Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 358: Nỗi lo của ‘Mặt Trời’


Đọc truyện Quỷ Bí Chi Chủ – Chương 358: Nỗi lo của ‘Mặt Trời’

Dịch: 707DefenderOfJustice

Trên một chiếc xe ngựa sang trọng đang rời khỏi biệt thự nhà Bá tước Hall.

Luke đang nói chuyện phiếm với Mary về những vị khách quý vừa nãy, như Tước sĩ Sanders Shaw, chủ tịch Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc kiêm cục trưởng Cục Khí Tượng Quốc Gia; hay ủy viên Uỷ Ban Điều Tra Ô Nhiễm Khí Quyển Vương Quốc kiêm chủ tịch Hiệp hội Khí tượng Hoàng Gia; ngài Cave, thành viên Hạ viện Quốc hội; ngài Huxley, bác sĩ nổi tiếng kiêm giám đốc phụ trách Y tế quận Gian Hải.

Họ đều là những nhân vật có ảnh hưởng trong chính phủ, hoàng gia hoặc Quốc hội. Báo cáo cuối cùng của hội đồng sẽ là cơ sở quan trọng nhất cho kế hoạch thành lập “Đạo luật chống ô nhiễm” và “Đạo luật giảm khói thải”.

Công ty Qaim, chuyên về sản xuất than antraxit và than củi, đang muốn thúc đẩy và đẩy nhanh tiến triển, làm gián đoạn những đối thủ cạnh tranh tuy có thâm niên nhưng chưa kịp đổi mới.

“Họ chắc chắn sẽ không tiếc tiền, chắc chắn sẽ vận động hành lang để các thành viên nặng ký của Quốc hội can thiệp vào cuộc điều tra của chúng ta. Chúng ta phải có phương án đối ứng chính xác, như ngài Hibbert Hall đã nói. Chúng ta phải tranh thủ được sự ủng hộ của dư luận, khiến báo chí và tạp chí ngày ngày tuyên truyền về sự đáng sợ của khói thải ô nhiễm…” Luke là quản lý thâm niên của công ty Qaim, là trợ lý chính của đại cổ đông cũng như người nắm quyền kiểm soát cả công ty, Mary, mà bản thân anh ta cũng rất có năng lực.

Trong lúc tán gẫu, Luke bỗng để ý thấy vợ mình ngồi cạnh không nói một lời, tâm hồn đã bay biến đi đâu.

“Stalin, em sao thế?” Luke lo lắng hỏi.

Stalin lấy lại tinh thần, cười gượng:

“Không có gì đâu, em chỉ hơi mệt thôi.”

“Phải rồi, hôm nay em đã gặp nhiều nhân vật tai to mặt lớn, hẳn tâm trí rất căng thẳng. Giờ em có thể buông lỏng rồi. Mệt mỏi là chuyện rất bình thường, thực ra, anh cũng thế.” Luke cười.

Stalin không trả lời anh ta, mà ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía công viên có hồ nước.

Bên tai cô ta vẫn còn mơ hồ vang vọng lời nói thản nhiên của thiếu nữ quý tộc trước đó.

“450 bảng.”

“Một con chó săn đã được huấn luyện bài bản có giá từ 450 đến 700 bảng.”

Thành Bạch Ngân, dưới đáy tháp tròn.


Dereck Berg vẫn bị nhốt trong gian phòng nhỏ hẹp, ăn và uống thuốc đúng giờ. Nhờ vậy trạng thái tinh thần của cậu nhanh chóng chuyển biến tốt hơn, không còn nghe nhầm hay thấy ảo giác.

Chỉ một, hai ngày nữa là mình được rời đi rồi… Cứ mãi trong chỗ này thật sự quá ngột ngạt… Vị cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò ngay sát vách đã bị nhốt trong này tận bốn mươi hai năm mà vẫn giữ được lý trí, đổi lại là mình, chắc chắn đã điên rồi… Nhưng những sự kiện thăm dò di tích và quái vật kỳ dị mà ông ta nói lại khá hấp dẫn, thậm chí còn hơi đáng sợ… Dereck ngồi ở mép giường, nhìn ngọn nến đã đốt gần hết.

