Bạn đang đọc Quỷ Còn Ngán Tôi – Chương 61-2
Nghe thấy mấy chữ này, mặt Tiểu Cổ lập tức tái mét, sau đó cậu ta nghe thấy một âm thanh cực kì nhỏ.
Nó giống như thứ nào đó bị sắc nhọn chọc thủng, nhỏ đến nỗi phải lắng tai mới nghe thấy.
Giây tiếp theo, cậu ta thấy hai bên mạn sườn của Diệp Mạn mọc ra bốn cái chân nhện màu tím đầy lông lá.
Bốn chân này xé rách lớp áo mà cô ta đang mặc để lộ ra thân thể trắng tinh không tì vết.
Sắc đẹp tuyệt trần và những cái chân nhện kết hợp với nhau tạo nên một hình tượng cực rùng rợn.
Ở sân thượng của tòa nhà đối diện có người nhìn thấy cảnh biến thân của Diệp Mạn cũng ngã nhào xuống đất.
Anh ta run run nói “Đó là cái gì thế?”
Có phải anh ta của thấy Diệp Mạn biến thành một con nhện không?
Anh ta cách đo xa như vậy mà còn cảm thấy sợ hãi, đừng nói đám người Tiểu Cổ đang phải chứng kiến trực tiếp còn choáng váng hơn nhiều.
Đây, đây vẫn còn là người sao?
Tứ chi của Diệp Mạn cũng biến thành bốn cái chân nhện, chúng chống trên mặt đất, còn thân thể của cô ta ở trên không trung, nhìn qua giống như một con nhện mặt người vậy.
Cô ta dùng ánh mắt tham lam khát khao nhìn hai người Tiểu Cổ, trong mắt có nước dãi nhỏ giọt xuống “Ăn, ăn chúng mày!”
Nói xong, cô ta trực tiếp nhào về phía hai người.
Trịnh Tiên kéo Tiểu Cổ né được công kích của cô ta đồng thời hét to nhằm kéo cậu ta ra khỏi trạng thái đờ đẫn “Đi mau! Cậu còn ngây ra đấy làm gì?”
Tiểu Cổ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, dùng cả tay chân bò dậy rồi lại ngã oạch xuống.
“Chân, chân cháu nhũn cả ra rồi……” Cậu ta khóc ròng nói.
Trịnh Tiên thở dài một tiếng xong lôi cậu ta đi nhưng chân ông đột nhiên bị thứ gì đó kéo lại.
Ông quay đầu nhìn lại thì thấy tơ nhện màu trắng đang quấn lấy chân mình.
Trong chớp mắt, Diệp Mạn đã đi tới.
Tám cái chân của cô ta không ngừng chuyển động đến trước mặt Tiểu Cổ.
Lúc này khuôn mặt của cô ta biến thành già nua xấu xí, trên da mặt còn hiện lên hình con nhện màu tím.
Con nhện này nhìn như đang sống, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng nó đang chuyển động.
Trịnh Tiên chú ý con nhện trên mặt cô ta có khoảng đậm khoảng nhạt.
Diệp Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Cổ, hai chân nhện chực đâm xuống.
So với Trịnh Tiên cô ta càng thích thân thể của Tiểu Cổ, người trẻ huyết khí cường thịnh nên hương vị sẽ càng thêm tuyệt mỹ.
“A!” Tiểu Cổ sợ tới mức hét lên một tiếng, bưng kín đầu và nhắm tịt mặt lại.
Nhưng cậu ta nhắm mắt một lúc lâu cũng không cảm thấy đau đớn gì cả.
Sao lại thế?
Cẩn thận mở mắt ra, cậu ta lập tức thấy hai cái chân lông lá đang gần trong gang tấc làm cậu ta sợ tới mức suýt ngất.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cậu ta đã phát hiện dù nó rất gần mình nhưng không thể chạm vào người mình, đơn giản là ở trên người cậu ta có một màn hào quang màu vàng đang ngăn chặn công kích của Diệp Mạn.
“Xèo xèo xèo!”
Một tràng âm thanh bị ăn mòn, Tiểu Cổ trừng mắt nhìn cái chân đang tấn công màn hào quang lại bị thứ này ăn mòn ngược lại.
Diệp Mạn bị đau nên nhanh chóng thu chân lại, cô ta trừng mắt với Tiểu Cổ và giận dữ nói “Thứ này là gì?”
Từ khi bắt đầu ăn thịt người, cô ta chưa từng thấy thứ gì quỷ dị như vậy, lập tức trong lòng vừa kinh vừa giận.
Tiểu Cổ nắm chặt đồ vật trong tay theo bản năng thì thấy nóng bỏng tay, cậu ta cúi đầu thì thấy hà bao.
Khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, anh vô thức nắm chặt hà bao đang dần nóng lên.
