Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người

Chương 14: Bị Súc Sinh Tính Kế?


Đọc truyện Quỷ Đế Độc Sủng, Nương Tử Thật Mê Người – Chương 14: Bị Súc Sinh Tính Kế?


Tô Tiện Nhiễm lấy từ trong ống tay áo trung lấy ra một lệnh bài, đặt xuống trước mặt hắn.”Ngần này đã đủ chưa?” Trên mặt bàn tối đen, chiếc lệnh bài bạch ngọc được chạm rỗng hoa văn đặt ở trên bàn, chính là lưu ảnh mây án.
“Lưu vân kiếm, tam đại bang phái chi nhất.”
“Ân, đây là lệnh bài bạch ngọc, chỉ cần có nó, có thể sai khiến lưu vân kiếm làm một chuyện…”
“Không cần.”
“Vậy lam sao thì trang chủ mới bằng lòng đáp ứng?” Nàng thu hồi lệnh bài vào trong ống tay áo mà nói.
“Sẽ không ứng.”
Nàng không ngờ nhưng thái độ vẫn kiên quyết:
“Tuyết trang chủ! Nghe nói quý trang có quy tắc rằng khi trở thành người của quý trang thì sẽ được đáp ứng một điều kiện, như vậy, quý trang sẽ đáp ứng yêu cầu của tôi, đúng không?”

“Không sai!” Ngữ khí vẫn kiên cường mà nói.
“Như vậy, xin mời trang chủ nói điều kiện gia nhập trang đi.”
Tuyết Vô Ưu đang muốn từ chối, nhưng bất ngờ cửa đại sảnh đột nhiên bị đẩy ra. Nam Cung Cẩn Phong bước vào, khuôn mặt có chút kinh ngạc nhìn Tô Tiện Nhiễm, ý như đang hỏi rằng tại sao nàng còn ở đây? Một lát sau, hắn lại khôi phục nụ cười ấm áp trên mặt: “Ngại vì đã quấy rầy hai vị.”
Tuyết Vô Ưu bước đi ra, nhìn thần sắc trên mặt hắn hình như có chút khẩn trương, tựa hồ đang phát sinh đại sự gì đó. Tô Tiện Nhiễm không hề nghĩ ngợi, liền đi theo.
“Tuyết trang chủ quý trang cần Ngọc Ngưỡng làm việc gì?”
Nghe vậy hai người đột nhiên ngừng lại, nhất là Nam Cung Cẩn Phong, hắn xoay người lại nhìn Tô Tiện Nhiễm: “Ngọc ngưỡng công tử còn có việc gì với bản trang ư?”
“Có, trừ phi trang chủ hứa sẽ lấy Hữu tướng đích nữ…”
“Ha ha ha…” Hắn cười lớn, lấy bàn tay vỗ vỗ lên vai Tuyết Vô Ưu:
“Điều này đáng lo lắng lắm đây nha!”

