Bạn đang đọc Quỷ Còn Ngán Tôi – Chương 1
Trời sáng trăng, ánh trăng làm nhân gian sáng bừng nhưng lại không chiếu lọt vào khu rừng này.
Tuy có bóng cây nghiêng ngả, nhưng khu rừng này lại không có một chút ánh sáng nào, tối đến mức không thấy năm đầu ngón tay.
Tiếng thở dốc trong rừng rậm vang lên, Thẩm Cường nóng nực lau mồ hôi, nói “Đội trưởng, khu rừng này thật kì quái, chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.”
Diêm La ngẩng đầu lên, rõ ràng trêи đầu họ là mặt trăng nhưng tuyệt nhiên không có tia sáng nào rọi vào, bốn phía tối đen như mực, đứng cạnh nhau còn không thấy rõ.
Từ khi đuổi theo bọn buôn ma túy vào đây, Diêm La liền cảm thấy không đúng rồi, khu rừng này đúng là có chút kì lạ.
Từ bên ngoài nhìn vào, cây cối ở nơi này đều trụi lá, cành cây trơ trọi vươn ra bốn phương tám hướng. Giống hệt như là thân người gầy gò, xấu xí.
Trong lòng Diêm La nổi lên dự cảm chẳng lành, anh ổn định tâm thần, nói “Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt tay nhau tụm vào một chỗ, dù thế nào cũng đừng tách ra.”
Đoàn người nghỉ ngơi tại chỗ, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, một chút động tĩnh đều không có.
“A!”
Từ hướng nào đó, đột nhiên vang lên hét thảm thiết, lòng Diêm La căng thẳng lên, theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay.
Tiếng sột sột soạt soạt vang lên, một giọt mồ hôi nóng từ trán lăn xuống.
Có một nỗi sợ hãi khiến da đầu hắn tê rần đi, dự cảm của anh luôn chính xác. Anh cảm giác nơi này rất nguy hiểm giống như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ từ tứ phía.
Tiếng kêu thảm thiết còn vang lên, sau đó thanh âm ấy dần dần nhỏ đi, cuối cùng mọi thứ yên tĩnh trở lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Diêm La lại cảm giác được có thứ gì đang lặng lẽ lại gần chỗ họ, lông tơ của anh dựng lên.
“Đội trưởng, ánh sáng! Phía trước có ánh sáng!” Tên Nhị Cẩu trong đội đột nhiên kϊƈɦ động la lớn.
Cũng khó trách hắn kϊƈɦ động, cho dù là đêm tối, hẳn là cũng là có thể thấy chút mờ mờ. Chỉ tại khu rừng này quá quỷ dị, một chút ánh sáng còn không nhìn thấy, làm người ta nổi hết cả da gà.
Ở nơi như thế này, đột nhiên thấy một chút ánh sáng, sao có thể không làm người ta không kϊƈɦ động được cơ chứ?
Nhưng nơi này vốn dĩ đã rất kì quái, tự nhiên có ánh đèn lại càng quái lạ.
Diêm La sờ cánh tay, lông tơ trêи cánh tay đã hạ xuống, dường như sự nguy hiểm kinh khủng đó đã biến mất.
Anh ngẩng đầu lên, thấy giữa cánh rừng tối tăm đúng là có ánh sáng nhưng tia sáng cực kì yếu ớt như sắp tắt.
Từ từ tiến gần, phía sau ánh sáng là 1 bóng người, thì ra là một người cầm đèn lồng, ánh sáng ban nãy là từ nó mà ra.
Đoàn người của Diêm La lập tức cảnh giác, chờ ánh đèn lại gần, bọn họ ngạc nhiên phát hiện người cầm đèn lồng lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô ta mặc đồ của người dân tộc thiểu số, nhưng trang phục thật lạ, lại còn hở hang nữa, trước ngực khá trễ, da thịt trắng trẻo như sáng lên trong đêm.
“Các anh là người dưới núi à?” Cô gái mở miệng, giọng nói trong trẻo như hoàng oanh đến mức làm cho người ta thất thần.
Diêm La nheo nheo mắt, nói “Chào cô, đúng là chúng tôi từ dưới núi lên. Tôi muốn hỏi đây là đâu? Sao khu rừng này lại lạ vậy?”
Cô gái cắn môi, nói “Các anh là người dưới núi sao lại vào đây làm gì? Đến dân ở đây còn không dám bén mảng, nơi này ăn thịt người đấy. Haizz, các anh đi theo tôi, tôi dẫn các anh ra ngoài.”
Cô gái xoay người, đám Nhị Cẩu nhìn Diêm La, Diêm La gật gật đầu, mọi người mới đi theo cô ấy.
Chiếc đèn lồng trong tay cô gái tỏa ra ánh sáng lay lắt chiếu sáng con đường phía trước.
Diêm La để ý, hình như cây cối xung quanh đều có màu đỏ. Nhưng vì quá tối nên anh cũng không chắc chắn.
“Lúc nãy cô có nói rừng này ăn thịt người? Chuyện này là như thế nào vậy?” Diêm La lại hỏi.
Cô gái tập trung xuống đường dưới chân, nói “Cánh rừng này tên là Rừng Ăn Thịt Người, Người tiến vào đây đều bị nơi này ăn mất.”
“Vậy sao cô dám một mình đi vào đây? Cô không sợ mình bị ăn thịt à?”
“Tôi khác họ.” Giọng của cô ta nhẹ bẫng, cô nói “Tôi cầm đèn lồng theo là được, có đèn lồng thì rừng sẽ không động đến tôi.”
