Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 8


Đọc truyện Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương – Chương 8

Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Nháo nhào ầm ĩ như vậy sao?

Ninh Như Ngọc nhíu mày, đánh giá gương mặt nghiêm nghị của Thẩm thị và vẻ mặt bất đắc dĩ của Ninh Như Trân, liền hiểu được dụng ý ẩn giấu trong đó. Xem ra là Thẩm thị đã biết Ninh Như Trân sai khiến Bích Thanh hạ độc nàng nên vừa rồi mới có thể nháo đến như vậy.

Sự thật giống như những gì Ninh Như Ngọc suy đoán, Thẩm thị sau khi biết được Ninh Như Trân sai khiến nha hoàn Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc liền nghĩ ra kế sách dao sắc chặt đay rối, muốn giải quyết nhanh chóng chuyện này, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nghĩ đủ cách kéo Ninh Như Trân đến Y Lan Viện nhận lỗi với Ninh Như Ngọc. Chủ ý của bà chính là muốn lên tiếng áp đảo trước, không cho Ninh Như Ngọc có thời gian phản ứng, vừa vào cửa liền mở miệng bắt Ninh Như Trân quỳ xuống nói xin lỗi Ninh Như Ngọc, nhân cơ hội này cầu xin Ninh Như Ngọc tha thứ, chuyện này coi như đã thành công hơn phân nữa.

Tiếc thay, Ninh Như Trân là một đứa bướng bỉnh, căn bản không hiểu được nỗi khổ tâm của bà, ngoan cố không chịu quỳ xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc, nửa điểm hối hận cũng không có.

“Nha đầu này, sao lại không nghe lời như vậy?” Thái độ này của Ninh Như Trân làm Thẩm thị gấp không chịu được, hung hãn trợn mắt nhìn con gái mình một cái, sau đó tay đè ở đầu vai nàng, cau mày dùng sức phải đem Ninh Như Trân quỳ xuống dưới đất được mới thôi.

“Đại bá mẫu, nếu Ngũ muội muội không chịu quỳ, vậy thì thôi đi.” Ninh Như Ngọc mở miệng nói: “Con cũng không cần nàng xin lỗi.”


Thẩm thị vừa nghe xong, mí mắt liền giật giật, trực giác cảm thấy không tốt, vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải như vậy đâu Đình Đình, Ngũ muội muội con hoàn toàn là bị Bích Thanh lừa gạt mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Con cũng biết, Ngũ muội muội con là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nội tâm chỉ như một đứa trẻ. Nha hoàn Bích Thanh kia xảo quyệt như vậy, tâm tư cũng không trong sạch, nàng ta một lòng muốn trèo cao, nên mới dụ dỗ Ngũ muội muội con, nếu không cũng sẽ không trúng gian kế của nàng ta. Nói thế nào đi nữa các con cũng là tỷ muội, trăm nghìn lần không thể vì một đứa nha hoàn kia mà xích mích tình cảm.”

Thẩm thị quả nhiên là người biết nói chuyện, mười mấy năm qua có thể làm lão phu nhân La thị thích bắt bẻ kia nghe lời mình nói là có thể thấy tài ăn nói của bà ta rất giỏi. Bà ta chỉ vừa nói mấy câu, cuối cùng một chút cũng không nói đến chuyện Ninh Như Trân sai khiến Bích Thanh hạ độc Ninh Như Ngọc, chỉ dùng vài từ “Chuyện ngu xuẩn” liền tóm lược chuyện đã qua, còn đem tất cả trách nhiệm đổ lên người Bích Thanh, ngược lại nói Bích Thanh mê hoặc Ninh Như Trân mới có thể làm ra chuyện hai tỷ muội bất hòa, nói giống như là Ninh Như Trân cũng là người bị hại vậy.

Nếu là Ninh Như Ngọc trước kia, nghe những lời giải thích này của Thẩm thị, có thể cũng sẽ không muốn so đo nữa, nhưng Ninh Như Ngọc bây giờ không phải là Ninh Như Ngọc trước kia, đương nhiên sẽ không vì những lời này của Thẩm thị mà rộng lượng tha thứ cho Ninh Như Trân, nếu không nàng bị ủy khuất là nhận không sao.

