Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người

Chương 17: Phế Vật, Sát Tinh, Trời Sinh Một Đôi!


Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 17: Phế Vật, Sát Tinh, Trời Sinh Một Đôi!


“Ô ô, tiểu cửu, hoàng thúc đau quá a!”
​Âm thanh quen thuộc này làm ọi người cả kinh, đợi đến lúc ổn định bọn họ mới thấy rõ được, mới nãy người bọn họ gọi là “thích khách”, lại là ngốc vương gia Hiên Viên Di?​
​“A.. tham kiến Di Vương”​
​Đám cung nhân nghĩ mà sợ hướng xung quanh nhìn một vòng, rất nhanh quỳ xuống thỉnh an, đứng dậy chuẩn bị đỡ Tô Tiện Nhiễm.​
​Bởi vì, có Di vương ở đây , thì nhất định sẽ có Cửu vương gia a~~​
​Cửu vương gia là người ra sao? Thời điểm “sát tinh” hồi cung đã hù chết vài vị cung nhân nha.​
​Nhưng là bọn họ còn chưa kịp tiến lên, liền thấy một đôi giày đen bên cạnh Tô Tiện Nhiễm và Nhạn Nhi.​
​“Cửu…cửu vương gia.” Đám cung nhân vội vàng quỳ xuống, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn mặt nạ bạch ngọc.​
​“Còn không đi thỉnh ngự y?” Nghe âm thanh giận dữ từ đỉnh đầu truyền đến, mọi người run lên, lập tức đứng dậy phân phó cung nữ đi.​
​Mặt khác mấy người chạy nhanh đến nâng Hiên Viên Di đang ngồi dưới đất lên, nhưng mà bên Tô Tiện Nhiễm bởi vì có Hiên Viên Hàn Ngọc ở bên cạnh, nên không ai dám tiến lên nâng.​
​“Hì hì, các ngươi vừa rồi nâng cái gì? Chơi vui không?” Hiên Viên Di trên đầu cắm hai đóa mẫu đơn đỏ thẫm, hắn nghiêng đầu, cắn ngón trỏ, có chút tò mò hỏi.​

​Một lão ma ma vội bước lên phía trước đáp lời: “Hồi vương gia, hoàng thượng tuyển phi, nhóm nô tỳ đang đưa tân chủ tử đến gặp hoàng thượng…”​
​“Ta cũng là chủ tử của các ngươi, ta cũng muốn ngồi lên đây” Nói xong, còn quên mất đau đớn, vui vẻ hướng tới liễn kiệu gần như bị phá nát tiến đến.​
Chúng cung nhân dở khóc dở cười, gặp gỡ ngốc vương gia thật là không có cách nào.Đáng tiếc bọn họ lại không thể để cho hắn quấy rầy Tô Tiện Nhiễm a, vạn nhất không cẩn thận, làm bị thương hoặc là làm nàng sợ hãi thì sao bây giờ?
“Vương gia, liễn kiệu của ngài lập tức sẽ có , lập tức sẽ…” Ma ma đưa mắt nhìn đám cung nhân, ám chỉ bọn họ đi chuẩn bị nhanh.
Mà ở bên kia, Nhạn Nhi thấy không có người để ý đến tiểu thư nhà nàng, có chút tức giận. Nàng bĩu môi, trong lòng thầm mắng bọn họ, vừa cố gắng giúp đỡ Tô Tiện Nhiễm đứng lên, nhưng là trên người nàng cũng bị thương, cố gắng kéo lại không kéo được.
Bên cạnh một bàn tay như ngọc đưa đến, nàng tò mò nhìn, mới phát hiện, người mang mặt nạ bạch ngọc vẫn đứng bên cạnh các nàng.
“Cửu cửu cửu…Cửu vương gia” Ngẩng đầu nhìn lên dấu hiệu trên mặt nạ, cả người Nhạn Nhi run run.
Tô Tiện Nhiễm che miệng ho nhẹ, lo lắng vì sao Di vương cùng hắn lại xuất hiện lúc này, thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam mang theo ý trêu tức:
“Nghe nói đại tiểu thư Hữu thừa tướng thiếu chút nữa thì bị nhị tiểu thư bóp chết, đúng không?”
Tô tiện Nhiễm cả kinh: cha không phải đã đem việc này giấu kín sao, vì sao hắn lại biết?
Hắn rõ ràng biết lúc trước nàng giả bệnh, giờ phút này đến đây làm gì?
Hiên Viên Hàn Ngọc bắt lấy tay nàng, trong giọng nói vẫn mang theo một phần trêu tức “vết thương trên tay ngươi, cũng là nàng làm sao?”
Tô Tiện Nhiễm chậm rãi buông tay, nhìn qua lụa trắng quấn trên tay chảy ra vết máu.
Hắn chậm rãi tháo chiếc khăn dính máu đang chảy xuống, ngay lập tức vết thương trên tay nàng còn chưa kịp kết vảy hiện lên một cách rõ ràng.
Mà tay hắn thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, như ngọc trong suốt, chính là lại không có độ ấm, rét lạnh đến xương, Tô Tiện Nhiễm run run một chút, do dự muốn rút tay về.
Ở đáy mắt hắn xuất hiện tinh quang, chỉ là không có ai nhìn thấy.
“ha ha” Cười gượng hai tiếng, thừa dịp nàng đang rút tay, đem tay nàng bắt lấy “trả lời vấn đề của bổn vương, tay ngươi như thế nào bị thương?”
Tô Tiện Nhiễm không biết hắn muốn gì, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nên trả lời ngắn gọn: “ bị mèo cào. Nhạn nhi gọi các ma ma chúng ta đi thôi.”
“vâng”
Nhưng mà, Nhạn nhi vừa rời đi, Tô Tiện Nhiễm liền thấy không thích hợp, nàng bảo Nhạn Nhi rời đi, chẳng phải là…
Quả nhiên, lúc nàng ý thức được, cả người bị một cỗ lực lôi kéo, ngã thẳng vào lòng hắn, nàng còn chưa kịp nói chuyện, liền phát hiện vết thương trên mu bàn tay truyền đến trận đau đớn, nàng một bên hít vào, một bên cúi đầu, phát hiện, hắn đang cầm chặt tay nàng.

