Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 125: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương


Đọc truyện Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương – Chương 125: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

 
 
Edit: Hanna


 
Lau khô thân thể, thay quần áo rộng thùng thình thoải mái, Ninh Như Ngọc đi ra ngoài.

 
Trong phòng đã chuẩn bị tốt cơm canh, Ninh Như Ngọc đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, sờ sờ cái bụng đói tới thảm thương của mình, một ngày nay nàng chưa kịp ăn bất kì thứ gì, thời khắc này nhìn thấy đồ ăn thì đói chảy nước miếng, Ninh Như Ngọc cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn.
 
Hồng Châu vội nói: “Phu nhân không đợi Hầu Gia sao?”
 
Vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức sẽ tới bên này, rất nhanh đã đến trước cửa.
 
Ngay sau đó Ninh Như Ngọc đứng dậy, nàng thấy cửa phòng mở ra, Hoắc Viễn Hành đỏ mặt vì rượu đi nhanh từ cửa vào trong.
 
Ninh Như Ngọc tiến ra đón: “Không phải chàng tới tiền viện tiếp khách sao? Tại sao đã trở lại nhanh như vậy?” 
 
Hoắc Viễn Hành cúi đầu cười nhìn nàng, duỗi tay giữ chặt tay nàng, nắm tay dắt nàng đến bên cạnh bàn rồi cùng nhau ngồi xuống: “Ta muốn trở về với nàng sớm một chút, không muốn để nàng phải đợi lâu.”
 
Hoắc Viễn Hành nhìn thấy cơm canh bày biện trên bàn, ba món ăn một món canh vô cùng đơn giản, một bát cơm, chàng cười nói: “Đúng lúc ta cũng đói bụng rồi, lấy cho ta thêm một bộ bát đũa, chúng ta cùng nhau ăn.”
 


Ninh Như Ngọc vội vàng sai Hồng Châu đi cầm bát đũa, lại chuẩn bị nhiều thêm hai món ăn.
 
“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Hồng Châu đáp ưng một tiếng rồi hành lễ, cáo lui đi ra ngoài.
 
Hoắc Viễn Hành mỉm cười nhìn Ninh Như Ngọc, thò mặt lại gần hôn một cái lên má nàng, Ninh Như Ngọc ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, nghiêng đầu nhăn mũi.
 
Hoắc Viễn Hành nhìn thấy động tác nhỏ đó của nàng, cúi đầu tự ngửi cổ áo tay áo của mình, quả thật là có mùi rượu nồng nặc, chàng đứng dậy, cười nói: “Nàng ngồi đợi một lát, ta đi rửa mặt.”
 
“Thiếp gọi người chuẩn bị nước ấm cho chàng.” Ninh Như Ngọc cũng đứng dậy theo, đi tới cửa, Trần ma ma đã chờ ở bên ngoài, Ninh Như Ngọc nói muốn dùng nước ấm, Trần ma ma đáp ứng một tiếng, nhanh chóng gọi người mang nước ấm vào phòng tắm.
 
Trong phòng đốt nến hỉ màu đỏ rực thô to như cánh tay trẻ con, chiếu sáng toàn bộ căn phòng màu đỏ tươi xán lạn, Ninh Như Ngọc an tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, tay chống cằm, nghe tiếng động truyền đến từ phòng tắm cách vách, tâm tình vừa thấp thỏm vừa vui sướng.
 
Qua thời gian khoảng một chén trà, Hoắc Viễn Hành rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, chàng nhìn thấy Ninh Như Ngọc dùng tay chống cằm ngồi bên cạnh bàn, tay áo chỗ cổ tay rơi xuống một đoạn, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc, hai mắt khép hờ, dáng vẻ điềm tĩnh xinh đẹp, ánh nến màu đỏ chiếu rọi khuôn mặt nhỏ của nàng như thơ như họa, trong lòng Hoắc Viễn Hành truyền đến một đợt rung động, không thể không bước chân nhanh hơn qua đó.
 
