Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 167: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương


Đọc truyện Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương – Chương 167: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

 
 
Edit: Hanna
 
“Ngoan……” Hoắc Viễn Hành cúi người hôn một cái lên môi nàng, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn mà buông tha nàng.

 
Hu hu hu hu, không còn mặt mũi mà gặp người nữa rồi.
 
Ninh Như Ngọc nhào vào trong lòng ngực chàng, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn rồi đấm nhẹ lên lồng ngực chàng, Hoắc Viễn Hành cười ha ha, vươn hai tay ôm chặt lấy nàng.
 
Hai người cười đùa một hồi lâu, Ninh Như Ngọc mềm mại dựa vào trong lòng ngực chàng, nói chuyện nàng phải mời Tiêu Dục Minh ăn một bữa cơm.
 
“Lần trước vào tết Nguyên Tiêu, trong lúc hỗn loạn Nhị hoàng tử đã ra tay cứu thiếp một lần, vừa rồi thiếp gặp được hắn trong phủ Nhị hoàng tử, hắn bảo thiếp mời hắn ăn cơm, thiếp muốn nhanh chóng làm cho xong chuyện này nên đã mời hắn tới Túy Tiên Lâu vào ngày mai, hắn cũng đồng ý rồi.”
 
Hoắc Viễn Hành ôm nàng, gác cằm trên vai nàng, suy tư một chút rồi nói: “Đình Đình muốn ta đi cùng sao?”
 
Ninh Như Ngọc gật đầu nói: “Thiếp không muốn đơn độc ăn cơm với hắn, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng rất dễ khiến người ngoài đàm tiếu thêu dệt, huống chi hắn là người có tâm tư thâm trầm không thể đoán được, Ngũ muội muội lại ghen ghét với thiếp, nếu nàng ta biết thiếp và Nhị hoàng tử đơn độc ăn cơm cùng nhau, không biết nàng ta sẽ náo loạn như thế nào! Thiếp không muốn trêu chọc vào hai người bọn họ đâu, miễn cho bản thân gặp phải phiền phức!”
 
Điều mà Ninh Như Ngọc lo lắng cũng không phải là không có lý, mặc dù nàng tiếp túc với Tiêu Dục Minh không được mấy lần, nhưng lần nào Tiêu Dục Minh cũng cho nàng cảm giác không tốt, nàng không hề có bất kì một ấn tượng tốt nào về Tiêu Dục Minh, ngoại trừ một lần hắn cứu nàng vào tết Nguyên Tiêu kia, vốn dĩ nàng còn rất cảm kích hắn cứu nàng, cũng nghĩ phải cảm tạ hắn thật tốt, nhưng hắn lại xem việc ra tay cứu giúp nàng như là ban ân, cứ như thể nếu không có hắn cứu thì nàng nhất định sẽ gặp việc không may vậy, điều này khiến nàng có cảm giác không tốt lắm, càng không muốn đơn độc ở cùng hắn.
 

Mà Ninh Như Trân vốn dĩ có hiềm khích với nàng, hiện tại Ninh Như Trân gả cho hắn làm thê tử, tính tình trở nên càng thêm cổ quái, càng thêm ghen ghét với nàng, một lòng muốn tìm cơ hội để trừng trị nàng, một khi đã như vậy, nàng càng không thể cho nàng ta có lý do để đối phó mình.

 
Hoắc Viễn Hành cảm thấy Ninh Như Ngọc nói rất đúng, có chàng đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều, nếu có việc gì ngoài ý muốn thì chàng cũng có thể che chở nàng, vì vậy nói: “Được, ngày mai ta sẽ đi với nàng.”
 
Xe ngựa trở lại phủ Vũ An Hầu, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, hai người trở về Sùng An Đường, sai Bích Hà đi phòng bếp bảo người chuẩn bị cơm canh đơn giản, sau khi hai người dùng qua thì từng người bận rộn xử lý việc riêng của mình.
 
