Đọc truyện Quy Đức Hầu Phủ – Chương 126
Tuyên Trọng An biết, điều Uyển Cơ nhà hắn cầu mong thật ra là điều khó thực hiện nhất trong thiên hạ, ngược lại với mong muốn của đa số người.
Tuyên Trọng An rất hiểu, dù bắt nàng thiếu ăn thiếu mặc thì nàng cũng sẽ vì khao khát già có chỗ dựa, trẻ có chỗ nhờ mà dè dặt mực thước cả đời, không hề oán hận.
Nhưng nàng có thể, còn những người khác thì sao?
Quan to quý nhân có thể không? Không, họ không thể.
Dân thường có thể làm việc đó không? Cũng không thể.
Đều không thể.
Ngay cả thiếu một người trong đám quý tộc nhà cao cửa rộng thì bọn họ cũng sẽ tức giận không chịu nổi, khuất nhục không vơi.
Những dân chúng bình dân liều mạng leo lên trên đều muốn ngồi ở địa vị cao cao tại thượng trên vạn người.
Bọn họ tham lam quyền lợi, chính là trời sinh muốn cao hơn người khác một bậc.
Cả đời chỉ mưu toan leo lên trên người khác, để mấy đời bọn họ cố gắng leo lên nhưng vẫn không khác gì trước kia? Liệu họ có cam tâm không?
Không cam tâm.
Nàng đã đánh giá cao tính người.
Hầu hết quan lớn xuất thân từ bách tính có điểm chung giống như quan to trời sinh quý tộc: đó là, bọn họ và chính họ, dù người phía sau không có tài cán, không chịu nổi nữa thì cũng không chịu thiệt thua kém người khác.
Người nghèo hay giàu chỉ cần liều mạng đứng ở một vị trí cao nhất định thì bọn họ, và hậu bối của họ đều thật lòng cảm thấy rằng đó là nơi xứng đáng với họ.
Ngay cả khi bọn họ tầm thường không có chí tiến thủ, chỉ dựa vào tổ tiên thì bọn họ cũng cảm thấy rằng do bọn họ đầu thai đúng nhà, đó là bản lĩnh của bọn họ.
Theo câu nói không ăn được nho thì chê nho xanh, nói lời này không phải do bản thân bọn họ mà là trời cho.
Bọn họ không thể thừa nhận rằng vì trên thực tế, điểm xuất phát của họ từ khoảnh khắc sinh ra đã cao hơn trăm lần ngàn lần so với dân thường.
Cuộc sống dân đen theo đuổi cả đời còn chẳng bằng bọn họ nắm giữ ngay từ hồi nhỏ.
Ngay cả khi bọn họ thừa nhận rằng đây không phải là trời cho, ngay cả khi vào lúc khoảnh khắc bọn họ được sinh ra thăng chức nhanh bao nhiêu, lúc chết sẽ ảm đạm bao nhiêu.
Cả đời công danh lợi lộc của bọn họ đều không phải tự mình tạo ra mà là hào quang do tổ tiên xây dựng thì bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Bọn họ chỉ thừa nhận những suy nghĩ cá nhân trong đời, người khác chẳng hề dính được chút hào quang nào.
Nhưng bọn họ không thừa nhận không có nghĩa là thế hệ trước của họ sẽ cảm thấy như vậy, không có nghĩa là thế hệ tiếp theo của họ sẽ cảm thấy như thế.
Có đôi khi, thậm chí đến thế hệ của bọn họ, vào ngày chết cũng không dám nói toạc ra đã nhìn rõ cuộc đời này của chính mình.
Tuyên Trọng An trưởng thành dưới sự nổi tiếng, cũng từng trải qua cảm giác lúc tiếng tăm vang xa.
Hồi bé, hắn cũng từng tự phụ kiêu ngạo, nhưng đụng phải tiên đế bóp chết Quy Đức Hầu như giết một con kiến.
Trải qua vô số sợ hãi giật mình, lấy mạng đánh cược nhiều lần thì lúc ấy hắn mới buông thả bản thân.
Cũng từ khoảnh khắc phóng túng bản thân thì hắn mới chính thức trưởng thành, chân chính học được cách đối phó với lão Hoàng Đế, mở ra một con đường máu dưới tay lão Hoàng Đế.
Khi Uyển Uyển nói với hắn những lời này thì hắn không nói gì mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Chỉ là vào nửa đêm, hắn tỉnh lại từ trong mơ, đau đớn bất đắc dĩ nói với Uyển Cơ: “Ta hiểu, Uyển Uyển, nhưng bất kể là bọn họ hay chúng quan, muôn dân trăm họ thì bọn họ cũng muốn quá nhiều.”
Hắn chưa tỉnh hẳn, nhưng trong vòng tay ôm ấp của thê tử, hắn đau đớn khôn nguôi.