Mà tay hắn lại vừa vặn ở trên vết thương, hơn nữa, vẫn là cầm chặt.
“xem ra con mèo kia một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc” hắn cúi đầu nở nụ cười.
Nàng thử thu hồi tay đang trong tay hắn, lại phát hiện làm như vậy chỉ có tự làm thương chính mình nên đành thôi.
Thân thể lạnh đi, không thoải mái, nàng ở một bên nặng nề mà khụ.
“bệnh thật sự nặng?”
Tô Tiện Nhiễm không trả lời, chính là liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, không thấy nàng khụ lợi hại như vậy sao?
“ ừ, thấy được ngươi luôn luôn gật đầu” hắn như là tự hỏi tự trả lời, lại cùng nàng giống như chỉ cần nhìn đã hiểu.
Ngay sau đó, Tô Tiện Nhiễm cảm thấy như trời đất thay đổi, ngực đau đớn làm nàng kêu vài tiếng, một tay che ngực , lại phải chống lại 1 đạo tầm mắt quái dị, lập tức kinh hãi: nàng cư nhiên ở trong lòng hắn.
“Ngươi…Cửu vương gia, người làm cái gì vậy?” cố để ngực không đau đớn hơn, nói ra những lời này.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, không trả lời, nhưng mà, trong mắt hắn kiên định cũng đã nói ra đáp án: “nhìn không thấy sao? Ôm ngươi”
Nàng rất nhẹ, ôm vào trong ngực, căn bản không có nhiều cảm giác, Hiên Viên Hàn Ngọc có chút cúi đầu, thật sự nhìn nàng, con ngươi hắn sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc.
Nàng đột nhiên hiểu được câu nói của hắn “Bệnh thật sự nặng” ý là, nếu nàng từ chối, sẽ làm ọi người biết nàng vốn là không có bệnh.
“Vương gia thỉnh tự trọng” Nàng nói lời chính nghĩa.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “phế vật, sát tinh, trời sinh một đôi!”
Chỉ vào nàng, lại chỉ chính mình đang mang theo mặt nạ bạch ngọc.

Tô Tiện Nhiễm lại không thể phản kháng, với thân thể của nàng bây giờ, cũng không tiện phản kháng, chỉ la quật cường nâng đầu, nhìn mặt nạ của hắn ở dưới mặt trời sáng rực rỡ.
Nắm chặt hai đấm, có chút cắn răng hỏi: “Ngươi cũng biết thân phận của ta?”
Hắn câu môi cười, quả nhiên thông minh: “Hữu tướng đích nữ, còn có thân phận khác sao?”
Một câu nói hai nghĩa, chính là Tô Tiện Nhiễm còn không biết sâu trong câu nói còn một hàm nghĩa khác, nàng cắn răng trả lời: “không có”
Xác thực, hoàng thượng còn chưa có ý tứ phong phi vị cho nàng, như vậy nàng vẫn là đích nữ Hữu thừa tướng.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ người hỏi người đáp, cách đó không xa, nhìn đến Cửu vương gia đang ôm phi tử tương lai của hoàng thượng, cung nhân chỉ biết hít vào.
Nhạn nhi cũng quá sợ hãi, vội vàng chạy đến: “tiểu thư…Cửu vương gia, người mau buông nàng “
Vì sốt ruột, cư nhiên không nhận ra ngữ khí của nàng là mang theo mệnh lệnh.
Nhưng mà, Hiên Viên Hàn Ngọc cũng không có để ý, chỉ cúi đầu nhìn chủ tớ hai người, cười nói:
“Thật là muốn bổn vương buông tay?”
Vừa mới dứt lời, còn chưa chờ các nàng trả lời, hắn thật sự buông tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.