Đọc truyện Quỷ Bí Chi Chủ – Chương 45: Quay lại
Dịch giả: nh0ckd255
Cuốn bút ký của gia tộc Antigenous nằm trong trong căn phòng đối diện với phòng của bọn bắt cóc!
Tuy điều này quá trùng hợp, nhưng Klein cảm thấy cảm giác của mình không sai. Hắn lập tức bò dậy, cởi bộ đồ cũ mà hắn thường mặc khi ngủ, rồi cầm lấy áo sơ mi bên cạnh phi lên người, nhanh chóng cài cúc áo vào.
Một cúc, hai cúc, ba cúc… Hắn bỗng phát hiện “thiếu” một cúc áo, mà tà áo hai bên có vẻ lệch nhau. Nhìn kỹ hắn mới phát hiện mình cài lệch từ lúc đầu, cho nên khiến áo sơ mi trở nên lệch theo.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, sử dụng vài kỹ xảo minh tưởng để bản thân tỉnh táo trở lại.
Mặc xong áo sơ mi màu trắng với quần dài màu đen, hắn mới tạm coi là bình tĩnh mà cài đai an toàn dưới xách, sau đó lấy khẩu súng ổ xoay ra từ dưới gối mềm đặt vào trong bao đựng súng. Bỏ qua việc thắt nơ, hắn khoác thêm áo vest, một tay cầm mũ tay kia xách gậy đi tới cửa.
Đội chiếc mũ lên đầu, Klein nhẹ nhàng vặn nắm tay cửa, mở cửa rồi đi ra hành lang.
Hắn cẩn thận đóng cửa lại, như kẻ trộm nhẹ nhàng gần như là không tạo ra tiếng động nào đi xuống cầu thang, dùng bút máy với giấy ở trong phòng khách viết hai dòng chữ rằng tối hôm qua quên nói rằng công ty có việc, hôm nay cần phải đến sớm.
Đi ra khỏi cửa, Klein lập tức cảm nhận cơn gió mát mẻ thổi tới, khiến toàn thân bình tĩnh trở lại.
Con đường trước mặt hắn mờ tối và yên lặng, không có người nào đi lại, chỉ có đèn khí gas đang lẳng lặng tỏa ra ánh sáng.
Klein lấy đồng hồ bỏ túi ra khỏi túi áo, ấn chóp mở ra, thấy giờ mới sáu giờ, mặt trăng đỏ chưa hoàn toàn lặn xuống, nhưng ánh sáng đã lóe lên từ phía chân trời.
Hắn định tìm một cỗ xe ngựa cho thuê đắt đỏ, đột nhiên thấy một cỗ xe ngựa tuyến không cố định bốn bánh cho hai con ngựa kéo nhanh chóng lái qua đây.
“Xe ngựa công cộng chạy sớm thế à?” Klein cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn ngoắc tay gọi xe dừng lại.
“Chào buổi sáng tốt lành.” Lái xe ngựa thuần thục ghìm ngựa dừng lại. Nhân viên thu phí bên cạnh anh thì thì giơ tay che miệng, ngáp một cái rõ to.
“Tới phố Zoutelande.” Klein vừa nói vừa móc hai đồng 1 penny và bốn đồng nửa penny ra khỏi túi quần.
“4 penny.” Nhân viên phụ trách thu tiền trả lời không chút do dự.
Sau khi giao tiền xe, Klein đi lên, bên trong trống rỗng không có vị khách nào, khiến bóng tối trong đó lại càng lạnh lẽo hơn.
“Anh là người đầu tiên.” Lái xe cười nói.
Hai con ngựa màu nâu bước đi, khá là nhẹ nhàng kéo xe đi.
“Nói thật tôi không nghĩ sáng sớm như này lại có xe ngựa công cộng đâu.” Klein ngồi gần vị trí lái xe, thuận miệng đáp một câu nhằm phân tán sự chú ý khiến đầu óc bớt căng thẳng.
Lái xe tự giễu: “Làm từ sáu giờ sáng tới chín giờ tối, ngày nào cũng vậy, mà lương một tuần của tôi mới có 1 bảng.”
“Không có ngày nghỉ à?” Klein kinh ngạc hỏi.
“Mỗi tuần được nghỉ luân phiên một ngày.” Ngữ khí của lái xe trở nên nặng nề.
Nhân viên thu phí bên cạnh anh ta bổ sung:
“Chúng tôi phụ trách sáu giờ sáng tới mười một giờ trưa, sau đó ăn trưa, ngủ trưa, chờ đến sau bữa tối, chính là sáu giờ ấy, lại thay đồng nghiệp… Cho dù chúng tôi không cần nghỉ nhưng lũ ngựa vẫn cần.”
