Đọc truyện Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương – Chương 4
Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
“Trúng độc?” Trên mặt Bích Liên, Hồng Châu lẫn Ngô ma ma đều không giấu được vẻ khiếp sợ.
Ninh Như Ngọc ngồi dựa ở đầu giường có chút giật mình, thầm nghĩ ánh mắt của Hoắc Viễn Hành thật lợi hại, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền biết nàng không phải bị bệnh mà là trúng độc, có thể thấy hắn đúng thật là thâm sâu khó lường.
Bích Liên giật mình: “Tứ cô nương không phải bị bệnh sao? Những đại phu đến đây đều nói Tứ cô nương nhiễm phong hàn, cho nên mới sốt đến hôn mê, sao lại là trúng độc được?”
Con ngươi thanh lãnh của Hoắc Viễn Hành nhìn Bích Liên một chút, lại nhìn đến Ngô ma ma vừa dẫn hắn vào, thu lại hết những biểu cảm trên mặt của họ vào đáy mắt mới lạnh lùng nói: “Loại độc này vô cùng xảo quyệt, đại phu bình thường không thể nhìn ra được, chỉ biết nói đó là phong hàn.”
Bích Liên không tin được nói: “Không phải Tứ cô nương uống thuốc nên mới khỏe lại sao?” Ý của nàng ta chính là nói Ninh Như Ngọc uống phương thuốc dùng để trị phong hàn nên mới tốt lên, đủ thấy là không phải trúng độc.
Hoắc Viễn Hành không để ý tới Bích Liên, ánh mắt lãnh đạm dường như đã nhìn ra mưu kế, đi thẳng tới bên giường, nhìn Ninh Như Ngọc nói: “Đưa tay cho ta, ta bắt mạch cho nàng.”
Hắn còn biết y thuật?
Giỏi đánh giặc, giỏi dẫn binh, một ánh nhìn đã nhìn ra nàng trúng độc, bây giờ còn biết luôn cả y thuật, đúng là lợi hại. Vị hôn phu của ta, còn có cái gì mà hắn không biết không?
Ninh Như Ngọc kinh hãi, nhưng nàng cũng chỉ do dự trong chốc lát liền khôi phục tinh thần, thầm suy nghĩ, hắn lợi hại như vậy, không bằng cứ để cho hắn nhìn kỹ một chút, nên nghe lời đưa tay ra: “Làm phiền Hầu gia rồi.”
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một cái, vẩy vạt áo ngồi xuống ghế dài cạnh giường, đặt tay lên cổ tay xem mạch cho nàng. Một lát sau hắn thu tay về, quan sát sắc mặt của nàng một chút, cuối cùng thu hồi tầm mắt đứng lên nói: “Ta sẽ đưa nàng đơn thuốc phù hợp, nàng hãy dùng phương thuốc đó. Tất cả những đơn thuốc lúc trước đều dừng hết cả đi.”
“Đa tạ Hầu gia.” Ninh Như Ngọc cảm kích nói, lại phân phó Hồng Châu lấy giấy bút tới cho Hầu gia viết đơn thuốc.
Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh bàn suy nghĩ một chút. Vừa rồi lúc hắn xem mạch cho Ninh Như Ngọc phát hiện ra mạch tượng của nàng rất kỳ quái. Theo hắn thấy Ninh Như Ngọc do bị trúng độc nên nàng hẳn sẽ lên cơn sốt rồi rơi vào hôn mê là đúng, nhưng kỳ lạ là từ khi hôn mê nàng không dùng đúng thuốc giải mà cũng khỏi bệnh, hơn nữa độc tố trong thân thể cũng đang dần biến mất. Đây là tình huống hắn chưa gặp bao giờ, làm hắn có chút khó hiểu.
Có điều Hoắc Viễn Hành cũng không suy nghĩ quá lâu, cầm bút viết đơn thuốc lên giấy, sau đó đem đơn thuốc đã viết đưa cho Bích Liên, dặn dò: “Lát nữa nhớ theo đơn thuốc này mà bốc thuốc.”
Bích Liên nhận lấy đơn thuốc, cảm kích nói với Hoắc Viễn Hành: “Đa tạ Hầu gia.”
