Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 18


Đọc truyện Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương – Chương 18

Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Tin đồn dung mạo của Ninh Như Trân trở nên xấu xí được truyền đi khắp Tấn Đô thành với tốc độ rất nhanh, khí thế ngất trời. Trong truyện này, Ninh Như Ngọc lại cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao mà tin tức này có thể truyền ra ngoài rồi lại biến thành tin đồn nhanh như vậy được?

Ngày hôm đó, sau khi mọi việc phát sinh, Thẩm thị liền hạ lệnh không cho phép tất cả người làm trong phủ tùy tiện bàn tán chuyện này. Ai ngờ không bao lâu sau, chuyện này giống như mọc thêm đôi cánh, nhanh chóng truyền đi khắp phố lớn hẻm nhỏ ở Tấn Đô thành, trở thành đề tài được dân chúng bàn tán sôi nổi trong các quán trà, tửu lâu.

Sau khi Ninh Như Ngọc biết được chuyện này còn đặc biệt đến Phù Dung Hiên thăm Ninh Như Trân, có điều Ninh Như Trân ngại trên mặt mình có nốt đậu, mặt mũi bị tổn thương nên không chịu gặp nàng. Ninh Như Ngọc đứng bên ngoài Phù Dung Hiên đợi một lúc rồi cũng trở về Y Lan Viện, cũng không nhìn được rốt cuộc trên mặt Ninh Như Trân nghiêm trọng như thế nào. Vốn dĩ, nàng còn tốt bụng chuẩn bị cho nàng ta thuốc mỡ thượng hạng để trị nốt đậu nhưng cuối cùng cũng không được dùng đến.

Ninh Như Ngọc cảm thấy, tin tức dung mạo của cô nương mười mấy tuổi bị tổn thương truyền ra ngoài là không tốt, hơn nữa lại truyền đi nhanh như vậy sẽ tổn thương đến danh dự của Ninh Như Trân, nếu có người thật sự cho rằng dung mạo của Ninh Như Trân bị hủy, sau này làm mai cho nàng nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Nhưng tin đồn Ninh Như Trân mặt mày hốc hác, dung nhan bị hủy có thể truyền đi nhanh như vậy, ngược lại không giống với mấy người tùy tiện uống trà bàn tán một chút, mà giống như có người ở phía sau cố ý thêm dầu vào lửa.

Nếu đúng là có người ở sau lưng cố ý lan truyền chuyện này, phá hư danh dự của Ninh Như Trân. Vậy người đó có thể là ai?

Ninh Như Ngọc rất tò mò.

Trong phòng, Ninh Như Ngọc chống cằm ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vừa vặn nhìn vào góc sân, nơi đó có bụi hoa hồng vừa nở, màu sắc rất đẹp, đỏ, hồng, vàng, toàn những màu sắc rực rỡ vây quanh một chỗ, cực kỳ xinh đẹp.


Sau lưng có tiếng động, nha hoàn Bích Hà bưng một chén nước gừng đường đỏ đi vào, chậm rãi bước tới, đặt trước mặt Ninh Như Ngọc: “Tứ cô nương, nhân lúc còn nóng người mau uống đi, như vậy bụng sẽ thoải mái hơn.”

Tối hôm qua Ninh Như Ngọc tới kỳ kinh nguyệt, bụng đau âm ỉ, cơ thể như có đá nặng đè lên mà không muốn di chuyển, có thể ngồi liền không muốn đứng, có thể ngủ liền không muốn ngồi dậy, hôm nay nàng đã nằm trên giường hơn nửa ngày. Từ thị nghe tin liền sang đây thăm nàng, biết chuyện gì xảy ra, bà vội vàng phân phó nha hoàn đi nấu nước gừng đường đỏ cho nàng uống.

Ninh Như Ngọc nhìn chén nước gừng đường đỏ, ngửi thôi cũng có thể cảm nhận được cổ vị cay nồng, liền nhíu mày nói: “Cứ để đó đi, lát nữa ta sẽ uống.”

