Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 95: Tìm nàng phương nào
Thông Bảo La Sát lạnh lùng nói:
– Người thật là một người đáng tin cậy!
Thấy thái độ của lão bà đầy vẻ kiêu ngạo, bất giác Hoàng Thượng Chí nổi tức, lạnh lùng hừ một tiếng, quắc mắt nói:
– Tiền bối chỉ vì một cặp Phật Thủ Bảo Cập mà dùng thủ đoạn hèn hạ bắt một thiếu nữ đang bị trọng thương gần chết, không sợ võ lâm đồng đạo khinh bỉ! Hừ! Tồi quá!
– Ngươi nói gì?
Thông Bảo La Sát hét một tiếng, đôi mắt đột mở ra, hai luồng sáng sắc bén chiếu thẳng vào mặt Thượng Chí, mặt bà đầy vẻ tức giận.
Thấy cử chỉ kỳ quặc của đối phương, Hoàng Thượng Chí cảnh giác lui lại một bước, rồi trầm giọng gằn từng tiếng:
– Với danh phận của tiền bối, mà làm một việc nhục nhã, tổn thương danh dự như vậy, giờ đây lại không dám nhận nữa sao?
Ngạc nhiên cùng tột, Thông Bảo La Sát cau mày hỏi:
– Ngươi hãy trình bày câu chuyện cho rõ ràng một chút! Đừng có ngông cuồng mà mang khốn bây giờ. Ta không thể để cho ai nặng lời với ta đâu!
– Hừ! Quả thật tình tiền bối không chịu nhận hành động của mình đã làm phải không?
– Thằng nhỏ to gan! Mi càng nói càng không ra cái thá gì cả! Lão thân gọi mi đến đây là vì …
– Vì Phật Thủ Bảo Cập!
– Không sai!
Hoàng Thượng Chí mỉa mai nói:
– Vì vậy mà dùng một thủ đoạn của kẻ hạ lưu, cướp người để uy hiếp ta, phải không?
Đứng bật như một cái lò xo, Thông Bảo La Sát quát hỏi:
– Ta đánh cướp ai?
– Ngô Tiểu My, vị hôn thê của tôi, một thiếu nữ bị thương nặng gần chết!
– Nói bậy!
Lộ vẻ khinh bỉ, Hoàng Thượng Chí cười nhạt một tiếng, nói:
– Tiền bối không muốn nhận hành động của mình sao?
Trước thái độ quả quyết của Thượng Chí, Thông Bảo La Sát tức giận càn hông, nhưng bà ta cũng ngạc nhiên không ít, bà nghĩ chắc bên trong câu chuyện này còn có ẩn tình gì đây, nên nén giận hỏi:
– Mi dựa vào đâu mà buộc ta bằng những lời kỳ quái như vậy?
Không trả lời thẳng câu hỏi bà ta, Thượng Chí lạnh lùng nói:
– Hừ! Nếu Ngô Tiểu My có bề nào thì tôi sẽ san bằng Cửu Khúc Nghiêm này trong nháy mắt!
– Thằng bé! Mi đừng có ngông cuồng phách lối!
– Này! Người hãy xem đây rồi biết! Nếu ta có giết người thì người cũng sẽ chẳng ân hận gì!
Dứt lời, chàng liệng tấm giấy mà Mộ Dung Đại đã đưa cho Thông Bảo La Sát.
Xem xong mảnh giấy, Thông Bảo La Sát biến sắc, gọi lớn:
– Xuân nhi! Ra đây bảo!
Bà vừa dứt tiếng, thì có tiếng động cơ chuyển động rắc rắc một lúc, rồi một tảng đá cao chừng một trượng ở bên phải Thượng Chí, xoay qua một bên, lộ ra một cửa động.
Liền theo đó, một bóng người từ cửa động lách ra. Đó là một thiếu nữ trạc độ hai mươi hai tuổi. Nàng mặc xiêm y màu đen, ở ngoài còn choàng thêm một chiếc khăn cũng màu đen, tóc đen tuyền nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Nàng có một vẻ đẹp rất độc đáo.
Thiếu nữ đó đi đến trước mặt Thông Bảo La Sát, cúi đầu hỏi:
– Sư phụ gọi con có việc gì dạy bảo?
Đưa mảnh giấy cho nàng. Thông Bảo La Sát lạnh lùng nói:
– Con tự xem lấy!
