Đọc truyện Quỷ Dị Mê Tung: Yêu Vương Gia Hơn 1000 Năm – Chương 37: Bạch Y Nữ Tử
Mặc Tiểu Cơ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Bạch y nữ tử mỉm cười đi tới, nắm chặt cánh tay của Mặc Tiểu Cơ, nói: “Muội muội, sức khỏe muội đã tốt hơn chưa?”
Ánh mắt còn si mê của Mặc Tiểu Cơ dừng trên gương mặt bạch y nữ tử, dùng sức gật gật đầu “Đã tốt hơn nhiều”
Trong lòng nàng lại thầm kinh hô, không ngờ trên đời này lại còn một nữ tử xinh đẹp như vậy.
Trang trí trong phòng cũng giống như chủ nhân của nó, cực kỳ tinh xảo. Không nhiều đồ đạc nhưng thứ nào thứ nấy cũng đều đặc biệt và tinh tế.
Mặc Tiểu Cơ ngồi trên chiếc đệm cói bằng gấm nhìn nàng ta dùng một bình trà nhỏ màu xanh ngọc, ngâm một chút lá trà vào nước, sau đó lấy hai chiếc chén nhỏ màu trắng ra, rót đầy trà vào. Bước chân nàng ta rất nhẹ nhàng, đưa chén trà vào trong tay Mặc Tiểu Cơ.
Chiếc chén nhỏ màu trắng kia hiện ra một chút ánh sáng trắng bạc, sau đó bị nước trà hòa tan thành màu xanh lục, xanh trong trắng, đẹp đến nỗi khiến cho Mặc Tiểu Cơ không thốt nên lời.
Nàng ta ngồi lên đệm cói, tà váy màu trắng chạm xuống nền đất.
Dung nhan tuyệt sắc kia, thấp thấp thoáng thoáng sau làn khói trà càng thêm xinh đẹp.
Vẻ đẹp này chỉ có ở trên trời, nơi trần gian hiếm khi nhìn thấy.
Mặc Tiểu Cơ nhìn bạch y nữ tử với ánh mắt hâm mộ, sau đó lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu mình có thể xinh đẹp được như thế thì tốt rồi, hàng ngày tự nhìn mình trong gương cũng đủ no.
“Xì…” Bạch y nữ tử nhìn bộ dạng ngây ngốc của Mặc Tiểu Cơ, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Nụ cười này càng khiến Mặc Tiểu Cơ thêm há hốc miệng.
Giống như một đóa mẫu hơn kiều diễm đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến cho Mặc Tiểu Cơ kinh hãi đến nước trà cũng quên uống.
Nàng ta nghiêng đầu híp mắt cười, nói “Hôm nay muội muội sao vậy? Sao lại nhìn ta với ánh mắt như thế?”
“A!” Mặc Tiểu Cơ cúi đầu ngượng ngùng.
Trong khoảng thời gian uống trà, Mặc Tiểu Cơ cũng không biết đặt ánh mắt vào đâu. Ở chung một chỗ với mỹ nhân như thế, nam tử đương nhiên sẽ có áp lực, nữ tử đồng thời cũng bị áp lực.
Sau khi Mặc Tiểu Cơ thoát khỏi suy nghĩ miên man, lại nhìn thấy bạch y nữ tử cầm một thanh trường kiếm xanh biếc, đứng trong sân viện vắng vẻ.
Trường bào trên người nàng ta đã bị cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo ngắn tà ở bên trong.
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười “Muội muội, thật xin lỗi. Đã đến giờ ta luyện kiếm rồi, nếu muội muội…”
Mặc Tiểu Cơ liên tục xua tay: “Không sao, không sao, tỷ tỷ luyện đi, ta thích nhất là xem múa kiếm”
Nữ tử cười duyên, lắc đầu “Bình thường muội ghét nhất chính là nhìn thấy người khác cầm đao cầm kiếm, hôm nay sao lại đổi tính rồi?”
Tiếng nói của nàng ta cũng rất dễ nghe, so với tiếng hót của chim Hoàng Oanh còn thánh thót trong trẻo hơn.
Mặc Tiểu Cơ xấu hổ, sờ sờ đầu mình: “Hắc hắc hắc…Hắc hắc hắc…” Mặc Tiểu Cơ cười khan hai tiếng, cũng may nàng ta đã bắt đầu chăm chú múa kiếm, Mặc Tiểu Cơ thở dài nhẹ nhõm một hơi.