Bạn đang đọc Qùy Cầu Chia Tay – Chương 60: “Em không tin lúc ấy chị không thích ai.”
Nếu như so sánh với Minh Hoài Văn thì hoàn cảnh lớn lên của Minh Tiểu Kiều có hơi phức tạp một chút, dù sao thì khi Kiều Nhân Văn xảy ra chuyện, cô đã bảy tuổi rồi, mà Minh Hoài Văn khi ấy mới được sinh ra.
Minh Hoài Văn dần lớn lên, nhưng lại có gia cảnh rắc rối hơn người khác, là do nhà họ Minh lúc nào cũng cô đơn tịch mịch, trước kia thằng bé còn hồn nhiên, hoạt bát, sau khi trưởng thành đã trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần có việc xảy ra lại càng thêm im lặng.
Nhưng cuối cùng chuyện vẫn bị làm ầm lên. Ví dụ như bây giờ, cậu nhóc ương ngạnh làm Minh Tiểu Kiều đau đầu.
Minh Tiểu Kiều chuyển chủ đề: “Thế em nói cho chị nghe, vì sao em lại đánh bạn?”
Minh Hoài Văn bĩu môi: “Nhìn cậu ta khó chịu.”
“Ít lấy cái lý do vớ vẩn lừa người đi, năm đó chị dùng cái lý do này thì em còn chưa sinh ra đâu.” Minh Tiểu Kiều không khách khí nói: “Nói thật cho chị nghe, là tranh giành bạn gái hay cái gì?”
Minh Hoài Văn: “…….”
Cậu nhóc không thể lay chuyển cục diện, đành nằm bất động trên sô pha.
“Đừng có mà giả chết.”
Minh Tiểu Kiều khều chân cậu nhóc: “Ngồi dậy nói chuyện cho đàng hoàng.”
Minh Hoài Văn lấy tay che mắt, làm bộ mình không nhìn thấy, không nghe thấy.
Minh Tiểu Kiều cười nhạt: “Em không nói cho chị biết cũng không sao. Chị có thể gọi hỏi cô giáo chủ nhiệm, cũng có thể tới bệnh viện hỏi đương sự cho ra lẽ.”
Minh Hoài Văn: “……..”
Cậu nhóc tức giận hô một tiếng: “Không.”
“Nói đi.” Minh Tiểu Kiều chỉ nói hai chữ.
Cuối cùng Minh Hoài Văn cũng phải thừa nhận: “Cậu ta muốn cướp bạn gái của em, nên em mới đánh cậu ta.”
Minh Tiểu Kiều tức quá hóa cười, thì ra cậu em nhỏ bé của cô đã thích người khác: “Em thật lợi hại, vừa mới đi học không bao lâu đã có bạn gái? Thật không ngờ em trai chị lại phong lưu đa đình như thế, có muốn chị khen cổ vũ không?”
Minh Hoài Văn: “…….”
Cậu nhóc tức giận nhìn cô: “Em không tin lúc ấy chị không thích ai.”
Minh Tiểu Kiều nói: “Khi chị mười lăm tuổi, cũng đã là thực tập sinh, cả ngày dành thời gian luyện tập chỉ hận một ngày không nhiều hơn hai mươi tư tiếng, em tưởng chị nhàn rỗi như em sao?”
Minh Hoài Văn: “…..”
Cậu nhóc đã quên mất đó là chị gái cậu, hơn nữa, cô đã độc lập từ sớm.
Cậu nhóc lại chán chường nằm dài trên sô pha.
Có một người chị gái vĩ đại như thế này, đôi khi làm người ta thật đau đầu.
Minh Tiểu Kiều nói: “Em muốn yêu sớm chị không ngăn cản, nhưng điều kiện tiên quyết phải là học tập thật tốt, thành tích không được giảm, cũng không thể vì tranh giành nhau mà đánh nhau như hôm nay được! Nếu như chị phát hiện ra có lần thứ hai thì em chết chắc rồi.”
Những câu chữ cuối cùng mang theo lực sát thương lớn, làm cho Minh Hoài Văn rùng mình một cái.
“Đương nhiên, em cũng nên nghĩ về những lời chị nói, về sau muốn làm gì thì tùy ý, nhưng xem ra bài tập của em vẫn còn ít nhỉ, chị sẽ nói với chủ nhiệm lớp để ý tới em một chút.”
“….” Minh Hoài Văn kêu trời kêu đất.
Minh Tiểu Kiều không thèm để ý đến dáng nằm của cậu em trai nữa.
Minh Hoài Văn ở phòng khách, làm cho Lục Thịnh càng thêm lén lút.