Hoắc Viễn Hành gật đầu một cái, bên má phải không mang mặt nạ một chút biểu tình cũng không có. Ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, nhìn Ninh Như Ngọc nói: “Ta có mấy lời muốn nói riêng với nàng, nàng kêu mọi người ra ngoài trước đi.”
Đại Tấn đối với người dân đã lạc quan hơn, không còn quy củ nam nữ không thể bí mật gặp mặt, vị hôn phu và vị hôn thê đương nhiên cũng có thể ở riêng với nhau. Huống hồ Hoắc Viễn Hành nói có lời muốn nói riêng với Ninh Như Ngọc, lời này nói ra còn vô cùng thản nhiên. Bích Liên, Hồng Châu, Ngô ma ma ở bên cạnh nghe xong cũng tự động lui ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoắc Viễn Hành cùng Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành mới nói với nàng: “Ta đoán người hạ độc nàng không phải là người đơn giản. Độc dược kia không phải là độc mà người bình thường có thể có được, ta nghi ngờ có người muốn phá hư hôn sự của chúng ta, nàng sau này phải cẩn thận một chút.”
Ninh Như Ngọc trừng mắt nhìn, những lời Hoắc Viễn Hành nói nàng đều nghe rõ từng chữ một, nhưng nàng có chỗ không hiểu, cau mày nói: “Ta có chút không hiểu, chàng nói là có người muốn phá hư hôn sự của chúng ta, cho nên mới hạ độc ta? Nhưng trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt, chúng ta là được Hoàng thượng tứ hôn! Hạ độc ta thì có lợi gì?”
Hoắc Viễn Hành đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Có thể hắn ta cảm thấy nếu nàng chết đi liền có thể sắp xếp người của bọn chúng đến bên cạnh ta. Tóm lại chuyện này là ta liên lụy đến nàng, thật xin lỗi.”
Lúc này Ninh Như Ngọc cũng đã hiểu được, đối với bọn người kia, Hoắc Viễn Hành chính là đối thủ rất lợi hại. Bọn chúng muốn Hoắc Viễn Hành cưới người mà chúng sắp xếp, đó là người chắc chắn có thể uy hiếp được Hoắc Viễn Hành. Cho nên, dù là ai có hôn ước với Hoắc Viễn Hành, nếu không phải là người mà bọn chúng sắp xếp, đều có thể bị hạ độc chết.
Suy nghĩ thông suốt được chuyện này, Ninh Như Ngọc không khỏi hít sâu một hơi. Cùng Hoắc Viễn Hành tạo nên quan hệ sẽ gặp nguy hiểm như vậy, xem ra hắn cũng không phải là người tốt lành gì! Đáng tiếc, Ninh Như Ngọc thật đã sớm bị độc chết, người còn sống là nàng. Nàng mím môi, hỏi Hoắc Viễn Hành: “Vậy tại sao chàng tin ta? Ngộ nhỡ ta cũng là người do chúng sắp xếp?”
“Người đó không phải là nàng.” Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt nói: “Chúng ta được Hoàng thượng tứ hôn, nếu như nàng là người của bọn họ, bọn họ sẽ không hạ độc hại nàng.”
Ninh Như Ngọc “A” một tiếng, rất muốn nói nếu đây là khổ nhục kế thì sao? Có điều Hoắc Viễn Hành làm sao có thể dễ dàng bị mắc lừa được? Cái danh Trấn Bắc tướng quân của hắn cũng không phải là chỉ để trưng! Dứt khoác không nhắc lại chuyện này nữa, sửa lời nói: “Vậy chàng có tính toán gì?”
Lúc này trong ánh mắt hắn thoáng động, nhìn Ninh Như Ngọc nói: “Những người bên cạnh nàng không quá an toàn, hai ngày nữa ta sẽ đưa người tới.”
Hắn muốn đưa người tới bảo vệ nàng?
Ninh Như Ngọc lại có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Nàng thầm nghĩ, người bên cạnh Hoắc Viễn Hành chắc chắn đều là cao thủ, đưa tới bảo vệ nàng cũng không tệ, nàng đang rầu vì bên cạnh thiếu người để dùng, nếu Hoắc Viễn Hành đưa người tới bên cạnh nàng đúng là không thể tốt hơn nữa, liền nói cảm ơn: “Vậy thì đa tạ Hầu gia.”