Vừa liếc mắt nhìn qua, thiếu nữ đã cau mày, cao giọng nói:
– Giấy này không phải con đã viết!
Lạnh lùng cười một tiếng, Thông Bảo La Sát quay hỏi Thượng Chí:
– Thằng bé! Mi còn giở trò gì để thỏa cái tính điên cuồng của mi nữa không?
Không chịu được cử chỉ, hành động xảo trá của thầy trò Thông Bảo La Sát, Hoàng Thượng Chí quắc mắt, nói:
– Giở trò gì? Tôi tưởng các người nên nhường câu hỏi đó cho tôi thì hợp lý hơn!
Thầy đã lẻo mép rồi, bây giờ đến phiên trò lại càng lẻo mép hơn nữa. Các người thật là tâm đầu ý hợp.
Hắc Y thiếu nữ xen vào nói:
– Lãnh Diện Nhân! Tôi không bao giờ phủ nhận việc làm của mình đâu. Đúng, tôi có để lại một mảnh giấy! Và lúc đó quả có một thiếu nữ nằm trên giường. Tôi để mảnh giấy lại bên thiếu nữ đó, nhưng không phải giấy này!
Vừa nói nàng vừa dằn mạnh mảnh giấy đang cầm trong tay.
Hoàng Thượng Chí nghĩ thầm:
– Hay là đã có người nào bắt Ngô Tiểu My rồi tráo mảnh giấy này chăng? Trên thiên hạ này làm sao có sự trùng hợp may mắn cho kẻ gian manh như vậy! Nhưng ta xem thái độ của hai người này chắc là họ không giả dối với ta!
Hắc Y thiếu nữ lại nói:
– Tôi để giấy lại đó là chỉ muốn mời người trong mười ngày đến Cửu Khúc Nghiêm này có chút chuyện, ngoài ra không có nói thêm một điều gì nữa cả.
– Theo cô nương nói đó, tôi có thể tin được không?
Đang có vẻ giận dữ, Hắc Y thiếu nữ lạnh nhạt đáp:
– Tin hay không là do nơi ngươi, ta chỉ biết rằng ta đã nói thật là đủ rồi.
Đã biết chắc là Ngô Tiểu My không bị những người này bắt đi, Hoàng Thượng Chí không còn muốn ở lại đây làm gì nữa, chàng liền nói:
– Nếu vậy tôi xin cáo từ!
– Hãy khoan!
Nghe Thông Bảo La Sát gọi giật lại, Thượng Chí quay nhìn bà ta, hỏi:
– Tiền bối còn có điều gì muốn nói nữa chăng?
Thông Bảo La Sát trầm giọng nói:
– Tôi đã cho người đi gọi ngươi đến đây, tất nhiên là phải có chuyện rồi! – Xin tiền bối hãy nói nhanh đi, tôi không được rảnh rang lắm, chẳng thể nán lại đây lâu được!
Quắc đôi mắt sáng như sao nhìn chàng, Thông Bảo La Sát trầm giọng hỏi:
– Ngươi lấy được Phật Thủ Bảo Cập từ đâu?
– Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin cáo từ, chứ chuyện tiền bối hỏi đó, tôi nhận thấy không cần phải nói làm gì! Lấy ở đâu một mình tôi biết đủ rồi, chẳng cần phong cáo với ai cả!
Thấy thái độ của Hoàng Thượng Chí đầy vẻ ngạo mạn, Thông Bảo La Sát tức giận vô cùng, bà ta không ngờ một chàng thiếu niên trẻ tuổi mà dám ngang nhiên bắt lỗi bà, rồi giờ đây lại tỏ thái độ coi trời bằng vung như vậy. Bà ta quát lớn:
– Thằng nhỏ! Tốt nhất là mi nên nói sự thật đi. Nếu không thì …
– Nếu không thì người làm gì được ta?
– Hừ! Ngươi chớ có phách lối!
Hoàng Thượng Chí cười ngạo nghễ nói:
– Ta không có phách lối gì cả? Nhưng không muốn nói thì cũng chịu chứ người là gì được mà tức cho hao tổn cái thân già!
Đã tức lại nghe giọng nói của chàng, Thông Bảo La Sát càng tức hơn nữa, bà ta gầm lên như sấm:
– Nếu mi cứ mãi ương gàn như vậy, thì đừng hòng ra khỏi nơi đây!
