.” Bảo Lạc đồng tình nói: “Đám người ở Dược Vương Cốc, dù là già hay trẻ, nam hay nữ, đều xem Tuyên mặt trắng đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
“Ai.” Thích Phương Nguyên thở dài: “Nào, uống rượu, lão thần rót cho ngài.”
“Được, đầy chén đầy chén…”
“Trở về, nương nương không mắng ngài chứ?”
“Mắng chứ, không phải đến lúc đó say sẽ không nghe thấy sao?”
“Ngài đúng là….”
Quân thần hai người nói vài câu chuyện phiếm rồi lại nhắc đến chính sự.

Đêm nay, bọn họ uống rượu mãi đến tận nửa đêm cũng chưa uống hết.
Có cung nữ thấy thánh thượng chưa trở về, giục Hoàng hậu nương nương nằm xuống ngủ trước.
Tề Lưu Uẩn cười lắc đầu: “Đợi lát nữa.”
“Nếu không để nô tỳ thay ngài đi mời Thánh thượng?”
“Không cần, chờ một lát.” Tề Lưu Uẩn lắc chiếc giường nhỏ bên giường, thấy nữ nhi ngủ yên ổn, phất tay với cung nhân: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Nửa đêm qua đi, Tề Lưu Uẩn mới đợi được Bảo Lạc được đỡ trở về.

Bảo Lạc hừ hừ kêu đau đầu, chờ uống xong canh giải rượu, đầu hắn rụt trên gối, mở to đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn Hoàng hậu nương nương: “Thích đại nhân không dễ dụ dỗ.”
“Ông ấy tính ra đã là nguyên lão tam triều rồi.” Người có thể sống tới ngày nay thì có mấy ai dễ dụ?
“Cơ mà, ông ấy đối xử với trẫm không tệ.” Bảo Lạc lại hài lòng: “Vẫn bằng lòng nói thật với trẫm, trẫm không nhìn lầm ông ấy.”
Hoàng hậu nương nương nở nụ cười.
Bảo Lạc Hoàng nhìn ánh mắt nàng, trong nháy mắt liền híp lại thành một khe hở.

Dáng vẻ híp mắt quả thực làm cho Hoàng hậu nương nương dở khóc dở cười, đành chịu thua.
Người này, khuôn mặt hắn lớn lên chẳng giống trái tim hắn chút nào.
Mặc kệ Thích thống lĩnh là ai, đối mặt với lời nói chân thành của hắn thì há có thể không thật lòng đối mặt? Dù xuất phát từ thân phận gì, là thần tử, hay là thế thúc thì ông ấy đều xứng đáng với tấm lòng này của Bảo Lạc, mới có thể ở bên cạnh Bảo Lạc.
Bảo Lạc lên thuyền đi Giang Nam.

Trong phủ Quy Đức Hầu, cuộc sống của Hứa Song Uyển từ phức tạp trở nên bình thường như trước.
Không lâu sau, nàng nhận được thiệp cưới của Chung gia.

Cuối cùng, đại lang Chung Ngô Đồng cũng sắp cưới.
Hứa Song Uyển đưa thiệp cưới cho Tuyên Trọng An.

Hôm đó trở về, Tuyên tướng cầm thiệp cưới cau mày xem xong, ngẩng đầu nói với nàng: “Không cho nàng đi giúp đỡ.”
“Vâng.” Hứa Song Uyển gật đầu.
Tuyên Trọng An nhìn nàng vài lần, xác định nàng không có ý đó thì mới buông thiệp mời xuống.
Hắn vào phòng ngủ, ngủ đến một lúc cũng không có ai tới gọi.

Hắn đập vào giường mấy lần mới thấy Vọng Khang tiến vào kéo tay mình: “Ăn cơm.”
“Nương con đâu?” Tuyên Trọng An kéo con lên giường.
“Trong bếp.”
“Làm gì?”
Vọng Khang bĩu môi, bất mãn: “Nói là muốn tự tay làm bát mì cho đại bảo bảo trong nhà.”
Vọng Khang chọc vào mặt phụ thân: “Con mới là đại bảo bảo trong nhà.”
Khoé miệng Tuyên Trọng An cong lên.