Sau khi leo hết núi cao này đến núi cao khác, hắn vẫn chưa thể lý giải.
Hứa Song Uyển lại khá tỉnh táo.
Nàng ôm hắn, nghĩ thầm, nàng thật sự mong hắn là một người lạnh lùng.
Như vậy, nàng có thể cho hắn một thiên đường.
Một thiên đường không có quá nhiều lòng người khó lường, một thiên đường không có quá nhiều thị phi.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, một người cảm thấy đau đớn thì mới là đang tồn tại.
Biết thế gian muôn hình vạn trạng, kiên trì với sơ tâm, hắn cũng không thể thay những người nửa tỉnh nửa mê mong muốn có thể hoàn thành được nguyện vọng, cân nhắc tính khả thi về ý nguyện của bọn họ.
Trên đời này sẽ thiếu một người có thể làm việc đến nơi đến chốn.
Những người mơ hồ nước chảy bèo trôi cố gắng cả đời cũng không thể hiểu rõ niềm vui và nỗi buồn, hay là mọi thứ; nhưng nếu một quan trên có thể kéo bọn họ theo thì có thể bọn họ sẽ cảm thấy nhận được nhiều hơn.
Bởi vì bọn họ đang sống, cuộc sống này đã làm cạn kiệt sức lực của cả đời bọn họ.
Nếu có người nào đó rõ ràng đường đi, dẫn dắt bọn họ, không quản bọn họ nghĩ như thế nào về người ta, bọn họ ít nhiều cũng sẽ sống tốt hơn, sẽ không quá khốn khổ không nơi nương tựa, cũng sẽ không mờ mịt về đèn đường phía trước.
Hứa Song Uyển cũng không biết hắn có nghe hay không, sau khi im lặng một lát thì nàng thì thào: “Có thể chàng vẫn luôn biết bọn họ muốn cái gì.
Phu quân, bằng không chàng hãy chọn ra một con đường mà chàng muốn bước.”
Nàng không biết rằng liệu mình nói có lý hay không, nhưng nàng phát hiện sau câu nói của nàng thì hắn an ổn ngủ say.
Nàng lập tức ôm sát hắn ngủ, cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Những điều nàng nói không bao giờ thay đổi.
Dù cho là thiên đường hay địa ngục thì nàng cũng đồng hành với hắn.
Nàng không sợ khổ.
Thậm chí, không sợ hắn không ở bên.
Miễn là khi nàng thỉnh thoảng liếc nhìn có thể nhìn thấy ánh sáng của hắn, dù cho trời cao đất rộng thì nàng đều có thể kiên trì.
Trái tim nàng như tảng đá.
Dù cho kiên trì hàng triệu năm, nàng cảm thấy thời gian rất dài, dài đằng đẵng; nhưng đôi khi xem xét ngắm nghía phần đầu của thời gian dài đằng đẵng, không phải là kết thúc mà nàng không thể nhìn thấy.
Đêm nay, Hứa Song Uyển ngủ rất muộn, mãi đến giờ Thìn ngày mai mới tỉnh.
Tuyên tướng đã đi từ sớm.
Nàng vừa tỉnh, xuống giường thì lập tức nhìn thấy vài nét tranh chữ mà Tuyên tướng vẽ cho nàng.
Chữ viết chính là dáng vẻ ngây thơ mà Vọng Khang đang ngủ, còn bức tranh kia là nửa bên mặt nằm bên gối của nàng.
Nửa dung nhan kia chính là nửa bên mặt xinh đẹp nhất của Hứa Uyển Cơ.
Trước kia, nàng chưa từng nhìn thấy chân dung, nàng cũng không biết mình có thể đẹp như vậy.
Nhìn vào bức chân dung, nàng mỉm cười rồi chạm vào khuôn mặt của người đẹp, yên tĩnh như nước.
Hoá ra, trong lòng trưởng công tử nàng có dáng vẻ như vậy.
Nàng nghĩ, chắc là hắn cũng khắc sâu dáng vẻ dịu dàng của nàng trong lòng nhỉ? Nếu không, sao nàng lại cảm giác sự dịu dàng trong bức tranh tràn ngập qua trang giấy chứ?
Chờ Vọng Khang nhìn thấy bức chân dung, mặt mày hớn hở gọi một tiếng nương thì nàng mới thật sự cảm thấy, nàng ở trong lòng chồng con, thật sự là tuyệt mỹ nhân.
Mặc kệ là an ủi hay mê hoặc thì nàng đều cảm thấy, tất cả sự ẩn nhẫn của mình đều xứng đáng.
**
Triều đình nhúng tay vào việc của Đào Tĩnh, tiếng vang của dân gian dù lớn hơn nữa cũng dần dần chìm vào im ắng.
