Quỷ Bảo

Chương 87: Kỳ hẹn tử thần


Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 87: Kỳ hẹn tử thần

Mộ Dung Đại giận tái mặt, ôm chặt Ngô Tiểu My vào lòng, mắt trợn tròn nhìn Trình Uy Viễn.

Trình Uy Viễn ngã gục ngay tại chỗ, vết thương bị động, máu chảy thấm ướt cả áo. Thật không ai ngờ được phản ứng độc ác của gã!

Mắt Ngô Tiểu My nhắm nghiền lại, mặt tái xanh trông đến lạnh người. Một lát sau nàng thở mạnh một cái, mắt từ từ mở ra, dường như có một sức huyền bí nào nâng nàng dậy! Nàng phải tận tay cắm ngập lưỡi dao này vào tim kẻ thù! Nàng không thể ngã gục được! Trước mắt nàng bỗng hiện lên gương mặt đau đớn của người cha yêu mến:

Ngô Do Đạo.

Thượng Chí điếng hồn, chàng nghĩ không biết bây giờ mình phải làm gì cho thích hợp … chân tay bủn rủn.

Ngô Tiểu My rời khỏi vòng tay Mộ Dung Đại, lảo đảo về phía Trình Uy Viễn, những bước đi của nàng trông khó khăn, nặng nhọc làm sao ấy …

Một tiếng kêu uất nghẹn, một đường máu bắn vọt lên! Con dao trong tay Tiểu My đã cắm phập vào ngực trái của Trình Uy Viễn. Nàng cắn răng rút mạnh lên, rồi đâm xuống.

Một nhát …

Hai nhát …

Nàng đã báo được gia thù, lòng căm hờn của nàng đã được máu thù nhân ướp nguội dần.

Tiểu My rút mạnh lưỡi dao, cao tay đâm xã vào ngực kẻ thù đột nhiên mắt nàng tối sầm lại, con dao trên tay rơi cấm phập xuống đất, thân nàng lảo đảo ngã xuống …

– Tiểu My em!

Thượng Chí nhảy lẹ tới như một làn chớp, ôm gọn Ngô Tiểu My vào lòng, rồi đưa tay chộp vào Mạch Môn, chàng điếng người! Khí huyết của Tiểu My đảo lộn, rối bời như tơ vò và hơi thở ngắt quãng, da mặt đã biến thành màu vàng nhạt như kim chỉ.

Mộ Dung Đại hốt hoảng lấy một hoàn thuốc bỏ vô vào miệng Tiểu My, nói lớn:

– Đưa nàng cho ta!

Thượng Chí sững sờ bồng Tiểu My trao tận tay Mộ Dung Đại, chàng nhìn xuống mặt nàng nỗi lên một tình thương bao la.

Mắt chàng lóe tia sát khí, quắc nhìn bọn cao thủ Thiên Tề Giáo, cất giọng rùng rợn như ác quỉ gọi hồn.

– Máu của bọn Thiên Tề phải chảy, đổ gội sạch Bảo Thân Nham Thủ vong hồn của bạn hữu Bát Nghĩa Bang đang chờ chúng mi bên kia thế giới!

Thiên Tề Giáo chúng tại đấy tán mật vỡ hồn, mặt xanh như chàm đỗ, nhưng bản năng sinh tồn không cho phép họ ở lại chịu chết! Họ kêu lên thất thanh rồi quay lại lính quýnh chạy thoát …

– Ha! … Ha … Ha! … Ha! …

Tiếng cười điên dại nổi lên cao ngất tận từng mây, đó là hiệu lịnh của tử vong!

Trong tiếng cười cuồng loạn những tiếng kêu hãi hùng! Những thây người ngã gục! Máu chảy lai láng trên mặt đất, đọng thành vũng lớn, thấm dần vào lòng đất lạnh.

Tiếng thét lơi dần, một lát sau thì im lặng đã trở về, trước gian đại sảnh xác chết chồng chất thành gò cao.

Bọn Thiên Tề Giáo khi đến hơn hai trăm cao thủ, khi về chỉ vỏn vẹn một mình Côn Thế Ma Vương, còn bao nhiêu đã ngã gục trong tổng đàn Bát Nghĩa Bang.