Trước khi người trông coi đến đưa đồ ăn và thuốc uống, cậu đã hoàn toàn chìm trong bóng tối thực sự.

Đúng lúc này, một màn sương xám ngập tràn trước mắt cậu, bên tai vang vọng âm giọng trầm thấp của ngài ‘Kẻ Khờ’:

“Chuẩn bị tụ hội.”

Biến hóa đó thoáng qua liền mất, Dereck tập trung chú ý, vô thức thầm đếm nhịp tim.

Tuy nhiên, cậu rất nhanh nhận ra việc đó là không cần thiết, hiện tại cậu đang ở một mình, không phải tránh xa ai cả.

Dereck, người không còn thầm đếm nhịp tim, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:

Mình đang ở dưới đáy tháp tròn, nằm trong phạm vi của vật phẩm phong ấn thần kỳ nơi này. Liệu hành động lôi kéo người vào màn sương xám của ngài Kẻ Khờ có bị phát hiện, phát giác ra không?

Đây chính là một trong hai món vật phẩm thần kỳ đã không biết bao lần chặn đứng nguy cơ bị hủy diệt của thành Bạch Ngân!

Vừa thấp thỏm vừa bất an, Dereck còn chưa kịp quyết định, đã nhìn thấy một nguồn sáng đỏ rực vô biên vô tận tuôn ra, nhìn thấy nó chiếu thẳng tới bao phủ lấy chính mình.

Căn phòng nhỏ hẹp hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng yếu ớt vô cùng.

Đột nhiên, bức tường kim loại ngăn cách giữa gian phòng của Dereck và vị cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò vang lên một tiếng “Cốc”.

Là tín hiệu mà hai người sử dụng khi muốn trò chuyện với nhau.

Cốc!

Đối phương gập nhẹ ngón tay, lại gõ một tiếng nữa.


Qua một hồi lâu, tiếng “Cốc” lần thứ ba mới chần chừ vang lên, thế rồi cả hai gian phòng đều trở nên yên lặng, không một động tĩnh.

Kết thúc bữa trưa, Audrey luyện tập đàn piano một lát, canh giờ hướng về gian phòng ngủ của mình.

Lúc đi qua thư phòng của Bá tước Hall cha cô, cô nàng trông thấy cửa phòng khép hờ, trên bàn đặt một chồng văn kiện rất dày.

“Lúc trước không có…” Audrey nổi lên lòng hiếu kỳ, thả chậm cước bộ, đưa mắt ra hiệu cho chú chó lông vàng lớn.

Đã là một Khán Giả, thường xuyên chỉ cần nhận thấy những ám hiệu chỉ điểm rất nhỏ, Susie đã minh bạch chủ nhân muốn sai khiến mình làm gì. Đương nhiên, đôi khi nó cũng làm bộ không hiểu, chỉ muốn nằm bất động.

Đã nhận được ám hiệu, Susie vô thanh chạy chậm vào thư phòng, rồi thò hai chân trước chống lên mép bàn, đứng thẳng lên.

Nó nhanh chóng nhìn trang đầu của tập văn kiện một chút, quay lại bên cạnh Audrey, ép giọng xuống:

“Điều tra tình hình sinh hoạt các tầng lớp của khu nhà máy và khu bến tàu ở quận Đông.”

“Audrey, nghĩa là sao vậy?”

Điều tra tình hình sinh hoạt các tầng lớp của khu nhà máy và khu bến tàu ở quận Đông? Tại sao cha lại đột nhiên điều tra cái này? Mình nhớ là chưa từng đề cập đến chuyện này với cha mà… Audrey ngờ vực, không bận tâm trả lời câu hỏi của Susie.

