Đọc truyện Quỷ Bí Chi Chủ – Chương 347: Xác Sống và Người Sói
Dịch: 707DefenderOfJustice
Người chạy đầu tiên chính là Marik. Đầu tóc anh ta rối bời vì gió thổi ngược chiều, khuôn mặt mang biểu cảm vặn vẹo, vô cùng đữ tợn.
Tốc độ anh ta còn nhanh hơn cả xe lửa chạy hơi nước, vèo một cái đã đến lối vào mảnh đất trống.
Dù thế, vẫn không thể thoát khỏi kẻ đuổi ngay phía sau.
Theo đuôi ở khoảng cách gần nhất chính là một kẻ cũng có bộ dáng tái nhợt giống hệt Marik, trên mặt có mấy mảng màu tối đen, nhìn như vết thương bị hư thối đang dần phục hồi. Ánh mắt gã tràn ngập ác ý không hề che giấu, không hề áp chế, trông y hệt một tên xác sống đang thèm muốn thịt tươi chứ không phải một con người, Klein đoán đó là Jason, Danh sách 6.
Khoảng cách giữa Marik và Jason luôn được duy trì trong phạm vi bảy đến tám mét, khi thì kéo dài, khi thì rút ngắn, lặp đi lặp lại, đi tới đi lui.
Mà cách hai người mười mấy mét phía sau, là một người đàn ông tuy gầy gò nhưng khá cường tráng, tóc hớt rất ngắn, chỉa ra tua tủa như gai nhọn.
Hắn vung vẩy hai cánh tay, lộ ra ở đầu các ngón tay chút kim loại lấp lóe được phản chiếu dưới ánh trăng đỏ rực. Đó là những chiếc móng vuốt dài đen huyền và sắc bén như lưỡi dao!
“Người Sói” Tyre… Klein thầm đọc danh hiệu và tên đối phương. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một vách tường bị máu vẩy tung tóe, ruột gan bị treo lên, xung quanh là bộ phận tứ chi đứt lìa, nội tạng đẫm máu bị vứt lung tung.
Bịch bịch bịch!
Marik dùng sức lực toàn thân để chạy trốn, Jason cắn chặt răng, liều mạng đuổi theo. Không biết từ lúc nào, mấy mảng đen trên mặt gã đang dần hồi phục lại bắt đầu sưng lên, như sắp có vài giọt mủ hư thối chảy ra.
Ở nơi hai người vừa chạy qua, những vũng nước và vũng bùn lầy nhanh chóng ngưng tụ thành sương trắng, bắt đầu đóng băng từng chút một.
Ở nơi hai người vừa chạy qua, gió thổi mạnh bốc những tràng cỏ dại khô héo lên cao, khi từ từ rơi xuống, chúng bắt đầu thối rữa và phân hủy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhợt nhạt chợt thò lên từ dưới chỗ bùn lầy đã dần kết băng, tóm trúng vào mắt cá chân Jason.
Bốp!
Jason xoay người, dùng sức đá một phát gãy luôn cổ tay, cả bàn tay văng ra ngoài. Mà ở chỗ cổ tay vừa đứt, máu thịt sớm đã mục nát, từng con giòi trắng ngọ nguậy chen chúc nhau rơi ra.
Marik dừng chân, đưa tay phải lên miệng huýt một tiếng sáo chói tai.
Rắc! Rắc! Rắc!
Những vùng đất trống khác nhau bất ngờ bị xới tung, từng cỗ tử thi vô cảm ngồi dậy.
Đúng lúc đó, làn gió lạnh buốt đột nhiên xoáy lên, vô số bóng đen trong suốt như ngửi thấy mùi vị máu tươi từ một bữa tiệc xa hoa, không tên nào muốn bị tụt lại phía sau, lập tức chạy về phía Jason, kẻ kéo tay, kẻ túm bắp chân, kẻ lại ôm chặt lấy phần đầu.