“Lúc trước không phải như này. Từ khi có lái xe mệt quá gây ra tai nạn, không điều khiển được ngựa khiến toa xe bị lật, mới có việc thay phiên như vậy… Đám quỷ hút máu đó sao có thể đột nhiên trở nên tốt bụng được chứ!” Lái xe cười nhạo.
Dưới ánh sáng ban mai, cỗ xe ngựa công cộng này chạy tới phố Zoutelande, dọc đường cũng chỉ có bảy, tám khách lên xe.
Sau khi đã vơi bớt căng thẳng, Klein không nói gì nữa mà nhắm mắt lại, nhớ lại những gì đã trải qua ngày hôm qua xem mình có quên gì nữa không.
Khi mặt trời hoàn toàn mọc lên, bầu trời trở nên sáng ngời, xe ngựa đã tới phố Zoutelande.
Klein giơ tay trái ấn mũ, nhảy xuống xe ngựa. Hắn nhanh chóng bước vào số 36 phố Zoutelande, theo cầu thang đi lên công ty Bảo an Gai Đen.
Lúc này cửa vẫn đóng, chưa được mở ra.
Klein gỡ xâu chìa khóa bên hông xuống, tìm chìa màu đồng thau rồi nhét vào khóa, vặn chìa vang lên tiếng “răng rắc”.
Hắn đẩy cửa làm cửa phòng mở vào trong, rồi thấy Leonard Mitchell đang ngửi điếu thuốc lá đang thịnh hành gần đây.
“Thực tế thì tôi thích xì gà hơn… Trông anh có vẻ rất vội nhỉ?” Vị Kẻ Gác Đêm trông giống nhà thơ ung dung thoải mái hỏi.
“Đội trưởng đâu rồi?” Klein không đáp mà hỏi lại.
Klein chỉ vào vách ngăn:
“Trong phòng làm việc của anh ấy. Là một người phi phàm thăng lên từ “Kẻ Không Ngủ”, anh ta chỉ cần nghỉ ngơi hai giờ vào ban ngày là được. Tôi nghĩ chắc đám chủ ngân hàng với nhà máy thích loại ma dược này nhất.”
Klein gật đầu, bước nhanh qua vách ngăn, thấy Dunn Smith đã mở cửa phòng làm việc, đang đứng ở lối vào.
“Có chuyện gì vậy?” Anh ta mặc áo gió màu đen, cầm một chiếc gậy batoong mạ vàng, vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm túc.
“Tôi có cảm giác “dường như đã gặp ở nơi nào rồi”, hẳn là cuốn bút ký kia, bút ký của gia tộc Antigenous.” Klein cố gắng khống chế bản thân để câu trả lời có vẻ trật tự và rõ ràng.
“Ở chỗ nào?”
Sắc mặt Dunn Smith hoàn toàn không thay đổi. Nhưng linh cảm cho Klein biết dường như có một dao động vô hình và rõ ràng xuất hiện trên người anh ta, có lẽ là linh lấp lóe, hoặc là biến hóa về cảm xúc.
“Ngay ở chỗ mà tôi và Leonard giải cứu con tin hôm qua, ở đối diện căn phòng của bọn bắt cóc. Lúc ấy tôi không phát hiện, tới khi nằm mơ mới được gợi ý.” Klein không hề dấu giếm gì.
“Xem ra hôm qua tôi đã bỏ lỡ một công lao vô cùng lớn rồi.” Leonard, không biết đã tới chỗ này từ lúc nào, khẽ cười một tiếng.
Dunn khẽ gật đầu, ra lệnh với vẻ mặt nghiêm túc:
“Bảo Cornley thay lão Neil trông kho vũ khí, gọi Neil với Frye đi cùng chúng ta.”
Leonard không tỏ ra tùy tiện nữa, mà lập tức thông báo Cornley với Frye trong phòng giải trí của Kẻ Gác Đêm. Cornley là “Kẻ Không Ngủ”, còn Frye là “Người Nhặt Xác”.
Năm phút sau, một phần của tiểu đội Kẻ Gác Đêm lên xe ngựa hai bánh nhanh chóng lên đường, trong sáng sớm vẫn chưa có nhiều người đi đường.
Leonard đội mũ nỉ, mặc áo sơ mi với gile, đảm nhiệm lái xe lâm thời, thi thoảng lại vung roi lên không khí phát ra tiếng kêu giòn vang.
Trong buồn xe, Klein ngồi cùng bên với lão Neil, đối diện là Dunn Smith và Frye. Vị “Người Nhặt Xác” này có làn da trắng như đã lâu không phơi nắng hoặc là thiếu máu nghiêm trọng. Anh ta chừng ba mươi tuổi, tóc đen mắt lam, mũi cao và thẳng, môi khá mỏng, có khí chất lạnh lẽo và âm u cùng với mùi hương nhàn nhạt như hàng năm phải tiếp xúc với thi thể.
