Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 85: Huyết chiến xả thân nghiêm
Thất Hồn Nhân giật mình, bước nhanh tới kế bên Đông Phương Huệ, trầm giọng hỏi:
– Muội muội! Em làm sao vậy?
– Tôi? Ha! … Ha …! Ha! …
– Muội muội! Em phải bình tĩnh mà suy nghĩ, có thể Hoàng Thượng Chí sẽ trở lại đây ngay!
Chẳng hiểu có phải vì nghe đến tên Hoàng Thượng Chí mà tâm thần Đông Phương Huệ lắng lại không? Chỉ thấy nàng ngưng ngay tiếng cười điên dại đó, cất giọng đau đớn vô cùng.
– Tôi! Tôi làm sao? Không có chàng thì đời tôi không còn ý nghĩa gì nữa! Tôi làm sao mà chịu nỗi chuỗi ngày vô vị sau này!
Thương cảm cho đôi mái đầu xanh gặp phải định mệnh khắt khe, Thất Hồn Nhân run run gọi:
– Muội muội! Em chớ nên nói vậy!
Thoạt nhiên, đôi mắt như dại hẳn đi của Đông Phương Huệ chiếu thẳng vào tấm khăn bịt mặt của Thất Hồn Nhân. Nàng bước tới mấy bước nghẹn ngào nói:
– Tiền bối!
– Em nên gọi tôi là tỷ tỷ.
– Tỷ tỷ! Không! Tuổi tác của lệnh ái Hữu Tâm Nhân còn lớn hơn tôi, có đâu tôi dám vô lễ như vậy?
– Nhưng tuổi tác và địa vị của lệnh tôn lại ở trên tôi!
Vẫn thắc mắc vì cách xưng hô này, nhưng Thất Hồn Nhân là người mà nàng hằng mến phục, nên Đông Phương Huệ ngập ngừng nói:
– Tỷ tỷ! …
– Muội muội có điều gì? Cứ nói đi!
– Xin tỷ tỷ nói lại với Hoàng Thượng Chí là chàng đừng tưởng nhớ đến tôi nữa, hãy để cho thời gian xóa nhòa đi hình bóng của tôi trong tâm chàng. Được thế tối cũng vui nơi …
Thất Hồn Nhân hoảng hốt hỏi giật:
– Cái gì? Em định từ bỏ nó sao?
Đông Phương Huệ khẽ đáp sau tiếng thở dài não nuột:
– Ngoài cách đó ra, tôi thấy chẳng còn có thể làm sao hơn nữa!
– Muội muội đừng làm gấp quá như vậy! Chắc nó không thể nào chịu nổi sự đau khổ này đâu!
– Tôi nào có hơn gì chàng! Nhưng phải đành vậy thôi! Vĩnh biệt tỷ tỷ …
Nói chưa dứt lời, Đông Phương Huệ nhớm mình định phóng chạy. Nhưng Thất Hồn Nhân đã gọi giật lại:
– Muội muội! Em định đi đâu đó?
Cắn răng một lúc để kềm chế sự đau khổ, qua một lúc lâu Đông Phương Huệ mới thốt được nên lời:
– Tôi tự tính toán lấy …
Nàng lại bật ho lên một tiếng, đưa tay ôm lấy ngực, phun ra một miếng máu tươi.
Thất Hồn Nhân kinh hoàng rú lên một tiếng, rồi nhảy đến ôm chặt lấy tấm thân thon gọn của Đông Phương Huệ đang run rẩy miệng lẩm bẩm:
– Có đâu tôi đã tính sai rồi sao?
Vùng mạnh ra khỏi lòng Thất Hồn Nhân, Đông Phương Huệ buồn bã nói:
– Không có sai lầm đâu! Đó là tại vận mệnh đã an bài!
Như liên tưởng đến một điều bất hạnh nào đó, Thất Hồn Nhân nhẹ than:
– Vận mệnh? Phải! Khi chúng mình gặp phải điều gì, hoặc một hành động nào mà không thể giải thích được, thì chúng mình chỉ biết gọi nó là vận mệnh thôi!