Jason dừng chân, hừ một tiếng.
U ảnh xung quanh liền bay ngược ra ngoài, có con kêu thảm biến mất, có con lạc lối ngay tại chỗ.
Gần như cùng lúc, Marik và Jason đều đưa tay phải lên, ngón cái dựng thẳng với ngón trỏ, còn ngón trỏ chỉ thẳng vào đối phương.
Trong im lặng, bầu không khí giữa hai người nổ tung, từng luồng khí đen bốc lên.
Marik lùi lại một bước, đầu tóc rối bời trong nháy mắt đã có vài sợi bị khô héo rơi xuống đất.
“Marik, mày vẫn yếu như thế, vẫn không biết lợi dụng sức mạnh của dục vọng!” Jason khàn khàn cười nói.
Lúc này, “Người Sói” Tyre cũng đã chạy đến bên cạnh gã. Mà kẻ chủ mưu lần hành động này là cường giả Danh sách 5 Steve vẫn chưa thấy đâu.
“Không cần vội giải quyết Marik. Chờ Sharon đến cứu nó. Ngài Steve sắp tới rồi.” “Người Sói” Tyre khẽ nói với Jason.
Hắn chợt thè cái lưỡi đỏ chót ra liếm môi:
“Không biết Sharon khi cởi sạch đồ sẽ trông thế nào…”
Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Jason, thấy gương mặt tái nhợt trở nên âm u hẳn, trong hai con ngươi phảng phất hiện ra thân ảnh:
Chiếc váy cung đình đen dài, mái tóc vàng nhạt, gương mặt tinh xảo, làn da mờ nhạt!
Bộp!
Gã lập tức chộp lấy cổ “Người Sói” Tyre bóp cật lực, tiếng xương kêu lên ken két.
“Oan Hồn” Sharon đột kích!
Tyre bỗng hớp một ngụm khí, khiến cổ phồng lên như cái ống nước. Từng sợi lông đen cứng mọc ra từ đó, trong thoáng chốc, hắn muốn cứng đối cứng với đôi tay đang cố bóp nát khí quản và xương cổ hắn.
Ánh mắt hắn dần dần trắng dã, cái lưỡi đỏ chót thè dài, nước bọt đặc dính bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.
Tuy nhiên, tay phải hắn lại thò trúng vào túi áo, phá vỡ vật phong ấn linh tính đã dự trù trước!
Toàn bộ vùng đất trống cùng bốn căn nhà kho đột nhiên phát sáng, bị bao phủ bởi ánh trăng đỏ rực.
Lực tay của Jason trên cổ Tyre yếu dần, một thân ảnh đầu đội mũ mềm xinh xắn hiện ra phía sau gã.
Trên mặt Tyre lộ ra một nụ cười tàn nhẫn xen lẫn đắc ý, tay phải từ trong túi áo lấy ra một “Mặt Trăng Tròn” thu nhỏ, là một “Mặt Trăng Tròn” đỏ rực!
Đó là một món trang sức màu đỏ sẫm liên tục phát ra ánh sáng thanh tĩnh, nó có hình dạng giống như mặt trăng tròn, xung quanh khảm đá Ruby đỏ thẫm, ở giữa có biểu tượng tượng trưng cho mặt trăng cùng rất nhiều ký hiệu thần bí khác.
Sharon theo bản năng nheo mắt lại, lui về sau hai bước, cảm giác mờ ảo vốn có của cô nhanh chóng biến mất.
Hai chân cô tựa như mất đi khả năng chống đỡ trọng lượng thân thể. Cô nàng người mềm nhũn ngã trên mặt đất, chiếc váy cung đình đen dài phức tạp cũng dính đầy bụi bặm, bùn lầy.
“Người Sói” Tyre nâng món trang sức hình tròn đỏ rực chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lên cao, thở hổn hển cười nói:
“Ngài Steve nói không sai. Chúng mày chắc chắn sẽ thử phản công. Sharon, mục tiêu thao túng của mày hẳn là Jason, cao hơn tao một Danh sách. Thế nên ngài ấy mới đưa ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ cho tao.”
