Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người

Chương 8: Đấu Di Nương, Thứ Muội ( Hạ )​


Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 8: Đấu Di Nương, Thứ Muội ( Hạ )​


Nhạn Nhi cũng nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân đang đi về hướng này, một chút kinh hoảng liền hiện lên trên khuôn mặt, hai tay lôi kéo người Tô Uyển Dung, cũng phân vân không biết thế nào nhưng vẫn quyết định kéo nàng, phối hợp khóc lớn lên: “Nhị tiểu thư, ngươi không thể giết tiểu thư a, nàng thân mình không tốt, ngươi mau buông ra nàng…Ô ô, tiểu thư của ta thật đáng thương…”
Còn chưa đến gần tiểu viện, Tô Hoán Thanh liền nghe được tiếng Nhạn Nhi khóc vô cùng bi thương, trong lòng quýnh lên, nhanh chóng đi vào trong liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rối loạn: vài vị tiểu thiếp của hắn thất kinh đứng một bên mà nhị phu nhân lại mang vẻ mặt chật vật ngồi trên đất.
Về phần trong phòng, Dung nhi đang hung tợn bóp cổ Nhiễm nhi, kêu to muốn giết nàng…
“Dung nhi, ngươi đang làm gì?” Tô Hoán Thanh nhanh chóng chạy tới, một chưởng đánh ngã Tô Uyển Dung sang một bên.
“Ba” một tiếng kêu vang dội, toàn bộ sân viện liền lập tức im lặng như tờ.
Tô Uyển Dung bị một chưởng này làm cho thanh tỉnh, ngẩn ngơ ôm một bên má đau rát ( Nguyên bản là đần độn ôm nóng bỏng thiêu đau mặt ), khỏ hiểu nhìn Tô Hoán Thanh.
“Lão gia.” Lý Phù Mạt thương tâm nhìn hắn, hắn không phải luôn yêu thương Dung nhi nhất sao? Như thế nào nay lại động thủ đánh nàng?
Vài vị di nương cũng sửng sốt: lão gia luôn luôn ôn hòa dễ gần, thế nhưng hôm nay lại đánh người?