– Thì cứ thử coi! Ta đi đây!
Dứt lời, chàng liền quay mình bước đi. Tức thời Thông Bảo La Sát thét lớn:
– Xuân nhi! Bắt nó lại!
Cô gái áo đen dạ một tiếng, rồi phóng vút lại bên Thượng Chí, vung tay chụp lấy vai chàng. Cái chụp đó chẳng những đã lanh lẹ phi thường mà còn kỳ ảo khó đoán.
Hơi ngạc nhiên trước lối ra tay chớp nhoáng của thiếu nữ, Hoàng Thượng Chí dùng thân pháp Phù Quang Di Ảnh lách khỏi rồi vung ra một chưởng.
Thiếu nữ đó kinh ngạc kêu ý một tiếng, dừng tay trố mắt nhìn chàng! Trong chớp mắt đó, chưởng phong của Thượng Chí đánh ra đã ập cuốn gần tới ngực nàng …
Một phút chậm trễ, thiếu nữ áo đen toát mồ hôi trán, chưa biết phải tránh đỡ làm sao, thì bỗng có một luồng kình lực tống ngang vào chưởng lực của Hoàng Thượng Chí, giải nguy cho nàng.
Hắc Y thiếu nữ hoảng hồn, thảng thốt kêu:
– Ồ! Phù Quang Di Ảnh!
Giật mình kinh hoảng, Hoàng Thượng Chí không ngờ cô gái này lại nói trúng phóc thân pháp ảo diệu của chàng.
Thông Bảo La Sát cũng biến sắc, bảo:
– Hoàng Thượng Chí! Mi phải nói thật ra, nếu không thì Cửu Khúc Nghiêm này có đường tới mà chẳng có lối ra!
Là một người tính tình lạnh lùng ngạo nghễ, đâu chịu để người khác lớn lối với mình, Hoàng Thượng Chí cười nhạt, hỏi:
– Mục đích của ngươi là Phật Thủ Bảo Cập phải không?
– Không sai! Ngươi có đem …
– Thế thì ngươi cam thất vọng, vì bổn nhân không có đem Phật Thủ Bảo Cập theo đây. Dù cho có đem theo đi nữa, bổn nhân cũng không thể để cho người được toại nguyện đâu!
– Lão nhân chỉ hỏi mày lấy được vật ấy ở đâu đã? Còn việc lấy lại thì lão thân chưa đề cập đến mà!
Hoàng Thượng Chí cười khinh khỉnh, nói:
– Nhưng bổn nhân đâu cần ngươi đề cập đến vấn đề gì? Bổn nhân không có thì giờ ở đây nói những chuyện vu vơ đó nữa. Ngươi có ức gì thì hãy đợi dịp khác vậy.
Dứt lời, chàng quay mình định phóng đi …
Làm sao có thể chịu được thái độ khinh bạc đó của Hoàng Thượng Chí, Thông Bảo La Sát nhảy đến chận trước mặt chàng, quát lớn:
– Tiểu tử! Mi chưa trả lời cho ta thì không thể đi được đâu.
Hoàng Thượng Chí hừ một tiếng rồi nói:
– Thông Bảo La Sát! Luận về tuổi tác thì tôi nên gọi người là “tiền bối”, nhưng việc hôm nay chưa biết thế nào, khoan nói đến “tiền bối” đã, nếu tôi mà chứng minh được kẻ bắt Ngô Tiểu My là hai thầy trò người! Hừ! Lúc đó ngươi liệu đấy.
Vừa định ra tay đập chết tên thiếu niên ngông cuồng này cho hả giận, bỗng Thông Bảo La Sát nghe thiếu nữ áo đen gọi lớn:
– Sư phụ! Có người xông lên “Nghiêm” kìa!
Thông Bảo La Sát hỏi ngay:
– Người như thế nào?
– Một nam hai nữ! Ba người này đã theo Hoàng Thượng Chí đến đây từ lúc nãy.
Chúng đã lên đến “hoàn” thứ hai rồi!
Thông Bảo La Sát ra lệnh:
– Con cứ đối phó như từ trước đến giờ vậy.