Đặc biệt là dưới sự tuyên án nghiêm pháp nghiêm minh của Hình bộ Thượng thư, triều đình và dân gian ngầm hiểu lẫn nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng cùng chung một lòng.
Bởi vậy, Hình bộ Thượng thư cười đến mức không khép miệng lại được.
Trong mắt ông, người xử việc này được lợi nhất không ai khác chính là Hình bộ mà Tả tướng đại nhân từng chủ trì trước đó.
Còn về Đại lý tự cũng bị mọi người lãng quên, không tìm được vai trò quan trọng của Đại Lý Tự trong sự việc này.
Trước đó, người thẩm vấn Đào Tĩnh đều là Đại lý tự Tự khanh chủ trì; sau khi vào tay Hình bộ đều thành công lao của Hình bộ mà Đại lý Tự khanh cũng không thể làm gì được.
Quan đứng đầu Đại lý tự cũng biết mình đã cố gắng hết khả năng, nhưng dân gian đều không biết hắn cũng nỗ lực trong đó.
Cũng may, hắn là người của Tả tướng; Tả tướng biết hắn có công trong việc này nên Tả tướng vẫn nhờ cậy hắn.
Hiện tại, mọi mặt lợi ích và quyền lực của hắn ở Đại lý tự không giảm mà còn tăng lên, đặc biệt còn giao luật pháp cho hắn phúc thẩm ở Đại lý tự.
Hắn nghĩ dựa vào chức năng vị trí của Đại lý tự cũng chẳng hiển hách trong dân gian nên lúc này mới buông bỏ tâm tư, không so đo danh tiếng của Hình bộ ở dân gian vượt qua Đại lý tự của hắn.
Chỉ vẻn vẹn hơn một tháng bốn mươi ngày, Hoàng Đế mới lên ngôi mà cũng tìm được hai địa điểm có mỏ vàng và sản lượng; thậm chí còn thu hoạch được phản ứng của quan binh ở hai châu.
Sau khi Bảo Lạc nhìn thấy tấu chương đầy ngự bàn của mình thì triệu nghĩa huynh đến rồi cười khổ nói: “Lần này trẫm phải đi.”
Hắn không đi thì chắc chắn không ép được quan binh ở hai châu chiếm đất.
Tuyên Trọng An không nói gì.
Bảo Lạc càng khổ không tả xiết.
Trọng bụng Hoàng Hậu hắn yêu thương là cốt nhục của hắn, là đứa con đầu tiên của Tiêu Bảo Lạc trong cuộc đời này.
“Huynh nói xem trẫm có đi hay không?” Bảo Lạc khổ không thể tả, vẫn không nhịn được có hy vọng xa vời, nói với nghĩa huynh một câu.
Mặc dù hắn là Hoàng Đế, nhưng sâu trong lòng, hắn vẫn để nghĩa huynh chỉ đường dẫn lối phía trước.
Nào ngờ nghĩa huynh đã thoát khỏi gánh vác này từ lâu, còn trừng mắt nhìn hắn: “Ngài nói xem?”
Bảo Lạc vừa nghe giọng điệu này của hắn thì bực bội trong lòng: “Trẫm cũng không biết liệu trẫm có thể nhìn thấy đứa con đầu lòng trong đời này của trẫm sinh ra hay không!”
Bảo Lạc Hoàng bất bình trong lòng.
Đệ ấy đã trải qua nhiều chuyện hơn trước nhưng vẫn giữ tính tình trước kia.
Nếu không, đệ ấy sẽ không làm Hoàng Đế mà đến nay vẫn còn thân nhất với nghĩa huynh.
Huynh đệ Kim Hoài thân thiết nhất của đệ ấy đều có tâm tư riêng trong cung nên trước giờ Tuyên Trọng An không nỡ nói đệ ấy.
Lúc này, thấy Bảo Lạc nổi giận thì cũng biết đệ ấy thật sự tức điên.
Chẳng hạn như hắn, ai đụng vào phụ mẫu hắn; nói như này, ai dám đụng vào phụ mẫu hắn và Uyển Cơ của hắn, hay là nói các kiểu không phải với Vọng Khang của hắn.
Mặc kệ là ý tốt hay ý xấu, chỉ cần những người này đụng vào người thân của hắn để uy hiếp thì tâm tư trong lòng cũng chẳng tốt là bao.
Đó không phải là hắn không cho phép người ta nói ra vào về tình cảm chân thành, là từ trước đến giờ trong xương trong lòng hắn đều không cho phép người ta nhắc đến.
“Bảo Lạc.” Nhìn Bảo Lạc nổi trận lôi đình, Tuyên Trọng An hơi không đành lòng gọi đệ ấy một tiếng.