“Hay để nô tỳ đi lấy mứt hoa quả đến cho Tứ cô nương nhé?” Bích Hà đề nghị.

Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ngươi đi lấy đi.”

“Vâng.” Bích Hà trả lời một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Tầm mắt Ninh Như Ngọc chuyển đến trên người Bích Hà, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Một lát sau, Bích Hà trở lại với đĩa mứt hoa quả trên tay, đi lên phía trước đặt lên bàn, nói thêm lần nữa: “Nhân lúc nước gừng đường đỏ còn nóng, Tứ cô nương mau uống đi, uống xong bụng sẽ không đau nữa.”

Ninh Như Ngọc “A” một tiếng, cũng không động đậy, nhìn Bích Hà nói: “Ta có một chuyện không hiểu được, muốn nhờ ngươi giúp ta giải đáp.”

Bích Hà giật mình nhìn Ninh Như Ngọc, vội nói: “Lời này của Tứ cô nương quá nghiêm trọng rồi, người có vấn đề gì cứ hỏi là được, nô tỳ biết gì nhất định sẽ nói ra hết.”


“Ừ.” Ninh Như Ngọc một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bộ dạng thờ ơ nhưng lại làm cho người khác không thể xem nhẹ, nghiêng đầu nhìn Bích Hà nói: “Tin đồn dung mạo của Ngũ muội muội bị hủy, gương mặt hốc hác là ngươi cho người truyền ra ngoài sao?”

Bích Hà là nha hoàn Hoắc Viễn Hành đưa đến bên người Ninh Như Ngọc, bề ngoài thì xem Ninh Như Ngọc là chủ tử, nhưng bên trong thì nàng vẫn là người của Hoắc Viễn Hành, có điều Hoắc Viễn Hành để nàng ở bên cạnh Ninh Như Ngọc là vì muốn bảo vệ Ninh Như Ngọc, đối với Ninh Như Ngọc cũng không có ác ý gì.

Mấy ngày nay, Bích Hà ở bên cạnh Ninh Như Ngọc luôn hết lòng làm việc, cẩn thận chăm sóc cuộc sống thường ngày cho nàng, cũng không có làm chuyện gì khác thường, Ninh Như Ngọc xem như yên tâm và tin tưởng nàng ta.

Ban đầu Ninh Như Ngọc cũng không nghĩ đến Bích Hà, chỉ là cảm thấy tin đồn về Ninh Như Trân rất kỳ quái, nhưng bây giờ nàng có thể xác định, chuyện này nhất định có liên quan đến Bích Hà, thậm chí cũng có thể liên quan đến Hoắc Viễn Hành.

Bích Hà nghe Ninh Như Ngọc hỏi, cũng không có gì giấu giếm, một năm một mười liền đem chân tướng sự việc nói ra hết: “Đúng là nô tỳ có đem chuyện của Ngũ cô nương truyền cho quản sự phía trên biết, nhưng sau đó tin đồn truyền ra bên ngoài thì không phải là do nô tỳ làm.”

Bích Hà cũng không trốn tránh, chuyện này đúng thật là Hoắc Viễn Hành cho người làm.

Ninh Như Ngọc hơi nhăn mày: “Dung mạo của nữ tử là chuyện rất quan trọng, tin đồn này truyền ra ngoài như vậy, sẽ làm tổn hại đến danh dự của Ninh Như Trân. Một cô nương còn chưa đính hôn, quan trọng nhất chính là danh tiếng.”

Bích Hà nghe ra được trong lời nói của Ninh Như Ngọc có chút không vui, vội nói: “Hầu gia bận rộn nhiều chuyện chính sự, sẽ không đích thân hỏi tới những chuyện nhỏ nhặt này. Tất cả đều là quản sự sắp xếp người làm, đến nỗi người phía dưới làm gì đều là do quản sự quyết định, có khi Hầu gia cũng không biết chuyện này.”