Tức thời thiếu nữ áo đen lách mình biến vào trong thạch động, tảng đá xoay nửa vòng, che kín cửa động trở lại như cũ. Như vậy là Cửu Khúc Nghiêm này bên trong trống rỗng, có thể đi từ dưới chân núi lên đây trong lòng đất.
Hoàng Thượng Chí nghĩ chắc Cửu Khúc Nghiêm này có những cơ quan bí mật rất nguy hiểm. Nói về thân thủ thì Mộ Dung Đại và Song Yêu đã là những tay cừ, chọc trời khuấy nước trong võ lâm, nhưng nếu bị cơ quan ngấm ngầm vây khốn, thì làm sao tránh được.
Nghĩ như vậy, chàng liền thét lớn:
– Hãy đỡ chưởng này!
Liền theo đó, một luồng kình phong ào ào trùm tới người Thông Bảo La Sát. Song chưởng của Thông Bảo La Sát đưa lên, xoay một vòng rất kỳ lạ, tức thời kình phong của chàng vừa phát ra, bị giải tán cả.
Hoàng Thượng Chí giật mình nhìn sững đối phương, rồi đột nhiên chàng vận cả mười phần công lực Khư Mê Thần Công tung ra một chưởng. Một luồng bạch khí từ lòng chưởng của chàng cuồn cuộn tuôn ra. Biết được sự lợi hại của luồng bạch khí này. Thông Bảo La Sát chẳng dám đưa chưởng lên đỡ mà lắc mình nhảy tránh qua một bên.
Chẳng thèm công tiếp, Hoàng Thượng Chí phóng đến bên bờ “Nghiêm” quả nhiên thấy ba bóng người đang chạy bay lên. Chàng vội vận tập chân khí vào đơn điền, thét bảo:
– Các ngươi hãy lui xuống mau đi!
Tiếng thét của chàng chưa dứt, thì đã thấy một bóng trắng, có lẽ bị thương, bay lộn nhào xuống. Chàng hoảng kinh thầm kêu lên:
– Không hay! Bạch Yêu đã bị độc thủ, chẳng biết sống chết thế nào.
Chàng chưa biết cách nào để cứu hai người còn lại, thoạt cảm thấy một luồng kình khí áp tới sau lưng, chàng biết ngay là Thông Bảo La Sát đã tung chưởng nên vội vàng nhảy tránh qua một trượng.
Thông Bảo La Sát, sắc mặt lạnh như băng tuyết, nhìn chàng, quát hỏi:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi nhất định không chịu nói do đâu mà có Phật Thủ Bảo Cập phải không?
Sát khí bốc lên ngùn ngụt, Hoàng Thượng Chí ngạo nghễ đáp:
– Không nói!
– Lão thân sẽ làm cho mi phải nói!
Chưa dứt câu, thì song chưởng của bà ta đã phóng lẹ ra. Hoàng Thượng Chí nhảy lùi tránh thoát, tức thì Thông Bảo La Sát tấn theo biến chưởng thành trảo chụp tới. Thế chụp đó kỳ bí và độc ác vô cùng. Thượng Chí cảm thấy như các yếu huyệt của mình đều bị phong tỏa bởi những ngón tay của đối phương …
Chàng giật mình, song chưởng xoay một vòng diễn một thế thủ trong Ma Ma Chưởng Pháp mà phòng giữ toàn thân!
Thông Bảo La Sát chụp vào không được, biết mình đã gặp phải đối thủ lợi hại nhất từ trước đến nay. Bà vội biến thế một lần nữa, chưởng trái đánh vào Mệnh Môn huyệt của đối phương, chưởng phải tống thẳng vào ngực. Thật là một thế đánh ác hiểm và liều mạng!
Nếu không phải là cao thủ quyết không thể dùng được lối đánh khiếp quỷ đó.
Ma Ma Chưởng Pháp quả thật kỳ diệu!
Chỉ nghe đùng đùng hai tiếng, bốn chưởng chạm vào nhau đôi bên đều lui xa một bước lớn.
Thừa lúc bị đẩy lui đó, Hoàng Thượng Chí tung ra một chiêu Ma Vương Gõ Cửa.
Thông Bảo La Sát liền dùng chiêu Long Bá Hổ Cư chống lại.
Đôi bên đều là những cao thủ thượng thặng, mỗi chiêu mỗi thế đánh ra đều là những tuyệt học trong võ lâm.
Bùng! Bùng!