Ninh Như Ngọc nhàn nhạt liếc Thẩm thị một cái, chỉ với cái nhìn đó đã làm cho Thẩm thị cảm thấy áp lực to lớn, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu Ninh Như Ngọc này từ lúc nào lại trở nên có khí thế như vậy, cảm giác giống như là biến thành một người hoàn toàn khác.

Không chờ Thẩm thị tìm được nguyên nhân, Ninh Như Ngọc nói: “Theo lời Đại bá mẫu thì Ngũ muội muội nửa điểm sai cũng không có?”

“Cái này..” Thẩm thị nhất thời nghẹn một lúc, không biết nên nói là Ninh Như Trân sai hay là không sai.

Không đợi Thẩm thị trả lời, Ninh Như Ngọc cười nhạo một tiếng, liên tiếp hỏi tới: “Nhìn dáng vẻ của Đại bá mẫu xem ra người cũng cảm thấy là Ngũ muội muội không sai đúng không? Vậy người còn đưa nàng tới xin lỗi con làm gì? Nếu các người tới nói xin lỗi vậy cũng không phải là thật lòng, cần gì phải mất công đi một chuyến như vậy? Con không lạ gì!”


“Không, không phải như vậy, không phải như con nghĩ đâu, chúng ta là thật lòng tới xin lỗi. Ngươi còn không mau quỳ xuống xin lỗi Tứ tỷ tỷ ngươi!” Thẩm thị đột nhiên phát hiện hóa ra Ninh Như Ngọc không dễ bị lừa gạt. Ban đầu bà định giảng hòa, sau đó đem chuyện này che giấu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Ninh Như Ngọc chính là không muốn để yên, bà chỉ có thể ra tay từ chỗ Ninh Như Trân không chịu nghe lời, tự mình dùng sức bắt Ninh Như Trân bướng bỉnh quỳ xuống đất. Ninh Như Trân từ đầu đến cuối giãy giũa, không chịu nghe lời, Thẩm thị liền trực tiếp đá vào chân Ninh Như Trân, thành công khiến nàng ta té quỵ trên đất.

“Đình Đình, Ngũ muội muội con đã quỳ xuống rồi, con xem Ngũ muội muội con tuổi còn nhỏ, trẻ người non dạ, tâm tư đơn thuần, lần này là bị Bích Thanh lừa gạt nên mới phạm phải sai lầm, con tha thứ cho muội muội của con đi.”

Thẩm thị gắt gao đè Ninh Như Trân xuống đất, lại giúp nàng cầu xin Ninh Như Ngọc tha thứ, hy vọng Ninh Như Ngọc có thể nương tay, bỏ qua chuyện kia. Bởi vì Thẩm thị biết, Ninh Khánh An cùng Từ thị rất yêu thương đứa con gái bảo bối Ninh Như Ngọc này, hơn nữa bây giờ phía sau Ninh Như Ngọc có Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành làm chỗ dựa. Ninh Như Ngọc đã không còn là Ninh Như Ngọc trước kia, nhưng chỉ cần Ninh Như Ngọc mở miệng tha thứ cho Ninh Như Trân, người trong cuộc cũng không truy cứu nữa, những người khác cũng sẽ không dám nói gì.

Từ thị từ nãy đến giờ ngồi ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, bỗng nhiên nói: “Đại tẩu, tẩu đang diễn tuồng sao? Tẩu cho rằng bắt Trân nha đầu quỳ xuống xin lỗi Đình Đình là có thể bỏ qua chuyện này sao? Tẩu cũng không suy nghĩ một chút xem Trân nha đầu lần này phạm sai lầm nghiêm trọng thế nào, nếu theo quy củ của Ninh gia thì phải nhốt vào nhà miếu! Tẩu muốn qua loa đơn giản để cho qua chuyện này không dễ dàng vậy đâu!”

