Bạn đang đọc Qùy Cầu Chia Tay – Chương 44: “Con muốn cầu hôn.”
Show tống nghệ chiếu trực tiếp trên sóng truyền hình. Lúc đầu Lục Thịnh vui mừng phấn khởi ôm chặt lấy tivi không buông, nhưng càng xem, khuôn mặt anh lại càng đen hơn.
Đừng nghĩ rằng anh không hiểu, người MC kia vẫn muốn gán ghép Minh Tiểu Kiều và Tạ Tân Giác thành một đôi!
Tiểu Kiều là của anh!
Mặc dù anh biết giữa Minh Tiểu Kiều và Tạ Tân Giác không có gì, mà hai người tham gia chương trình cũng rất tự nhiên, không mập mờ chút nào, nhưng trong lòng Lục Thịnh rất khó chịu.
Rõ ràng là người của anh, nhưng lại không thể công khai với mọi người, chỉ có thể nhìn mọi người chảy nước miếng ngấp nghé mọi thứ thuộc về mình, loại cảm giác này đúng là hỏng bét!
Anh mang theo sự cô đơn đi đi lại lại trong phòng khách, đỏ mắt nhìn chằm chằm Minh Tiểu Kiều tươi cười ngọt ngào đến động lòng trên màn hình tivi, suy nghĩ trong lòng càng thêm rõ ràng.
Không thể tiếp tục để tình hình như thế này được, tình yêu không được phơi bày ra ánh sáng, muốn tiến tới lâu dài quả thực rất khó, mà hai người cũng không có khả năng một mực tiếp tục như vậy.
Anh đã xác định ở cạnh cô cả một đời.
Thế là Lục Thịnh quả quyết về nhà.
Lục gia, Lục Xương đang xem tivi cùng Mạnh Thiến Hoa ở phòng khách, cũng vừa khéo, hai người họ đang xem chương trình tống nghệ kia.
Vốn dĩ Mạnh Thiến Hoa muốn xem phim truyền hình, đổi qua đổi lại, trùng hợp nhìn thấy khuôn mặt Minh Tiểu Kiều, nên dừng lại.
Hai vợ chồng sau khi xem xong liền nhìn nhau.
Mạnh Thiến Hoa nói: “Nhìn tôi làm cái gì?”
Cám dỗ trong giới giải trí quá nhiều, Minh Tiểu Kiều lại xinh đẹp hơn hoa, người theo đuổi cô xếp thành hàng dài.
Lại thêm đám chó săn chó chết, nghe thấy tin gì là lập tức hành động, đặc biệt am hiểu ăn không nói có, rồi đến lúc một rổ chuyện xấu bung bét ra, Lục Thịnh là bạn trai, coi như là tin tưởng cô, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không vui.
Người trẻ tuổi vốn xúc động, nhiều khi nhất thời nhiệt huyết dâng lên, sẽ làm ra chuyện không ngờ đến, mà thường thường những chuyện đó không thể cứu vãn.
Cho tới lúc đó, Lục Thịnh sẽ giống như bây giờ, kiên định không thay đổi sao? Anh sẽ không ghen tị và nghi ngờ vô căn cứ?
Lục Xương im lặng một lúc, không thể không vạch trần một sự thật: “Con bé đó tương đối nhiều chuyện xấu.”
Thật sự mà nói, Minh Tiểu Kiều ra mắt ba năm, cũng có tin đồn xấu về cô, nhưng điều này giống như những bọt biển, đâm một cái là vỡ. Thực chất, trên phương diện sinh hoạt cá nhân, Tiểu Kiều coi như không tệ.
Mà Lục Thịnh…
Nhớ tới tin đồn xấu của con trai mình, hai vợ chồng lại nhìn nhau không nói gì.
Mạnh Thiến Hoa thở dài, nói: “Chuyện xấu thì ai cũng có, dù sao, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa.”
Cô có tin đồn xấu, nói như vậy, con trai bà hẳn là tên cặn bã.
Hai năm nay tên tiểu tử thối này đổi bản gái còn nhanh hơn vận tốc tên lửa, thường thường là bà trông vừa nhìn thấy truyền thông đưa tin anh và nữ minh tinh nào đó hẹn hò, thời gian không cách biệt bao lâu đã thấy anh thay người khác.