Thượng Chí trầm lặng uy nghĩ nhìn những xác chết, rồi cất giọng than dài:

– Bát Nghĩa Bang kể như đã rữa sạch huyết cừu rồi!

Nói xong, vội quay phắt lại, bước mau về phía Mộ Dung Đại, nói:

– Thương thế của nàng …

Mộ Dung Đại ngước mắt nhìn chàng, đau đớn nói:

– Nội phủ nát bấy cả, huyết mạch đã hơn một nửa bị vỡ, sợ không còn cách nào cứu thoát được.

Thượng Chí sững sờ mặt tái không còn chút máu, nếu nàng có mệnh hệ nào …

Chàng không dám nghĩ nữa, lòng chàng đau như cắt.

– Vào trong nói chuyện!

Thượng Chí thất thần gật đầu, bước theo Mộ Dung Đại băng qua Nhập Ngủ Sảnh, vào trong một căn nhà bài trí trang nhã sang trọng đây là phòng của vị hôn thê chàng Ngô Tiểu My. Nhưng lạ quá sau Mộ Dung Đại lại thông thạo như vậy? Dường như giữa nàng và Ngô Tiểu My có nhiều liên hệ không ít …

Mộ Dung Đại nhẹ nhàng đặt Tiểu My trên giường, Thượng Chí thẩn thờ bước đến, đưa tay khám xét thương thế của nàng, quả nhiên y như lời của Mộ Dung Đại đã nói, kinh mạch của nàng hầu hết đã bị phế bỏ, toàn thân nàng lạnh giá như một khối nặng.

Thượng Chí xúc động vô cùng, hai giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt rồi chảy ngập ngừng xuống má. Chàng nghẹn ngào nói:

– Nàng … nàng không còn cứu được sao?

Mộ Dung Đại thở dài, nói:

– Bình Chỉ Nguyên Đơn của ta chỉ cứu sống nàng chỉ được bảy ngày thôi, còn …

Thượng Chí nói như kẻ mất hồn:

– Bảy ngày … bảy ngày! … Sao lại bảy ngày là nghĩa lý gì?


– Phải! Qua bảy ngày nàng khó sống được, có lẽ chỉ trông vào may rủi …

Thượng Chí run rẩy:

– May rủi! Tánh mạng nàng gởi trọn vào sự may rủi.

– Phải! Nhưng ta tin rằng My muội sẽ gặp kỳ duyên.

Thượng Chí thở dài, tay khẽ siết chặt bàn tay Ngô Tiểu My, chàng quay sang Mộ Dung Đại nói:

– Bây giờ tôi muốn biết rõ câu chuyện!

Mộ Dung Đại gật đầu, trầm giọng:

– Trình Uy Viễn vốn là bạn của Ngô Do Đạo cha của My muội, một chuyện bất hạnh xảy ra khiến tình bạn của hai người xẻ đôi! Hai người khi trước cùng yêu một cô gái, cuối cùng Ngô Do Đạo lấy được nàng tức là mẹ của Ngô Tiểu My đấy!

Sau này mẹ nàng đau nặng trong lúc mang nàng trong bụng đến lúc sanh được nàng thì ba ta chết ngay. Tưởng việc oán cừu đã qua, nào hay Trình Uy Viễn là người sâu độc, mối thù cướp đoạt tình yêu kia lão chẳng bao giờ quên được …

Mộ Dung Đại ngừng lại một chút nói tiếp:

– Vì thế Trình Uy Viễn đã nhập vào Thiên Tề Giáo, lấy Thiên Đô Bí Lục trong tay Ngô Do Đạo làm mối giềng của cuộc thảm sát Bát Nghĩa Bang.

Thượng Chí cắt lời:

– Thiên Đô Bí Lục ở trong tay Bất Lão Tiên Sinh, Ngô Do Đạo nào hay biết gì đâu …

– Để ta nói hết đã! Phải bí lục ấy đã ở trong tay Bất Lão Tiên Sinh! Nhưng bọn Thiên Tề Giáo không biết nên đã phái nhiều cao thủ tìm Ngô Do Đạo Bang Chủ Bát Nghĩa Bang để giật bí lục, vì thế họ mới hạ độc thủ Bang Chủ …

Thượng Chí thở dài, nói cắt ngang:

– Thôi! Chuyện về sau tôi đã rõ cả rồi! Hừ! Trình Uy Viễn quả đáng tội phân thây.