Cõi lòng của Đông Phương Huệ lúc này như đã chết rồi, đâu có hiểu được những lời nói xa xôi của Thất Hồn Nhân, nàng hỏi sang vấn đề khác:
– Tỷ tỷ ơi! Chị và Quỉ Bảo Chủ Nhân có liên hệ như thế nào?
Bị nàng hỏi một cách bất ngờ, Thất Hồn Nhân giật mình, lùi lại một bước, nói:
– Muội muội hỏi việc này làm gì?
– Em cần phải biết!
Dõi mắt về hướng xa xăm, như tưởng nhớ đến một dĩ vãng, Thất Hồn Nhân khẽ đáp:
– Đúng như lời muội muội đã nói, chị và Chủ Nhân Quỉ Bảo có một quan hệ rất sâu.
– Quan hệ như thế nào?
Thất Hồn Nhân nghiêm giọng đáp:
– Bây giờ chưa phải lúc có thể nói cho em biết được. Sau này tự nhiên em sẽ hiểu?
Đông Phương Huệ lại nói:
– Em còn một yêu cầu cuối cùng, mong tỷ tỷ sẽ cho em được thỏa mãn!
– Điều gì em cứ nói xem chị có thể thực hiện được không?
– Em muốn chị hãy lột miếng vải che mặt cho em được thấy dung nhan của chị.
Một lần nữa, Thất Hồn Nhân lại lắc đầu dịu dàng nói:
– Muội muội! Chị đành để cho em thất vọng thôi, việc này chị không thể làm được.
Để bù vào đó, em muốn việc gì nữa hãy nói ra, chị hy vọng sẽ làm vừa lòng em!
Khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần gì phải hỏi nữa, Đông Phương Huệ im lặng một lúc lâu rồi vụt hỏi:
– Tỷ tỷ! Lâu nay chị vẫn ngầm ngầm chiếu cố đến Chí ca phải không?
Như xúc động, Thất Hồn Nhân run giọng đáp:
– Phải, chị không thể bỏ rơi nó được.
– Ngày sau cũng vậy chứ?
– Dĩ nhiên là thế!
Đông Phương Huệ thở dài, nói:
– Tỷ tỷ! Em … phải đi rồi!
Dứt lời, nàng nhún mình phóng vút đi như một tia chớp. Thất Hồn Nhân sững sờ đứng yên như phỗng đá. Bà không lên tiếng ngăn nàng lại, cũng chẳng đuổi theo, chỉ giương mắt nhìn bóng lưng thon thon của nàng khuất dần vào nẻo xa. Bà lẩm bẩm một mình:
– Đa tình tự cổ thùy vô hận, hảo mộng do lai tối dục tình … Đó thật là vận mệnh sao? Hay là tại ta quá ích kỷ? … Đứa con tội nghiệp! Trời phù hộ cho con! Mong thời gian có thể hàn gắn vết thương lòng để con được tìm thấy sự vui tươi trở lại!
Bỗng lúc đó có một tiếng thét xé không gian vọng đến, cùng một lúc, một bóng người trong rừng phi vút ra:
– Huệ muội!
Bóng người đó chính là Hoàng Thượng Chí. Chàng đuổi theo bóng người mặt đồ trắng được một lúc lâu, thì bóng trắng đó thoát nhiên mất tích. Chàng nhớ lại Đông Phương Huệ còn đứng chờ ngoài đường cái nên không để mất thì giờ tìm kiếm đối phương nữa, mà quay trở ra. Đến bìa rừng, chưa kịp nhận ra bóng người đứng đó là ai, chàng đã vụt gọi lên hai tiếng “Huệ muội”, rồi phi nhanh lại. Nhưng chàng kịp nhận thấy bóng đó không phải là Đông Phương Huệ nên dừng ngay lại, Ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
Thất Hồn Nhân quay mình đối diện với Hoàng Thượng Chí.
Hoàng Thượng Chí sửng sốt kêu lên:
– Tiền bối! Thì ra là người!