“Cái đèn lồng này có gì đặc biệt sao? Vừa rồi tôi để ý, ánh trăng còn không chiếu xuống nổi khu rừng này vậy mà đèn này lại có thể.”
“Từ trước đên giờ vẫn vậy, người dân ở thôn chúng tôi giỏi làm đèn lồng nhất. Chỉ cần có đèn thì chúng tôi sẽ không bị rừng ăn thịt.” Ngữ điệu của cô ta có vài phần đắc ý, liếc thoáng qua đám người Diêm La, nói “Những người dưới núi như các anh đi lung tung, may mà tôi vào đây hái nấm không thì cũng bị ăn mất rồi.”
Hái nấm?
Diêm La còn muốn hỏi nữa nhưng nghe cô ấy nhẹ nhàng nói “Được rồi, phía trước chính là thôn của chúng tôi, chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”
Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trước mắt có ánh đèn. Ánh trăng trải dài trêи mặt đất, ánh sáng bạc dù không chói chang như ánh mặt trời nhưng lại làm người ta thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi nhanh đi!” Bước chân của cô gái nhẹ nhàng ra ngoài, đèn lồng trong tay đã sắp tàn.
Diêm La tiến thêm 1 bước thấy bóng dáng của thứ gì đó, anh dừng lại, nói “Từ từ!”
“Làm sao vậy, đội trưởng!” Thẩm Cường hỏi.
Cô gái cũng xoay người lại, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Diêm La nói “Cô gái, phiền chiếu đèn về phía bên kia một chút.”
Dù khó hiểu nhưng cô ấy vẫn chiếu đèn lồng về phía đó. Dưới ánh sáng mỏng manh, cảnh tượng nơi đó làm người ta rợn tóc gáy.
Trêи một cành cây khô có xiên một thân thể, người khô quắt lại như chỉ còn da bọc xương.
Cô gái bị giật mình kêu lên một tiếng rồi nói “Đây chắc chắn là người dưới núi rồi, đấy cứ đi lung tung là bị rừng ăn thịt đó.”
Mọi người nhìn cảnh này có hơi hoảng sợ, cảnh tượng này đúng là hơi kinh dị, không biết người đó bị cắm ở đó bao lâu rồi? Hình như đã tắt thở.
“Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, dầu sắp cạn rồi, chờ đèn tắt, chúng ta đều sẽ bị cánh rừng này ăn mất đó.” Cô gái có hơi sốt ruột giục, đèn trêи tay cô ta đúng là sắp tắt.
“Đội trưởng, chúng ta mau đi thôi!” Những người khác cũng có chút sốt ruột.
Diêm La đang muốn gật đầu, trong ánh mắt lại nhìn thấy gì đó. Ánh sáng trong mắt anh ơi lóe lên, đột nhiêu bước đen cành cây treo thi thể đó.
Thẩm Cường hỏi “Đội trưởng, làm sao vậy?”
Diêm La rút con dao trêи chân nhanh nhẹn leo lên cây, đồng thời mở miệng nói “Người này chưa chết!”
Cái gì? Chưa chết?
Đám Thẩm Cường kinh ngạc một chút, vội vàng giúp anh đem người nọ từ trêи cây cứu xuống.
“Đội trưởng, quả nhiên còn thở!” Nhị Cẩu kiểm tra, tuy rằng mỏng manh, nhưng đúng là vẫn còn sống.
“Sao mấy người còn dám leo lên cây?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cô gái hét lên giận dữ, thậm chí còn có chút sắc lạnh.
Diêm La liếc qua thấy gương mặt cô ta đã nhíu chặt lại như thể việc này làm cô ta cực kì bực bội khiến nhìn cô ta dữ tợn hơn hẳn.
“Làm sao vậy, có gì không được sao? Chúng tôi đang cứu người, sao cô lại tức giận như vậy?” Diêm La giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Cô ta sửng sốt, đột nhiên phát hiện mình phản ứng thái quá, sắc mặt thay đổi.
“Tôi, tôi muốn bảo các anh, các anh làm như thế rất nguy hiểm, sẽ chọc giận cánh rừng.” Cô gái lại dịu dàng nở nụ cười, nói “Được rồi, người cũng cứu rồi, chúng ta đi nhanh đi, thật sự đèn sắp tắt.”
Diêm La không nói gì nữa, vươn tay bế thân xác khô gầy không nhìn ra hình người kia lên.
Vừa ôm vào lòng, anh liền có cảm giác kinh dị. Người ở trong ngực gầy đến đáng sợ, giống như máu thịt trong cơ thể đều bị hút hết, chỉ còn da bọc xương.
Mà càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là thân thể như vậy mà người này vẫn còn sống sờ sờ.
*
Sau khi ra khỏi cánh rừng, tất cả mọi người nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Một cơn gió thổi qua, cuối cùng chiếc đèn lồng cũng tắt.
Ánh trăng rọi tới, Diêm La quay đầu đi, rừng cây phía sau trơ trọi chỉ có cành cây không hề có một cái lá nào.
Mà Diêm La để ý, thân cây dường như đang vươn về phía bọn họ nhưng đã bị một rào cản vô hình ngăn lại.
Giống như bọn chúng có sinh mệnh vươn những cành cây khẳng khiu về phía họ rồi sau đó dùng cành cây xuyên thẳng vào lồng ngực họ vậy.
Nhưng bởi vì một số nguyên nhân, chúng nó chỉ có thể nhìn bọn họ mà không thể ra tay, cho nên chúng mới có hình thù kì quái như thế.
Nghĩ vậy, trong lòng Diêm La trở nên lạnh lẽo.
Cô gái đã xoay người lại, cô cười tủm tỉm nói “Người dưới núi, hoan nghênh các anh đến thôn Lê gia!”