Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 2: Bổn Vương Không Có Náo Loạn Nhà Dân
Khi Tô Tiện Nhiễm lạnh giọng nói ra bốn chữ này, đèn đuốc trong phòng đã tắt lại đột nhiên sáng ngời, đem hết thảy trong phòng chiếu sáng, bao gồm cả vị nam tử xông vào.
Thật ra, Tô Tiện Nhiễm có nội lực, cho dù ở trong đêm đen, nàng cũng có thể thấy rõ, người phía trước mặc cẩm trường bào có hoa văn vàng nhạt, đưa lưng về phía nàng, hướng tới trên giường mình nhìn lại, mà hắn cao ngất đứng trước nàng, lại có cảm giác áp bách truyền tới.
Hắn quá sợ hãi, cuống quýt dùng ống tay áo che mặt, vòng qua Tô Tiện Nhiễm, định nhảy qua cửa sổ đào tẩu. Khinh công của hắn mạnh mẽ, động tác nhẹ nhàng, đến nàng cũng không thể đem hắn ngăn lại.
Nhưng mà, chờ nam tử kia chạy tới bên cửa sổ, lại không thể thoát li, bởi vì cửa sổ xuất hiện một cây trường kiếm!
“Ngươi là ai?” Nhạn Nhi quơ quơ kiếm trong tay, hung tợn theo dõi hắn.
Nhưng mà thật không ngờ, cẩm y nam tử vừa nhìn đến thanh kiếm trong tay Nhạn Nhi, thế nhưng lui ra vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, môi đỏ mọng mím thành một dải, gương mặt tuấn tú sợ hãi : “Ô ô… Tiểu Cửu cứu ta!”
Nhạn Nhi lập tức sửng sốt : đây là cái tình huống gì vậy? Rõ ràng hắn nửa đêm xông vào khuê phòng của tiểu thư, hiện tại xem ra, hắn thế nào lại giống như bị ủy khuất?
Người này đã đến đây rất lâu, hẳn đã nhìn thấu lớp ngụy trang của tiểu thư, cho nên, các nàng cũng không cần phải cố ý giấu diếm võ công, chỉ là hắn tột cùng là ai? Vì sao vào đêm khuya lại xâm nhập phủ Thừa tướng? Còn có người tên Tiểu Cửu trong miệng hắn là ai?
Nàng hướng tới phía sau nhìn nhìn, cũng không thấy có người khác, đôi mi thanh tú cơ hồ nhíu thành một đường, chẳng lẽ còn có người khác biết chuyện này? Vì thế, nhảy qua cửa sổ đi vào, mà thanh kiếm trong tay, còn đang chỉ thẳng vào người trước mặt.
Tô Tiện Nhiễm từ sau lưng hắn đi đến, đánh giá hắn. Hắn mày kiếm thanh túc, môi đỏ mọng nhếch, quả nhiên là một bộ dáng thanh tú tuấn lãnh, nhìn qua bất quá hai mươi tuổi, nhưng là trong trẻo con ngươi, cư nhiên còn nổi lên một tầng mỏng manh hơi nước, nói không nên lời vẻ điềm đạm đáng yêu.
Võ công rõ ràng so với hai người bọn họ cao hơn, lại cố tình giả bộ kinh hách : “Các ngươi không nên, ô ô, tiểu cửu, mau tới cứu ta…”
“Tiểu thư…” Nhạn Nhi cũng nghi hoặc đánh giá hắn, “Ngươi nhận thức hắn sao?”
Tô Tiện Nhiễm gật đầu, ý bảo nàng đưa thanh kiếm trong tay thu hồi, lại quay đầu hỏi nam tử kia : “Ngươi là Di vương?”
Làn da của hắn trắng bạch, nội lực thâm hậu, ngôn ngữ động tác lại giống như đứa nhỏ, hẳn là hoàng thúc si ngốc Hiên Viên Di mới từ Thiên Sơn trở về.
Hiên Viên Di vừa nghe, ánh mắt chớp chớp, tranh nhau nhỏ hai giọt nước mắt, lại nhìn chằm chằm nàng, gật gật đầu.
Nhạn Nhi nuốt một ngụm nước miếng, Di vương… Là đệ đệ ruột của đương kim hoàng thượng, nói thế nào đều đã hơn ba mươi tuổi, làm sao có thể trông trẻ như vậy? Tiểu thư không có lầm đi?
“Vậy ngươi đến ta phòng làm gì?” Tô Tiện Nhiễm nhìn khuôn mặt hắn, hỏi.
“Ta…” Hắn nghiêng đầu, vụng trộm liếc mắt xem xét Tô Tiện Nhiễm một cái, vừa vội vàng cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện : “Ta đến xem vương phi tương lai của Tiểu Cửu…”
Nhạn Nhi trên trán xuất hiện ba vạch hắc tuyến: tiểu thư, đây cũng không nên trách ta nói nhiều a!
Tô Tiện Nhiễm cũng thiếu chút bị lới nói của hắn làm nghẹn : hắn nói Tiểu Cửu, hẳn là Cửu hoàng tử Hiên Viên Hàn Ngọc đi. Vương phi tương lai? Chẳng lẽ thật sự cái miệng quạ đen của Nhạn Nhi đã nói trúng rồi?