– Con!
– Huệ muội …
Chẳng để cho chàng kịp nói gì, Thất Hồn Nhân đã ngắt lời:
– Con! Con nên gọi nàng bằng sư cô!
Câu nói đó như một nhát kiếm đâm thẳng vào con tim đau khổ của chàng!
Phải! Nàng là sư cô của chàng, Đông Phương Huệ đã hiểu được sự đó nên bỏ chàng đi mất rồi …
Chàng cảm thấy cả mình lạnh ngắt, tay chân tê liệt như không còn thuộc vào thân thể của chàng nữa!
Chàng quyết tâm thay đổi tất cả mọi sự sắp đặt của vận mệnh. Khi ân, thù kết liễu rồi, chàng muốn tránh khỏi cái thế gian này để cùng với nàng …
Tiếng nói buồn buồn của Thất Hồn Nhân lại vang lên:
– Con! Nàng đi rồi!
Hoàng Thượng Chí tự nhiên giật mình hốt hoảng nói:
– Nàng đi rồi? Nhưng đi đâu tại sao tiền bối không ngăn nàng lại?
– Con! Đừng tìm hiểu nàng đã đi đâu! Nàng làm như vậy rất đúng. Nàng phải rời xa con nếu không thì hậu quả …
– Không!
Hoàng Thượng Chí la lớn một tiếng, như phủ nhận tất cả định mệnh éo le đã dành cho chàng và Đông Phương Huệ phóng mình định đi …
– Con! Nghe ta nói đã!
Câu nói đó có rất nhiều uy lực oai nghiêm làm cho Hoàng Thượng Chí phải dừng ngay lại. Thất Hồn Nhân từ từ bước lại gần chàng, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hoàng Thượng Chí như một người mẹ hiền dỗ dành đứa con yêu dấu, rồi chầm chậm nói:
– Con à! Nàng là sư cô của con, đồng môn sư muội với cha con! Con không thể chà đạp trên luân thường đạo lý để yêu nàng được. Nếu con quả quyết lấy cho được nàng thì hãy xem hậu quả sẽ như thế nào! Con không muốn nàng phải chết mà? Hiện giờ việc làm của con quá nhiều, hãy tạm quên đi việc này, con hãy vào trong rừng này, ta sẽ cho con biết một vài điều.
Hoàng Thượng Chí chẳng nói chẳng rằng, thẩn thờ bước theo Thất Hồn Nhân, đi sâu vào rừng.
Đến một nơi rất vắng vẻ, Thất Hồn Nhân mới dừng lại, nói:
– Con đã đến Quỉ Bảo rồi chứ?
Chàng như một kẻ thất thần, đáp gọn:
– Phải!
– Con đã hiểu tất cả, phải không?
– Phải!
– Huyết thù cao thâm đó, phải chăng có thể làm cho con tạm quên đi mối tình riêng tư của trai gái?
Câu nói đó chẳng khác gì một thau nước lạnh tạt vào đầu chàng vậy, làm cho thần trí chàng tỉnh lại. Một ám ảnh hổ thẹn lướt qua óc chàng, quét sạch những nổi sầu thương. Chàng cúi đầu nói:
– Vãn bối xin tuân theo lời dạy.
Đột nhiên …
Bao nhiêu nghi vấn vụt nổi lên trong tâm chàng. Tại sao bỗng dưng lại gặp Thất Hồn Nhân ở đây? Thật là một việc không thể ngờ được. Chàng cần được nghe bà giải thích những điều đó. Nhưng phải bắt đầu từ câu hỏi nào đây?
Chàng lại nghĩ Thất Hồn Nhân bảo chàng vào đây chắc có điều gì quan trọng, nên hỏi:
– Tiền bối có điều gì cần dạy bảo?
– Con có quen biết một thiếu phụ hồng y tuyệt sắc phải không?
Chàng giật mình sửng sốt! Tại sao bà ta lại hỏi chàng những chuyện khó chịu này.