Chạng vạng, Ninh Như Ngọc lại đi thỉnh an lão phu nhân Khương thị, Khương thị nhìn thấy nàng, hỏi xem hôm nay nàng đi tới phủ Nhị hoàng tử ngắm cúc hoa thế nào, Ninh Như Ngọc cũng không hề giấu giếm sự thật nàng không đi ngắm hoa cúc trước mặt Khương thị, cũng không hề thể hiện một màn tỷ muội tình thâm với Ninh Như Trân, mà hoàn toàn ngược lại, có gì nói nấy.
 
“Sau khi cháu đi dạo qua một vòng trước đó thì các nàng mới đi ngắm hoa cúc, cháu thấy hơi mệt nên ngồi chờ trong phòng khách, không đi theo ngắm hoa cúc, nhưng nghe mọi người nói, hoa cúc trong phủ Nhị hoàng tử nở rộ rất đẹp.”
 
“Hóa ra là vậy, thật ra vườn hoa cúc trong phủ chúng ta cũng nở rất khá, nếu cháu muốn xem thì bảo Minh Tông đi dạo trong hoa viên cùng cháu cũng được.” 
 
Khương thị đã sống vài thập niên, có một số việc không thể giấu khỏi tai mắt của bà, chỉ sợ bà đã sớm nghe nói tin tức nhị phòng và đại phòng của phủ Ngụy Quốc Công không hợp nhau, cũng biết người một nhà nhị phòng bọn họ đã sớm dọn ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công, chỉ từ những chi tiết nhỏ này thì đã có thể biết tình cảm tỷ muội giữa các nàng không quá tốt, vì vậy Ninh Như Ngọc không cần cố ý xây dựng hình tượng tỷ muội tình thâm.
 
Ninh Như Ngọc nói: “Tổ mẫu nói rất đúng.”
 
Lão phu nhân Khương thị lại nói: “Nhị thẩm của ngươi đã ở thôn trang được một khoảng thời gian rồi, nghe nói bị bệnh rất nặng, đã mời mấy đại phu tới xem bệnh, họ đều nói chỉ có thể tĩnh dưỡng thật tốt, kéo dài thời gian mà thôi.” Nói xong bà thở dài một hơi thật mạnh.
 
Ninh Như Ngọc ngồi ở phía dưới, suy đoán dụng ý khi lão phu nhân Khương thị nói những lời, là muốn để nàng mời Đường thị quay về phủ, hay là muốn để nàng mời mấy đại phu giỏi hơn tới xem bệnh cho Đường thị?
 
“Tổ mẫu là nhớ Nhị thẩm sao? Ninh Như Ngọc thử thăm dò.
 
Lão phu nhân Khương thị xua xua tay, nhàn nhạt nói: “Nàng dưỡng bệnh ở thôn trang cũng khá tốt, thôn trang thanh tịnh.”
 

Ninh Như Ngọc nghe lời này thì hiểu rõ ý nghĩ của Khương thị, lại nói: “Nếu không cháu sai người đi mời mấy đại phu có y thuật cao minh hơn tới xem bệnh cho Nhị thẩm nhé.”
 
Mặc dù Hoắc Viễn Hành có ý thuật khá giỏi, nhưng nàng không muốn để chàng đi xem bệnh cho Đường thị, trước kia Đường thị đối xử như vậy với chàng, cho dù Đường thị bị bệnh chết cũng không đáng được nàng đồng tình, đương nhiên mặt ngoài thì vẫn phải làm đúng bổn phận, nhưng cũng chỉ đơn giản mời thêm mấy đại phu ở bên ngoài đi xem bệnh cho bà ta mà thôi.
 
“Như thế cũng được.” Lão phu nhân Khương thị gật đầu nói.
 
“Vậy cháu sai người đi mời đại phu.” Ninh Như Ngọc đứng dậy hành lễ, cáo lui đi ra ngoài.
 
Trở lại Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc lập tức gọi Trần ma ma tới, bảo bà đi ra cửa mời đại phu, phải mời đại phu tốt nhất đến thôn trang xem bệnh cho Đường thị.
 
