Đọc truyện Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm – Chương 52: Trốn Khỏi Vương Phủ
Mặc Tiểu Cơ chạy băng băng trong rừng rậm, sự sợ hãi cùng con đường phía trước khiến cho nàng càng chạy càng nhanh.
Những nhánh cây không ngừng quét ngang gương mặt nàng. Nàng nén đau đớn, nghĩ thầm phải thoát khỏi nơi này thật nhanh.
Mặc Tiểu Cơ ngẩn đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu đang dần chuyển sang màu hồng. Nàng vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mồ hôi cũng ướt đẫm vạt áo của nàng.
Sợ hãi lan tràn toàn thân khi nàng phát hiện ra mình đã lạc đường. Nàng bắt đầu không phân biệt được phương hướng, nói không chừng hiện tại nàng đang chạy trên con đường trở về Quân vương phủ, điều này càng khiến cho Mặc Tiểu Cơ hít thở trầm trọng.
Nàng bắt đầu chạy từ từ, tìm một thân cây cao lớn để trèo lên.
Nương theo dư âm ánh chiều tà, nàng nhìn thấy mình đã cách Quân vương phủ khá xa, phía nam là một khu rừng rộng không thấy cuối, còn có những ngôi nhà gỗ lác đác trong rừng.
Mặc Tiểu Cơ liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, có lẽ nàng nên tìm một nơi xin chút nước uống, chỉ cần không dừng lại khá lâu thì có lẽ cũng không gặp nguy hiểm.
Trèo xuống khỏi thân cây, Mặc Tiểu Cơ cảm thấy cả người tràn đầy sức lực.
“Hừ!” Tràn ngập trong ảo tưởng, Mặc Tiểu Cơ lại nghe thấy một tiếng cười lạnh rất nhỏ, âm thanh này khiến cho cả người Mặc Tiểu Cơ trở nên lạnh lẽo. Nàng bất chấp tất cả, nhấc chân bỏ chạy.
Mặc Tiểu Cơ bỏ ra hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, liều mạng chạy lung tung trong rừng. Lần này nàng không chạy sai phương hướng, hướng này cách ngôi nhà gỗ nhà nhìn thấy càng ngày càng gần.
Mặc Tiểu Cơ cảm thấy vui mừng trong lòng.
Trước nhà gỗ, một ông cụ đang cho gà ăn trong sân, còn có một bà cụ đang ngồi trên ghế đẩu vá quần áo.
Một hình ảnh xinh đẹp như vậy khiến cho Mặc Tiểu Cơ không đành lòng phá hư. Nàng liếm đôi môi khô khốc, cả cổ họng như bị thiêu đốt.
Ông cụ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nói: “A Nhạc, con về đấy à?”
Đến khi nhìn thấy người đứng phía bên kia hàng rào là Mặc Tiểu Cơ, trong mắt ông cụ có chút kinh ngạc “Cô nương, cô đến từ đâu vậy? Đã trễ thế này, tại sao cô nương lại ở một mình trong rừng rậm?”