Đọc truyện Quỷ Bí Chi Chủ – Chương 73: Khai màn trận chiến
Dịch giả: nh0ckd255
Ánh trời chiều chiếu sáng rõ, Klein với quần áo dính đầy bụi đất nhanh chóng điều chỉnh vị trí bắn của súng, vặn bung thiết bị tương ứng khiến bản thân vào trạng thái có thể nổ súng bắn địch bất cứ lúc nào, làm cho thân súng đồng thau phản xạ thứ ánh sáng hệt như đang chảy xuôi.
Hắn một tay nắm súng, chầm chậm bước tới, cảnh giác nhìn mọi sự thay đổi có thể xảy ra. Cùng lúc đó, hắn lo cho đội trưởng Dunn và Al Harson mặc áo gió màu xám kia, bởi hai bọn họ đều là “ác mộng”, am hiểu âm thầm ảnh hưởng kẻ địch chứ không rõ quyết đấu chính diện thì như nào.
Ngay khi Klein nghĩ vậy, Al Harson chủ động di chuyển chậm lại, nét mặt trở nên tĩnh mịch và ưu thương. Ông ta mở miệng đọc một bài thơ làm cho người ta bình thản, như đang trong đêm tối:
“Mỗi khi mặt trời lặn đằng tây,
Sương ướt đẫm vạt áo hoàng hôn,
Khuôn mặt nàng trắng như trăng sáng,
Hoặc như ánh sao đi theo trăng,
Sương đêm tưới lên hoa anh thảo,
Nở bông hoa nhỏ và yếu ớt,
Như ẩn sĩ né tránh mặt trời.”
…
Tiếng đọc thơ vang lên, Klein suýt thì đánh mất cảm giác căng thẳng mà trở nên thả long, may là hắn có kinh nghiệm từ trước, lại không ở phía đối diện với Al Harson cho nên hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, dùng trạng thái nửa minh tưởng chống lại sức ảnh hưởng của “bài thơ”.
Phù… Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, không còn nghi ngờ gì về sức chiến đấu chính diện của Dunn và Al nữa.
Bởi mới thăng cấp không lâu, không hiểu nhiều về tên của ma dược, nên ban nãy hắn quên rằng danh sách 7 “Ác Mộng” được nâng cấp từ danh sách 8 “Thi Sĩ Nửa Đêm”, có thể giữ được toàn bộ năng lực của danh sách trước, và những năng lực ấy cũng được tăng lên không ít.
Mà ấn tượng của Klein về “Thi Sĩ Nửa Đêm” đều đến từ Leonard Mitchell cả, biết nghề này cũng thừa kế đặc điểm của “Kẻ Không Ngủ”, am hiểu đánh nhau, bắn súng, leo trèo và cảm ứng, cũng giỏi dùng các bài thơ với phong cách khác biệt tạo ra ảnh hưởng khác biệt với sinh linh xung quanh. Đơn giản mà nói, đây chính là dạng thi sĩ bạo lực.
Trong tiếng đọc thơ của Al Harson, giữa đống thùng hàng được xếp thành tầng, chợt có gợn nước bập bềnh lan ra, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm, đầu đội mũ phớt xuất hiện. Nhưng mặt gã lại bôi màu đỏ, trắng và vàng, hai bên khóe miệng được bôi cao thành mặt của tên hề, thành một sự đối lập buồn cười với cách ăn mặc chính thức như đi dự tiệc.
Bịch bịch bịch! Lolotta, người được giới thiệu là một tay súng thiện xạ, nhanh chóng lao tới, một tay giơ súng, tay kia nắm chặt, chỉ vài bước đã tới gần tên hề mặc áo đuôi tôm này.
Tên hề dường như không bị ảnh hưởng bởi bài thơ của Al Harson, thân thể khẽ đung đưa, đôi mắt bình tĩnh và không tỏ ra là định phản kháng.
Bụp! Lolotta xoải bước kiểu quyền anh, giơ tay tung quyền đánh thẳng vào mặt tên hề.
Bùm!