Cô nàng nhìn chung quanh, thấy đám người hầu ai cũng bận rộn làm việc, không để ý đến mình, liền nâng đầu trấn an, rất tự nhiên quay người bước vào thư phòng Bá tước Hall.

Đi tới bên bàn đọc sách, Audrey cúi đầu nhìn báo cáo điều tra, xác nhận tiêu đề Susie vừa miêu tả là chính xác.

Hừm, là văn kiện đánh bằng máy đánh chữ, nhân viên điều tra là một phóng viên tên Mike Joseph. Bên dưới có Thánh huy Nữ Thần… Chẳng lẽ là người của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối ủy thác? Nhưng tại sao lại gửi một bản đến cho cha? À, cha cũng là tín đồ của Nữ Thần, nên giáo hội muốn cha hỗ trợ vấn đề này? Đây đúng là chuyện tốt… Audrey nhận định sơ bộ.

Cô nàng vốn định thuê người điều tra theo kiểu tương tự, nhưng lại cảm thấy điều này không phù hợp với định hướng làm người dẫn dắt phía sau hậu trường, nó rất dễ bị chú ý và thường hay bị các quý tộc xem nhẹ, nên cô đã do dự rồi bỏ qua.


Audrey đưa tay mở văn kiện ra, phát hiện báo cáo về khu nhà máy và khu bến tàu ở quận Đông không chỉ có mỗi của Mike Joseph, còn có thêm nhiều người khác đã làm điều tra thực địa từ các góc độ khác nhau.

Trong đó thậm chí có một số người đã nhắc đến sự gia tăng của các tôn giáo tà ác, một bộ phận Người Phi Phàm cấu kết với các băng đảng.

Phù… Audrey đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong thư phòng, thấy đã gần ba giờ, liền cẩn thận từ bỏ ý định đọc tiếp, để văn kiện lại đúng trạng thái nguyên gốc.

Trước khi bước khỏi phòng, cô nàng tùy tiện rút một cuốn sách ra, cầm trên tay làm ngụy trang.

Đúng ba giờ, trong tiếng chuông còn đang vang vọng từ chiếc đồng hồ treo tường, Audrey đã chìm trong ánh sáng đỏ rực, xuất hiện dưới cung điện nguy nga hùng vĩ, đứng cạnh chiếc bàn đồng dài cổ xưa.

“Buổi chiều tốt lành, ngài ‘Kẻ Khờ’~”

Nhận được cái gật nhẹ đáp lại, cô nàng lại tiếp tục chào hỏi mấy người ‘Người Treo Ngược’, ‘Thế Giới’, ‘Ma Thuật Sư’. Cùng lúc, cô nàng nhạy bén nhận thấy ‘Mặt Trời’ dường như đang bất an.

“Cậu đang lo lắng gì thế?” Audrey hỏi.

Điều này không cần phải nói, chính Klein cũng nhận ra trạng thái không ổn định của ‘Mặt Trời’ nhỏ bé.

Trước khi bước vào mảnh không gian thần bí này, hắn đã đem những đồ vật trưng trên mặt bàn như còi đồng Azcot, Bình Độc Tố Sinh Học, còi đồng của Linh Giáo Đoàn các thứ ném vào trong góc, cũng dùng sương xám dày đặc che giấu kỹ lưỡng.

Hôm nay, trên mặt bàn trước người hắn chỉ để đúng một tấm Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”.

Vật phẩm này mới đủ để xứng đôi với thân phận của ‘Kẻ Khờ’!

‘Mặt Trời’ Dereck không hề giấu giếm, kể một loạt sự việc mình tự “giả bệnh” thành công, bị đem xuống dưới đáy tháp tròn để trị liệu, cuối cùng mới hỏi:

“Tôn kính ngài ‘Kẻ Khờ’, vật phẩm thần kỳ kia liệu có thể phát hiện ra việc tôi tham gia hội Tarot không?”

