[Qủy Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Đệ Nhị Thoại - Long Quyết - Chương 54


Bên trong Thiên cung, bốn vách tường sáng lấp lánh, soi ảnh huyễn mục, chỉ là trong giữa mênh mông sự phú lệ khí thế, lại có điểm điểm tích tích u hàn, vân sa(1) nặng nè phủ lên ngọc sàng, không thấy rõ người đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường.

(1) vân: mây, sa: chăn/màn/vải

Thiên Hậu xuyên qua tầng tầng la sa(2), ngồi bên mép giường, tinh tế dò thám Thiên Đế đang nhắm mắt. Nàng gả cho y trước khi y trở thành Thiên Đế, để gả cho y mà nàng đã bỏ qua rất nhiều, chỉ tiếc rằng trong lòng y, nàng cũng chỉ là một con cờ để y trèo lên đế vị. Nàng từng ngốc nghếch cho rằng cho dù y không thương nàng như chính nàng thương y sâu đậm, nhưng vẫn sẽ có một chút thương xót đối với mình. Chỉ tiếc nàng đã sai lầm! Sai đến thái quá rồi! Lúc Quân Phỉ Ngạn xuất hiện, cảm xúc trong nội tâm nàng hết sức phức tạp, nàng không biết nên hận Quân Phỉ Ngạn hay nên thông cảm cho hắn. Nàng có lúc thậm chí mong đợi rằng Quân Phỉ Ngạn có thể hòa tan được một chút trái tim lãnh khốc của y, chí ít như vậy còn có thể chứng minh y có chút tình, là vì những gì mình làm chưa đủ để y động tâm. Nhưng khiến nàng hoàn toàn thất vọng chính là, bất luận là nàng hay Quân Phỉ Ngạn đều không thể khiến y có một chút xúc động, trái tim như sắt đá của y không thể lay động.

(2) la: lưới/màng lọc; sa (chú thích 1)


Nàng chưa từng hận Quân Phỉ Ngạn, bởi vì nàng và hắn đều đáng thương như nhau, bọn họ đều yêu đến quá ngốc quá si, mà tấm si tình của Quân Phỉ Ngạn lại còn hơn cả mình, chỉ là sự trả giá cho phần nhân tình này thật sự không hề đáng giá, không biết Quân Phỉ Ngạn nếu biết y hôm nay ngay cả cốt nhục của mình cũng không buông tha, lúc đầu liệu có nguyện ý hy sinh?

“Vậy ư?” Thiên Đế ngồi dậy khỏi giường, đôi mắt đen như mực khóa chặt thật lâu nhìn nàng, không nhìn ra được một chút tâm tình, một lúc lâu sau mới nói, “Tốt nhất là như vậy…”

“Huyền…” Nàng không nhịn được khẽ gọi tên y, ý định muốn nói lại thôi trong mắt rất rõ ràng, bao nhiêu lần nàng muốn mở miệng hỏi, trong lòng y liệu có tình yêu? Cho dù tình yêu đó không phải là cho mình…

“Mặc dù nàng là Thiên Hậu, lễ nghi vẫn không thể bỏ, sao có thể gọi thẳng tục danh của trẫm?” Thiên Đế hàn uy nói, cho dù đối với Thiên Hậu y cũng không có bao nhiêu nhu tình, phần uy nghiêm này khiến Thiên Hậu nhìn thấy thật muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mà cười: “Là thần thiếp không đúng.”

Thiên Đế không nhìn nàng thêm nữa, lại nhắm hai mắt lại, trầm tịch đạm mạc quẩn quanh thật lâu giữa bọn họ, Thiên Hậu không nhịn được lại có chút buồn cười. Mấy ngàn năm phu thê, cho dù tính theo thời gian Thiên đình là mấy ngàn ngày cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn, bọn họ chung sống lâu đến vậy, ngoại trừ chất vấn nhưng ngay cả một câu nói cũng không thể nói ư? Đến tột cùng là bi ai của nàng hay bi ai của Hi Huyền đây?

Thế nhưng Thiên Đế không cảm nhận được nội tâm nhấp nhô của Thiên Hậu, sau sự trầm mặc thì không chút phập phồng hỏi: “Nghe nói nàng phái Hỏa Đức Tinh Quân hạ phàm? Không biết là vì chuyện gì?”   


“Thần thiếp… chỉ là bảo y giúp Thủy Đức Tinh Quân sớm ngày đem Phần hà Long Vương tróc nã quy án mà thôi.” Thiên Hậu cười đến thật miễn cưỡng, ở trong lòng không nhịn được buông một tiếng thở dài. Y rốt cuộc vẫn chưa từng tin mình, có đôi khi nàng thật muốn hỏi y ở bên nhau trường cửu như vậy, y đã từng có chút tín nhiệm nào với nàng không! Phàm nhân nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, chẳng lẽ giữa bọn họ còn không thể bằng một đôi phu thê phàm nhân bình thường nhất hay sao?!

“Vậy sao?” Thiên Đế lạnh lùng cười, thái độ kia khiến trên khuôn mặt ôn nhu như nước của Thiên Hậu có chút tức giận, thế nhưng nàng sinh sinh nén xuống sự tức giận này, mềm mỏng cười nói: “Đúng mà, nếu Đế Thượng không thích, thần thiếp triệu hồi y về.”

“Chuyện liên quan đến Ngao Triệu, nàng còn điều gì chưa nói cho trẫm không?” Thiên Đế không trả lời vấn đề của nàng tiếp tục hỏi, Thiên Hậu vẫn trước sau giữ vững nụ cười trả lời: “Những gì thần thiếp tính ra được đều đã nói với Đế Thượng rồi, đương nhiên không thể còn chút gì giấu diếm.”

“Vậy sao… Nàng lui xuống đi, mau triệu hồi Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân, bảo bọn họ tốc tốc quay về, rồi đến gặp trẫm.” Thiên Đế mặt không thay đổi nói, khiến Thiên Hậu không đoán ra được tâm tư của y, khẽ đáp lại, rồi đi ra ngoài, không nhìn thấy sau khi nàng đi, trên mặt Thiên Đế xuất hiện một tia u lạnh.


Nhìn bóng dáng Thiên Hậu rời đi, y cười lạnh, nàng thật sự cho rằng những thứ mờ ám mà nàng dấu y đó y không hề phát hiện ra chút gì sao? Một thân dính đầy trọc khí phàm trần không cần đoán cũng biết nàng đã xuống nhân gian. Mặc dù y không biết nàng hạ phạm có mục đích gì, nhưng nếu đã giấu diếm y, đương nhiên không phải là chuyện gì tốt. Thế nhưng nàng giấu diếm quá sâu, y cũng khó có thể dò xét ra cái gì, chẳng bằng hạ thủ trên người Hỏa Đức Tinh Quân… Uyển Nhược ơi là Uyển Nhược, nếu ngay cả là nàng, chỉ cần là người hai lòng với trẫm, trẫm dứt khoát sẽ không tha thứ!

Hai tay hợp lại, ngọc lệnh trong suốt lấp lánh chậm rãi xoay tròn hiện ra trong lòng bàn tay, trong màu vàng mang theo sự rực rỡ thấu lục(3) khiến Thiên Đế nhìn đến mê si, chỉ là từng chút vết rách hẹp dài kia trên bề mặt của ngọc lại khiến khuôn mặt như nham thạch của y rốt cuộc có một chút biến hóa…

(3) thấu: thẩm thấu/xuyên qua; lục: sắc xanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.