Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người

Chương 25: Ái Muội Trên Đại Điện​


Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 25: Ái Muội Trên Đại Điện​


Mọi người mở to hai mắt chỉ thấy Hiên Viên Hàn Ngọc một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay kia nhẹ nhàng đặt ở trên môi nàng…
“Nàng nói chuyện đều ho, vẫn là để cho ta nói đi.” Xúc giác mềm mại làm cho màu mắt của hắn trầm đi vài phần, nơi mềm mại nhất trong lòng giống như bị gọi dậy, tất cả ngữ khí đều là nhẹ nhàng mà ôn nhu.
Tô Tiện Nhiễm chỉ cảm thấy hắn càng diễn càng nhập tâm nhưng nàng cũng không bài xích. Dù sao chỉ cần có thể bình an thoát khỏi tình cảnh này, chịu ủy khuất một chút cũng có sao?
“Nhiễm nhi nói ta đã không chê nàng bộ dạng bệnh tật khó coi thì làm sao nàng lại ghét bộ dáng mang mặt nạ của ta chứ.”
Hắn vừa cười vừa nói mà không khí xung quanh lại lạnh đến cực điểm.
Người trong hoàng cung phần lớn đều bị hắn gợi nhớ lại cái đêm kia, cái đêm đáng sợ kia… Người ở cung Dục Tú đều chết oan chết uổng khi tiểu hoàng tử mới sinh ra.
“Đức phi nương nương.” Hiên Viên Hàn Ngọc một câu đánh gãy suy nghĩ của mọi người.
Đức phi cả người run lên, có chút khiếp sợ nhìn hắn. Mới từ quá khứ đáng sợ kia tỉnh lại lại nhìn thấy cái mặt nạ bạch ngọc kia, nhất thời cả người đều khủng hoảng. Nàng giống như xuyên qua mặt nạt có thể nhìn thấy được vết bớt đỏ sậm trên mặt hắn…
“Lại nói, Đức phi nương nương là bà mối của bổn vương và Nhiễm Nhi, bổn vương nhất định sẽ không quên đại ân của Đức phi nương nương.”
Đức phi nghe xong lại không thể kiềm chế mà rùng mình một cái. Hiên Viên Hàn Ngọc hắn nói như vậy nhưng lại dùng ngữ khí lạnh như bằng để nói những lời khách sáo làm cho nàng cảm thấy “Sẽ không quên đại ân” cùng “Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi” có hiệu quả giống nhau như đúc.

Hiên Viên Khác cũng trừng mắt nhìn nàng một cái, giống như đang trách nàng lắm miệng.
Thân mình Đức Phi có chút co rụt, cúi đầu không dám nhiều lời nữa.
Nàng bình thường ở trong cung nếu như kiêu ngạo ương ngạnh, Hoàng thượng nhất định sẽ không nói nàng đến nửa câu. Nhưng Tô Tiện Nhiễm nha đầu này vừa tiến cung, thái độ của Hoàng thượng đối với nàng liền thay đổi, trong lòng nàng thật sự rất hận nàng ta.
Còn có Hiên Viên Hàn Ngọc mặc kệ như thế nào đều phải xem nàng như trưởng bối, vậy mà vì bảo hộ Tô Tiện Nhiễm lại nhiều lần uy hiếp nàng. Điều này làm cho trong lòng của Đức phi cũng thật là căm tức.
Vì thế đại điện lại một mảnh yên lặng.
Đúng lúc này Thôi mama cũng đề về tới đại điện. Đi sau nàng còn có hai vị cung nữ thanh tú, mà trong tay hai nàng lại đang cầm một cái hòm có phủ vải đỏ lên trên.
“Nhiễm nhi a, Thiên Sơn tuyết liên này hiệu quả chữa bệnh rất tốt. Ai gia ban cho ngươi một gốc.” Ngữ khí của Thái hậu có chút cứng ngắc, giống như còn đang oán hận nàng.
Hoặc là đang nói dối, nàng (Thái hậu) vốn không thích Tô Tiện Nhiễm.
Nếu như không phải vì nàng (Tô Tiện Nhiễm), tiểu Cửu làm sao có thể đồng ý đi bảo vệ biên cương, rời xa kinh thành? Sớm biết rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý giúp tiểu Cửu.
“Tạ thái hậu.”
Trong lòng Tô Tiện Nhiễm có chút kinh hỉ nhìn hòm trong tay cung nữ. Một lòng cũng dần dần kiên định xuống.