Làm sao tôi biết được… Tôi còn chẳng biết nó là cái gì… Nhưng hiện tại thì không có lực lượng quỷ dị hay mạnh mẽ nào đang có ý định xâm nhập vào đây… Ừm, ngay cả “Mặt Trời Vĩnh Hằng” và “Chúa Sáng Thế Chân Thực” cũng không thể tìm ra nơi này… Klein gõ nhẹ ngón tay xuống mép chiếc bàn đồng dài, “thoải mái” hồi đáp:

“Thông thường mà nói, nó không thể phát hiện được.”

“Nhưng một số vật phẩm thần kỳ có những hiệu ứng kỳ lạ.”


Nhận được câu trả lời khẳng định của ngài ‘Kẻ Khờ’, Dereck lập tức yên tâm hẳn, cậu ngắn gọn thừa nhận, nói:

“Tôi không rõ nó có hiệu ứng kỳ lạ gì.”

“Đó là một trong những bí mật tối cao của thành Bạch Ngân.”

Nói đến đây, cậu chợt nhớ ra chuyện mà vị cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò kể, bật thốt:

“Có ai ở đây từng nghe về một người tên Amon chưa?”

Amon? Klein hơi suy tư, nhớ ra nguồn gốc của sự quen thuộc.

Nhưng hắn không vội trả lời, mà đưa mắt nhìn về phía ‘Người Treo Ngược’. Hắn biết rõ đây là một thành viên trung tầng của Giáo hội Chúa Tể Bão Táp, chắc chắn sẽ biết về “Amon”, có khi còn biết rõ hơn cả hắn. ‘Chính Nghĩa’ Audrey cũng nhìn về phía ‘Người Treo Ngược’, lần trước cô nàng nghe thấy cái tên này cũng là từ anh ta.

‘Ma Thuật Sư’ Filth thì lắng nghe với vẻ mặt mờ mịt, luôn cảm thấy nội dung thảo luận ở nơi này vượt quá tầm hiểu biết của mình.

‘Người Treo Ngược’ Arges nhíu mày nghi hoặc, khó hiểu hỏi ngược lại:

“Trong quá trình thăm dò những khu vực xung quanh thành Bạch Ngân, các người gặp một kẻ tự xưng là Amon?”

“Hoặc có lẽ, tìm thấy văn khố có liên quan?”

‘Mặt Trời’ Dereck nghiêm túc gật đầu:

“Đúng vậy, bốn mươi hai năm trước, có một tiểu đội thăm dò trong bóng tối sâu thẳm, đã gặp được một kẻ tự xưng là Amon. Sau khi trở về thành Bạch Ngân, bọn họ lần lượt nổi điên, mất khống chế. Chỉ còn lại một người, hiện đang bị giam dưới đáy tháp tròn, ngay bên cạnh phòng giam của tôi.”

“Có lẽ, gã cũng điên rồi, tất cả chỉ là tưởng tượng…”, ‘Ma Thuật Sư’ Filth lấy kinh nghiệm sáng tác tiểu thuyết phong phú ra làm suy đoán.

‘Người Treo Ngược’ Arges nhìn ngài ‘Kẻ Khờ’ ngồi ở vị trí cao nhất một chút, thấy biểu hiện của Thần an tĩnh, lạnh nhạt, chẳng thể hiện gì, liền đánh bạo nói ra:

“Đó là một khả năng, nhưng chẳng ai nên tưởng tượng ra cái tên “Amon” ấy mà không có nguyên nhân.”

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía ‘Mặt Trời’, nói:

“Tại Kỷ thứ Tư, ừ—khoảng một ngàn năm trăm năm trước, thậm chí còn xa xưa hơn cả thế, ở vị trí quốc gia của chúng tôi hiện tại đã từng có một gia tộc nắm giữ một lực lượng vô cùng quỷ dị. Bọn họ thuộc về vương triều Tudor, và dòng họ đó chính là Amon.”

“Dù ngay cả trong thời đại có rất nhiều cường giả danh sách cao, họ của gia tộc này cũng vẫn là một điều cấm kỵ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.