Dáng dấp Từ thị xinh đẹp, ngày thường là một người ôn nhu, lại an tĩnh, lãnh đạm, tính tình rất ôn hòa, khiến người khác bị vẻ ngoài của bà lừa gạt, cho rằng bà là một chủ tử mặc cho người ta khi dễ. Nhưng thực tế thì không phải, Từ thị là một người có tính khí, hơn nữa lại đặc biệt bao che khuyết điểm, không chịu được chuyện con gái bảo bối của mình bị nửa phần ủy khuất nào. Vậy mà bây giờ ở trước mặt bà, Thẩm thị lại muốn đem tất cả mọi chuyện cứ như vậy mập mờ cho qua chắc chắn là không thể thực hiện được.

Chẳng qua là Từ thị vừa nói xong câu đó, Ninh Như Trân lại một lần nữa nổi giận: “Người nói cái gì? Người dựa vào cái gì đem ta đến nhà miếu? Cha ta là thế tử, nương ta là thế tử phu nhân, di mẫu ta là Quý phi, biểu ca ta là Nhị hoàng tử, người…”

“Ngươi im miệng cho ta!” Thẩm thị quát một tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng Ninh Như Trân lại, đề phòng nàng nói những chuyện không nên nói, thấp giọng nói bên tai nàng: “Con không muốn sống nữa sao? Còn không mau xin lỗi Tứ tỷ tỷ con!”


“Ngô, ngô…” Ninh Như Trân không cam lòng giãy giụa, đôi mắt trợn tròn lên, trong lòng tràn đầy lửa giận.

“Đại bá mẫu, con thấy trong lòng Ngũ muội muội cũng không muốn thật lòng xin lỗi con, mọi người trở về đi.” Ninh Như Ngọc lạnh lùng nói: “Thời điểm con trừng phạt Bích Thanh, nàng ta đã đem tất cả mọi chuyện nói hết ra rồi. Nàng ta nói Ngũ muội muội sai khiến nàng ta hạ độc con. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, con sẽ kêu cha con làm chủ, mời các trưởng bối trong nhà tới xử lý chuyện này. Cho nên người không cần phải bắt Ngũ muội muội xin lỗi con nữa, mọi người vẫn là trở về đi thôi.” Nói xong liền quay đầu không nhìn các nàng nữa, dáng vẻ muốn tiễn khách.

Quỳ cũng đã quỳ, mắng cũng đã mắng, tất cả mặt mũi đều mất rồi nhưng vẫn chưa giải quyết được chuyện này, nếu như cứ như vậy trở về, Ninh Như Ngọc chắc chắn sẽ mời Ninh Khách An làm chủ, nói tất cả mọi chuyện trước mặt các trưởng bối, vậy bà cùng Ninh Như Trân sau này cũng không cần làm người nữa. Chiếu theo gia quy thì rất có thể Ninh Như Trân sẽ bị nhốt vào nhà miếu, đây là con gái bảo bối của bà, là đứa con gái bà hết lòng yêu thương. Thẩm thị sao có thể cam lòng cho được!

Hơn nữa nếu bà cùng thế tử Ninh Khánh Lương liều mạng bảo vệ Ninh Như Trân không bị nhốt vào nhà miếu, nhưng phía sau Ninh Như Ngọc còn có một Hoắc Viễn Hành, ai biết Hoắc Viễn Hanh hung tàn kia sẽ làm ra những chuyện gì? Bây giờ bọn họ trăm nghìn lần không thể đắc tội với Hoắc Viễn Hành. Nếu sau này có xảy ra thay đổi gì, vậy bà đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng không muộn!