Vốn dĩ Ninh Như Ngọc cũng không suy nghĩ gì, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh thì buông tay đứng dậy, ai ngờ vừa mới đứng dậy thì Hoắc Viễn Hành đã tới trước mặt, duỗi tay sờ mặt nàng: “Chờ lâu rồi đúng không?”
 
Ninh Như Ngọc lắc đầu: “Không có.” Nhìn thấy chàng xõa tóc rối tung còn ướt sũng, lập tức nói: “Thiếp lau tóc giúp chàng.”
 
Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành tràn ngập dịu dàng ôn nhu như nước, lấn áp sự lạnh lẽ ngày xưa, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo ý cười, rất là vui vẻ nói: “Được.”
 
Sau đó, Hoắc Viễn Hành ngồi xuống ghế trước mặt Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc nhận lấy khăn vải từ trong tay Bích Hà, đứng phía sau lưng Hoắc Viễn Hành rồi cẩn thận lau khô tóc cho chàng. Mái tóc của Hoắc Viễn Hành rất đẹp, không nhiều không ít, Ninh Như Ngọc dùng khăn vải xoa nhè nhẹ, lực đạo trên tay không nặng không nhẹ, giống như đang dịu dàng xoa bóp cho chàng, Hoắc Viễn Hành hưởng thụ một cách thoải mái.
 

“Xong rồi, đã khô.” Sau khi lau khô, Ninh Như Ngọc dừng tay, dùng tay xoa xoa mấy sợi tóc mềm mại rũ sau lưng Hoắc Viễn Hành.
 
“A ——!” 
 
Ninh Như Ngọc vừa định cất khăn vải trong tay sang một bên thì Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên xoay người lại, hai bàn tay to mau lẹ ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, nhấc cả người bay lên không trung, sau đó xoay tròn một vòng, không nghiêng không lệch mà rơi vào lòng chàng.
 
Hoắc Viễn Hành ôm nàng ngồi lên đùi mình, cúi đầu hít hà hương thơm trên cần cổ nàng, mùi thơm trên cổ ập vào trước mặt chàng, khiến chàng sắp không thể nhẫn lại, tay ôm Ninh Như Ngọc càng nắm thật chặt, đôi môi cọ tới cọ lui trên cổ nàng, nói: “Thật thơm, thật dễ chịu.” 
 
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc cảm thấy trên cổ truyền tới từng đợt ngứa râm ran, trêu chọc nàng tâm hoảng ý loạn, muốn trốn cũng trốn không thoát, vẫn luôn từ cổ truyền tới tận chỗ sâu trong đáy lòng.
 
“Nàng thơm quá.” Hoắc Viễn Hành cúi đầu ngậm lấy từng tấc da tấc thịt trên cổ nàng, vừa hôn vừa vuốt ve, con ngươi đen nhánh như hồ sau, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo dụ hoặc: “Nàng đứng sau lưng lau tóc cho ta, hương thơm trên người nàng không ngừng phả vào chóp mũi khiến ta tâm thần không yên, nàng nói xem, ta nên trừng phạt nàng như thế nào đây?” Nói xong chàng còn dùng chỗ nào đó trên người chọc chọc vào mông nàng.
 
“Chàng….”
 
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc lập tức đỏ rực, vừa đỏ vừa nóng như sắp nhỏ ra máu, cũng may trong phòng vốn dĩ đã đỏ rực rỡ nên vẻ mặt nàng mới không quá rõ ràng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trên thân thể chàng, chỗ kia to tới đáng sợ, dữ tợn để ở mông nàng, mặc dù đã sớm nếm thử trái cấm, nhưng nghĩ tới cái kia thô to đáng sợ, vẫn đủ để tra tấn nàng tới chết đi sống lại.
 
Ngón tay có khớp xương rõ ràng xoa cằm Ninh Như Ngọc, vuốt ve một cách ái muội, mang theo tình yêu sâu đậm, Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ánh mắt sâu thẳm, giống như biển rộng tĩnh lặng trước mưa rền gió dữ.
 