Hắn nói với Vọng Khang: “Thỉnh thoảng cũng chừa cho phụ thân con ít.”
Vọng Khang cạo mặt, xấu hổ xong lại gật đầu: “Vậy không thể quá nhiều, vậy đêm nay có thể luyện chữ ít hơn một trang không?”
“Không thể.” Tuyên tướng cứng mặt, lại trở thành nghiêm phụ.
“Quỷ nhỏ, đến đây!” Dứt lời, Vọng Khang kéo quyển sách chứa tranh mà ngoại tổ để lại cho cậu: “Người đọc cho con nghe đi.”
Tuyên Trọng An ôm nhi tử đọc sách một lát thì tiểu nữ nhi tỉnh dậy.

Chờ tiểu nữ nhi được ôm đặt nằm cùng bọn họ trên giường thì mệt mỏi trong người hắn đã biến mất hơn nữa.
Đêm nay, hắn ngủ rất sâu, nửa đêm gọi to tên của tổ phụ và ngoại tổ phụ.

Sau khi Hứa Song Uyển và những người gác đêm bên ngoài tỉnh lại mà hắn cũng không tỉnh.
Hắn không tỉnh, Hứa Song Uyển không ngủ được.

Nàng ôm đầu hắn vào lòng, nằm tựa đầu nửa người trên giường, suy nghĩ cả đêm.
Ngày mai, trượng phu đi đến nha môn.

Nàng bận hết việc của buổi sáng xong liền qua Thính Hiên Đường.
Khoảng thời gian này, bà bà bị bệnh.


Bà bà sinh bệnh được mấy ngày thì công công cũng ngã bệnh.

Mấy hôm bà bà sinh bệnh, Hứa Song Uyển không cần thường xuyên qua thăm.

Mỗi ngày chỉ đi một chuyến, xem tình hình.

Sau đó, công công bị bệnh, sớm muộn gì nàng cũng phải qua một chuyến.

Đại phu đến, cũng phải đi theo hỏi han, cho nên gần đây nàng vất vả không ngừng vì công công và bà bà.

Thời điểm cực kỳ mệt mỏi cũng chỉ nhắm mắt lại, nhịn rồi bận rộn tiếp.

Bởi vậy, trưởng công tử cũng buồn bực không thôi, tính tình còn khó chiều hơn trước.
Hứa Song Uyển cũng biết tính tình hắn khó chịu hơn là bởi vì hắn đi thăm công công và bà bà.

Bà bà khóc lóc cầu xin trước mặt hắn.

Mặt khác, cũng vì bên phía công công.

Chỉ qua mấy tháng mà ông hoàn toàn không giống Quy Đức Hầu trước kia.

Hồi trước, công công cũng đang độ tuổi trung niên, nhưng cũng phong độ nhẹ nhàng, tướng mạo khôi ngô, đi ra ngoài nói ông mới ba mươi cũng chẳng quá.

Hiện tại, tinh thần ông như cây khô, nghiêm túc cẩn thận, cả người như già đi hai ba mươi tuổi.
Tối hôm qua, Hứa Song Uyển suy nghĩ cả đêm.

Nàng đột nhiên nghĩ, không thể phí thời gian với những ngày tháng như vậy nữa.

Bằng không, Hầu phủ sẽ phí thời gian đến chết.
Hiện giờ, công công và bà bà không ở cùng phòng.

Trước kia, Hứa Song Uyển hầu hạ công công uống thuốc xong, đang định mở miệng, lại nghe công công thất vọng nói với nàng: “Hôm nay Vọng Khang không đến à?”
Hứa Song Uyển nhìn vẻ mặt thất vọng của ông, sửng sốt một chút rồi mới lắc đầu.
“Đúng rồi, bận nhỉ? Đến tuổi học chữ rồi nhỉ.” Ông cũng đã già, cháu trai cũng không còn thích gần gũi với ông như trước.