Mộ Dung Đại thở dài, nhìn Tiểu My, nói:

– Hoàng đệ! Em còn nhớ lại việc luyện thương trong gian nhà tranh mà Côn Thế Ma Vương vây hãm khi trước không?

Tiếng “đệ” của Mộ Dung Đại lúc này làm Thượng Chí khó chịu, chàng cau mày nhìn nàng, bên tai còn văng vẳng giọng nói của Thất Hồn Nhân. Càng nghĩ đến dĩ vãng Mộ Dung Đại, chàng cảm thấy càng khinh ghét nàng hơn, nhưng bây giờ chưa phải lúc nói ra được, hơn nữa chàng đã thọ ơn nàng quá nhiều và nhất là hiện tại bệnh trạng của Ngô Tiểu My không cho phép chàng đôi chối với nàng.

Chàng lắc đầu, nói:

– Quên sao được!

– Người ẩn mình giúp em chính là nàng!

Thượng Chí ngạc nhiên cùng cực, giọng kích động:

– Ồ! Là nàng!

– Không sai! Trước đây, chị và nàng đã gặp nhau, chính miệng nàng nói nên chị mới biết là thế! Nàng cũng biết rằng giữa chị và em có giao tình. Thế rồi chị và nàng đã kết tình “em chị” nàng là một thiếu nữ đáng cho người ta kính phục, tiếc rằng … chúng ta đến chậm một bước!

Thượng Chí thở dài ảo não, chàng đưa tay vén những sợi tóc tung tóe trên mặt Tiểu My, cất giọng than vang:

– Chậm đi một bước. Ôm hận ngàn năm!

Thượng Chí ngồi sát vào Tiểu My, siết chặt đôi tay xanh xao lạnh giá của nàng, mà lòng dâng lên một niềm hối hận vô bờ. Chàng để mặc cho đôi giòng lệ chãy tràn xuống má.

Tình cảm của chàng dường như đã bị Đông Phương Huệ chiếm giữ cả, trong khi Tiểu My lại là vị hôn thê của chàng, tuy sự kết hợp này chỉ là sự cưỡng bách, nhưng không thể không nhìn nhận Ngô Tiểu My bao giờ cũng tha thiết hướng về chàng.

Chàng chẳng còn gì để cho nàng cả, trái lại nàng đã cho chàng quá nhiều. Đời nàng chỉ yêu một lần, nhưng lại sớm nếm mùi chua cay của cuộc duyên tình ngang tái, chàng phải làm gì đây để đáp lại lòng tha thiết của nàng? …

Mặt Thượng Chí lắng đọng ưu tư, chàng đang lê những bước chân nặng nề trong ý tưởng u buồn, đôi vai rung lên vì trĩu nặng hối hận.

Đột nhiên Mộ Dung Đại đập mạnh tay xuống giường, nói lớn:

– Phải rồi!

Thượng Chí giật mình, ngửa mặt hỏi:

– “Phải” cái gì?

– Tiểu My có thể cứu được!

Thượng Chí mừng rỡ, cất giọng run run:

– Chị nói sao?

– Chị đang nghĩ đến một người, nếu tìm được hắn thì bệnh của Ngô Tiểu My hy vọng cứu được!

– Ai? Thượng Chí hỏi gấp.

– Thần Châu Nhất Xú!


– Thần Châu Nhất Xú?!

– Không sai! Chỉ có Tục Mệnh Kim Đơn của Thần Châu Nhất Xú mới cứu được em My thôi!

– Thần Châu Nhất Xú hiện ở đâu?

– Nghe nói hắn hiện ở trong tuyết động thuộc rặng Thượng Sơn …

Thượng Chí cau mày, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Chỉ nghe nói thế sao? Như vậy không quyết chắc lắm!

– Phải!

– Nam hay nữ?

– Nữ!

– Thần Châu Nhất Xú là đàn bà?