“Đình Đình, ta yêu nàng………” Hoắc Viễn Hành cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi của Ninh Như Ngọc, nhẹ nhàng gặm cắn, trằn trọc mút vào. Tựa hồ hôn không đủ, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nàng, câu lấy cái lưỡi đinh hương của nàng mà chơi đùa.
 
“Đừng! A ——” 
 

Trong khi Ninh Như Ngọc bị hôn tới mức đầu hôn não trướng, bụng lại không thức thời mà kêu lên, lộc cộc lộc cộc, Ninh Như Ngọc lập tức đỏ bừng mặt, đưa tay bắt lấy cái tay đang làm loạn của Hoắc Viễn Hành, nhỏ giọng cầu xin: “Minh Tông, dừng, dừng một chút, thiếp, thiếp đói bụng…..”
 
“Ta cũng đói.” Hoắc Viễn Hành nhếch khóe miệng lên trên tạo ra một độ cung tà mị, ánh mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc giống như sói đói, lời nói ra lại có thâm ý khác.
 
“Không, không phải……” Ninh Như Ngọc nhìn Hoắc Viễn Hành bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, bụng đúng lúc phát ra tiếng vang “lộc cộc lộc cộc”, nàng thật sự đói sắp lả rồi, cả ngày chưa được ăn cái gì.
 
Hoắc Viễn Hành nghe thấy bụng nàng kêu vang oán giận, nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, dịu dàng hôn lên khóe miệng nàng, tốt bụng buông tha nàng: “Được, vậy chúng ta ăn cơm trước.” Ăn xong lại tính sổ tiếp!
 
Cơm canh đã sớm mang lên bàn, Hoắc Viễn Hành chủ động lấy cho Ninh Như Ngọc một bát cháo, nói: “Nhịn đói một ngày, ăn chút cháo cho ấm bụng.”
 
“Cảm ơn.” Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào với Hoắc Viễn Hành, cầm lấy cái thùa múc một ngụm cháo lên ăn.
 
Hoắc Viễn Hành lại gắp cho nàng một ít đồ ăn: “Ăn chậm một chút.”
 
Cháo táo đỏ thơm ngọt mềm mại ăn vào trong miệng, dạ dày ấm áp, người cũng sống lại, Ninh Như Ngọc ăn một bát cháo, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành vẫn luôn quan sát mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Chàng cũng ăn đi.”


 
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành cười gật đầu, cúi đầu bắt đầu uống cháo, Ninh Như Ngọc cũng cầm đũa gắp đồ ăn cho chàng.
 
Một bữa cơm hai người ăn thật sự thỏa mãn, ấm áp, hạnh phúc, ngọt ngào.
 
Rất nhanh đã ăn xong cơm, Bích Hà và Hồng Châu mang theo nha hoàn tiến vào dọn dẹp bát đũa trên bàn, hai người chuyển qua giường bên cạnh rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, nha hoàn dâng nước trà lên cho hai người súc miệng, sau đó dâng trà tiêu thực lên.
 
Hai người uống trà, Hoắc Viễn Hành xua tay cho bọn nha hoàn lui xuống, trong phòng an tĩnh lại, nến hỉ đỏ thẫm vẫn đang cháy, chiếu rọi toàn bộ gian phòng, dường như có không khí ám muội chảy xuôi trong phòng.
 

Hoắc Viễn Hành dùng ánh mắt thâm tình nhìn Ninh Như Ngọc, bàn tay to mang theo vết chai mỏng duỗi ra nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, ngón tay cái vuốt ve da thịt tinh tế trên mu bàn tay nàng, trên khóe miệng là ý cười không thể che dấu được, thanh âm trầm thấp khàn khàn tràn ngập dụ hoặc: “Đình Đình, cuối cùng nàng cũng gả cho ta rồi.”
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc bị ánh mắt cực nóng của chàng làm cho xấu hổ, cúi đầu ừ một tiếng.
 