Đương nhiên, nói đúng hơn là thứ trong hà bao.
Nghĩ vậy, hai mắt Tiểu Cổ tỏa sáng, cậu ta mở túi tiền lôi lá bùa từ bên trong ra.
Vừa nhìn thấy nó, Diệp Mạn lập tức lui một bước, trong mắt lộ ra vài phần kinh sợ —— cô ta cảm nhận bên trong thứ này ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố làm cô ta hoảng sợ.
Thấy vậy Tiểu Cổ thầm mừng như điên.
Cậu ta dùng tứ chi bò đến bên cạnh Trịnh Tiên, giơ lá bùa được gấp gọn thành hình tam giác và nói “Chú Trịnh, chú nhìn lá bùa mà cao nhân cho cháu đi.
Cháu đã nói với chú cô ấy là người lợi hại nhất rồi mà! Vừa rồi chính nó đã cứu cháu một mạng đấy.”
Nghe vậy, Trịnh Tiên nhịn không được liếc nhìn lá bùa một cái.
Trên là bùa được ánh sáng thánh khiết bao trùm trông qua đã thấy là vật bất phàm.
“Thứ này vậy mà lại hữu dụng thật……” Trịnh Tiên không thể tin được mà lẩm bẩm.
Đến loại yêu quái đầu người thân nhện như Diệp Mạn còn xuất hiện vậy thế gian này có tồn tại những cao nhân có thể hàng yêu có lẽ cũng không phải là không thể nhỉ?
Diệp Mạn nôn nóng đi lòng vòng trong phòng, trong miệng rì rầm thanh âm gì đó phải ngôn ngữ của loài người, nghe cực kì quái dị.
Cô ta muốn ăn Tiểu Cổ và Trịnh Tiên ngay lập tức nhưng lại kiêng dè lá bùa trong tay Tiểu Cổ nên chỉ có thể không cam lòng nhìn chằm chằm hai người họ bằng ánh mắt tham lam.
Tiểu Cổ nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Trịnh Tiên “Chú Trịnh, cô ta còn là người nữa không?”
Trịnh Tiên lắc đầu, nói “Chú không biết.
Nhưng nhìn tròng mắt của cô ta không còn chút nhân tính nào nữa rời.”
Trong đó không chỉ có tàn nhẫn và thú tính mà còn có sự thèm thuồng máu thịt.
Tiểu Cổ nhìn thoáng qua lá bùa trong tay, nói “Chú Trịnh, có bùa ở đây rồi nên tạm thời cô ta sẽ không làm hại chúng ta được.
Có nên nhân cơ hội này chạy trốn không?”
Hiện giờ không thử thì còn làm gì nữa? Bọn họ cũng không thể ngồi đây chờ chết đúng không?
Tiểu Cổ và Trịnh Tiên đứng dậy, Trịnh Tiên giật giật chân, trên mặt tứa ra mồ hôi lạnh.
Ông nói “Không được rồi, giật không ra!”
Chân ông đang bị tơ nhện quấn chặt, loại tơ nhện này cực kì dẻo dai, cho dù có dùng hết sức cũng giật không ra.
Bên kia Diệp Mạn chú ý tới hành động của bọn họ thì nhanh chóng lao đến dùng cái chân lông lá đâm đến.
Đương nhiên, công kích của cô ta không có tác dụng gì vì chân cô ta hoàn toàn bị một màn hào quang trong suốt chặn lại, thậm chí màn hào quang còn đang ăn mòn thân thể của cô ta.
Diệp Mạn đảo mắt, cô ta đột nhiên nhìn về phía Trịnh Tiên, trong mắt hiện lên ánh sáng tím quỷ dị, nói “Giết hắn! Giết hắn!”
Trong mắt cô ta trở nên mơ màng, Tiểu Cổ lơ đãng nhìn thoáng qua liền cảm thấy choáng váng.
Cũng may, lúc này lá bùa trong tay cậu ta lóe lên nóng bỏng tay mới khiến cậu ta tỉnh táo ngay lập tức.
Tuy nhiên chỉ có cậu ta có bùa, Trịnh Tiên lại không có nên đã trúng chiêu.
Ánh sáng trong mắt ông tối đi, đôi mắt vô hồn nhìn Tiểu Cổ, sau đó duỗi tay bóp lấy cổ cậu.
“Khụ khụ khụ! Chú Trịnh ơi!”
Trước mắt tối sầm lại, Tiểu Cổ trừng mắt vì không thở được, đôi mắt của cậu ta phủ kín tơ máu dường như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.
Hai tay vô lực chới với trong không trung, sau đó cầm lá bùa áp thẳng lên người Trịnh Tiên.
Mau tỉnh lại đi chú Trịnh!
Tiểu Cổ nghĩ lá bùa này có thể làm mình tỉnh táo thì nhất định cũng có thể giúp chú Trịnh thoát khỏi sự khống chế.