– Ừ! Không những xấu xí đến ma ghen quỉ hờn, mà tính tình còn quái dị vô cùng, có thể sánh với Cang Thiên Nhất Quái xưa, hay hơn thế nữa.

Thượng Chí giật mình Cang Thiên Nhất Quái không phải chính là Quỉ Bảo Chủ nhân Huyết Sọ sao? Xem vậy đủ biết trong giới võ lâm, trừ sư phụ chàng là Ma Trung Chi Ma thì chưa có ai trông được gương mặt thật của vị Bảo Chủ cả.

Nghĩ thế, chàng vờ hỏi:

– Càn Thiên Nhất Quái là nhân vật nào vậy?

– Hắn là một quái vật, đã mười mấy năm nay chưa lộ diện giang hồ.

– Ồ!

Mộ Dung Đại nhìn chàng, nói:

– Hãy nói đến chuyện chính yếu này đã, bên mình chị hiện giờ có Chỉ Nguyên Đơn, với số lượng hiện hữu, có thể cứu sống được em My trong vòng bảy ngày. Nếu không lấy được Tục Mệnh Kim Đơn thì e phải ôm hận suốt đời!

Thượng Chí lộ vẻ lo lắng, hỏi:

– Từ đây đến Thương Sơn đường xa mù mịt, mà chỉ trong bảy ngày sợ khó …

Mộ Dung Đại lắc đầu nói:

– Đừng chán nản! Bây giờ em phải dùng toàn lực mới kịp được, với công lực cao diệu của em, có lẽ trong bảy ngày đi, về vừa đủ đấy!

– Nếu tìm không được Thần Châu Nhất Xú thì …

– Thì nàng phải chết! Nhưng việc thành bại đều do ở vận mệnh, tốt nhất em hãy kịp lên đường. Nên nhớ rằng ngoài “nữ xú” ấy, không ai cứu được cả.

Thượng Chí lưỡng lự:

– Còn em My?

– Vẫn ở đây! Có chị trông coi, em khỏi phải lo nghĩ lôi thôi.

Thượng Chí gật đầu, nói:

– Tại hạ xin cảm ơn trước, tâm tình này mai sau sẽ báo đáp!

Mộ Dung Đại biến sắc, trợn mắt nhìn Thượng Chí, nói:

– Đệ đệ! Em nói gì lạ lùng thế?!

– Đại ơn này mai sau tại hạ sẽ đáp báo!

– Chúng ta đã có tình “tỷ đệ”, em nói thế chẳng hóa ra thừa rồi sao!

Thượng Chí trầm ngâm một lúc, rồi lạnh lùng:

– Từ đây chúng ta nên đổi cách xưng hô thì hơn!

Mộ Dung Đại tái mặt thân hình nàng khẽ rung động, hoảng hốt nói:

– Tại sao lại thế chứ?

– Việc này … tưởng không nói ra người cũng rõ rồi!

– Ta đã rõ! Vô lý!


Thượng Chí tức giận vô cùng, chàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Đại nói:

– Người định buộc tại hạ phải nói toạc ra nữa sao?

– Phải!

– Người phải là Phong Hận chăng? Tại hạ …

Mặt Mộ Dung Đại tái ngắt như xác chết, nàng đứng lặng như phỗng đá một lúc sau mới lùi lại một bước, mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, cất giọng lạnh như băng tuyết:

– Hoàng Thượng Chí! Mi ăn hiếp ta!

Thượng Chí ngơ ngác, hỏi:

– Tại hạ làm gì mà hiếp đáp chứ! Không lý lời vừa rồi sai chăng?

– Không sai Phong Hận chính ta đấy! Mi có biết qui luật của ta không?

– Qui luật gì?

– Người nào dám gọi đến Phong Hận trước mặt ta, thì phải chết!

Thượng Chí nghĩ thầm:

– Quả đúng là mỹ nhân ác độc!

Chàng cười lạnh lùng:

– Không lẽ người định giết hại ta à?

– Có lẽ!

– Sợ người thất vọng đấy!

– Mi đừng có ngông cuồng, tài lực của mi bao nhiêu mà lớn lối thế!

– Tại hạ không muốn nói nhiều! Cứ thử thì biết!