Ý của Bích Hà chính là Hoắc Viễn Hành bề bộn nhiều việc cả ngày lẫn đêm, căn bản không có thời gian đi quản loại chuyện nhỏ nhặt này, nên làm như thế nào, xử lý ra sao đều là quản sự quyết định, sau khi làm xong chỉ cần đem kết quả báo lại cho Hoắc Viễn Hành biết là được, cho nên chuyện này không thể trách Hoắc Viễn Hành được, tất cả cũng không phải lỗi của hắn. Bích Hà bảo vệ cho Hoắc Viễn Hành, dụng ý này rất rõ ràng.


Như vậy, Ninh Như Ngọc còn có thể nói gì đây? Trách Hoắc Viễn Hành không xử lý chuyện này sao? Có thể thấy hắn bận rộn như vậy, có thời gian quản loại chuyện nhỏ này mới là lạ! Chuyện này đúng thật là không thể trách Hoắc Viễn Hành được. Chỉ có thể nói người phía dưới hắn xử lý chuyện này quá thô bạo.

“Ngươi lui xuống trước đi.” Ninh Như Ngọc uể oải, khoát tay ra hiệu cho Bích Hà lui xuống.

“Nô tỳ cáo lui.” Bích Hà hướng Ninh Như Ngọc hành lễ một cái rồi lui ra ngoài.

Cho đến khi ra khỏi phòng, đi được một đoạn, Bích Hà nhịn không được quay đầu nhìn người đang ngồi bên cửa sổ.

Thật ra vừa rồi Bích Hà không hoàn toàn nói thật, đúng là Hoắc Viễn Hành bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian quản loại chuyện nhỏ này, nhưng đây là chuyện liên quan đến Ninh Như Ngọc, vậy thì không tính là chuyện nhỏ nữa, cho nên chính là Hoắc Viễn Hành đặc biệt an bài người đi làm.

Về phần tại sao lại làm như vậy?

Quản sự xử lý chuyện này là nữ, lúc ấy Bích Hà nghe nàng nói qua một câu —– Ninh Như Trân từng ở trước mặt Hầu gia nói xấu Ninh Như Ngọc! Danh dự của nữ nhân rất quan trọng, nhìn bên ngoài thì Hầu gia rất lạnh lùng, trên thực tế lại là người bao che cho người của mình, lần này có cơ hội, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua? Đây chính là sự trừng phạt dành cho Ninh Như Trân!

Tin đồn về Ninh Như Trân bị truyền đi, lão phu nhân La thị cùng Thẩm thị đều rất bực bội, lo lắng cho Ninh Như Trân sẽ vì vậy mà khó làm mai được. Dù sao thì tháng sau nàng cũng sẽ tròn mười bốn tuổi, đã đến tuổi làm mai, nhưng lúc này lại truyền ra tin đồn như vậy, thì phải làm sao đây?

Ngày đó sau khi nghe được tin, lão phu nhân La thị vội vàng tới Phù Dung Hiên xem gương mặt của Ninh Như Trân, sau đó lại phân phó người đi mời đại phu y thuật tốt nhất Tấn Đô thành tới đây chữa trị cho Ninh Như Trân. Rất nhiều đại phu đã tới khám cho Ninh Như Trân, đều nói nàng bị nóng trong người, uống thuốc vài ngày, tâm bình khí hòa, qua mấy ngày mấy nốt đậu trên mặt liền hết.

Nhưng mà đau buồn nhất chính là, Ninh Như Trân uống thuốc vài ngày, tính tình cũng ôn hòa được mấy ngày, nốt đậu trên mặt vẫn không hết, nàng lại nổi giận ở Phù Dung Hiên, đập phá rất nhiều đồ quý giá.

Lão phu nhân La thị nghe được tin cũng rất lo lắng cho nàng, đến nỗi đêm cũng ngủ không ngon, kết quả là làm cho bệnh cũ tái phát, đầu rất đau, đau đến nỗi lão phu nhân La thị như muốn chết đi sống lại không xuống giường được.