Trần ma ma đáp ứng một tiếng rồi đi ra ngoài, nhưng vỗn dĩ bà ấy cũng không có thiện cảm với Đường thị, bà ấy có thể thật lòng mời đại phu có y thuật cao minh tới xem bệnh cho Đường thị hay không thì không thể biết được.
 
Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Hoắc Viễn Hành cũng đã trở lại, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà tới phòng bếp truyền lời, hai người cùng nhau dùng bữa tối, sau đó đi dạo ở trong sân một canh giờ để tiêu cơm.
 
Màn đêm buông xuống, trăng treo trên không trung, hai người trở về phòng ngủ, sai hạ nhân mang nước ấm tới rửa mặt, sau đó lên giường ngủ.
 
Đương nhiên không thể tránh được một hồi nóng bóng nhiệt liệt.
 
“Minh Tông, ưm……”
 
“Chậm một chút……”

 
“Ưm……”
 
Động tĩnh trong phòng dần dần ngừng lại, cuối cùng đã yên tĩnh.
 
Chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Viễn Hành khoác quần áo ra ngoài, sai hạ nhân đưa nước ấm đến phòng tắm, chàng tự mình ôm Ninh Như Ngọc đi qua đó rửa mặt.
 
Sau khi thu thập thỏa đáng, đêm đã khuya, Ninh Như Ngọc mệt tới mức hai mắt không mở nổi, nằm lại trên giường là lập tức lăn vào trong ổ chăn rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
 
Hoắc Viễn Hành nằm bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, khóe miệng cong lên một hình cung tươi cười, bàn tay to kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt nàng rồi nhắm mắt lại, an tâm tiến vào giấc ngủ.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc tỉnh lại, nhìn thấy bản thân nằm trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành, còn chàng nằm bên cạnh nàng, dịu dàng nhìn nàng chăm chú.
 
“Tỉnh rồi?” Hoắc Viễn Hành nói.
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc cười với chàng.
 
Sau đó, Hoắc Viễn Hành tự mình giúp Ninh Như Ngọc đứng dậy, còn mặc quần áo cho nàng, thu thập thỏa đáng, không hề kém mấy nha hoàn chút nào.
……
 
Hôm nay muốn mời Nhị hoàng tử tới Túy Tiên Lâu ăn cơm, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ra khỏi cửa từ sớm, khi tới Túy Tiên Lâu thì vẫn còn nhiều thời gian, Hoắc Viễn Hành đặt một phòng riêng trên lầu hai, gọi vài món ăn nổi tiếng ở Túy Tiên Lâu.
 
Trong khi chờ Tiêu Dục Minh đến, Ninh Như Ngọc ghé vào trên cửa sổ ngắm phong cảnh dưới lầu, người đến người đi trên đường lớn vô cùng náo nhiệt, làm xiếc ảo thuật, bán đồ ăn vặt, tiếng trẻ con vui cười chạy qua……
 
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tiêu Dục Minh mới khoan thai bước đến, hôm nay hắn mặc một thân áo gấm màu trắng, bên hông thắt đai lưng đính ngọc, mang ngọc bội, trên đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.
 

Vừa vào cửa, Tiêu Dục Minh đã thấy được Ninh Như Ngọc đang nằm bò bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười, nói: “Ta ở dưới lầu đã thấy được Như Ngọc biểu muội, là vẫn đang đợi ta sao?”
 
Ninh Như Ngọc còn chưa mở miệng, Hoắc Viễn Hành vẫn luôn an tĩnh ngồi trong góc ho nhẹ một tiếng, mặt vô cảm nói với Tiêu Dục Minh: “Chúng ta mới tới được một lát, mời khách ăn cơm thì theo lý người mời nên tới sớm một chút.”
 
Tiêu Dục Minh trăm triệu lần không ngờ được Hoắc Viễn Hành cũng đang ở đây, tươi cười trên mặt cứng đờ, lập tức có chút thất thố, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường, đi vài bước đến ngồi xuống bên cạnh bàn, mở ra cây quạt vang lên một tiếng ‘xoạt’, thong thả ung dung mà phe phẩy, có vẻ hắn vẫn cực kì bình tĩnh trấn định như thường.
 