“Giờ mày đoán xem, ngài ấy đang ở đâu?”
Chuyện này… Chuyện này không hề giống những gì Sharon đã dự tính… Xem ra mình phải tự chọn cơ hội tốt nhất để ra tay rồi… Klein nghe được nhíu mày, cố đè nén nội tâm đang nôn nóng.
Bấy giờ, “Người Sói” Tyre cũng chẳng vội tấn công, gã biết ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ duy trì càng lâu, Sharon càng suy yếu, Marik càng đau đớn.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Jason, vốn đã ẩn chứa sự điên cuồng tàn bạo, nay lý trí đã hoàn toàn biến mất.
Gã cũng bị ảnh hưởng bởi ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’, nhưng đã quen với việc phóng túng cho dục vọng, nên không hề cảm thấy đau đớn. Trái lại, gã càng thèm khát máu thịt tươi hơn.
“Khà!”
Jason phát ra một tiếng gầm không giống con người, để lộ làn da và mái tóc dần biến thành màu trắng toát.
Ngay lúc này, Sharon gian nan nâng hai tay lên, dùng tay trái rút bao tay đen bên phải ra, mà Jason vừa kịp nhào về phía cô, bùn lầy xung quanh lập tức bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng.
Đột nhiên, từng luồng ánh sáng vô cùng vô tận bộc phát từ giữa lòng bàn tay Sharon.
Chúng hút lấy linh tinh của Sharon, ngay trước mặt vị tiểu thư y hệt con rối này, đan dệt nên một cánh cổng màu đồng xanh phủ đầy hoa văn thần bí, tỏa ra mùi hương khó tả.
Cảnh cổng đung đưa, cọt kẹt mở ra, hiện hữu một vết nứt!
Từ trong khe nứt, từng đôi tay không có da, hoặc tái nhợt hoặc trong suốt, hoặc mọc đầy răng hoặc đẫm máu…thò ra, vượt qua hư không, bắt lấy “Xác Sống” Jason!
Từng đôi mắt khó có thể hình dung được mọc lên dày đặc, chi chít, lấp ló sau cánh cửa bóng tối, chăm chú lặng lẽ dõi theo con mồi.
Chưa kịp phản ứng lại, Jason đã bị từng cánh tay, từng chiếc xúc tu trơn nhẵn hư ảo tóm chặt. Trên những chiếc xúc tu màu xanh sẫm, từng khuôn mặt trẻ con nhô lên!
Những thứ quỷ dị này vừa kêu la than khóc, lại vừa cười lên the thé, cật lực lôi “Xác Sống” Jason vào sau cánh cửa.
Dù suy nghĩ đã hoàn toàn bị khống chế bởi dục vọng khát máu, giết chóc, Jason bản năng vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Ha!”
Thanh âm trong cổ họng gã đột nhiên tăng vọt, trên những cánh tay đáng lo ngại kia lập tức ngưng tụ từng tầng từng lớp sương băng. Những sợi dây leo xanh sẫm hiện ra khuôn mặt trẻ con thì phát lên tiếng rên đau đớn, những chất lỏng hư thối màu vàng đục không ngừng nhỏ xuống.
Sức kéo chậm lại, nhưng không biến mất.
Jason liên tục sai khiến các bóng ma u hồn quấy nhiễu, nhưng chẳng khác gì ném hòn đá vào giữa mặt biển. Hắn dùng đủ loại pháp thuật lĩnh vực Tử Thần cũng không có tác dụng.
Cơ thể Jason bất tuân mà bắt đầu di chuyển từng bước về phía khe nứt giữa cánh cổng hư ảo thần bí, thỉnh thoảng lại giãy giụa, lùi lại một chút.