*Thủ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Hoắc Viễn Hành “Ừ” một tiếng, lãnh đạm nói: “Trước hết cứ quyết định vậy đi, không còn chuyện gì vậy ta đi trước.”
Hai người vốn dĩ không quen thân, nếu nói giống người xa lạ thì cũng không khác lắm, bởi vì Cảnh Tuyên đế tứ hôn nên mới cưỡng ép ở cùng một chỗ. Hoắc Viễn Hành nói rời đi, Ninh Như Ngọc đương nhiên cũng không giữ lại, liền gọi Bích Liên vào tiễn hắn.
Đợi Hoắc Viễn Hành đi rồi, Ninh Như Ngọc nằm trên giường nhớ lại những lời hắn vừa nói, suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn hại nàng? Có điều theo như lời của Hoắc Viễn Hành thì những người muốn hại nàng chỉ sợ là có thế lực rất mạnh, mà Bích Thanh là người trực tiếp hạ độc nàng, chỉ sợ cả Ninh Như Trân xúi giục Bích Thanh cũng đều là quân cờ trong tay bọn chúng.
Nàng nên làm thế nào đây?
Ninh Như Ngọc thầm nghĩ, phải đối phó với những người những người trong bóng tối đó xem ra có chút khó khăn, những người đó chỉ có thể để cho Hoắc Viễn Hành giải quyết, nhưng đối phó với Bích Thanh ăn cây táo rào cây sung kia thì rất dễ dàng!
Vì vậy, Ninh Như Ngọc gọi Bích Liên và Hồng Châu vào nói mấy câu, sau đó chờ Bích Thanh quay về tính sổ.
Một lát sau, Bích Thanh y như rằng đã trở lại, trên tay còn bưng một khay màu đỏ có họa tiết hoa mẫu đơn, trên khay là một chén cháo tổ yến, một đĩa bánh táo đỏ, một đĩa bánh hoa hồng, một lồng hấp sủi cảo tôm.
“Tứ cô nương, những món này đều là món người thích ăn, nô tỳ ở trong bếp từ nãy đến giờ đích thân làm những món này, tranh thủ còn nóng người mau ăn đi.” Bích Thanh cười híp mắt đem thức ăn đặt trên bàn, còn cố ý để lộ cái tay bị thương cho Ninh Như Ngọc nhìn thấy.
“Tay của ngươi làm sao mà bị thương?” Ninh Như Ngọc vừa mở mắt liền thấy trên tay phải của Bích Thanh quấn vải trắng, Bích Thanh cố ý rõ ràng như vậy, nàng cũng thuận theo hỏi một câu.
Bích Thanh vội vàng giấu tay kia sau lưng, làm bộ nói: “Nô tỳ không sao. Chỉ là vừa rồi ở trong bếp nấu ăn nên vô ý bị bỏng một chút.” Thật ra tay nàng là bị mảnh vụn chén trà đâm bị thương lúc ở Phù Dung Hiên, lúc này lại nói thành vì làm thức ăn cho Ninh Như Ngọc nên mới bị thương, muốn mượn cớ này tranh công trước mặt Ninh Như Ngọc.
Nếu như Ninh Như Ngọc vẫn là Ninh Như Ngọc trước kia, nàng chắc chắn sẽ tin lời của Bích Thanh, tiếc là Ninh Như Ngọc bây giờ đã không còn là Ninh Như Ngọc trước kia.
Bích Thanh đang chờ Ninh Như Ngọc thương xót, lại chợt nghe nàng nói: “Bích Liên, Hồng Châu, các ngươi mau cởi băng vải trên tay Bích Thanh ra, ta muốn nhìn xem vết thương có nghiêm trọng không!”
“Vâng.” Đại nha hoàn Bích Liên cùng Nhị nha hoàn Hồng Châu lên tiếng đáp lại, cùng lúc đó tiến về phía Bích Thanh.