Nhưng chàng kính trọng bà ta như mẹ, hơn nữa nếu không có mẹ con Thất Hồn Nhân, thì dù cho một trăm mạng Hoàng Thượng Chí cũng đã chết từ lâu rồi, làm sao chàng còn có thể sống đến bây giờ cũng vì nghĩ như vậy nên chàng không muốn dối trá với Thất Hồn Nhân, mặt chàng đỏ bừng, đáp gọn:
– Phải.
Thất Hồn Nhân lại hỏi:
– Con có biết nàng đó là ai không?
– Nàng gọi là Mộ Dung Đại, đồ đệ của Đoạt Hồn Tiên Cô.
– Con biết nó bao nhiêu tuổi chăng?
– Việc này … vãn bối không biết chắc, nhưng có thể đóa n nàng khoảng hai mươi tuổi …
Thất Hồn Nhân ngắt lời nói:
– Con! Nó ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi tuổi rồi. Hai mươi năm trước, trong giang hồ xuất hiện một nữ cao thủ có một sắc đẹp tuyệt trần, không biết bao nhiêu thanh niên đã vì nó mà điên khùng … Người xưng là Phong Hận tức là nàng đó! …
Giật mình kinh hãi, Hoàng Thượng Chí lùi lại một bước, tên Phong Hận chàng cũng nghe một vài người nhắc đến, không ngờ chính là Mộ Dung Đại. Nói như vậy thì Hồng Y thiếu phụ là một người đàn bà lang tâm trắc nết ai làm chồng cũng được cả! …
Thất Hồn Nhân lại tiếp:
– Nó rất đẹp, đẹp tuyệt vời, không ai bằng cả, phải không?
Hoàng Thượng Chí gật đầu thay cho câu đáp.
Chàng không có cách nào phủ nhận được cả, Mộ Dung Đại thật quả đẹp như tiên.
Cho dù là người có lòng dạ sắt đá đi nữa, sợ cũng không thể chống lại sự quyến rũ toát ra từ khóe mắt làn môi, thân hình tuyệt mỹ tiếng nói êm dịu của Mộ Dung Đại được.
– Nó phỉnh ta! …
Lòng Hoàng Thượng Chí rối bời, chàng hậm hực nhủ thầm:
– Nàng đã bảo với ta rằng nàng là một cô gái bất hạnh? Hừ!
Chàng vụt nghĩ lại, thiếu chút nữa là chàng đã phạm tội rồi … Thật may cho chàng, nếu chàng nén lòng một tí thì giờ đây phải ân hận ngàn đời. Bất giác mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả thân mình chàng.
Tiếng nói của Thất Hồn Nhân lại vang lên, cắt đứt dòng tâm sự của Hoàng Thượng Chí:
– Con ạ! Con biết những việc quá khứ của nàng ấy không?
– Việc này thực ra con …
Chàng còn đang ngập ngừng vì chẳng biết gì về quá khứ của Mộ Dung Đạk cả, thì Thất Hồn Nhân đã tiếp lời:
– Nó đã đem thân nó hiến cho Thiên Tề Giáo Chủ, không bao lâu lại bỏ Thiên Tề Giáo Chủ đi mất.
Nhắc đến Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam, tức thời Hoàng Thượng Chí lại sôi máu căm hờn. Chàng liền liên tưởng ngay đến Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh, người mẹ vô lương tâm đã tái giá với Thiên Tề Giáo Chủ, chàng lại nghĩ đến con của Trương Thông sư thúc của chàng, mà bây giờ là Thiếu Giáo Chủ. Chàng căm hờn nói:
– Tiền bối! Đừng nhắc đến những việc đó nữa!
Thất Hồn Nhân gật đầu, bảo:
– Con! Mong con đừng làm những việc thiếu suy xét.
– Vãn bối đã biết.
– Bây giờ con định làm gì?
– Đến Hình Gia Tập nơi Trường Sa Thành để dò xét tin tức của Đại sư bá Hình Thế Kiệt.
Thất Hồn Nhân giật mình, hỏi lại:
– Đến Hình Gia Tập?