Ninh Như Trân nghe được chuyện này, trong lòng rất lo lắng, vội vàng mang theo nha hoàn chạy tới Thụy An Đường thăm lão phu phân La thị.

Trong phòng, lão phu nhân La thị mang đai buộc đầu nằm trên giường kêu khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung.

Ninh Như Trân vội vàng tiến lên, ngồi ở mép giường kéo tay lão phu nhân La thị: “Tổ mẫu, tổ mẫu, người thế nào rồi?”

Lão phu nhân La thị sợ dọa đến Ninh Như Trân, cố chịu đau nói: “Bệnh cũ mà thôi, đã uống thuốc rồi, qua mấy ngày liền khỏe.”

“Tổ mẫu, người phải nhanh chóng khỏe lại.” Ninh Như Trân dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán lão phu nhân La thị, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

“Ta biết rồi, vẫn là Trân nhi thương tổ mẫu nhất.” Lão phu nhân La thị cầm chặt tay nàng, giống như chỉ có như vậy bà mới có thể khỏe lại một chút. Đau đớn hành hạ bà một đêm không ngủ, đáy mắt thâm đen, bộ dạng tiều tụy, tựa như trong một đêm liền già đi rất nhiều, không còn là bộ dạng khắt khe như ngày xưa nữa, mà giờ đây chính là một bà lão sức khỏe yếu ớt.

Ninh Như Trân ở Thụy An Đường hơn nửa canh giờ, nàng nói muốn ở lại Thụy An Đường chăm sóc cho lão phu nhân La thị. Lão phu nhân lại không muốn để nàng mệt nhọc, trên mặt nàng vẫn còn nốt đậu chưa lành, cần thời gian để nghỉ ngơi, phải mau chóng đem nốt đậu trên mặt loại bỏ hết, mới có thể ra ngoài gặp người khác, những lời đồn đãi bên ngoài kia, nàng cũng không cần phải lo lắng, tự nhiên bệnh cũng sẽ mau hết.

“Vâng, Trân nhi nghe theo lời tổ mẫu, trở về dưỡng thương cho tốt, không để tổ mẫu lo lắng nữa.” Ninh Như Trân nói muốn ở lại, cũng chỉ là đơn giản nói một câu mà thôi, nàng biết lão phu nhân La thị quan tâm nàng nên mới nói những lời nói. Quả nhiên lão phu nhân La thị giống như trong suy nghĩ không để nàng ở lại, nàng cũng đáp ứng theo.

Sau đó Ninh Như Trân ngồi thêm một lát liền cáo lui rời đi.

Lão phu nhân La thị dù bệnh nặng nhưng vẫn rất lo lắng cho gương mặt của Ninh Như Trân, cũng hy vọng mặt của nàng tốt lên một chút mới có thể ra ngoài gặp người khác. Cũng không biết có phải do làm chuyện trái với lương tâm nhiều quá hay không mà nốt đậu trên mặt Ninh Như Trân mãi vẫn không khá lên, không những vậy, còn có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng. Trải qua chuỗi ngày bị nốt đậu dày vò, cuối cùng thì những nốt đậu kia cũng chịu tiêu tan, nhưng cũng lưu lại trên mặt nàng những vết sẹo, khó mà loại bỏ được.

Lúc ấy lão phu nhân La thị vẫn còn bệnh trong người, nhìn thấy gương mặt như hoa như ngọc của Ninh Như Trân xuất hiện mấy vết sẹo do nốt đậu để lại, liền nghĩ đến việc làm sao bà có thể làm mai cho Ninh Như Trân được nữa, làm sao có thể tìm được cho Ninh Như Trân một gia đình coi trọng nàng được nữa? Cuối cùng hai mắt bà trợn ngược, rơi vào hôn mê bất tỉnh, về sau bệnh đến nỗi không rời giường được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.