Lại hai tiến nổ như sấm động vang lên, hai người sát lại rồi dang ra ngay!
Bỗng, một tiếng thét thê thảm vang lên xa xa, Hoàng Thượng Chí giật mình lo ngại, chàng nghĩ có lẽ Mộ Dung Đại và Song Yêu đã gặp chuyện không may mắn.
Nghĩ như vậy, sát khí dâng trào lên khóe mắt, chàng vận cả mười hai thành công lực vào song chưởng, dùng Khư Mê Thần Công quyết hạ đối phương.
Vừa thấy luồng bạch khí cuồn cuộn áp tới, Thông Bảo La Sát vội vận hết công lực của mình đón lấy …
Sau một tiếng ầm như trời long đất lở, Thông Bảo La Sát hự một tiếng, máu miệng trào ra, lùi xa hơn một trượng.
Vì lo lắng đến sự an nguy của ba người kia, nên vừa đánh bay đối phương, Hoàng Thượng Chí định phóng mình xuống “Nghiêm” xem thở tình hình bên dưới như thế nào.
Song, khi chàng vừa nhún chân, vừa rời khỏi mặt đất, thì đã cảm thấy chỗ mình đứng tự nhiên quây tròn một cái. Vì sự thế xảy ra quá đột ngột, lại nữa không thể ngờ như vậy nên Hoàng Thượng Chí chẳng kịp đề phòng gì cả, toàn thân chàng bị cái quẫy đó liền tung lên cao có hơn một trượng. Chàng thầm kêu lên:
– Ôi! Khổ rồi!
Liền khi đó, chàng lộn mình trên không, giữ cho thân mình được thăng bằng, rơi xuống chầm chậm …
Nhưng! …
Những sự bất ngờ thường xảy ra dồn dập, trong lúc chàng không lo phòng bị sự tấn công lén của đối phương, thì bỗng có tiếng chỉ phong rít gió điểm tới trúng ngay huyệt đạo của chàng. Chàng không còn tự chủ được nữa, để cho thân mình nhào lộn, ngã xuống vun vút.
Khi chàng rơi xuống gần chạm mặt đất, thì đột nhiên, nơi đó nứt ra một khoảng trống, chàng bị lọt ngay vào lỗ trống đó, rơi vào một giang nhà đá. Cái ngã này rất nặng khiến Thượng Chí tá hỏa tam tinh, xương cốt ê ẩm dường như bị rêm gãy vậy, nếu không vì bị điểm huyệt câm thì chàng đã thét lên một tiếng vì quá đau đớn rồi!
Gian nhà đá này rất rộng, ở giữa có gằn một viên ngọc tỏa ánh sáng khắp cả phòng.
Hoàng Thượng Chí đảo mắt nhìn quanh, thấy trong góc phòng có ba người ngang dọc. Ba người đó chính là Mộ Dung Đại và Hắc Bạch Song Yêu.
Tức giận dâng ngập lòng, Thượng Chí không ngờ cả bốn người đều bị thất bại bởi tay lão bà đó và cùng bị nhốt nơi đây như vầy.
Cánh cửa đá xịch mở, Thông Bảo La Sát ung dung bước vào gian thạch thất, sau lưng bà là thiếu nữ áo đen lúc nãy.
Thượng Chí tức vô cùng, song không thể cử động cũng không thể mở lời mắng chửi được, chỉ đành giương đôi mắt uất hận nhìn đối phương đang từ từ tiến lại gần mình.
Thông Bảo La Sát như không để ý gì đến vẻ tức giận của chàng, bà ta ung dung điểm vào bốn huyệt đạo của chàng, rồi lại giải những huyệt đã điểm lúc trước đi. Như vậy Hoàng Thượng Chí đã có thể nói được rồi, duy chỉ có thân thể là vẫn còn bị kềm tỏa, đau nhức vô cùng.
Chàng chưa kịp nói gì, thì Thông Bảo La Sát đã lớn tiếng hỏi:
– Hoàng Thượng Chí! Mày có chịu nói là đã lấy được Phật Thủ Bảo Cập từ đâu không?
Hoàng Thượng Chí nghiến răng nói:
– Thông Bảo La Sát! Một người tuổi tác như người mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu này đối phó với người khác! Cho dù ngươi có thắng ta bằng võ công đi nữa, chưa chắc gì ta đã chịu hở môi tiết lộ cho ngươi biết!