Mộ Dung Đại cắn chặt môi, lùi lại một bước, hai tay từ từ đưa ra, trong lòng tay trái một nắm Đoạt Hồn Trâm, còn ở lòng tay phải một viên đạn đen bóng, to bằng quả trứng vịt. Nàng lạnh lùng nói:

– Thượng Chí! Đoạt Hồn Trâm có lẽ không làm gì nổi mi thực, nhưng Đoạt Hồn Đạn này sẽ làm mi tan xác vì sức tàn phá của nó.

Thượng Chí thoáng biến sắc, Đoạt Hồn Đạn chắc đồng loại với Phích Lích Đạn, trong căn phòng nhỏ hẹp này, hai bên cách nhau không quá bốn bước, thì dù công lực có thần diệu đến bực nào e cũng khó thoát khỏi cái chết thảm bại, hơn nữa còn phải bảo vệ cho Ngô Tiểu My nữa. Nếu nàng điên khùng ném đại ra, thì hậu quả sẽ tai hại đến mức nào!

Chàng lẩm bẩm. Ta phải tính sao đây?

Thượng Chí tuy lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng đứng dậy khỏi giường, lùi lại ba bước, chừng đôi mắt băng tuyết nhìn Mộ Dung Đại.

Mộ Dung Đại hậm hực:

– Hoàng Thượng Chí! Ta có chỗ nào xử quấy với mi chăng?

Thượng Chí lặng người, quả thực nàng chẳng có gì quấy với chàng cả! Hơn nữa nàng đã hai lần liều thân cứu chàng thoát chết, nếu không chàng chắc “chết” từ lâu rồi.

Nhưng nàng đã lừa gạt chàng, đã mạo danh bịp chàng.

Bất giác chàng buột miệng:

– Mi đã lừa gạt ta!

– Hả lừa gạt?

– Phải! Mi đã tự nhận là một thiếu nữ bất hạnh, để chiếm cảm tình của ta!

Mộ Dung Đại bất giác giật mình, mặt nàng hơi biến sắc, rồi trầm lặng nhìn Thượng Chí.

Câu nói vô tình của Thượng Chí đã bộc lộ lòng yêu của chàng với Mộ Dung Đại, nhưng bởi tính tự ái nén ép nên phải hậm hực như thế. Phản ứng của chàng có thể vì lòng ái mộ trước vẻ đẹp nghiêng thành của nàng.

Nếu trong lòng chàng không in sâu hình bóng diễm kiều của nàng, thì cái dĩ vãng của nàng chẳng đáng làm cho chàng phải tức giận như thế.

Yêu, hận chàng không sao phân biệt nổi, muốn yêu lại hận, muốn hận lại yêu.

Mộ Dung Đại nào ngu dại gì mà không biết thế, nàng dịu giọng:

– Chẳng lẽ mi không tin lời ta sao?

– Hừ! Hai mươi năm trước mi đã dùng sắc đẹp làm điên đảo bọn võ lâm, mới lấy được danh hiệu Phong Hận. Mi tưởng có thể qua mặt ta sao, mi tuy có cách giữ được nét tươi thắm và tuổi tác, nhưng …

– Câm mồm! Thượng Chí! Trong thâm tâm của mi chắc Mộ Dung Đại này là hạng gái hạ lưu, góa phụ à? Ta bảo cho mi biết, mi nghĩ sai bét cả rồi. Ta không phải là loại đàn bà như lời thị phi đâu! Ta đã qua mặt mi, phải! Nhưng mi nào biết Dư Bỉnh Nam là một người bất lực hoàn toàn, như thế không thể gọi là phu phụ được …

Thượng Chí ngạc nhiên:

– Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam bất lực à?!

Chàng chợt nghĩ đến mẹ chàng Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh sao chịu tái giá cùng gã, như vậy họ nào phải thực là phu phụ, nhưng vì lý do nào mà mẹ chàng lại chịu “bán danh” như vậy. Người có thâm ý nào chăng?

Nếu không, chắc Mộ Dung Đại lại ngoa miệng nữa rồi.

Mộ Dung Đại lộ vẻ xúc động, nói:

– Thượng Chí! Mi không tin sao?