“Cậu kể lại kỹ càng và tỉ mỉ một lần đi.” Dunn sửa cổ áo của chiếc áo gió màu đen của mình.
Klein vuốt ve thạch anh vàng treo trên sợi dây dưới tay áo, bắt đầu kể từ lúc nhận ủy thác tới giấc mơ vừa rồi. Lão Neil ngồi bên hắn cười khì khì, nói:
“Cậu với cuốn bút ký gia tộc Antigenous dường như bị ràng buộc kiểu số mệnh nào đó, thế mà cũng gặp được.”
Đúng vậy, như này thật quá trùng hợp! Nếu lúc trước Leonard không nói rằng qua kết quả điều tra ban đầu cho thấy vụ Elliot bị bắt cóc không hề có sự điều khiển của thế lực bí ẩn hoặc lực lượng thần bí, mà chỉ là một vụ án túng quá hóa liều, tôi cũng nghi là bị ai cố ý sắp đặt… Klein cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, quá đỗi trùng hợp!
Dunn không nói gì, dường như đang nghĩ chuyện gì đó. “Người Nhặt Xác” Frye cũng mặc áo gió màu đen vẫn giữ nguyên im lặng.
Mãi tới khi xe ngựa dừng lại, tòa nhà mà Klein nói xuất hiện bên ngoài cửa sổ, sự im lặng này mới bị phá vỡ.
“Chúng ta lên nào. Klein, cậu với lão Neil đi ở sau cùng, cẩn thận, bắt buộc phải cẩn thận.” Dunn xuống xe, lấy một khẩu súng lục kỳ quái với phần nòng có vẻ hơi dài và hơi xù xì từ trong ngực, rồi nhét nó vào túi áo bên phải.
“Vâng.” Klein nào dám lỗ mãng xông tới trước nhất.
Chờ khi Leonard tìm được người trông xe ngựa, năm người phi phàm trước sau tự động tiến vào cầu thang, bước chân rất nhẹ đi lên tầng ba.
“Chính là chỗ này à?” Leonard chỉ vào căn phòng đối diện phòng của bọn bắt cóc.
Klein gõ nhẹ lên ấn đường hai cái mở linh thị ra. Ở trạng thái này, linh cảm của hắn lại tăng lên, chỉ cảm thấy mình dường như nhận ra cánh cửa kia, chính mình như đã từng vào bên trong.
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu khẳng định.
Lão Neil cũng mở linh thị ra quan sát cẩn thận, sau đó nói: “Bên trong không có ai, cũng không có ánh sáng của ma pháp.”
“Người Nhặt Xác” Frye khàn giọng bổ sung: “Không có ác linh.”
Anh ta không cần mở linh thị vẫn có thể thấy được rất nhiều thể linh hồn, gồm cả ác linh và oan hồn.
Leonard bước lên một bước, tung một nắm đấm đánh lên khóa cửa hệt như ngày hôm qua. Lúc này, không chỉ ván gỗ xung quanh vỡ vụn, ngay cả khóa cửa cũng bị đánh bay, rơi lộc cộc xuống đất.
Klein chỉ cảm thấy sự túng bí vô hình nào đó biến mất, ngay sau đó hắn ngửi thấy một mùi tanh rất nồng.
“Thi thể! Thi thể đã thối rữa!”
“Người Nhặt Xác” Frye lạnh lùng trần thuật, anh không hề có dấu hiệu như buồn nôn gì cả.
Dunn giơ tay phải có đeo găng tay đen từ từ đẩy cửa phòng ra. Thứ ánh vào mắt mọi người đầu tiên chính là một lò sưởi trong tường. Trong tiết trời tháng Bảy, trong phòng ngập tràn sự oi bức không hề bình thường. Ở phía trước lò sưởi có bày một ghế đu, một bà lão mặc váy áo màu trắng đen đang ngồi trên đó, đầu rũ xuống.
Cả người bà ta trở nên to hơn rất nhiều một cách bất thường, da toàn thân màu xanh đen, phồng lên và phát sáng, dường như chỉ chọc một cái là sẽ vỡ tung, phun ra mùi hôi thối. Mà những con giòi bọ hoặc động vật ký sinh nhung nhúc bò ra từ trong thịt, trong dịch thối hoặc nếp gấp của váy áo – trong linh thị, chúng nó tựa như những đốm sáng đang bao quanh một chùm “tối đen” sắp tắt.
Lộc cộc.
Hai con mắt bà ta rơi xuống đất, lăn mấy vòng, để lại những vệt màu vàng.
Klein cảm thấy buồn nôn, lại không cách nào ngăn được mùi hôi thối ảnh hưởng, lập tức khom người nôn ọe.