Là mẹ ruột như bà, bà cũng không thể thừa nhận, tính tình Lục Thịnh thật phong lưu, không phải con người tốt đẹp gì.
Hai vợ chồng đang suy nghĩ cùng một vấn đề, Lục Thịnh như cơn lốc chạy vào phòng khách.
“Con muốn cầu hôn.”
Anh đỏ mặt tía tai xông tới, lập tức ném một quả bom, khiến Lục Xương và Mạnh Thiên Hoa trợn mắt há miệng nửa ngày.
Mặc dù Lục Thịnh đã nhắc tới cầu hôn nhiều lần, nhưng hai vợ chồng già không thấy anh hành động gì cả, còn tưởng anh chỉ thuận miệng nói thôi.
Lần trước hai người đỡ được, lần này anh muốn làm gì?
Ánh mắt đối đầu với Lục Thịnh vô cùng kiên định, Mạnh Thiến Hoa dùng sức bóp eo Lục Xương, nghĩ biện pháp nhanh lên nào!
Lục Xương đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhanh chóng cầm tay vợ đặt trong lòng bàn tay mình, trấn an cảm xúc của vợ, sau đó nhìn về phía Lục Thịnh: “Con muốn cầu hôn Minh Tiểu Kiều?”
Lục Thịnh gật đầu, nói: “Con đã quyết định rồi, mặc kệ hai người có đồng ý hay không, con sẽ làm thế, đương nhiên con vẫn hy vọng nhận được lời chúc phúc từ hai người.”
Mạnh Thiến Hoa hít sâu một hơi, nhìn về phía Lục Xương.
Lúc trước, Lục Xương đã khuyên bảo bà, hơn nữa thời gian khá dài, cho nên bà đã không kích động nữa.
Nhưng không vui vẫn là không vui.
Cứ nghĩ đến phải kết thông gia cùng Minh Chính Trí bà đã muốn trợn mắt.
Lục Xương không có ý kiến gì về Minh Tiểu Kiều, chỉ nói: “Con có biết để tạo nên một cuộc hôn nhân tốt cần chuẩn bị như thế nào không? Kết hôn không phải là trò đùa, không phải con muốn kết hôn là kết hôn, nghĩ ly hôn là ly hôn, đặc biệt là gia cảnh nhà chúng ta như vậy, sẽ liên lụy tới tài sản, nếu như con bị tình yêu làm mờ mắt, nhất thời xúc động, ba sẽ không đồng ý.”
Lục Thịnh nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của ba, vẻ mặt càng thêm kiên quyết: “Con đã nghĩ kỹ rồi, cùng lắm là con sẽ gánh vác hết.”
Tình cảm của ba mẹ anh rất tốt, Lục Xương cũng không giống những người khác trong dòng họ, còn nuôi dưỡng Tiểu Tam, Tiểu Tứ, cho nên ngay từ nhỏ cho tới khi trưởng thành anh đều xác định hôn nhân là mục đích anh hướng tới.
Những suy nghĩ hướng tới và chờ mong làm cho anh đối với hôn nhân vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên anh cũng muốn, có lẽ là vài năm nữa, chờ hai người tới tuổi phù hợp, cũng là chờ tới thời điểm thích hợp để kết hôn.
Ngay từ đầu anh là bị câu nói kia của Minh Tiểu Kiều không chấp nhận hôn nhân × hành vi kích thích, trong khoảng thời gian này mà nói, anh thực sự tự hỏi mình vấn đề này.
Cái gì là độ tuổi thích hợp để kết hôn?
Hai mươi lăm? Ba mươi? Ba mươi lăm? Bốn mươi?
Chỉ cần tới độ tuổi luật pháp cho phép kết hôn, chỉ cần hai người muốn kết hôn, vì sao lại phải mang gánh nặng độ tuổi thích hợp để kết hôn?
Không có độ tuổi thích hợp kết hôn, chỉ có người thích hợp để kết hôn.
Hiện tại anh cảm thấy bản thân đã gặp được chân ái, vì sao lại phải đợi cái gọi là chờ độ tuổi thích hợp để kết hôn?
Anh muốn cùng cô ở chung một chỗ, chỉ đơn giản như vậy.
Không ai quy định, hai mươi tuổi hay hai ba tuổi không ng gánh vác được cuộc hôn nhân của chính mình.