– Việc này … đối với ta nào quan hệ gì chứ?


Mộ Dung Đại đỏ mặt:

– Nhưng đối với ta, đó là việc hệ trọng nhất đời, mi có muốn “thử” không?

– Thử à?! Thượng Chí buột miệng.

Mặt đỏ bừng, nàng nói:

– Phải, ta muốn mi biết Mộ Dung Đại này vẫn còn trinh trắng …

Nói xong hai dòng nước mắt đã chảy dài xuống đôi má mịn màng.

Thượng Chí không tin tai chàng đã nghe thế. Mộ Dung Đại dám nói lên những lời quá sỗ sàng như thế, cố nhiên nàng muốn chàng thấu rõ cả thể xác nàng. Toàn thân nóng rang như sốt, tâm thần bất định, chàng đưa mắt ngầu đỏ nhìn gương mặt ửng hồng tuyệt đẹp của Mộ Dung Đại.

Chàng thẩn thờ, không ngờ nàng lại quá liều lĩnh thế.

Mộ Dung Đại bồng bột vì lòng quá yêu chàng mà buột mồm nói thế, nàng cũng biết là mình điên rồ, nhưng không hối hận. Nàng nhẹ nhàng đưa tay chùi vội nước mắt, tha thiết nói:

– Thượng Chí! Em My là hôn thê của ngươi phải ở đây, ta không có ý xấu xa với nàng đâu, ta cũng chẳng còn hy vọng gì ở ngươi cả. Giữa hai ta có thể coi như kẻ qua đường cũng được, những lời ân ái xưa kia ta xin giữ kín vào lòng! Ngươi từ chối ta không dám đòi hỏi nhiều. Thôi ngươi đi đi, ta hứa sẽ săn sóc nàng.

Thượng Chí thầm nghĩ:

“Dư luận võ lâm thật khó tin được, sư tổ Huyết Sọ mà họ còn xem là đại ác ma vương thay! Còn nàng cũng vậy, ta không nên hẹp hòi dĩ vãng của nàng mà mất một người bạn tốt”. Chàng hối hận về những lời mình đã nói, nên dịu giọng:

– Tỷ tỷ! Có lẽ em đã nghĩ sai! Mong chị tha thứ cho!

Mộ Dung Đại nhìn Thượng Chí mỉm cười mà đôi dòng lệ ràn rụa xuống má.

Thượng Chí cảm thấy áy náy vô cùng, chàng vội bước lại bên Tiểu My, nhìn nàng nằm sóng soài như một xác chết mà chua xót vô cùng.

Nếu trong kỳ hạn bảy ngày mà chưa tìm được Tục Mệnh Kim Đơn thì sao đây? Có lẽ nàng không sống được. Tự lòng chàng dâng lên một tình thương sâu đậm, nói như than:

– My muội! Anh đi đây, bảy ngày sau nhất định phải đạt thành ước vọng, em ráng chờ anh trở về, đừng …

Chàng nghẹn ngào nhìn thân xác héo xèo của nàng, chàng biết nếu không nhờ Chỉ Nguyên Đơn của Mộ Dung Đại bảo tồn các kinh mạch có lẽ giờ đây nàng đã không còn nữa.

Thượng Chí từ từ quay lại Mộ Dung Đại, nói:

– Tỷ tỷ! Mọi việc đều phó thác cho chị, em phải đi.

Mộ Dung Đại u buồn, nhìn Thượng Chí tha thiết nói:

– Hiền đệ cứ đi! Chúc em thành công để thực hiện hoài bão của nàng.

Nhìn qua ánh mắt, cũng đủ rõ tâm tình yêu của nàng đối với Thượng Chí vô bờ bến, nàng không tự dằn lòng được, tuy đã biết rõ giữa chàng và nàng không thể tròn chữ ân tình được, nhưng vẫn yêu chàng. Nàng định rồi đây sẽ tìm chỗ che thân để nuôi cái mối tình vô vọng ấy.