Vừa chạm vào lá bùa nóng bỏng, mắt Trịnh Tiên tối sầm lại, cả người giống như đột nhiên mất toàn bộ sức lực, thân thể mềm oặt ngã xuống đất nhưng ý thức lại tỉnh táo trở lại.
“Đừng nhìn vào mắt của cô ta, bị thôi miên đấy!” Ông thều thào nói.
Thấy một màn này, Diệp Mạn lại kêu lên giận dữ, sau đó cô ta đột nhiên phun ra rất nhiều tơ nhện về phía họ.
Tơ nhện nháy mắt đã bị màn hào quang chặn lại, nhưng Diệp Mạn không dừng lại mà tiếp tục bắn ra càng nhiều tơ nhện bọc lấy bọn họ như một quả bóng.
Tơ nhện bị màn hào quang ăn mòn bốc lên mùi hôi thối, tuy nhiên cứ một lớp tơ nhện bị ăn mòn thì lại có một tầng khác phủ lên.
Thấy thế, Trịnh Tiên biến sắc, ông cúi đầu nhìn về phía Tiểu Cổ trên tay phù, nói “Cô ta đang dùng tơ nhện để mài mòn sức mạnh của lá bùa!”
Trong khi màn hào quang ăn mòn tơ nhện thì đồng thời nó cũng đang tiêu hao sức mạnh của màn hào quang.
Chờ khi tơ nhện ăn mòn hết sức mạnh của lá bùa, bọn họ sẽ hoàn toàn không còn sức phản kháng, chính là thức ăn đã lên mâm của cô ta.
Nghĩ vậy, mặt Tiểu Cổ méo xệch, cậu ta sốt ruột nói “Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Trịnh Tiên cười khổ, nói “Nhưng mà chú cảm thấy, chúng ta sẽ chết vì thiếu oxy trước khi màn hào quang bị ăn mòn mất.”
Tơ nhện đan thành một cái kén kín mít cũng ngăn cách không khí lọt vào.
Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể có oxy cho bọn họ hô hấp.
Sắc mặt Tiểu Cổ trắng bệch, cậu ta nói “Chúng ta sẽ chết sao?”
Trịnh Tiên vẫn còn nắm chặt cúc áo vừa nhặt được trong tay, thở dài “Có lẽ Tiểu Phương cũng dữ nhiều lành ít rồi.”
Ông đã đoán được đại khái Tiểu Phương từng gặp chuyện gì, từ biểu hiện ngày đó của cậu ta có thể nhận ra cậu ta rất thích Diệp Mạn.
Nếu Diệp Mạn mời thì chắc chắn cậu ta sẽ đến.
Nhưng Diệp Mạn lại không phải người, Tiểu Phương sẽ đối mặt với tình huống gì là không cần phải nghĩ.
Trong không gian chật chội, không khí càng ngày càng ít, bởi vì thiếu không khí nên phổi của bọn họ đều xuất hiện xuất hiện tình trạng bỏng rát.
Tiểu Cổ có chút hoảng hốt, cậu ta lẩm bẩm “Được, chết vì thiếu oxy còn hơn là bị ăn thịt.”
Việc này cũng coi như là sự an ủi lớn nhất đi!
Trong lúc đang hoảng hốt, cậu ta dường như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như còn nghe thấy tiếng thét chói tai của Diệp Mạn.
Bên ngoài.
Cố Mông dùng chân đá văng cửa căn hộ, một cú đá này suýt làm cánh thật sự đổ sập xuống, vừa đi vào cô đã nhăn mũi phàn nàn “Thối quá!”
Cái mùi tanh tưởi bốc lên từ linh hồn sa đọa khiến người ta khó mà chịu được.
Tiếng vang cực lớn khiến người trong phòng đồng loạt nhìn lại, thân thể khổng lồ xấu xí của Diệp Mạn đang lộn ngược, bốn cái chân màu tím lông lá chống đỡ thân thể khiến cô ta người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả gương mặt kia cũng xấu xí kinh khủng, thậm chí trên mặt còn có con nhện an vị.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Tề Thanh lập tức bị dọa lui mấy bước.
Cho đến khi anh thấy quần áo trên người Diệp Mạn mới lẩm bẩm tự nói với mình “Đây là…… Diệp Mạn?”
Anh nhìn Diệp Mạn, khó mà liên tưởng ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ả trước đây.
Diệp Mạn có làn da tuyết nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người lại càng thướt tha.
Thứ trước mặt cũng có làn da trắng nhưng từ phía sau lưng ả có bốn cái chân lông lá vươn ra, ngay cả gương mặt kia cũng không giống Diệp Mạn chút nào.
Trông cô ta hệt như một con quái vật!
Cố Mông chú ý tới con nhện trên mặt cô ta, nói “Cô ta và con nhện sắp dung hợp hoàn toàn vào nhau rồi.”