Minh Tiểu Kiều nói với anh chuyện này, anh cũng thành thật trả lời: “thời kì dậy thì của con trai thôi, hơi nhiệt huyết xúc động một xíu, đánh nhau thôi mà, đó là điều bình thường.”
Minh Tiểu Kiều đăm chiêu nhìn anh: “Ồ, tranh giành bạn gái với nhau cũng rất bình thường?”
Lục Thịnh: “……..”
Sau khi mọi việc bị bại lộ trước mặt Minh Tiểu Kiều, anh ngày càng không có liêm sỉ.
Nhắc tới điều này khiến cho anh nhớ tới vụ việc khiến mình canh cánh nhiều năm trong lòng, cũng không có xấu hổ, ngược lại còn rất thoải mái, thậm chí còn vì điều này mà mang lại lợi ích cho mình.
Minh Tiểu Kiều hừ một tiếng: “Không phải anh đã quên khi học cấp hai đó chứ, anh rất nổi tiếng còn gì.”
Nhắc tới chuyện này, Lục Thịnh cẩn thận suy nghĩ một chút, khi học cấp hai, anh rất ngây thơ, không có lịch sử đen tối nào cả.
Vì thế anh mới an tâm lớn mật, còn có tâm tình đùa giỡn: “Đẹp trai mà, không có biện pháp.”
“Vì đẹp trai, nên mới có nhiều người vì anh mà đánh nhau.” Minh Tiểu Kiều lập tức cười haha.
Lục Thịnh: “………”
Anh nhanh chóng chứng minh bản thân trong sạch: “Cái gì anh cũng không biết! Em nghe mấy lời đồn lung tung.”
“Đồn lung tung cái gì chứ,” Minh Tiểu Kiều sờ khuôn mặt anh, nói: “Hai nữ sinh đánh nhau là ở lớp em, vốn dĩ hai người họ là bạn tốt, bởi vì thích anh, ai cũng không chịu nhượng bộ, cho nên tình bạn tan vỡ không nói, sau khi kết thúc giờ học còn ra khu rừng phía sau đánh nhau.”
Lục Thịnh cảm thấy thật sự oan uổng: “Anh thật sự không biết mà.”
Trong lòng anh vô cùng ảo não.
Minh Tiểu Kiều gật đầu: “Anh không biết cũng là điều bình thường, bởi vì hai người kia đánh nhau không thành, đã bị chủ nhiệm gọi lại dạy dỗ, gọi ba mẹ đến trường, ý định đó đã bị bóp nát rồi.”
Lục Thịnh: “…………”
Vì sao điều quan trọng lại nói cuối cùng cơ chứ!
Anh đã nói anh oan uổng mà!
Anh ôm Minh Tiểu Kiều, như đang cần sự an ủi: “Tiểu Kiều, lần sau không cần làm thế đâu.”
Minh Tiểu Kiều lười biếng nằm trong ngực anh: “Được rồi.”
Về sau có còn nói hay không, nói sau vậy.
Cô hơi buồn ngủ, đang muốn đi gặp Chu công công thì chợt nghe thấy Lục Thịnh nói: “Tiểu Kiều, thật ra năm áy cũng có rất nhiều bạn nam thích em.”
Minh Tiểu Kiều ngáp một cái: “Đúng thế.”
“Lúc ấy trong đám bạn của anh, luôn có người chạy tới nhìn em, em có nhớ cửa sổ lớn khi ấy rất đông người.”
Minh Tiểu Kiều: “Em nhớ, nhưng chưa bao giờ em để trong lòng cả.”
“Còn có, em có rất nhiều thư tình.”
“Không phải anh cũng thế sao?” Minh Tiểu Kiều hỏi ngược lại, “Hơn nữa, sao bây giờ anh lại lôi chuyện cũ ra nói? Mấy năm đó đâu có nhiều chuyện để nói?”
Lục Thịnh không nói gì nữa, mà ra sức ôm cô, nghĩ ngợi, chắc có lẽ anh không nên nhắc tới.
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn không nói, cứ đóng cửa phòng, ôm cô ngủ.
Tuy rằng Minh Tiểu Kiều đã che giấu sự tình giúp Minh Hoài Văn, nhưng cuối cùng giấy không gói được lửa, chuyện cậu nhóc đánh nhau ở trường, mọi người trong nhà vẫn biết.
Cậu bạn ở bệnh viện kia, vì Minh Tiểu Kiều không tiện ra mặt, nên Tống Ngôn đã lo liệu hết thảy.