Làm cha mẹ, Lục Xương và Mạnh Thiến Hoa tự nhiên nhìn ra được bây giờ con trai hai người đang tràn trề quyết tâm.
Mạnh Thiến Hoa coi như mắt không thấy tâm không phiền, Lục Xương nói: “Ba sẽ ủng hộ con.”
Trong ánh mắt Lục Thịnh có tia vui mừng: “Cảm ơn ba.”
Sau đó đem ánh mắt chờ mong dán chặt lên người Mạnh Thiến Hoa.
Trong chốc lát Mạnh Thiến Hoa không được tự nhiên, chỉ ném ra một câu: “Tùy con, mẹ cũng không làm khó con bé.”
Nghe được những lời này từ mẹ, Lục Thịnh cũng không trông mong gì vào việc bà có thể đối xử nhiệt tình với Minh Tiểu Kiều ngay lập tức.
Nhưng anh tin tưởng, chỉ một thời gian nữa, cô nhất định sẽ thích anh.
Nhìn thân hình Lục Thịnh biến mất ở cửa, lúc này Mạnh Thiến Hoa mới ngả người ra sô pha, ôm ngực mình nói: “Quả nhiên có đứa con như đòi nợ.”
Lục Xương buồn cười vỗ tay bà: “Tốt lắm, con lớn rồi, không thể chuyện gì cũng nghe theo chúng ta được, từ trước đến nay Lục Thịnh làm gì cũng có mục đích, có lẽ con trai và Minh Tiểu Kiều sẽ hạnh phúc.”
Mạnh Thiến Hoa buồn rầu trả lời: “Hai đứa mới bên nhau chưa được bao lâu, đã nói tới chuyện kết hôn, đều là năm cũ xúc động, biết được về sau mọi chuyện sẽ thế nào?”
Lục Xương cười cười, không nói gì.
Ông ủng hộ Lục Thịnh, từ trước tới nay ông không quá để tâm vào cuộc sống của thằng bé, về phương diện khác cảm thấy cũng được, quả nhiên là con trai ông, rất giống ông.
Bất luận là phương diện nào.
Năm đó ông và Mạnh Thiến Hoa kết hôn, chính là xúc động nhất thời.
Mạnh Thiến Hoa tức giận vì Minh Chính Trí vi phạm hôn ước, làm cho bà mất mặt, vì thế mà nhanh chóng gả cho Lục Xương.
Mà Lục Xương cũng biết rằng bà kết hôn với ông phần nhiều là do giận dỗi, nhưng cuối cùng ông vẫn đáp ứng đấy thôi.
Là do ông may mắn.
Ông hy vọng đứa con trai của mình cũng may mắn giống như ông vậy.
Lục Thịnh thu phục xong cha mẹ mình, tiếp đến là Minh Chính Trí.
Những người khác của Minh gia không cần thiết, dù sao những người đó chỉ cần lợi ích, căn bản là mặc kệ Minh Tiểu Kiều.
Người duy nhất lo lắng cho Minh Tiểu Kiều, chỉ có Minh Chính Trí.
Đúng rồi, còn có em trai Minh Hoài Văn, nhưng mà đó chỉ là tên nhóc thôi, thu phục ba vợ xong rồi tính.
Anh ở nhà nửa ngày suy nghĩ cẩn thận, vẫn là nên hẹn Minh Chính Trí ra ngoài.
Chỉ mong giải quyết được hai bên trưởng bối trước, là vì con đường hôn nhân của hai người mà không phải để Minh lão gia nghe tin liền lập tức hành động, trực tiếp mang Minh Tiểu Kiều gả cho anh.
Đây không phải là điều anh dự tính ban đầu, mà anh đương nhiên biết rõ Minh Tiểu Kiều đối với chuyện này có bao nhiêu hận thù.
Dù cho hằng năm Lục gia đều trở về gặp Minh lão gia, Minh Chính Trí bởi vì xấu hổ mà luôn tránh mặt hai cha con anh.
Cho nên ông không biết vì lý do gì mà thằng nhóc này lại liên lạc với ông.
Nhưng ông vẫn tới chỗ hẹn.
Lục Thịnh hẹn gặp ông ở quán trà, ban đầu chỉ hỏi thăm đơn giản, về sau đi thẳng vào vấn đề chính: “Chú Minh, cháu muốn cưới Tiểu Kiều.”
Minh Chính Trí: “…”