Không khí nổ tung, tên hề đột nhiên vỡ nát như một tấm gương thành từng mảnh nhỏ, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc đó, ở góc tối cách đống hàng vài bước, bóng dáng tên hề nhanh chóng được vẽ ra, gã lại xuất hiện. Tên vừa bị đánh kia chỉ là ảo ảnh! Là biểu diễn!
Tên hề mặc áo vest đuôi tôm vẫn ngoác miệng cười trông rất khôi hài, gã giơ một tay đè mũ phớt, tay kia giơ lên búng ngón tay, vang lên một tiếng đùng.
Cái búng ngón tay của gã bắn ra tiếng súng nổ, Lolotta đã bổ nhào sang bên trái trước, lăn vài vòng tránh né. Nhưng không gì xảy ra, ngoại trừ tiếng súng ào kia.
Pằng! Pằng! Pằng!
Dunn và Al đều giơ súng vững vàng bắn từng phát một. Tên hề mặc áo đuôi én kia né trái tránh phải, lúc lùi lúc lăn, thân hình nhanh nhẹn như đang biểu diễn xiếc.
Đột nhiên Lolotta tóc đen lao tới không biết từ nơi nào, vốn được gọi là tay súng thiện xạ nhưng cô ta vẫn xoay người vung nắm đấm đánh tới kẻ địch.
Bùm!
Tên hề không kịp né tránh, bèn giơ tay trái lên chặn cú đấm lại.
Thấy gã dừng lại, Dunn và All không chút do dự mà nhắm thẳng vào gã, bóp cò.
Đúng lúc này, vị trí cánh tay đang chặn nắm đấm của Lolotta lại đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu cam. Chỉ giây lát ngọn lửa kia đã bao phủ toàn bộ tên hề, và lan sang Lolotta.
Pằng! Pằng!
Dunn và Al cùng bắn thẳng tới ngọn lửa kia.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, nhanh chóng chỉ còn tro bụi tung bay. Nhưng bóng dáng tên hề kia lại xuất hiện ở cách đó không xa, phóng vào sau các thùng hàng để trốn.
Gã lại giơ tay phải lên, búng một cái.
Pằng!
Trong tiếng súng hư cấu đó, Lolotta đột nhiên dừng bước, không tấn công. Trước người cô, một chỗ bùn đất văng lên tung tóe, xuất hiện vết đạn.
Phát súng này của tên hề không phải là ảo giác nữa! Lúc hư lúc thực, làm cho người ta khó mà xác định được.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tên hề búng tay liên tục, lúc trốn lúc ra mà bắn nhau với Dunn và Al.
Nhìn cảnh đó, Lolotta nheo mắt lại, giơ khẩu súng lục ống dài màu vàng nhạt trong tay trái lên.
Pằng!
Tên hề đột nhiên co người xuống tránh được phát súng chết người. Chiếc mũ phớt của gã bay ra sau, rơi xuống đất, trên có vết đạn rất rõ. Sau vài cái lăn, gã linh hoạt leo lên các chồng thùng hàng hệt như khỉ lông quăn, từ trên cao mà búng ngón tay bắn ra những viên đạn không khí.
Al Harson lùi ra sau vài bước, hạ tay cầm súng xuống, lại bắt đầu đọc thơ:
“Vẻ đẹp của nàng chỉ mở ra cho đêm tối,
Nhưng đêm tối nào biết đẹp là gì,
Không hề hay biết tình yêu của nàng.”
…
Tên hề không ngừng nhảy giữa các thùng gỗ, đột nhiên giơ tay lên móc lỗ tai, dùng điệu cười ngoác miệng mà nhìn Al.
Chẳng lẽ gã đã bịt tai lại? Danh sách ma dược mà hội Mật Tu nắm giữ thật kỳ quái… Klein nhìn từ đằng xa, lòng có suy đoán.
Hắn vừa nghĩ thế, bỗng thấy một bóng người xuất hiện ở một bên nóc kho hàng, đang lao tới góc tối mà Riel Bieber ẩn náu. Bóng người này mặc quần áo màu xám trắng của công nhân bến tàu, mặt hình như cũng bôi màu đỏ, vàng và trắng.