Nói thật ra, cậu nam sinh kia cũng không bị thương nặng, chỉ bị một vết thâm trên mặt.
Nhưng người nhà cậu ta không phải người bình thường, cậu ta cũng là con trai được ngậm thìa vàng, vừa thấy mình đổ máu, cậu ta đã bị dọa đến mức bất tỉnh.
Cho nên ba mẹ cậu ta không cần tiền, mà cần mặt mũi.
Bọn họ biết Minh Hoài Văn là con cháu nhà ai, tự nhận gia cảnh nhà mình cũng không thua kém nhà họ Minh, mà bây giờ đứa nhỏ nhà họ bị đánh, nhà họ Minh không có một ai tới thăm hỏi, người đến là một trợ lý nhỏ, còn đem theo tiền bồi thường.
Đây chính là khinh bỉ bọn họ mà.
Người lớn trong nhà đó tức giận đến mức gọi điện thoại chất vấn ông cụ Minh, lúc này mọi việc mới lộ ra ngoài.
Sắc mặt ông cụ Minh vô cùng khó coi, ông đã bằng này tuổi rồi, sống an nhàn sung sướng nhiều năm, đã thật nhiều năm chưa bị người ta chửi thẳng mặt như thế bao giờ.
Trước tiên, ông cụ gọi Minh Chính Trí tới dạy dỗ một trận, bắt ông gọi con trai về nhà.
Minh Chính Trí khó hiểu, nửa ngày mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu tiên, ông cứ quan tâm đến con trai mình trước đã: “Tiểu Văn bị thương ạ?”
Ông cụ Minh tức đến mức hộc máu: “Nó có sao đâu! Là nó đánh bị thương con nhà người ta! Nhìn xem con đã dạy dỗ con trai thành thế nào?”
Ông cụ khó chịu, lại dùng lực vỗ một cái lên chiếc ghế: “Quả nhiên là sinh ra nhà nghèo, đứa nào cũng không ra gì.”
Sắc mặt Minh Chính Trí tái nhợt, đôi môi tái nhợt, ông muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Cãi nhau qua lại đâu có được gì?
Những năm gần đây, quan điểm của ông cụ không thay đổi là bao, đã nói với ông những lời như thế bao nhiêu lần, hơn nữa, từ ngày ông quyết định quay lại ngôi nhà này, ông đã mất đi tư cách cãi nhau rồi.
Dù sao, người không rời khỏi nơi này cũng là ông.
Minh Tiểu Kiều cúp điện thoại, nhìn đôi mắt lo lắng của Minh Hoài Văn, nói: “Ông nội đã biết rồi, gọi em về nhà.”
Minh Hoài Văn: “………Không”
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, về nhà sẽ thật sự bi thảm.
Ông cụ Minh vốn dĩ đã không thích chị em cậu, bình thường cái gì cũng phải tránh, huống chi bây giờ cậu làm cho ông nội mất mặt.
Cậu nhóc không nhịn được nói thầm: “Ai mà nhàm chán đi cáo tội với ông nội vậy?”
Minh Tiểu Kiều: “Ba mẹ của người ta đó.”
Minh Hoài Văn: “……..”
Được rồi, chuyện gì rồi cũng sẽ đến thôi.
Nói đến chuyện này, thật ra cậu cũng không để ý lắm, đương nhiên lỗi lầm cũng không hẳn là do cậu, một cây làm chẳng nên non cơ mà, ai bảo cậu ta cướp người của cậu cơ chứ?
Cậu nhóc cũng chỉ có thể ủ rũ ngồi trong xe ô tô về nhà.
Minh Tiểu Kiều cố ý xin đạo diễn nghỉ một ngày, cũng cậu nhóc về nhà.
Bởi vì bình thường cô rất chăm chỉ, cho nên đạo diễn vui vẻ cho phép cô nghỉ một ngày.
Dọc đường đi, Minh Hoài Văn có chút không yên lòng, Minh Tiểu Kiều khinh thường cậu nhóc: “Bây giờ đã biết sợ rồi? Về sau làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả trước, biết chưa?”
Minh Hoài Văn phụng phịu trả lời: “Em đã biết.”
Nhìn bộ dạng không cam lòng của cậu nhóc, Minh Tiểu Kiều lại có chút không đành lòng, cô an ủi: “Cũng không cần lo lắng quá đâu, ông nội mắng một chút thôi, cứ mặt dày lên là được.”
Minh Hoài Văn: “…………”
Đây không phải là truyền kinh nghiệm đấy chứ?
Tới của nhà họ Minh, từ xa đã thấy bóng dáng Minh Chính Trí đứng đợi.