Thiên Sơn tuyết liên có công hiệu chữa thương giải độc, nàng đương nhiên biết rõ ràng. Chính là thứ này quá mức ít ỏi, nàng đã tìm qua vài năm đều không thể tìm ra, hiện tại có được thật sự quá tốt.
“Nhưng mà Thiên Sơn tuyết liên này vẫn giao cho tiểu Cửu giữ trước đi.”
“Hoàng tổ mẫu vốn không cần phiền toái như vậy. Hiện tại liền cho ngươi đem đưa cho Thái y viện làm thành thuốc.” Hiên Viên Hàn Ngọc phân phó.
Hy vọng của Tô Tiện Nhiễm lại bị dập tắt, mí mắt nhẹ nhàng chớp một cái, che dấu đi bất an nơi đáy mắt. Nàng biết nàng không thể nói ra lời ngăn cản.
Thiên Sơn tuyết liên bên ngoài là Thái hậu ban cho nàng nhưng thật ra chính là đưa cho Hiên Viên Hàn Ngọc, hắn muốn như thế nào nàng căn bản không thể quản.
“Hoàng tổ mẫu, không cần như vậy phiền toái , làm cho người ta cầm ngự hiệu thuốc, nhịn.” Nhưng mà, Hiên Viên Hàn Ngọc cũng là như thế phân phó.
Bàn tay không tự chủ nắm lại liền bị hắn nhận ra. Hắn dùng lực một chút nắm lấy tay nàng, nói: “Như thế tốt với thân thể của nàng.”
Sau khi giải thích xong lại phân phó Nhạn Nhi: “Ngươi cũng đi theo đi, thân thể của nàng ấy có thể sử dụng loại dược nào, không ai biết rõ hơn ngươi.”
“Vâng.” Nhạn Nhi thở dài ở trong lòng. Cửu vương gia vẫn thực quan tâm tiểu thư. Nếu như hắn đồng ý với ý kiến của Thái hậu, người ở đây cũng không thể phản đối.
Lại nói hiện tại đi, nếu vương gia phân phó ngự y hoặc là những người khác đi sắc dược, việc tiểu thư giả bệnh một khi bị phát hiện chính là tội khi quân, người bình thường tuyệt đối sẽ không gánh được.

Nàng vẫn là nên cùng lui xuống với cung nhân cung Từ An.
Không khí trong đại điện vẫn rất cứng ngắc. Hoàng đế nổi nóng ngồi ở trên, trừ bỏ Thái hậu ra, không ai dám chủ động nói chuyện, ngay cả hít thở cũng phải đề thấp xuống.
Đại điện không tính là lớn chỉ có mỗi thanh âm ho khan của Tô Tiện Nhiễm.
Nhạn Nhi vừa lui ra ngoài cửa lại truyền đến thông báo, nói Hữu tướng có chuyện quan trọng cần cầu kiến Hoàng thượng.
Nghe xong, Hiên Viên Khác tức giận phất tay áo rời đi.
Tô Tiện Nhiễm mím môi nghĩ thầm, Hiên Viên Khác vẫn muốn mượn sức của Hữu tướng phủ, sẽ không dễ dàng giáng tội. Biết Hoàng thượng sẽ không bởi chuyện này mà giận chó đánh mèo lên Tô Hoán Thanh, Tô Tiện Nhiễm mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Khi bóng áo màu vàng đi xa, bầu không khí ở cung Từ An mới tốt lên một chút, không còn áp lực như trước nữa.
Thái hậu mím môi không nói gì lại giống như đang nhìn Hiên Viên Hàn Ngọc. Lúc này đây nhìn thoáng qua tuy rằng là thắng nhưng thật ra nàng đã thua ra. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, con trai cùng tôn tử, bắt nàng bỏ lại người nào nàng cũng không đành lòng.
Hoàng hậu cùng Đức phi mỗi người một bên trái phải an ủi Thái hậu.
Cuối cùng vẫn là Thái hậu đánh vỡ cục diện đang bế tắc.
“Tiểu Cửu, thế nào ta lại không thấy hoàng thúc của ngươi?”
Hiên Viên Hàn Ngọc giống như sau khi Thái hậu hỏi mới nhớ tới chuyện này, đáp: “Hoàng thúc có lẽ vẫn đang ở Ngự hoa viên đi.”