Nhưng mà, ánh mắt nàng lập tức ngưng lại, hướng tới ngoài cửa sổ xem qua, quát: “Ai ở bên ngoài?”
“Tiểu Cửu đến đây!” Hiên Viên Di lập tức cao hứng đứng lên vỗ tay, chỉ thiếu chút là nhảy lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước giãn ra, cười ngọt ngào, “Tiểu Cửu!” Còn chuẩn bị tiến lên đi nghênh đón hắn.
Nhạn Nhi trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức trầm mặc xuống, ủy khuất cắn môi dưới, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhạn Nhi cũng đoán được thân phận Tiểu Cửu, có chút nghĩ mà sợ hướng tới phía sau Tô Tiện Nhiễm trốn đi, hoàng tử xấu trong truyền thuyết… Khụ khụ khụ, chỉ cần nghĩ đến điều nay, nàng đã có chút phát run .
Tô Tiện Nhiễm khinh bỉ liếc Nhạn Nhi một cái, thật sự là mất mặt nha hoàn!
Nàng như trước trấn định như vậy, ánh mắt lưu chuyển nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu không phải Di vương nói “Vương phi tương lai của Tiểu Cửu” làm cho người ở ngoài run rẩy chút, chỉ sợ nàng cũng không thể phát hiện bên trong viện còn có người.
Quả nhiên, một lát sau, huyền y công tử không mời mà đến. Khinh công của hắn phiêu dật linh động, tay áo lướt qua, thế nhưng không có mang theo một tia gió, chỉ nháy mắt một cái liền tiến vào phòng.
Hắn trên mặt mang theo mặt nạ quỷ làm bằng bạch ngọc, chỉ lộ ra một đôi mắt tà mị, nhếch môi bạc.
Lạnh nhạt đi qua trước mặt các nàng, liếc nhìn Tô Tiện Nhiễm một cái, lập tức đi đến trước mặt Hiên Viên Di, có chút cúi đầu, lấy ra từ trong lòng một chiếc khăn tay đưa cho hắn : “Hoàng thúc!”
Hiên Viên Di hưng phấn mà tiếp nhận, mở ra tham lam hít một ngụm mùi hương truyền đến, vươn ngón tay như ngọc, cầm lên một khối đưa vào trong miệng, híp mắt, vẻ mặt để lộ ra thần thái hưởng thụ, một khối hoa quế cao bị hắn nuốt vào, hắn lại khẽ liếm môi đỏ mọng, tựa hồ đồ ăn mới vừa rồi ăn là thứ có hương vị ngon nhất.
Vui vẻ rạo rực đi đến trước mặt Tô Tiện Nhiễm, đem đồ Hiên Viên Hàn Ngọc đưa cho hắn đưa ra, ánh mắt trong trẻo, không lẫn một tia tạp chất cười tươi nhìn nàng: “Ngươi cũng ăn!”
Hiên Viên Hàn Ngọc lúc này mới để ý, nàng đã sớm mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, mặc cho sợi tóc hơi hỗn độn, đôi môi anh đào đem gương mặt trái xoan khéo léo của nàng tân trang càng thêm trang trọng, hàng mi mỏng dài như liễu, đôi mắt hẹp dài có chút híp, giống như mới ngủ dậy, lại giống như nghi hoặc khó hiểu. Làn da trắng như bạch ngọc, dáng người yểu điệu, ôn nhuận thục nữ.
Tô Tiện Nhiễm chỉ mỉm cười, nhìn hành động Hiên Viên Di thản nhiên lắc đầu: “Hoa quế cao rất ngọt, ta không thích, cảm ơn!”
Nghe thấy vậy, hắn liền chu miệng, sương mù trong mắt lại lần nữa dâng lên, có chút ủy khuất.
Hiên Viên Hàn Ngọc ánh mắt trầm vài phần, đi tới đem Hiên Viên Di kéo lại một bên, chất vấn nói: “Nhìn thấy vương gia, còn không quỳ xuống?”
“Náo loạn nhà dân, cũng không phải là chuyện vương gia phải làm!” Lời nói có ý khác, nói đúng là, các nàng đối vương gia cầm kiếm, không quỳ, không coi là vô lễ .
Tô Tiện Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn thẳng hai tròng mắt thâm thúy của hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hai tròng mắt màu đen của hắn chợt lóe lên sắc hoàng kim khác thường, không làm cho Tô Tiện Nhiễm phát hiện.
Đáy mắt hiện lên một tia ý cười trêu tức, nói: “Tô tiểu thư như vậy là nói sai rồi, bổn vương không có quấy rối nhà dân, chẳng qua là tới tìm hoàng thúc. Hơn nữa, vừa mới nãy không phải là tiểu thư mời ta vào sao?”
Tô Tiện Nhiễm có chút mị con ngươi: người này đủ vô sỉ, nàng chẳng qua lả hét lên một tiếng ai ở bên ngoài, hắn đã nói nàng là mời hắn vào nhà .
Dưới mặt nạ bạch ngọc kia ý trêu tức trong đôi mắt dần dần tản ra, chỉ là ý cười kia lại thủy chung không tới đáy mắt, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng đầu, đánh giá bố cục tươi mát đáng yêu trong khuê phòng, cười nói: “Hơn nữa, đây cũng không phải nhà dân, là dinh thự.”