Có thể Ninh Như Trân là người không có đầu óc nhưng Thẩm thị thì không phải, sau khi đã nghĩ xong cách đối phó, dứt khoát hạ quyết tâm, rất nhanh đã quỳ xuống bên cạnh Ninh Như Trân. Bộ dạng nóng lòng muốn bao che cho con gái, mặt đầy vẻ đau buồn khổ sở cầu khẩn Ninh Như Ngọc: “Đình Đình, Trân nhi tính tình ngay thẳng, tính khí không tốt, lại là người tâm tư đơn thuần, không có đầu óc, lại dễ dàng bị người khác lợi dụng. Xem như Trân nhi xui xẻo, cũng là một bài học cho nó. Ta là mẫu thân của nó, nếu như không che chở nó thì còn có ai có thể che chở cho nó đây? Trân nhi là người ngu xuẩn, con không muốn cùng nó so đo, vậy ta thay nó xin lỗi con, xin con tha thứ cho nó.”

Nói xong không đợi Ninh Như Ngọc mở miệng, nàng lại quay đầu nhìn Từ thị nói tiếp: “Nhị đệ muội, muội cũng làm mẫu thân, cũng biết mười tháng mang thai sinh hạ nữ nhi khổ cực thế nào, nếu như trước kia ta có chỗ nào không đúng, mong rằng muội đại nhân đại lượng, lần này ta cầu xin các người cho Trân nhi một con đường sống, ta nhất định sẽ cảm kích.”

Chiêu này của Thẩm thị thật lợi hại, đem tất cả lời nói tốt xấu đều nói ra hết, có thể co cũng có thể giãn, hết sức lấy lui làm tiến.

“Nương, nương, người mau đứng lên, đừng cầu xin bọn họ. Nương…” Cho dù trong lòng Ninh Như Trân có bất mãn, không cam lòng nhiều như thế nào đi nữa, nhưng khi nhìn nương của mình quỳ xuống như vậy, rốt cuộc vẫn là không nỡ.


Thẩm thị lại không chịu đứng lên, chỉ trầm mặt nói với nàng: “Nếu ngươi đau lòng cho nương, biết mình đã làm sai vậy sao còn không mau xin lỗi Tứ tỷ tỷ ngươi, cầu xin Tứ tỷ tỷ tha thứ, nếu không, ta sẽ cùng quỳ với ngươi đến khi Tứ tỷ tỷ ngươi đáp ứng sẽ tha thứ mới thôi.”

“Nương…” Ninh Như Trân cắn môi, nước mắt nghẹn ngào chảy ra. Nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc của Thẩm thị, căm hận cùng không cam lòng không kiên trì được nữa, cuối cùng nàng ta cũng chịu cúi đầu xuống nhượng bộ, quay đầu nhìn Ninh Như Ngọc cầu xin tha thứ: “Tứ tỷ tỷ, muội sai rồi, muội cũng không dám nữa. Là muội hồ đồ, bị ma xui quỷ ám, muội không nên ghen tỵ với tỷ, sau này muội không dám nữa, cầu xin tỷ tha thứ cho muội! Cầu xin tỷ đừng làm khó nương của muội nữa, cầu xin tỷ…”

Nói đi nói lại, thật ra cũng chỉ vì Thẩm thị bức bách nên Ninh Như Trân mới đồng ý làm chuyện thấp kém cúi đầu xin lỗi này mà thôi.

Ánh mắt lạnh băng của Ninh Như Ngọc nhìn Ninh Như Trân, lạnh lùng nói: “Ngươi hạ độc ta, hại ta mười mấy ngày nay chịu nhiều đau khổ, nhận biết bao giày vò, ngươi có biết suýt chút nữa là ta đã chết rồi không! Ngươi một câu cầu xin ta tha thứ thì ta phải tha thứ cho ngươi sao? Vậy ta chịu những giày vò đau khổ kia thì xem là cái gì? Là ta đáng đời sao?

Thẩm thị vì mình mà quỳ xuống, mình cũng đã cầu xin Ninh Như Ngọc nhưng nàng ta không chịu tiếp nhận. Ninh Như Trân nhìn biểu tình lạnh lùng trên mặt Ninh Như Ngọc, từ đáy lòng bỗng chốc lạnh cả người, mím môi nói: “Vậy, vậy ngươi muốn ta làm gì mới chịu tha thứ cho ta?”

“Ngươi cũng phải uống một chén thuốc có độc!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Như Ngọc: Lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.