“Thật là không ngờ tới, hóa ra Vũ An Hầu cũng ở đây, ta còn tưởng Như Ngọc biểu muội tới một mình đấy!” Nói xong thì cười hai tiếng không rõ có ý đồ gì.
 
Vẻ mặt Hoắc Viễn Hành vẫn bình thản, chàng và Tiêu Dục Minh là hai người có tư thái hoàn toàn khắc biệt, Tiêu Dục Minh phong lưu, có vẻ hơi tuỳ tiện, nói năng ngọt như mía lùi, còn Hoắc Viễn Hành luôn giữ dáng vẻ nghiêm trang, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, vừa nhìn đã biết là người có thể dựa vào.
 
Nhưng đây là suy nghĩ riêng của Ninh Như Ngọc mà thôi, còn đa số người bên ngoài đều sợ hãi Hoắc Viễn Hành, cảm thấy chàng quá mức lãnh khốc, thủ đoạn tàn nhẫn, không dễ tới gần, còn Tiêu Dục Minh lại khiến người muốn tới gần, mà chủ yếu là do hắn phong lưu thì đúng hơn.
 
“Ta đi gọi tiểu nhị mang thức ăn lên.” Ninh Như Ngọc đi ra cửa, sai tiểu nhị mang thức ăn lên.
 
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưng đồ ăn tới, cá hầm ớt, gà xào cay, vịt om chua, đậu hũ phỉ thúy, món ăn đủ loại kiểu dáng màu sắc, chỉ có điểm chung là đều là món ăn nổi tiếng của Túy Tiên Lâu, màu sắc hương vị đầy đủ khiến người nhìn chảy nước miếng.
 
Thức ăn được mang lên đầy đủ một cách nhanh chóng, Ninh Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh Hoắc Viễn Hành, Tiêu Dục Minh ngồi trên ghế đối diện, Hoắc Viễn Hành bưng chén rượu lên, nói với Tiêu Dục Minh: “Đa tạ Nhị hoàng tử đã cứu giúp Đình Đình vào dịp tết Nguyên Tiêu, về sau đã có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không khiến nàng lại gặp phải nguy hiểm.”
 
Tiêu Dục Minh nhìn chàng một cái, không hề bưng chén rượu lên, vẻ mặt bất mãn nhìn Ninh Như Ngọc: “Như Ngọc biểu muội, lần trước đã nói rõ ràng là ngươi mời ta ăn cơm để cảm tạ ơn cứu giúp, bây giờ ngươi lại bảo Vũ An Hầu kính rượu ta là có ý gì? Nếu không muốn mời thì đừng mời, ta cũng không thiếu một bữa cơm này.”
 
Tiêu Dục Minh làm như vậy, Ninh Như Ngọc cảm thấy rất xấu hổ, đành phải bưng chén rượu lên, cười nói: “Nhị hoàng tử hiểu lầm rồi, Minh Tông chỉ muốn kính ngài một ly trước mà thôi, cảm tạ ngài đã cứu ta, nếu Nhị hoàng tử nói như vậy, ta đây xin kính ngài một ly trước đi, cạn ly.” Nói xong thì Ninh Như Ngọc ngửa đầu uống một ngụm, dốc ngược chén rượu lại, không thừa một giọt.
 
Lúc này Tiêu Dục Minh mới hơi hài lòng, bưng chén rượu lên, nói: “Nếu không phải Như Ngọc biểu muội mời ta thì căn bản hôm nay ta sẽ không tới đây, nếu Như Ngọc biểu muội đã làm trước thì ta đây cũng không thể không cho muội chút mặt mũi này.” Dứt lời thì thong thả ung dung mà bưng chén rượu lên……
 
Phanh một tiếng, cửa phòng bị người đột ngột đẩy ra, Ninh Như Trân hùng hổ vọt vào trong, cũng không thèm nhìn xem có những ai ở trong phòng, tức hộc máu mà rống to: “Ninh Như Ngọc, đồ tiện nhân không biết xấu hổ……..”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.