Đợi hai con xuống xe, ông lập tức bước tới đón, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lườm Minh Hoài Văn một cái: “Đứa nhỏ này, sao lại học người khác đánh nhau? Cho dù là muốn đánh, cũng phải học người ta, đừng để bị cáo tội về đến tận nhà chứ?”
Minh Tiểu Kiều và Minh Hoài Văn: “………”
“Ba, ….. trước kia ba có biết chuyện con đánh nhau không?” Minh Tiểu Kiều thấp thỏm hỏi.
Trước kia cô cũng rất…, đánh nhau không chỉ một lần, nhưng cô rất thông minh, bình thường đều dùng trí thông minh, không may bị thương thì chỉ bị trên người, mặt mũi rất sạch sẽ, về nhà cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, cô còn tưởng mình che giấu tốt, nhưng đúng là không ai biết trước được điều gì.
Minh Hoài Văn biết, đó là vì có sự cố xảy ra, trong nhà đương nhiên phải có người yểm trợ cho cô.
Minh Chính Trí: “Đương nhiên là ba biết, nếu không con dựa vào cái gì mà qua mặt được hả, đâu phải trong nhà ai cũng mù đâu?”
Minh Tiểu Kiều: “……..”
Minh Hoài Văn không nhịn được nữa đành bật cười. Ngay sau đó cậu nhóc đã bị ba lườm cho một cái: “Con với chị con không giống nhau.Con về sau hãy thành thật cho ba.”
Minh Hoài Văn kêu lên: “…..Vì sao chứ? Đây là thiên vị mà.”
Cùng một ba sinh ra, vì sao con gái đánh nhau thì ba hỗ trợ còn bao che, mà đứa con trai này lại không được cơ chứ?
Minh Chính Trí không thèm để ý tới cậu nhóc nữa, mà ông lại kéo Minh Tiểu Kiều vào nhà: “Con vào nhà đi, ông nội đang nổi nóng, lát nữa con đừng nói gì.”
Minh Hoài Văn cô đơn lẻ bóng đi ở phía sau, trợn mắt nhìn lên trời một cái.
Phòng khách, ông cụ Minh đang ngồi trên ghế, mặt mũi nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Minh Tiểu Kiều vừa vào nhà đã nhìn thấy thế, liền đưa mắt nhìn xuống đất: “Ông nội.”
Minh Hoài Văn cũng ngoan ngoãn chào một tiếng.
Ông cụ Minh cười lạnh: “Tôi còn không biết tôi có cháu trai cháu gái như vậy, một đứa thì đánh nhau với người ta, đứa kia thì ra sức che giấu, các cô cậu thật là có năng lực.”
Minh Tiểu Kiều biết, ông cụ Minh không để ý chuyện đánh nhau, việc ông để ý chính là, việc này làm ông tức giận, còn có cô ra sức che giấu giúp em trai, cái này không khác gì đang khiêu khích ông.
Minh Chính Trí cười trừ một cái: “. Ba.”
“Con đứng sang một bên đi! Không được chen mồm vào.”
Ông cụ Minh quát lớn, sắc mặt Minh Chính Trí càng tái nhợt, ông đang lo lắng cho con trai con gái của mình.
Hứa Tĩnh Lâm ôm Minh Cảnh Hoằng ngồi một bên, thấy tính hình như vậy, liền buông cậu bé xuống.
Minh Cảnh Hoằng bỗng nhiên gọi một tiếng: “Ba ba.”
Minh Chính Trí nhìn cậu nhóc, đành dang tay ôm cậu nhóc.
Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định, nhất định sẽ không buông tay ông.
Minh Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn hết một màn này: “Ba đi đi, chúng con bên này không có chuyện gì đâu.”
Minh Chính Trí do dự một chút, biết dù mình có ở lại cũng không được gì, ông bước tới ngồi bên cạnh Hứa Tĩnh Lâm, Minh Cảnh Hoằng thoắt ẩn thoắt hiện, chạy vọt lên đùi ông ngồi.
Minh Hoài Văn nắm chặt hai tay.
Lại như vậy, trong cái nhà này, người cậu có thể dựa vào chỉ có chị gái.
Ba cậu tính tình yếu đuối, huống chi ông đã có vợ mới, con mới.
Ba người bọn họ ngồi một chỗ trông thật hài hòa, mà cậu và chị gái chỉ có thể đứng trước mặt mọi người, nghe mọi sự chỉ trích, không có ai bảo vệ, càng không có ai nói đỡ cho.
Suy cho cùng, cũng phải tự mình nuốt cục tức này vào trong.