– Hừ! Đừng có lớn lối nữa con ạ! Nếu mà sáu mươi năm trước đây ta gặp tình trạng này, thì bốn đứa mày chết mất xác cả rồi. Bây giờ mày hãy trả lời câu hỏi này của ta! Ai đã truyền thân pháp Phù Quang Di Ảnh cho mày?
Hoàng Thượng Chí động lòng, nói:
– Linh Qui Thượng Nhân đã truyền thân pháp đó cho tôi!
Lộ vẽ kinh ngạc, Thông Bảo La Sát hỏi lại:
– Linh Qui Thượng Nhân?
– Không sai!
– Mày là truyền nhân của lão ấy à?
– Có thể nói như vậy!
Chẳng hiểu ý chàng muốn nói gì, Thông Bảo La Sát cau mày, hỏi:
– Như vậy là nghĩa gì?
Hoàng Thượng Chí thật tình đáp:
– Đáng lẽ ra thì tôi và ông ta có tình sư đồ …
Toàn thân rung động, Thông Bảo La Sát ngắt ngang, hỏi:
– Bây giờ lão ấy ở đâu?
Thấy Thông Bảo La Sát lộ nét xúc động như vậy, Hoàng Thượng Chí đã đoán được một phần câu chuyện, nên đổi giọng ôn hòa hỏi:
– Tiền bối có quan hệ thế nào với Linh Qui Thượng Nhân?
– Điều này mày khỏi cần biết đến làm gì?
Hoàng Thượng Chí cười khúc khích, đáp:
– Nếu vậy thì xin lỗi! Điều này tiền bối cũng khỏi cần biết đến làm gì!
Thông Bảo La Sát biết Thượng Chí làm khó mình, im lặng một lúc rồi nói:
– Ta với lão ấy là vợ chồng!
– Vợ chồng à?
Thông Bảo La Sát gật đầu đáp:
– Không sai!
Hoàng Thượng Chí kích động vô cùng! Như vậy thì Thông Bảo La Sát chính là sư mẫu của chàng, vì vậy, bà truy vấn Phật Thủ Bảo Cập là tại sự liên quan này!
Thông Bảo La Sát nhẹ giọng nói:
– Bây giờ ngươi có thể nói rõ lão ấy ở đâu rồi chứ?
Hoàng Thượng Chí cảm động nói:
– Ông ta … đã qua đời cách đây sáu mươi năm rồi!
Toàn thân lắc lư cơ hồ muốn ngã, Thông Bảo La Sát run run nói:
– Lão chết rồi sao?
– Phải!
Thông Bảo La Sát im lặng một lúc lâu, đột nhiên vụt nói:
– Hừ! Mi dám nói bậy! Mi năm nay có bao lớn, mà có thể …
Biết sự nghi ngờ của Thông Bảo La Sát, Hoàng Thượng Chí vội nói:
– Vãn bối may mắn gặp được nơi hóa thân của Linh Qui Thượng Nhân và theo di ngôn của người tôn xưng người là Sư phụ!
Đã hiểu được sự thật, Thông Bảo La Sát liền búng tay giải tất cả huyệt đạo bị kềm tỏa cho chàng, Hoàng Thượng Chí đứng dậy thi lễ, nói:
– Tham kiến sư mẫu.
– Khỏi phải đa lễ! Ngươi hãy thuật lại đầu đuôi cuộc thụ huấn võ học của Linh Qui Thượng Nhân cho ta nghe xem!
Hoàng Thượng Chí đem việc kỳ ngộ ở trong rừng hoang, Linh Qui truyền công lực, cho đến sau này, chàng nhập vào môn hạ của Ma Trung Chi Ma, vân vân … thuật lại cả …
Hai hàng lệ già nua lăn dài trên đôi má nhăn nheo, Thông Bảo La Sát buồn buồn nói:
– Không ngờ ông ấy lại chết rồi! Thời gian xa cách cả trăm năm chẳng khác nào một giấc mơ!
Dứt tiếng than, bà ta từ từ quay mình, khuất dạng sau cánh cửa bí mật.
Hoàng Thượng Chí nhìn theo dáng người quái dị một thời đó mà lòng cảm thấy một nổi buồn vô biên.