Hai người họ đã quen biết nhau nhiều năm, hắn chắc chắn biết rằng Tuyết Vô Ưu về chuyện tình cảm vẫn còn trống rỗng, nghe được lời nói của Tô Tiện Nhiễm thì không nhịn được mà cười lớn, quay sang trêu đùa Tuyết Vô Ưu.​Tuyết Vô Ưu vẫn giữ bình tĩnh, nhưng, hắn còn chưa lên tiếng, Nam Cung Cẩn Phong đã đi tới chỗ Tô Tiện Nhiễm, nói với nàng: “Nếu ngọc ngưỡng công tử đã đưa ra điều kiện, cũng nên biết quy định của sơn trang, tại hạ vừa hay có việc cần công tử hỗ trợ, nếu công tử làm được, Tuyết Vô Ưu sẽ đáp ứng, thế nào?”
Tô Tiện Nhiễm nhìn liếc qua hắn, lúc này hai người cách nhau không đến một trượng, đối với siêu cao khinh công của hắn, nàng cũng không thể làm gì, trầm mặc một lát, thấy Tuyết Vô Ưu không nói gì, tỏ vẻ ngầm đồng ý, nàng cũng thống khoái mà ứng :
“Được, một lời đã định!”
Nam Cung Cẩn Phong cười típ mắt nhìn Tô Tiện Nhiễm, tựa hồ là đang tính kế. Đối với việc này, Tô Tiện Nhiễm làm như không thấy, nếu có cầu người, nàng sẽ biết được, dù sao cũng phải theo tâm ý của người ta, bất quá, nếu bọn họ dám làm khác điều kiện, nàng cũng không phải người dễ bị bóp nát như quả hồng.
Xuyên qua hai đường hành lang dài mới chịu dừng lại trước một gian phòng tươi mát, ba người họ xuất hiện ở tiểu lầu các, Tuyết Vô Ưu âm trầm mà bước vào, Nam Cung Cẩn Phong thì tỏ vẻ tốt bụng “mời” nàng đi trước.
Căn phòng vẫn đơn điệu hai màu trắng và đen, bất quá, duy nhất có một màu nổi bật khác loại, chính là trên cái bàn ở chính giữa căn phòng có một cái lồng sắt màu đen huyền thiết, bên trong nhốt một tiểu tuyết hồ ly trắng.
Thấy người tiến vào, ánh mắt yêu mị có chút nheo lại, trong mắt hiện rõ sự phẫn lộ, tựa hồ vì thấy cực kỳ bất mãn khi bị con người đến xem; con ngươi màu đen được dạ minh châu chiếu xuống phát ra sâu kín quang, nó thường dùng móng vuốt cạy vào chiếc khóa ở lồng sắt, ý định này không cần nói cũng hiểu được.
“Đây là một tiểu tuyết hồ ly ta tìm được ở núi tuyết sơn, nó vô cùng hoạt bát, gian xảo, ta rất vất vả mới bắt được nó, nhưng nó lại không hề phục tùng ta. Nghe nói loài tuyết hồ ly có linh tính, chi bằng ngọc ngưỡng công tử thử một lần, khiến cho con vật này chịu phục tùng thì xem như ngươi đã thắng.” Nam Cung Cẩn Phong vừa giới thiệu, vừa cười nhạt.

Tô Tiện Nhiễm nghiêng đầu nhìn tiểu tuyết hồ ly trong lồng sắt, lại nhìn sang phía Nam Cung Cẩn Phong, đều cảm thấy hắn và tiểu hồ ly có chút tương tự a. Tựa hồ là hiểu được ý của nàng, hắn che miệng khẽ cười một tiếng: “Mọi người đều nói tiểu hồ ly này có linh tính, rất có khả năng nó đã học lỏm ta, vì muốn trả thù bởi ta dám bắt nó.”
Không hề để ý tới ánh mắt mang sự khinh bỉ của nàng, hắn liền đi vòng qua. Bất quá, trong lời nói hắn lại nhẹ nhàng: “Tiểu hồ ly này vô cùng gian xảo, công tử cũng nên cẩn thận.”
Đại môn màu đen đóng lại, Tô Tiện Nhiễm nhìn chung quanh phòng một vòng, phát hiện cửa sổ bị bị một tấm thép niêm phong lại chắc chắn, quả thật con tiểu hồ ly này được bọn họ coi trọng lắm a.
“Bắt đầu đi!”
Tuyết Vô Ưu lạnh lùng nói một câu, nhưng thực ra cũng không muốn Tô Tiện Nhiễm phải chạm vào con hồ ly này, nhưng lại không có biện pháp nào khác, đã nhiều lần hắn đã thử ra tay với nó, nhưng chẳng những không thể thuần hóa nó, ngược lại bị nó đả thương không ít.
Bàn tay phất qua huyền thiết lồng sắt, một đạo ngân quang hiện lên, tay hắn nhanh chóng rụt lại, sau đó, lung khẩu ra màu đen huyền thiết thượng, lại xuất hiện vài tia ánh sáng lóe ra. Trong lòng Tô Tiện Nhiễm không khỏi thấy cảm phục, tiểu tử kia thật là dã tính.
Lung môn bị mở ra, một vật màu trắng thoắt ẩn hiện chạy đi, như tia chớp, liền chạy qua trước người bọn họ, Tô Tiện Nhiễm phất tay áo đuổi theo, nhưng mãi vẫn chưa thể theo kịp nó.
Một người và một hồ ly, ở trong một căn phòng không lớn, ngoạn nổi lên chơi trốn tìm. Bất chợt xuất hiện hai vật thể màu trắng, trong phòng nhanh chóng bay qua.
Tuyết Vô Ưu đứng im ở đó, lẳng lặng nhìn, ngẫu nhiên nhắm mắt lại, nghe tiếng gió.
Tô Tiện Nhiễm lại đuổi theo tiểu tuyết hồ ly, mắt thấy đuổi theo nó , thân thủ một trảo, lại phác cái không, mũi chân nhẹ nhàng nhón gót rồi bay lên trời, nhưng mà, tiểu hồ ly tốc độ cũng đang chậm lại.