“Tiểu thư!” Nhạn Nhi quát to một tiếng, lập tức lao lên nâng Tô Tiện Nhiễm đang té xỉu dưới đất dậy, gào khóc: “Ô ô, tiểu thư, ngươi trăm ngàn không thể chết.”
Tô Hoán Thanh cũng vô cùng sốt ruột, không thèm đếm xỉa đến đám người Lý Phù Mạt cùng Tô Uyển Dung, trừng mắt nhìn hai người họ một cái rồi tiếp nhận Tô Tiện Nhiễm trong tay Nhạn Nhi, vội vã ấn vào huyệt nhân trung của nàng.
Nghe được chữ “Tử” này, Lý Phù Mạt sợ run, nếu như Tô Tiện Nhiễm hôm nay thật sự chết, kia Dung nhi chẳng phải gánh lấy tội danh giết Hoàng phi hay sao? Tội lớn như vậy, cho dù là Đức phi cùng lão gia đứng ra bảo vệ, cũng không giữ lại được mạng sống của nàng.
Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu, hướng tới phía ba vị di nương cùng nha hoàn hét lớn: “Còn thất thần đứng đó làm gì? Còn không mau đi mời đại phu!”
Nhất thời trong viện lập tức chạy loạn, thế nhưng chuyện này cũng các lại không có nửa phân quan hệ!
“Nương, phát sinh chuyện gì ?” Trong thanh âm dịu dàng của Tô Uyển Dung mang theo một tia ủy khuất, nàng căn bản không hề biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hiện tại một bên mặt của nàng cảm thấy vô cùng đau, nàng ôm một nửa bên mặt bị đánh hít khí vào.
“Vô liêm sỉ, ngươi như thế nào có thể như vậy đối tỷ tỷ ngươi?” Lý Phù Mạt oán hận nhìn nàng, đột nhiên giơ tay lên, “Ba” một tiếng, nửa bên mặt còn lại của Tô Uyển Dung cũng xuất hiện năm dấu tay màu hồng.
“Nương, ngươi cũng đánh ta…” Do không rõ nguyên nhân nên Tô Uyển Dung bụm mặt chạy ra ngoài.
Lý Phù Mạt ngẩn ra, nhìn bàn tay của chính mình, có chút đau lòng buông xuống, nhìn bóng dáng ủy khuất của Tô Uyển Dung, trong lòng nàng một trận đau rát nhưng nàng biết, nếu không làm như vậy, Dung nhi chắc chắn còn bị phạt nặng hơn.
“Lão gia, Nhiễm nhi… Nhiễm nhi thế nào ?” Nàng nơm nớp lo sợ hỏi. Hiện tại nàng vô cùng hối hận đã đem bức họa của Tô Tiện Nhiễm đưa vào cùng cho Hoàng thượng nhìn. Nếu như không có chuyện như vậy, làm cho Tô Tiện Nhiễm cả đời im lặng ở trong viện làm người bệnh thì tình huốn hiện tại chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tô Hoán Thanh hai mắt đỏ bừng, trên tay lực đạo vẫn không giảm, gắt gao ấn huyện nhân trung của Tô Tiện Nhiễm, không để ý tới Lý Phù Mạt, chỉ là có chút đau xót nhìn khuôn mặt nữ nhi trắng bệch, nhắm chặt hai mắt, thanh âm có chút bi thống: “Nhiễm nhi, con không thể xảy ra chuyện, tám năm trước cha đã mất đi Phàm nhi, hiện tại không muốn mất đi con nữa đâu?”
Nhạn Nhi có chút bất an nhìn chằm chằm Tô Hoán Thanh, trong lòng thầm nghĩ: Lão gia, người mau buông tay đi. Cho dù tiểu thư không có việc gì cũng sẽ bị người ấn ra có việc a
~Nhưng là nàng cũng chỉ có thể đứng ở một bên dậm chân, kế hoạch giả chết của tiểu thư khẳng định là tiến hành không nổi nữa.
Quả nhiên nàng liền nhìn thấy đôi mi thanh tú của Tô Tiện Nhiễm động đậy, tiếp theo là nghe được một đạo âm thanh khàn khàn: “Khụ khụ khụ… Muội muội, ta sẽ không cùng muội tranh giành tình cảm … Cũng sẽ không cùng Đức phi nương nương tranh…” Sau khi nói xong câu đó, nàng lại hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt của Tô Hoán Thanh đã trở nên trắng bệch, hắn một tay ôm Tô Tiện Nhiễm lên, ánh mắt ngoan lệ nhìn Lý Phù Mạt: “Thì ra là do nữ nhi ngoan của ngươi! ” Cư nhiên vì tranh giành tình cảm mà muốn hại chết Nhiễm Nhi.
Lý Phù Mạt cũng mang sắc mặt khó coi đến cực điểm, Tô Hoán Thanh từ trước cho đến nay đều chưa từng cáu với nàng, nàng thật sự sợ: “Lão… Lão gia, Dung nhi không phải cố ý…”
“Trước làm cho nàng quỳ gối ở từ đường vì Nhiễm nhi cầu phúc, cho đến khi Nhiễm nhi tỉnh lại mới thôi! Hừ!” Nói rồi hắn xoay người ôm Tô Tiện Nhiễm vào phòng.
Nhạn Nhi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Phù Mạt, gặp vẻ mặt thống khổ của nàng ta, không khỏi ở trong lòng vui vẻ: Tiểu thư thật là lợi hại!
Bất quá nàng cũng không có ở một bên vui sướng khi người gặp họa, rất nhanh chóng liền đi theo Tô Hoán Thanh vào.
Lý Phù Mạt đứng đờ tại chỗ, cho đến khi đại phu chạy đến mới hồi phục tinh thần, đi vào trong phòng Tô Tiện Nhiễm.
“Tiểu thư huyết khí không thông, hô hấp gặp trở ngại mới có thể té xỉu… Ai, nếu lại trễ trong chốc lát, khả năng liền không thể thở lại lần nữa.” Đại phu nhìn Tô Tiện Nhiễm trên cổ vệt màu hồng dài, liền đại khái đã biết nguyên nhân bệnh.
Tô Hoán Thanh đang tức giận thì bị một câu này phá vỡ cực hạn, vừa quay mặt liền thấy Lý Phù Mạt đang luống cuống, hận nói: “Ngươi còn đứng ở trong này làm gì? Còn không đi từ đường!”
Lý Phù Mạt sắc mặt trắng bệch: “Lão gia, Dung nhi là vô tâm chi thất, nếu Nhiễm nhi đã muốn không có việc gì, liền…”
“Khụ khụ khụ…” Tô Tiện Nhiễm nặng nề thở ra một hơi, từ tử tỉnh lại. Ánh mắt trống rống nhìn lên trần nhà, một chút đều không có vẻ vui sướng sau khi “Tìm được đường sống trong chỗ chết”.

“Ô ô, tiểu thư, ngươi đã tỉnh, ô ô, làm ta sợ muốn chết…” Nhạn Nhi ngồi xổm trên đầu giường, ghé vào trên thân thể nàng khóc lớn.
“Nhạn Nhi, ngươi khóc cái gì.” Tô Tiện Nhiễm thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng ngồi dậy lại phát hiện bản thân căn bản không có khí lực, đành thở dài nói: “Ta cuối cùng cũng đến lúc chết, giữ lại thân thể ốm yếu đổ nát này làm gì, chỉ khiến cho người ta chán ghét thôi, ngươi đừng thương tâm. “
Nói xong nước mắt của chính mình cũng theo hai gò má tinh chảy xuống, vương trên sợi tóc trước ngực.
Đại phu xem bệnh cho nàng trong lòng cũng cảm thấy chua xót: “Tiểu thư sao lại nói như vậy, người còn trẻ như vậy, bản thân còn chưa trải qua nhiều chuyện, nhân sinh tốt đẹp như vậy, người phải nhìn vào mặt tốt của nó a…”
Tô Hoán Thanh sắc mặt càng thêm âm trầm, bình thường hắn luôn luôn ôn hòa, lúc này như biến thành một người khác, thái độ cường ngạnh làm cho Lý Phù Mạt cũng không chiến mà bại.
“Lão gia, ta, ta hiện tại phải đi…” Nói xong, hoang mang rối loạn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Cơn giận của Tô Hoán Thanh dần dần thu liễm, đau lòng nhìn Tô Tiện Nhiễm: “Nhiễm nhi, đừng nghĩ như vậy, con còn có ta.”
“Cha, Nhiễm Nhi đã nhìn thấu sinh tử, cha cũng không cần giận Dung nhi, nàng chính là không muốn ta tiến cung làm cho Đức phi nương nương thất sủng mà thôi.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cực kỳ giống như đứa nhỏ hiểu chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.