Bấy giờ thiếu nữ áo đen mới bước lại gần chàng, cúi chào, nói:
– Tôi là Cao Nguyên Xuân, lớn hơn nên gọi người bằng sư đệ. Những chuyện mới mạo phạm đó xin vui lòng bỏ qua cho!
Hoàng Thượng Chí chắp tay trả lễ:
– Không dám! Đệ đây nếu có chỗ nào không phải, xin sư tỷ tha thứ cho.
Nói dứt lời, chàng đưa mắt nhìn Mộ Dung Đại và Song Yêu, đôi mày lưỡi kiếm của chàng bất đồ cau lại, rồi hỏi:
– Sư tỷ! Có phải ba người này đã bị sư tỷ hạ độc thủ …
Mặt đỏ bừng vì thấy chàng có ý trách cứ hành động hại ngầm của mình, Cao Nguyên Xuân nói:
– Không sao! Chẳng qua huyệt đạo của họ bị phong giữ mà thôi. Ba vị này là gì của sư đệ vậy?
Hoàng Thượng Chí chỉ vào từng người giới thiệu:
– Người mặc áo đỏ gọi là Mộ Dung Đại, dùng tỷ đệ xưng hô với tôi. Còn hai người kia là môn hạ của tôi, người đàn ông là Thẩm Gia Kỳ, nữ là Phùng Oanh Oanh, họ là một cặp vợ chồng!
Cao Nguyên Xuân vội đưa tay giải huyệt cho họ. Cả ba vụt đứng dậy ngơ ngác nhìn quanh phòng đá như tìm hiểu nguyên nhân tại sao họ lại ở đây.
Hoàng Thượng Chí liền thuật sơ qua những việc vừa xảy ra rồi giới thiệu Cao Nguyên Xuân với họ.
Nguyên Xuân mỉm cười, nói:
– Tiểu muội không biết nên mạo phạm, xin ba vị tha thứ cho!
Hắc Bạch Song Yêu cùng nói:
– Không dám! Tài nghệ của cô nương quá cao cường.
Riêng Mộ Dung Đại vẫn còn tức giận, nhưng vì có Thượng Chí ở đó, nên gượng mỉm cười, chẳng nói gì cả.
Cao Nguyên Xuân lại nói:
– Nói về thân thủ thì tiểu muội không bằng ai trong ba vị, chỉ là nhờ vào địa lợi, và một cơ quan ngầm mà ba vị không để ý đến đó mà thôi. Cửu Khúc Nghiêm này từ đầu đến cuối đều có đường ngầm và bàn xoay, cứ cách một trượng lại có một lỗ nhỏ, nếu dùng kim tiền từ bên trong lỗ nhỏ đó mà đánh tới người xông lên “Nghiêm”, có thể nói là bách phát bách trúng. Ba vị đã lên được bảy “khúc”, đó thật là việc chưa từng có bao giờ.
Hoàng Thượng Chí lúc này lại nghĩ đến Ngô Tiểu My, chàng không thể để mất Tiểu My như vậy được, vì chàng là chưởng môn của một phái, nên để kẻ khác bắt nàng dễ dàng như thế mà chàng không tìm lại được, việc này truyền ra giang hồ thì tránh sao khỏi bị võ lâm đồng đạo cười chê!
Chàng lo lắng vô cùng, quay lại bảo Cao Nguyên Xuân:
– Sư tỷ! Ngô Tiểu My là vị hôn thê của tôi đó! …
Nghiêm sắc mặt, Nguyên Xuân ngắt lời chàng:
– Sư đệ! Có đâu sư đệ chưa tin lời tôi sao?
– Không phải không tin, tôi chỉ muốn hỏi sư tỷ là lúc sư tỷ để giấy lại đó có phát giác được dấu vết gì lạ không?
Cao Nguyên Xuân dịu giọng đáp:
– Điều đó thì thật là không may! Khi đó tôi chẳng thấy gì lạ lùng cả. Hơn nữa, kẻ đổi giấy cướp người này quả là đã có chủ ý từ lâu và cũng may mắn cho họ thật!
Hoàng Thượng Chí buồn bã nói:
– Ngô Tiểu My đang bị thương nặng, chờ tôi đem thuốc về cứu mạng. Hừ! Tôi chỉ sợ nàng khó toàn mạng sống trong tay kẻ nào đó …