Vì đã dùng trước một ống thuốc an thần, Marik không hoàn toàn bị đau đớn đánh bại, nhân cơ hội lấy ra hai ống thuốc an thần còn lại, rắc, anh ta bẻ gãy cả hai, uống một hơi hết một ống rưỡi.
Ác ý trong mắt dần được áp chế, biểu cảm vặn vẹo cũng khôi phục bình thường, Marik đưa mắt nhìn về phía “Người Sói” Tyre.
Đúng lúc đó, soạt một tiếng, thân hình gầy gò mà cường tráng của Tyre biến mất ngay tại chỗ, rồi hiện ra ở khoảng cách hơn chục mét.
Khi hình bóng gã dần được phác họa ra, vị trí cũ chỉ còn chút hình ảnh hư ảo. Một luồng khí đen như có sinh mệnh từ dưới đất bốc lên, xuyên qua hình ảnh mờ ảo còn sót lại, biến mất trong nháy mắt.
Thứ Tyre sử dụng không phải “Dịch Chuyển”, Danh sách của gã không có loại năng lực phi phàm này.
Gã là dựa vào ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ để tăng tốc độ lên cực hạn!
Nhanh đến nỗi kéo theo tàn ảnh!
Đến lúc này, Klein đang ẩn trong một chỗ tối trên mái nhà kho, đưa tay trái thò vào túi áo, chạm lên bề mặt hộp thuốc lá sắt. Hắn giải trừ lồng giam linh tính, nhẹ nhàng mở nắp hộp.
Hắn tin rằng “Oan Hồn” Steve đã tới hiện trường. Nếu không, cứ giằng co tiếp, Jason sẽ bị kéo vào trong cánh cổng đáng sợ kia. Tyre dù có ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ hỗ trợ, cũng không thể giải quyết được Marik trong thời gian ngắn. Đến lúc đó, Sharon lại dùng ‘Cánh Cổng Thần Bí’ lên Người Sói, ‘Thâm Hồng Nguyệt Miện’ liền đổi chủ.
Klein vừa chạm ngón tay đến hộp thuốc lá sắt chứa ‘Con Mắt Đen Kịt’, trong đầu liền vang lên những tiếng lẩm bẩm tràn đầy điên cuồng, ô uế, đáng sợ!
Chúng khiến cho mạch máu hắn lồi lên, mắt như muốn nứt ra, còn đầu thì chuẩn bị nổ tung bất cứ lúc nào!
Trong lúc nghe thấy tiếng lẩm bẩm, Klein nhìn thấy từng sợi dây màu đen mảnh, thần bí, quỷ dị, hư ảo. Chúng phân ra thành nhiều nhánh, một số kéo dài đến thân thể Sharon, một số đến từ “Người Sói” Tyre. Chúng hòa lẫn vào nhau mà không bị rối, kéo dài đến hư không.
Trong số đó, có một vài sợi dây đen đến từ chỗ cách Marik không xa, và chúng không trùng nhau!
“Oan Hồn” Steve! Hắn muốn nhập vào Marik! Klein nghĩ thầm, rút tay trái về.
Hắn không trực tiếp rút súng ra bắn, mà búng tay một cái không tiếng động.
Ầm!
Một vụ nổ thình lình xuất hiện ở khe hở giữa hai nhà kho, trong màn khói lửa bốc lên sức nóng rừng rực, một thân ảnh mặc lễ phục đen dài cài hai hàng cúc, phiêu đãng bước ra.
Mượn sự chú ý từ mọi ánh nhìn, Klein lập tức rút súng, hướng vị trí đã ghi nhớ, bóp cò.
Mà cùng lúc, chiếc ‘Trâm Ngực Thái Dương’ màu vàng sẫm trên ngực trái hắn lóe lên một vệt sáng.
Hắn đã dùng ‘Nhát Chém Tịnh Hóa’ lên ‘Đạn tịnh hóa’!
Pằng!
Viên đạn bắn ra, kéo theo vệt sáng màu vàng nhạt.