– Phải!
– Con khỏi cần đi đến đó nữa.
Lộ vẻ ngạc nhiên, Hoàng Thượng Chí hỏi:
– Tại sao vậy? Thưa tiền bối!
– Từ mười mấy năm trước, Hình Gia Tập đã hóa thành một nơi hoang phế rồi, bây giờ con đến đó chẳng ích lợi gì đâu!
Hoàng Thượng Chí kinh hãi tột độ, tự hỏi:
– Tại sao vậy?
Nhưng chàng lại nghĩ ngay hầu như chẳng có việc gì mà Thất Hồn Nhân chẳng biết đến. Bà ta đã nói như vậy chắc không phải là không đúng. Nhưng làm sao bà ta lại biết được? Chàng rất kích động, vội hỏi:
– Phải chăng tiền bối đã biết được hành tích của Đại sư bá Hình Thế Kiệt của vãn bối?
– Đúng vậy! Ta đã biết tung tích của Đại sư bá con.
– Xin tiền bối cho vãn bối biết hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
– Hiện giờ con chưa tiện tìm ông ta.
– Tại sao?
– Thời cơ chưa đến. Con có cố gắng cũng vô ích. Tìm đến đó đã chẳng lợi gì mà ông chừng còn ân hận mãi mãi …
Lại thêm một điều bí mật nữa! Thất Hồn Nhân có những hành động rất khó đoán, làm cho Hoàng Thượng Chí càng thêm mệt trí, nhưng chàng chẳng biết làm sao hơn, đành hỏi:
– Tiền bối! Tại sao lại nhiều bí mặt như vậy?
– Con à! Sự việc bắt buộc như vậy, ta không thể không theo được.
– Nếu tôi có rất nhiều thắc mắc, muốn nhờ tiền bối giải đáp, tiền bối vẫn không chỉ dạy sao?
– Phải xem thắc mắc của con thuộc về vấn đề nào đã. Nếu có thể giải đáp được thì ta đâu hẹp lượng mà chẳng trả lời.
Hoàng Thượng Chí không chần chờ gì cả, hỏi ngay:
– Nếu vậy xin cho vãn bối biết được thân phận của tiền bối.
– Ngày con rõ việc ấy chẳng bao xa, giờ đây đừng tìm hiểu vội.
– Thế còn vụ huyết án của mấy trăm mạng sống thuộc hai nhà Hoàng, Trương thì sao?
– Cũng vậy, con đã gần biết được rồi.
– Trương sư thúc của tôi tại sao lại tự sát? Tại sao cấm không trả thù, và còn bảo là tuân theo sứ mệnh. Sự thật, hung thủ không phải là Quỉ Bảo Chủ Nhân, mà ông ta lại …
Chàng còn thao thao đưa ra những câu hỏi thì Thất Hồn Nhân đã ngắt lời:
– Đủ rồi! Những điều đó con sẽ biết được nay mai, thôi …
Đột nhiên, giữa lúc đó, một bóng người thon thon chạy bay vào rừng, hướng về chỗ hai người. Hoàng Thượng Chí giật mình, quay mình lại, song chưởng thủ thế chực đánh ra. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì chàng liền giải tán cả công lực vận tập vào song chưởng, đứng ngây người nhìn.
Thì đó là Hữu Tâm Nhân nàng chỉ liếc nhìn Hoàng Thượng Chí một cái rồi kề tai Thất Hồn Nhân nói nhỏ một lúc lâu.
Chẳng biết nàng đã nói gì mà Thất Hồn Nhân run giọng hỏi lớn:
– Thật có chuyện như vậy xảy ra sao?
Hữu Tâm Nhân cũng có vẻ kinh hãi, đáp:
– Phải!
Thất Hồn Nhân lại nói:
– Chẳng may nếu nàng có việc gì …
Chưa hết ý, bà đã quay lại nói với Hoàng Thượng Chí:
– Con hãy lập tức đến Xả Thân Nghiêm! Phải đi cho thật mau, không được chậm trễ …
Lộ vẻ không hiểu, Hoàng Thượng Chí hỏi:
– Xả Thân Nghiêm?