Cũng chỉ có nghĩa huynh gọi thật lòng, Bảo Lạc Hoàng lập tức cười thảm, mỉm cười đến mấy lần rồi mới đáp: “Ai bảo trẫm lên thuyền giặc của huynh, trẫm đang tâm tâm niệm niệm muốn đạp thuyền đây.”
Hắn đã chẳng phải trẻ con không hiểu chuyện.
Trưởng thành rồi, tự nhiên cũng không có bản lĩnh, không có năng lực nên chỉ quan tâm cuộc sống của bản thân.
“Ca ca,” Bảo Lạc Hoàng nhìn nghĩa huynh từ đầu đến chân rồi bất đắc dĩ cất lời: “Chuyến này của trẫm không thể không đi, chúng ta còn cần phải lấy bạc để trấn an quốc gia phải không?”
Tuyên Trọng An im lặng.
Bảo Lạc đứng lên từ ngôi vị hoàng đế chí thánh chí tôn của mình.
Hắn đi xuống, đứng trước mặt Tuyên Trọng An, trong mắt không sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn bình thản thong dong: “Ta không thể không đi, chỉ xin huynh trưởng; sau khi ta không trở về thì bảo vệ thê nhi ta cả đời…”
Tuyên Trọng An chẳng nói nên lời, còn chưa nói gì, làm gì, người khác còn chưa cười thì mắt hắn đã đỏ lên.
Đời này, người đầu tiên hắn phải xin lỗi chính là ngoại tổ phủ và bọn biểu huynh đệ của hắn.
Tiếp đó, chính là Uyển Cơ hắn yêu thương đau lòng nhất, sau đó là đến Bảo Lạc.
Đến hiện tại là thành thê nhi của Bảo Lạc.
Tuyên Trọng An lập tức cười to.
Hắn vươn tay ôm lấy Bảo Lạc đứng trước mặt mình rồi nói: “Đệ đi, dù thiên hạ này sụp đổ, thiên hạ đều chết thì huynh trưởng đệ cũng dám cam đoan với đệ rằng thê nhi đệ vô ưu.”
Hắn liều mạng hết thảy cũng phải để thê nhi của Bảo Lạc đời này vô ưu.
**
Sau khi Hứa Song Uyển biết Bảo Lạc bí mật rời kinh vào mấy ngày sau thì cả người chẳng hề nở nụ cười.
Một quốc gia, một thiên hạ, cần người cao nhất và vương giả nhất phải liều mạng đánh cược một lần thì quả thật là quốc gia này sắp đến bờ vực sụp đổ.
Có quân vị, không thể không hy sinh.
Còn Bảo Lạc không đợi được ngày tháng xa xôi ấy, đệ ấy phải đi.
Đệ ấy chưa bao giờ cao cao tại thượng, chưa từng hưởng thụ đế vị mà tuỳ ý làm bậy.
Mặc dù làm việc tuỳ theo lòng mình nhưng đệ ấy vẫn liều mạng đi xa.
Cho nên khi biết mẫu thân của nàng sắp rời xa kinh thành đi tha hương, cho dù Hứa Song Uyển biết mình và mẫu thân không vui vẻ nhưng nàng vẫn đưa tiễn.
Không có nhiều cảm khái, cũng không có gì luyến tiếc, chỉ đơn giản là vì Hứa Song Uyển muốn nói mấy lời chia tay cuối cùng với mẫu thân.
Nàng nắm lấy bàn tay già nua tiều tuỵ của mẫu thân, bình tĩnh nói với mẫu thân nàng là Hứa Tằng thị: “Từ lúc đó, con không thể bày tỏ sự oan ức trong lòng với người, con từng yêu thương người tha thiết; nhưng bây giờ, người lại hận không thể để con chết, con vẫn hy vọng sau này người một đời bình an vui vẻ.”
Nàng dập đầu với mẫu thân và nói tiếp: “Nếu sau này không thể vượt qua, người hãy nhớ lại người cũng từng thu hoạch được tấm lòng chân thành.
Nghĩ lại, con vẫn là nữ nhi của người, đó là mong đợi của Song Uyển trong đời này.”
Trượng phu nàng đã để lại cho bọn họ một con đường sống cuối cùng.
Hứa Song Uyển cũng mong rằng nếu nhi tử và tôn nhi của bà trước khi chết không giúp bà hoàn thành tâm nguyện thì bà hãy nhớ đến bà từng có một tiểu nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau để trước khi đi có thể an tâm.
Năng lực nàng có thể làm cho mẫu thân cũng chỉ đến vậy.
Sau khi bình tĩnh nói những lời này, nàng đứng dậy rồi rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Hứa Tằng Thị đau khổ che mặt: “Rốt cuộc ta sống đời này như nào vậy.”.