Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 23: Hoàng Đế Gây Khó Dễ, Thời Hạn Nửa Năm (1)
Editor: @Tâm Nhi
Beta: @Phượng Ca
Hiên Viên Khắc nói xong lại nhìn về phía Hoàng hậu đang ngạc nhiên, hỏi: “Hoàng hậu hẳn còn nhớ khi Vũ Nhi được phong làm ‘thái tử’ Trẫm đã tứ hôn rồi, là đại sự của Đại Tần ”
Trong nháy mắt biểu tình của hoàng hậu trở nên phong phú, Hiên Viên Hạo Vũ chính là niềm kiêu ngạo của nàng, nhắc tới việc này, nàng cao hứng lên đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp dĩ nhiên là nhớ, Vũ Nhi mang binh xuất chinh bình định phản loạn Tây Kỳ Quốc bảo vệ quốc thổ Đại Tần..”
Hiên Viên Khác nói tiếp nói: “Khi Thần Nhi được phong là Tần Vương cũng giống như thế, hắn lãnh binh ở bên ngoài vài năm, bách chiến bách thắng, Đông Thanh quốc mấy năm nay cũng không dám quấy nhiễu. Mẫu hậu chỉ nhìn đến vinh quang của họ, lại không nhìn thấy được họ đã vì Đại Tần chảy bao nhiêu mồ hôi và máu.”
“Còn có Trữ Nhi…” Hắn (Hoàng thượng) liếc mắt nhìn Đức Phi một cái, nói tiếp: “Trữ Nhi là thập hoàng tử, hắn nhỏ hơn Ngọc Nhi, giờ cũng đang bắt đầu học tập binh đao, tin rằng không lâu sau có thể cùng Thần Nhi xuất chinh”.
Khóe miệng Đức phi dần dần nâng lên, con trai của nàng Hiên Viên Hạo Ninh sau này cũng sẽ không kém, tuy rằng bây giờ kém con trai của Hoàng hậu, của Hiền Phi, nhưng so với con Lệ Phi mạnh hơn nhiều lắm.
Thái hậu nghe xong mặt biến sắc, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra. Có chút lo lắng nhìn Hiên Viên Hàn Ngọc, hắn lại không nhìn nàng.
Vì thế tầm mắt của nàng lại dừng lên người Tô Tiện Nhiễm, mang theo một ít oán khí cùng tức giận: nếu không phải vì nàng (Tô Tiện Nhiễm), tiểu cửu làm sao lại không nghe lời nàng (Thái hậu).
Hiên Viên Hàn Ngọc không chú ý đến hành động của thái hậu, con ngươi xuất hiện ý cười, hắn lẳng lặng nhìn phụ thân mình, trong lòng sinh ra một tia bi thương.
Rời kinh thành 18 năm, chỉ có năm 10 tuổi trở về một lần, nên hắn đối với Hiên Viên Khắc , cũng giống như Hiên Viên Khắc với hắn không có bao nhiêu tình phụ tử. Nhưng dù sao cũng là người thân chung dòng máu, khi nghe lời hắn nói, tâm hắn vẫn đau một chút.
“Trẫm không làm Thần Nhi chia đôi được. Nay biên quan báo nguy, Thần Nhi kháng địch ở phía Đông, phía Tây thì chiến sự căng thẳng, nay Lạc Thành vừa vặn không có đại tướng thủ thành, trẫm phái ngươi đến có thể làm mọi việc, ngày ngươi hồi kinh chính là lúc được tứ hôn”.
Bên dưới mặt nạ bạch ngọc khóe miệng nâng lên một nụ cười chua sót, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, vẫn bộ dáng tùy hứng, cười hỏi: “Mà nếu nhi thần cả đời không làm được gì, làm cho Nhiễm Nhi chờ nhi thần xả đời sao?”
Một câu này chính là điều Hiên Viên Khắc mong muốn.
“Được. Trẫm cho ngươi thời hạn nửa năm, ngươi nếu không thể rực rỡ trở về thì hôn sự của Nhiễm Nhi không còn quan hệ với ngươi, trẫm tứ hôn nàng cho ai ngươi không thể oán hận”.
“Ai gia không đồng ý!” Thái hậu sau khi im lặng thật lâu rốt cục phát biểu cái nhìn của nàng: “Hoàng đế, tiểu Cửu từ nhỏ đi theo ai gia , ai gia rất ưa thích hắn. Ai gia quyết không cho phép hắn đến chiến trường nguy hiểm như vậy, nếu hoàng đế có ý như thế, ai lgia iền mang theo tiểu Cửu và hoàng đệ của ngươi trở lại Thiên Sơn, dù sao nhiều năm như vậy ngươi cũng không có quản đến sống chết của ba người chúng ta.”
Thái hậu nổi lên tiểu tính tình, trực tiếp uy hiếp Hiên Viên Khắc.
“Mẫu hậu…” Hiên Viên Khác biến sắc, để bọn họ sống ở Thiên Sơn ngần ấy năm, trong lòng hắn vốn có chút áy náy. Hiện tại Thái hậu nói như vậy, hoàn toàn làm hắn xấu hổ vô cùng.
“Mẫu hậu muốn làm nhi thần khó xử sao? Trẫm miệng vàng lời ngọc, đã nói để hắn đi ra ngoài liền không thể sửa đổi.”
Chuyện phong phi hắn đã từng bước nhường, nhưng chuyện này không thương lượng được.
Hốc mắt Thái hậu đỏ lên, ánh nhìn u oán, nói : “Ngươi đã biết mẫu hậu làm ngươi khó xử, sao vừa rồi còn hạ ý chỉ như vậy? Tiểu Cửu mới từ Thiên Sơn trở về ngươi liền đưa hắn đi đến biên cảnh là nơi lạnh khủng khiếp, như vậy không phải làm đau lòng ai gia sao?”
Nói xong, ôm ngực khóc.
Không thể tưởng tượng được, thủ đoạn của nữ tử một khóc hai nháo ba thắt cổ thái hậu cũng sử dụng. Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tô Tiện Nhiễm cảm thán ở trong lòng.