Thái hậu nghe xong liền gọi vài cung nhân đi tìm người.
Cho đến khi Nhạn Nhi trở lại, cung nhân vẫn chưa tìm ra Hiên Viên Di.
Nàng bưng thuốc đến trước mặt Tô Tiện Nhiễm, trên mặt mang theo thần sắc trang trọng, thẳng tắp nhìn nàng (Tô Tiện Nhiễm).
Hiên Viên Hàn Ngọc bởi vì đang lo lắng cho Hoàng thúc lại không có cách nào rời đi, chỉ có thể không yên lòng đứng ở bên người Tô Tiện Nhiễm, cũng chính vì thế mà hắn không thấy được chủ tớ hai người trao đổi vô số tin tức.
Khi Nhạn Nhi đi lên đỡ Tô Tiện Nhiễm ngồi xuống liền cảm nhận được tiểu thư viết chữ vào lòng bàn tay nàng.
“Nhạn Nhi, nghĩ biện pháp hỏi thăm tung tích của Tần vương.” Tô Tiện Nhiễm phân phó.
Nhạn Nhi mở to mắt, tỏ vẻ khó hiểu: tiểu thư đây là đối với Tần vương tình cũ vẫn còn sao? Nhưng là bao nhiêu năm nay đi theo bên người Tô Tiện Nhiễm, nàng biết tiểu thư rất bướng bỉnh, tuyệt đối sẽ không có ý tứ này. Vậy thì vì sao lại muốn nàng tìm hiểu hành tung của Tần vương?
Mà theo nàng biết sau ngày Tần vương đại hôn liền bỏ là thê tử mới vào cửa đi tới biên cảnh phía đông Đại Tần ngăn cản không cho Thanh quốc đến xâm phạm. Chẳng lẽ hắn đã trở lại?
Trong lòng mãnh liệt ngăn chặn ý niệm trong đầu, đi qua đem chén thuốc trong tay mama nhận lấy bưng đến.
“Tiểu thư, mời dùng dược.” Nàng khuấy nhẹ chất lỏng thơm ngát trong bát, dùng thìa múc một hụm đưa đến bên miệng Tô Tiện Nhiễm. Tô Tiện Nhiễm nhẹ nhàng thổi qua một chút lại cảm giác được Nhạn Nhi viết chữ vào trong tay nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu, Nhạn Nhi liền đem thìa bỏ đi. Mà vào chính lúc này, Hiên Viên Hàn Ngọc cũng đi lại đây.
Không chút do dự tiếp nhận bát trong tay Nhạn Nhi, hắn ngồi xổm trước mặt Tô Tiện Nhiễm, múc từng muống nhỏ đặt ở bên miệng nhẹ thổi sau đó đưa tới bên môi nàng.
Tô Tiện Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, nàng cùng hắn căn bản một chút cũng không quen, cho dù là muốn diễn trò cũng không dùng đến cách đi. Huống chi, hắn vẫn là vương gia, nếu là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.