Bích Thanh làm sao dám đem vết thương cho Ninh Như Ngọc xem, chỉ cần mở băng vải ra, chuyện nàng ta nói dối nhất định sẽ bị vạch trần, Ninh Như Ngọc sẽ biết nàng nói dối. Vì không để chuyện đó xảy ra, nàng kiên quyết từ chối nói: “Không cần đâu, không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da, nô tỳ đã thoa thuốc, không có gì đáng ngại, không cần xem đâu ạ…”
“Tốt nhất ngươi đừng đùa giỡn với ta!” Ninh Như Ngọc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn dám tránh, lập tức cút khỏi Y Lan Viện!”
Bích Thanh trong lòng kinh hãi, sắc mặt thoáng chốc đã chuyển sang trắng bệch, Ninh Như Ngọc sau khi tỉnh dậy liền khác thường nên nàng rất sợ hãi, cả người cũng phản ứng chậm chạp. Trong chớp mắt, nàng liền bị Bích Liên giữ lấy cánh tay, tiếp đến Hồng Châu tiến lên không chút lưu tình xé băng bải trên tay nàng ra.
Vết thương trên tay lập tức bại lộ trước mặt Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc liếc nhìn vết thương trên tay Bích Thanh một chút, nhìn nàng cười nhạt hai tiếng, chán ghét nói: “Làm sao vậy? Ở chỗ Ngũ muội muội bị ủy khuất, liền muốn chạy đến trước mặt ta tranh công? Ngươi đúng là có đầu óc tính toán!”
“Không phải như vậy, không phải như vậy.” Sự thật bị phơi bày, Bích Thanh té quỵ dưới đất, vội vàng giải thích với Ninh Như Ngọc: “Tứ cô nương, mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu…”
“Xuỵt!” Ninh Như Ngọc giơ ngón trỏ lên lắc lắc với nàng, không cười nói: “Tất cả mọi chuyện ta biết cả rồi, ngươi còn muốn tiếp tục diễn kịch trước mặt ta? Ta vốn dĩ cũng muốn xem thật vui, nhưng đáng tiếc bây giờ ta không thích xem nữa, cho nên…”
“Tứ cô nương!” Bích Thanh sợ hãi kêu một tiếng, ánh mắt hoảng loạn, trong lòng nóng như lửa đốt. Nàng không còn vẻ đắc ý như ban đầu nữa, chỉ còn lại vẻ sợ hãi và khiếp đảm, một mực cầu xin tha thứ: “Nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ biết lỗi rồi, cầu xin Tứ cô nương khai ân, cầu xin Tứ cô nương khai ân…”
Ninh Như Ngọc nhíu mày, thở dài sâu kín nói: “Ta vốn dĩ muốn cho ngươi một con đường sống, dù sao trước kia chúng ta cũng là chủ tớ, ta coi ngươi cũng như tỷ muội trong nhà, tiếc là ngươi đúng thật hồ đồ ngu xuẩn, ăn cây táo rào cây sung, thật khiến ta thất vọng!”
Bích Thanh nghe vậy, lập tức phản ứng, không ngừng nói: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ sẽ nói hết những điều mình biết cho người. Cầu xin Tứ cô nương khai ân, cầu xin Tứ cô nương hạ thủ lưu tình.”
Ninh Như Ngọc nhìn Bích Thanh đang quỳ dưới chân mình, không nhanh không chậm nói: “Là ai xúi giục ngươi cho ta ăn chén đường chưng tô nhu có độc?” Chính là chén đường chưng tô nhu kia lấy đi mạng sống của nguyên chủ thân thể này.
Bích Thanh biết Ninh Như Ngọc có ý gì, không dám giấu giếm nói: “Là Ngũ cô nương, đồ là Ngũ cô nương đưa cho nô tỳ. Nàng nói chỉ cần nô tỳ làm theo phân phó của nàng, nàng sẽ điều nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh nàng.”
“Ta đương nhiên biết là nàng đưa cho ngươi.” Ninh Như Ngọc nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời của Bích Thanh, ép hỏi: “Ta hỏi ngươi, người đứng sau nàng là ai?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Như Ngọc: Giỏi đánh giặc, giỏi dẫn binh, nhìn một chút liền biết nàng trúng độc, bây giờ còn biết y thuật. Lợi hại! Vị hôn phu của ta, hắn còn biết làm gì nữa?
Hoắc Viễn Hành mặt cao lãnh: Sinh con.
Ninh Như Ngọc: 23333333333333333333333333
(Chương kế – Tuần sau)