Quy Đức Hầu khó nén buồn bã ủ rũ, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, giải thích cho cháu trai.
“Không, hôm nay con có việc muốn nói với người nên không mang cháu đến.

Chờ đến buổi chiều, con nói cháu đến tìm tổ phụ chơi, cháu còn nói sẽ mang theo sách tranh đến để người kể chuyện cho cháu đấy?”
“Thế à?” Quy Đức Hầu vừa nghe, liền vui mừng hẳn lên, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn một chút, “Mang tới đây là được, ta đọc cho nó, con đừng cản nó.”
“Vâng.” Hứa Song Uyển cười.
Quy Đức Hầu nhìn nụ cười của nàng, do dự một chút, hỏi: “Con muốn nói với ta chuyện gì?”
“Ngài có thể theo con đến chỗ mẫu thân một chuyến được không? Con muốn nói mấy lời với hai người, muốn nói trước mặt cả hai người.” Hứa Song Uyển đứng lên đỡ ông.
Quy Đức Hầu dừng một chút, nhưng vẫn đứng lên, không đành lòng làm trái ý của con dâu.
Bọn họ vừa đi qua, Tuyên Khương thị vui mừng từ trên giường ngồi dậy, tủm tỉm nhìn bọn họ: “Sao lại cùng nhau đến đây? Gặp trên đường à?”
Vài ngày trước, Quy Đức Hầu mượn cớ bị bệnh, chuyển ra khỏi phòng thê tử.
Ông chuyển ra ngoài, không phải để dưỡng bệnh, chỉ muốn ở bên Vọng Khang nhiều hơn một chút, có thể nhìn thấy cháu mình.
Vọng Khang nhìn thấy tổ mẫu liền cúi đầu không thích nói chuyện.

Tuyên Khương thị nhìn thấy cháu cũng làm như không nhìn thấy, vừa nói nàng liền khóc khiến Quy Đức hầu không chịu nổi.

Vọng Khang lớn lên trong tay hắn, ông không nhịn được cháu mình chịu oan ức, lại không nỡ không gặp cháu nên đứng bên ngoài chịu gió lạnh cả đêm, uống một bụng nước lạnh, mượn cớ đổ bệnh chuyển ra ngoài.
Ông cũng không ngờ, ông và Sở Nương ân ái hơn nửa đời người, cuối cùng chuyện khiến hai người họ tách ra không phải chuyện lớn.

Ngay cả chuyện nhạc phụ chết, cũng không khiến ông dọn ra khỏi phòng bọn họ.

Cuối cùng, ông lại bởi vì bà không để ý đến chuyện nhỏ này của tôn tử, nhỏ hơn chuyện trước, lại khiến ông ra khỏi phòng bà, chia phòng.
“Vừa rồi con hầu hạ phụ thân uống thuốc rồi đỡ ông lại đây.” Hứa Song Uyển đỡ công công ngồi xuống trước giường bà bà cách đó không xa, nói với bà bà.
“À, Trọng An đâu?” Ánh mắt Tuyên Khương thị nhìn ra ngoài.
“Phu quân lên triều rồi ạ.”
“Lại lên triều à?” Tuyên Khương thị hơi thất vọng, nhìn về phía con dâu, sợ hãi nói: “Vậy con có nói với nó là ta muốn nó tới thăm ta một lát không?”
Hứa Song Uyển dừng một lát rồi nói: “Không nói.”
“Hả?” Tuyên Khương thị trợn to mắt: “Cái gì?”
“Hai ngày không nói rồi.”
“Cái này,” Tuyên Khương thị sốt ruột: “Vì sao con không nói?”
“Bởi vì nói xong, chàng ấy trở về thì ăn không vào.”
“Vậy con khuyên nhủ nó đi.” Tuyên Khương thị sốt ruột cắt ngang lời nàng: “Con làm thê tử nó kiểu gì thế?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.