Trong lòng nàng thấy vui vẻ, cước bộ nhanh hơn một chút, thầm nghĩ đến bắt lấy nó, nhưng lại quên loài hồ ly bản tính giả dối. Khoảng cách càng ngày càng gần, nhưng bạch quang trước mắt kia lại đột nhiên quay trở lại, con ngươi chợt lóe lên, phiếm ngân quang móng vuốt liền hướng tới yết hầu của nàng…
Đồng tử của Tô Tiện Nhiễm dãn rộng ra, nàng không lường trước ở phía sau lại bị một con súc sinh tính kế, nàng lập tức thu công, thân mình vẫn phi về phía trước. Mà ánh mắt kia lại tràn ngập nguy hiểm, móng vuốt cách yết hầu của nàng không quá nửa tấc.
Đột nhiên nàng vận công, đem chân khí quán để vào trong tay áo bào, che ở trước người. Nhưng cách đó không xa, nam nhân áo trắng kia hai mắt trở nên mở to, đồng tử lóe lên ánh sáng, một cơn gió to thổi đến, hướng tới phía của nàng và con tiểu hồ ly đang đánh nhau.
Hắn đánh một chưởng, vào chính giữa ngực của nàng, nàng bất ngờ, không kịp phòng thân nên liền bị đánh rơi xuống mặt đất. Miệng nàng phun máu nhưng nàng vẫn cố cắn môi dưới, không cho bản thân yếu thế ở trước mặt hắn, tay phải chống thân mình, cơn đau truyền đến, bàn tay nàng như bị xé rách, nàng cúi đầu xuống xem, thì ra ban nãy là bị tiểu hồ ly lợi dụng tung trảo cắt qua rảnh tay. Máu ứa ra, xuất hiện trên mu bàn tay, lộ ra một đống dày đặc xương cốt.
Lúc này, ống tay áo màu trắng lại vung lên, trên mặt bàn, huyền thiết lồng sắt đang
giam lại tiểu tuyết hồ ly, cùng lúc đó, tiểu khóa tinh xảo cũng được khóa lại, còn chưa tới kịp trốn thoát mà tiểu hồ ly đã bị giam vào lồng sắt.
“Sơn trang không được dính máu!”
Hắn biết nàng sẽ ra tay giết con hồ ly kia, cho nên mới động thủ với nàng… Nhưng, hắn lại nói những lời này, là cảnh cáo nàng, không cho phép làm dơ Tuyết Thương sơn trang sao?
Nàng không nói gì thêm, ôm ngực, cắn môi rồi bước ra ngoài. Thân ảnh màu trắng liền biến mất ở cửa, Tuyết Vô Ưu mâu trung kim hoàng lại lần nữa bừng lên, khêu gợi bạc môi không theo thói quen mà lại tạo thành một đường thẳng tắp.
Nghiêng đầu, ngẫu nhiên thấy móng vuốt sắc bén của tiểu tuyết hồ ly thượng mang theo vết máu cùng một nhúm bì lợn màu trắng, cùng với mấy móng vuốt bị lau đi vết máu, môi bạc mím lại, không có độ ấm mà phun ra ba chữ: “Tiêu Ngọc Ngưỡng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.