Người đàn bà này đầy sinh lực tuy giữ mãi được nhan sắc diễm kiều nhưng không dấu sợ bồng bột của lòng mình. Đã ngót bốn mươi cái xuân trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng đã yêu, yêu để khổ, biết khổ mà vẫn yêu. Thật đáng thương thay cho một giai nhân tuyệt sắc phải hận vì tình.

Thượng Chí cúi xuống hôn nhẹ lên trán Ngô Tiểu My, rồi ngước mắt nhìn Mộ Dung Đại.

Bắt gặp ánh mắt sầu mộng của nàng, Thượng Chí không khỏi bồi hồi. Nàng đẹp quá! Đẹp não nùng!

Trong thâm tâm chàng muốn ôm ghì nàng vào lòng, hôn trăm ngàn cái cho thỏa lòng.

Nhưng chàng kìm hãm ngay lòng ngưỡng mộ điên rồ ấy, chàng biết hậu quả của những chiếc hôn kia quá đáng ngại vô cùng …

Cảm tình của chàng đối với nàng như kẻ hở của một bờ đê, nếu không năng đắp kỹ lại, thì cả bờ đê to lớn kia sẽ rã nát trong dòng nước điên cuồng.

Mộ Dung Đại cũng hiểu thế nhưng nàng không thể nén được, bước chầm chậm đến sát người Thượng Chí, đôi mắt nhìn chàng tha thiết khiến chàng bủn rủn cả chân tay.

Mộ Dung Đại đưa tay dịu dàng mân mê cổ áo chàng, rồi đột nhiên nàng bám chặt vào cổ Thượng Chí, khóc nức nở. Những giọt nước mắt thấm ướt cả mặt cổ chàng.

Thượng Chí điếng người, đứng trơ ra như phỗng đá, lý trí bảo chàng từ chối những cái hôn nồng cháy của nàng, nhưng tim chàng khiến chàng phải hứng chịu. Vì thế chàng đành nhắm mắt mặc Mộ Dung Đại muốn sao thì muốn.

Mộ Dung Đại ôm riết Thượng Chí vào lòng tay, đôi môi thấm mọng hôn tới khắp mặt chàng một cách điên cuồng. Nàng muốn hưởng thụ tất cả vì linh cảm cho nàng biết đây là lần cuối cùng được gần người mộng tưởng.

Thượng Chí sau phút ngây ngất, chàng lấy lại bình tĩnh, tháo vòng tay Mộ Dung Đại, lui bước lại một bước nói vội:

– Tỷ tỷ! Em đi đây! Tái kiến.

Mộ Dung Đại gàn lại nói:

– Sao em không hôn chị!

Biết khó từ chối, chàng hôn nhẹ vào trán Mộ Dung Đại rồi phóng nhanh ra ngoài như chạy trốn, hình ảnh của Tiểu My như hiện lên trước mặt chàng, Thượng Chí lẩm bẩm:

“Em hiểu cho anh! Đừng giận hờn anh, em nhé”.

Chàng chạy băng xuống Xả Thân Nghiêm, với bao ý nghĩ quay cuồng trong tâm não. Những chuyện xảy ra thực ngoài phạm vì tư tưởng của con người, chàng tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng vẫn không tìm một giải pháp thích đáng nào cả.

Huyết hải đại cừu của Hoàng Gia Trang chưa tìm được hung thủ, kẻ mang danh Huyết Sọ là ai? Sao mẹ chàng không bị sát hại?

Tại sao mẹ chàng chịu lấy một gã đàn ông bất lực? Nhắm mắt không nhìn đến chàng, lại nhẫn tâm quên mối thù thảm sát của dòng họ chồng? Tại sao? …

Chẳng bao lâu. Thượng Chí đã bước lên quang lộ.

Đột nhiên mắt chàng bắt gặp một bóng vội vã phi tới, dáng đi không vững trông ra dường như bị thương nặng.

Bóng người ấy từ từ đến gần, đó là một gã mặc áo đỏ thẩm … Mà không! Y chính là một thiếu niên, thân nhuộm đầy máu, dường như y vừa trải qua một trận kịch chiến khiến mặt mũi chân tay bê bếch những vết máu thâm tím đông đặc.

– Các hạ hãy tạm dừng bước!

Thượng Chí chận giữa đường không cho thiếu niên trốn thoát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.