Tên hề phụ trách dẫn dắt đám người đội trưởng đi, kẻ khác tranh thủ đi lấy cuốn bút ký? Klein nghĩ, theo bản năng giơ tya phải lên bắn một phát vào kẻ trên nóc kho.
Hắn vừa nhắm, cũng nhắm vào vị trí mà bóng người kia sẽ đến, ai ngờ bóng người đó đột nhiên nằm bò xuống mái nhà, chuyển từ chạy sang lật mình.
Pằng!
Klein không hề ngừng lại mà bóp cò luôn. Bóng người kia đột nhiên dừng lại, có máu bắn ra từ trên người.
Bóng người kia kinh ngạc liếc bên này một cái, chịu đựng cơn đau mà tiếp tục xông tới kho hàng trong góc tối kia.
Kỹ thuật bắn súng này… Klein giật giật khóe miệng, lại bóp cò lần nữa. Lúc này viên đạn bắn trúng nóc nhà làm từ gỗ bên cạnh bóng người kia.
Pằng! Pằng! Pằng!
Leonard và Borgia cũng nổ súng, nhưng không bắn trúng được người kia.
Klein vốn định cười nhạo rằng bọn họ bắn còn không bằng mình, nhưng lại đột ngột dừng ngón tay đang định bóp cò lại. Đúng rồi, sao lại ngăn cản kẻ đó làm gì? Không phải ban nãy ta đã bói ra rằng trong kho hàng đó rất nguy hiểm sao? Để kẻ này đi dò đường, đạp mìn trước không phải tốt hơn sao? Leonard và Borgia hẳn là cũng có ý đó…
Nghĩ thế, Klein giương nòng súng lên bắn chim.
Pằng! Pằng! Pằng!
Trong tiếng súng, bóng người kia thuận lợi đi tới nóc của kho hàng trong góc tối. Hắn ta đột nhiên nhào xuống, dùng khuỷu tay đập mạnh rồi ngã xuống với cả phần nóc vỡ vụn.
Kèm theo âm thanh đó, đôi mắt Lolotta trở nên tối tăm, cô ta giơ tay trái làm động tác kỳ quái. Động tác lăn lộn nhảy nhót của tên hề mặc áo đuôi tôm lập tức khựng lại, mắt cá chân của gã dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt. Còn Dunn thì không lập tức bắn, mà thả súng xuống. Sau đó anh ta há mồm ra, hầu kết không động mà chỉ dùng linh tính của bản thân cộng minh với không khí xung quanh khiến một âm thanh kỳ ảo, mơ hồ và cổ quái vang lên:
“Hoa của nàng nở tới bình minh,
Nhưng đến khi ban ngày mở mắt,
Bị nhìn tới xấu hổ không chỗ trốn,
Nàng ủ rũ điêu tàn trong cơn mê huyễn.”
…
Động tác giãy dụa của tên hề áo đuôi tôm lập tức vô lực, dường như không còn dục vọng sống sót nữa.
Al Harson giơ súng lên nhắm thẳng vào kẻ địch, đầu ngón tay sắp bấm cò.
Ngay khoảnh khắc này, một tiếng kêu thảm thiết vô cùng bỗng truyền ra từ trong kho hàng góc tối kia:
“A!”
Tiếng kêu ấy mang theo sự sợ hãi mãnh liệt và cực đoan, dường như gặp phải chuyện gì đó đáng sợ tới mức không thể tưởng tượng được.
Klein sởn hết tóc gáy. Lúc này tiếng kêu bỗng im bặt, nhà kho kia yên tĩnh trở lại, nhưng là sự yên tĩnh khiến da đầu người ta run rẩy.
Pằng!
Al bị ảnh hưởng khiến viên đạn chỉ bắn trúng bụng tên hề áo đuôi tôm.
Hà, hà, hà! Sự yên tĩnh của nhà kho góc tối ấy bị phá vỡ, những tiếng thở dốc vốn phải rất nhẹ bỗng đột ngột vang lên, to dần, tác động tới thần kinh mỗi một người ở đây.
Đùng đùng đùng!
“2 – 049” trong rương sắt màu đen đột nhiên điên cuồng tới cùng cực.