– Phải! Đó là tổng đàn của Bát Nghĩa Bang con cứ đến đó tất sẽ hiểu cả! Đi đi!
Hoàng Thượng Chí trố mắt kinh ngạc. Bát Nghĩa Bang đã tan rã rồi! Bây giờ lại khai bang lập đàn, dĩ nhiên là do vị hôn thê Ngô Tiểu My của chàng đã lập lại tổ nghiệp.
Chắc có lẽ nơi đó có việc gì trọng đại nên mẹ con Thất Hồn Nhân mới lộ vẻ hốt hoảng như vậy.
Chàng tuy thắc mắc, nhưng cũng không kịp hỏi, vội vàng chắp tay chào Thất Hồn Nhân, nói:
– Vãn bối tuân mệnh!
– Nhớ đấy, phải nhanh lên, nếu không thì hậu quả rất đáng lo ngại.
– Vãn bối nhớ rồi!
Chàng vừa đáp vừa nhắm hướng bìa rừng phi thân chạy vun vút …
Qua ngày thứ hai, vào khoảng giờ thìn, Hoàng Thượng Chí chỉ còn cách xa Xả Thân Nghiêm không đầy năm dặm. Chàng càng ra sức chạy nhanh hơn.
Thoạt nhiên …
Một bóng hồng rơi xuống trước lối đi của chàng. Hoàng Thượng Chí vội dừng lại, thì thấy đó là Hồng Y thiếu phụ Mộ Dung Đại, con người đẹp tuyệt thế. Nhưng tại sao nàng lại bỗng dưng xuất hiện nơi đây? Thật là ngoài sức tưởng tượng của chàng.
Chàng còn đang ngỡ ngàng lúng túng, thì Mộ Dung Đại đã cất giọng như chim non:
– Đệ, đệ!
Hoàng Thượng Chí cảm thấy tim mình đập mạnh lên như muốn vỡ tung lồng ngực.
Chàng định đáp lại nàng một tiếng “tỷ tỷ”, nhưng thoạt nhớ lại những lời Thất Hồn Nhân đã nói với chàng, nên chàng im ngay, không dùng tiếng xưng hô mà chàng vẫn thường dùng đó, chỉ khẽ ừ một tiếng lạnh lùng.
Mộ Dung Đại ngạc nhiên trước thái độ của chàng, mở to mắt, hỏi:
– Đệ đệ! Em làm sao vậy?
Hoàng Thượng Chí cúi nhìn xuống đất, chẳng dám đương đầu với ánh mắt quyến rũ của Mộ Dung Đại. Chàng muốn tránh xa nàng, thì chỉ có nước đứng nhìn thẳng vào mặt đối phương, nếu không lòng chàng phải một phen xao xuyến. Chàng lạnh lùng nói:
– Không sao cả! Tôi có việc khẩn cấp, không thể chần chờ được.
– Việc gì mà gấp quá vậy?
– Bây giờ không có thì giờ để nói rõ! Xin lỗi, tôi phải đi thôi!
Dứt lời, chàng phóng mình chạy đi …
Một luồng hồng quang vút tới. Mộ Dung Đại đã nhảy ra chận trước mặt chàng rồi:
– Đệ đệ! Em đến Xả Thân Nghiêm, phải không?
Quá kinh ngạc, Hoàng Thượng Chí sững sờ đáp:
– Phải! Sao người biết được?
– Nếu thế thì hay lắm! Chị cũng đến Xả Thân Nghiêm. Có chuyện gì lát nữa hãy nói.
Chàng cau mày phóng vút đi. Thời gian không cho phép chàng suy nghĩ kỷ những bí ẩn trong việc này, cũng không cho chàng được hỏi rõ chi tiết gì cả.
Ngô Tiểu My là vị hôn thê của chàng, hơn nữa Thất Hồn Nhân đã căn dặn chàng mấy lần, thì bảo chàng chẳng sốt ruột sao được.