Mắt Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhu mị kiều nộn, nhìn đã muốn âu yếm, trong lòng vừa nghĩ như vậy thì chàng đã lập tức làm luôn, Hoắc Viễn Hành cúi người qua, nhanh chóng hôn một cái lên má nàng.
 
Bẹp một tiếng.
 
Ninh Như Ngọc lập tức ngẩng đầu, giơ tay lên che lại chỗ vừa bị hôn, mở to đôi mắt óng ánh nước nhìn chàng, mấp máy môi đỏ: “Minh, Minh Tông……..”
 
Hoắc Viễn Hành khẽ cười một tiếng, bàn tay to giữ lấy sau gáy nàng, ôm nàng vào gần thân thể chàng, không cho nàng có bất kì một cơ hội nào để phản ứng lại, chàng lập tức cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.
 
Môi lưỡi mạnh mẽ có lực cạy ra môi đỏ của Ninh Như Ngọc, đầu lưỡi với vào trong miệng nàng, câu lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, kịch liệt mút vào, chàng bá đạo mà thâm tình biểu thị chủ quyền sở hữu công khai với nàng.
 
Ninh Như Ngọc nghênh đón nụ hôn của chàng, đầu tiên là bị động tiếp thu, dần dần thì thích ứng, bắt đầu chậm rãi đáp lại, lẫn nhau trao đổi tư vị điềm mỹ trong miệng, chặt chẽ mà ôm hôn ở bên nhau, thân thể bắt đầu nóng lên, ngay cả không khí trong phòng cũng dần dần nóng lên, hết thảy chung quanh đều trở nên cực nóng, dường như muốn thiêu đốt tất cả.
 
Một hồi kịch liệt hôn sâu, Ninh Như Ngọc mềm mại ngã vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, chàng cũng không hề khách khí, trực tiếp bế nàng lên, vòng qua bình phong, đi nhanh vào nội thất, mấy bước lớn đã đến trước giường lớn phủ kín táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, gỗ tử đàn, quả nho.
 
Hoắc Viễn Hành vung tay lên quét hết các thứ trên giường sang một bên, tay chân nhẹ nhàng mà đặt Ninh như Ngọc lên trên giường, Ninh Như Ngọc ưm một tiếng, Hoắc Viễn Hành đè lên người nàng, dáng người to rộng phủ lên phía trên thân thể của Ninh Như Ngọc, chặt chẽ bao phủ toàn bộ dáng người nhỏ xinh vào trong lòng ngực chàng.
 
“Đình Đình, nàng thập đẹp……” Hai tay Hoắc Viễn Hành chống bên cạnh sườn của Ninh Như Ngọc, cúi đầu hôn lên mặt mày, cái mũi, miệng, sau đó ngậm trụ môi đỏ của nàng, thâm tình mà yêu thương mút vào.
 
Nụ hôn này còn kịch liệt hơn vừa rồi rất nhiều, Ninh Như Ngọc mau chóng mềm nhũn thành một bãi nước nằm dưới thân Hoắc Viễn Hành, bàn tay to của chàng di chuyển khắp nơi trên thân thể nàng, nơi nơi châm ngòi thổi gió, ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve dọc theo gương mặt nàng đi xuống thẳng một đường, tiếp theo là da thịt tinh tế trên cổ, sau đó là hai đại bạch thỏ mềm mại được yếm uyên ương nghịch nước màu đỏ rực miêu tả một cách sinh động, một bàn tay gắn vào mặt trên, cơ hồ không thể hoàn toàn nắm lấy, chàng như muốn đùa dai mà bóp nhẹ một cái, khiến Ninh Như Ngọc nhỏ giọng rên lên không ngừng, cả người càng là mềm đến không còn hình dạng.
 
Bàn tay to của Hoắc Viễn Hành không nhanh không chậm lột bỏ quần áo trên người cả hai, cuối cùng hai người trần trụi như trẻ con mới sinh mà thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, hai tay của chàng gắt gao ôm nàng, thong thả hữu lực mà tiến vào thân thể của nàng, cuối cùng hợp hai làm một cùng với nàng, mãi mãi bên nhau, không chia lìa.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.