Cho nên con nhện trên mặt mới càng ngày càng hoàn chỉnh, ban đầu là một nửa đến bây giờ đã là toàn bộ.
Thấy bộ dạng này của ả, Cố Mông hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thời gian gần đây cô ta đã ăn thịt bao nhiêu người.
“Tề Thanh!” Diệp Mạn mở miệng ra vẫn là giọng nói ngọt ngào ngày xưa.
Tề Thanh cả kinh nói “Cô đúng là Diệp Mạn sao?”
Nghĩ đến cảnh mình ôm hôn cái thứ trước mắt này, anh lập tức có một cảm giác buồn nôn.
Diệp Mạn tham lam nhìn anh “Em muốn ăn thịt anh lâu rồi, chẳng qua là anh luôn tránh thoát được.
Bây giờ anh lại tự động dâng đến cửa, đúng là ông trời giúp em rồi!”
Ả có chút hưng phấn, biểu cảm vặn vẹo mà điên cuồng, lẩm bẩm tự nói gì đó “Ăn anh xong, em nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn ngày xưa.”
Nước miếng trong miệng cô ta nhỏ giọt xuống, nhịn không nổi mà nhào về phía Tề Thanh với bộ dạng tham lam.
Sau đó, cô ta cảm nhận cơn đau từ cánh tay truyền đến, trong mắt có chất lỏng màu đỏ, thậm chị còn bắn lên mặt.
“Bùm!”
Một con vật lông lá rơi xuống đất, Diệp Mạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dao gọt hoa quả trong tay lóe lên, Cố Mông lắc đầu nói “Trông xấu xí như vậy chắc ăn không ngon đâu.”
Cô thật sự là một người kén ăn.
Diệp Mạn bình tĩnh lại mới nhận ra một chân của mình đã bị chém đứt, cô ta phẫn nộ rống lên và nhìn Cố Mông bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ta có tổng cộng tám cái chân, không đúng, sau khi bị Cố Mông chém đứt một chân thì còn bảy cái nhưng tốc độ của cô ta vẫn rất nhanh.
Ngoài lông tơ ra, chân của cô ta còn có những gai nhọn sắc bén như dao.
Nhờ nó mà cô ta có thể dễ dàng đâm thủng cơ thể của con người, thậm chí là hút máu thịt của con mồi.
Hiện giờ những gai nhọn đó đang đâm đến chỗ Cố Mông, khí thế là vậy nhưng lại lần nữa bị Cố Mông nhẹ nhàng chặt đứt.
Dao trong tay cô tuy chỉ là con dao gọt hoa quả bình thường nhưng lại chém đứt chân của cô ta dễ như trở bàn tay.
Đối với Cố Mông, cô ta thật giống như là châu chấu đá xe, sự chênh lệch quá lớn.
Diệp Mạn nhận thấy sự tình không ổn nên sáu cái chân còn lại co giò muốn rời đi.
“Ầm!”.
ngôn tình sủng
Cố Mông một chân đạp lên lưng dẫm cơ thể cô ta dưới đất, sau đó duỗi tay vuốt ve cổ ả.
Trong chớp mắt, con nhện màu tím đang yên vị trên mảng da bóng loáng của Diệp Mạn đột nhiên há miệng cắn.
Cố Mông rụt tay lại, cô cúi đầu nhìn lại chỉ thấy con nhện màu tím dường như chưa từng động đậy.
Tuy trông nó giống như vật sống nhưng trên thực tế nó chỉ là một cái hình xăm quá chân thật mà thôi.
Cười khẽ một tiếng, Cố Mông đặt tay lên phần da trên cổ Diệp Mạn rồi đột nhiên nắm tay thành nắm đấm như vừa tóm được thứ gì đó, sau đó cô dùng sức vung nó ra.
“A!”
Diệp Mạn đột nhiên kêu lên thảm thiết và giãy giụa cực kì thống khổ.
Dường như động tác đơn giản của rồi của Cố Mông đã khiến cơ thể của cô ta chịu nỗi đau khủng khiếp, cô ta co người lại run rẩy, biểu cảm trên mặt lại cực kì dữ tợn.
Cô ta hoảng sợ kêu to “Đừng, đừng mà!”
Có thứ gì đó đang từ từ bị rút ra khỏi thân thể đồng thời Diệp Mạn cũng biến đổi.
Da thịt trên người ả trở nên nhăn nheo, hình con nhện trên mặt cũng càng ngày càng nhạt đi, còn nhan sắc thì càng thêm xấu xí.
Việc này giống như phép thuật trên cơ thể cô ta biến mất kéo theo nhan sắc cũng dần phai tàn.
Đối với Diệp Mạn, đây chính là sự đau khổ bậc nhất.
Không, không! Cô ta không thể xấu xí như ban đầu được!.