Mộ Dung Đại chạy sát cánh với chàng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến Xả Thân Nghiêm. Cả hai đều giật mình khi thấy hai xác chết máu thịt tơi bời nằm ngang giữa đường lên núi.
Mộ Dung Đại biến sắc, nói:
– Không xong! Mình đến chậm mất rồi!
Hoàng Thượng Chí tái mặt, tim chàng đập mạnh. Đến bây giờ chàng mới cảm thấy là mình yêu Ngô Tiểu My tha thiết. Tuy bao nhiêu tình thương chàng đã gởi trọn cho Đông Phương Huệ, nhưng Ngô Tiểu My vẫn chiếm một địa vị trong tâm hồn chàng …
Chảng lo sợ, nói nhanh:
– Chúng ta đi nhanh lên!
Vượt qua hai xác chết nhầy nhụa, hai người đi vào miệng núi, theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo lên đỉnh núi.
Từng tiếng rú thê thảm, xen lẫn những tiếng thét rợn người đưa đến mỗi lúc một rõ dần …
Hai người đến trước ngôi nhà lầu ở đỉnh Nghiêm tiếng đánh nhau càng nghe rõ ràng hơn nữa.
Ở bên thành, trước cửa lớn, lại thêm mười mấy xác chết máu thịt lộn xộn, chồng chất quanh đó. Hai người càng đang sững sờ thì đã có tiếng thét vang chói tai:
– Người nào đó?
Tiếp theo, bốn tráng hán mặc y phục đen bó sát thân từ trong cửa lớn vội nhảy ra.
Hoàng Thượng Chí lạnh lùng quát lớn:
– Các người là anh em trong bang hay là …
Chàng chưa dứt lời, thì Mộ Dung Đại đã tiếp hỏi:
– Sao! Em không phải vì Bát Nghĩa Bang mà đến sao? Chúng nó là bộ hạ của Thiên Tề Giáo …
Ba tiếng Thiên Tề Giáo lọt vào tai, tức thời Hoàng Thượng Chí nổi giận, ánh mắt rực lên màu sát khí …
Bát Nghĩa Bang đã bị hủy diệt bởi tay Thiên Tề Giáo, bây giờ Ngô Tiểu My gầy dựng lại cơ nghiệp trên vùng đất đã bị chúng tàn phá này, chúng vẫn không bỏ qua. Té ra Thất Hồn Nhân bảo chàng đến đây là để giúp tay cho vị hôn thê của chàng.
Vừa nhận ra Hoàng Thượng Chí, bốn cao thủ của Thiên Tề Giáo cùng thét lên một lượt:
– Lãnh Diện Nhân!
Rồi quay mình bỏ chạy vào trong, miệng hú lên những tiếng báo hiệu.
Sát khí đằng đằng, Hoàng Thượng Chí phóng mình theo sát bốn tráng hán đó, ngón tay chàng khẽ búng tới, tức thời Đông Kim Chỉ đã bắn ra như điện chớp.
Bốn tiếng rú thảm thiết cơ hồ như cũng vang lên một lượt, bốn hán tử đã bị chỉ phong của Hoàng Thượng Chí xuyên trúng từ lưng tới ngực, ngã chết trên vũng máu!
Hoàng Thượng Chí chẳng nghĩ ngợi gì nữa càn chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng đánh nhau.
Vừa lúc đó có mấy bóng người từ trong nhà chạy vút ra, đứng đối diện với Hoàng Thượng Chí.
Chàng lạnh lùng hừ một tiếng, định xuất chưởng đập chết tất cả …
Nhưng chàng chưa kịp phóng chưởng thì đã nghe những tiếng thét thê thảm vang lên, những bóng người vừa nhảy ra đó điều, ngã xuống đất chết tất cả có đến bảy người.
Chàng kinh ngạc quay mình lại thì thấy sau lưng chàng, Mộ Dung Đại đôi má hồng đượm nét hung hăng như chưa vừa lòng trước những cái chết đó.