Quỷ Bảo

Chương 22: Con tạo trớ trêu


Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 22: Con tạo trớ trêu

Trong khoảnh khắc, tên tiểu nhị đưa về một ông thầy thuốc già. Khi lão lang già thấy mặt Hoàng Thượng Chí vội kêu lên:

– Tướng công bệnh tình rất trầm trọng.

Hoàng Thượng Chí không lấy gì làm ngạc nhiên vòng tay thi lễ và nói:

– Mời tiên sinh vào trong, bệnh nhân không phải là tại hạ mà là …

Hoàng Thượng Chí nín bặt, vì không biết gọi Ngô Tiểu My là gì. Bỗng vị lang già cất tiếng bảo:

– Tướng công, người bệnh chẳng phải là tướng công ư? Chẳng lẽ lão đã hoa mắt trông nhầm, xem sắc diện của tướng công …

Hoàng Thượng Chí vội ngắt lời:

– Tại hạ từ lúc sanh ra đã như vậy!

Vị lang già kinh ngạc. Hoàng Thượng Chí lại nói tiếp:

– Bệnh nhân chính là … chính là …

Tên tiểu nhị ngắt lời:

– Bệnh nhân là phu nhân của Tướng công đây?

Hoàng Thượng Chí muốn lên tiếng đính chánh, nhưng khó biện luận được, cho nên chàng tiếp theo lời của tên tiểu nhị nói:

– Phiền tiên sinh vào trong chẩn mạch.

Vị lang già bước và o trong, đến ngồi bên mép giường và đưa tay chẩn mạch. Đoạn nhìn qua khí sắc của Ngô Tiểu My lão chậm rãi nói:

– Tôn phu nhân quý thể chẳng an, là vì đi đường mệt mỏi, chướng khí sơn lam nhập vào cơ thể, làm cho bất tỉnh mê man. Bây giờ phải lấy thuốc uống trục tà khí thì trở lại bình phục.

Hoàng Thượng Chí suýt bật ra tiếng cười! Chàng nghĩ thầm:

– Chứng bệnh của Ngô Tiể u My chỉ có những tay võ lâm cao thủ mới hiểu được căn bệnh của nàng, chứ những ông lang băm, làm sao biết được că n bệnh về võ thuật?

Tuy nhiên chàng không thể nói ra, sợ phật lòng người thầy thuốc già.

Lão lang y mở ra tráp thuốc, lấy vài hoàn thuốc giao cho Hoàng Thượng Chí.

Chàng đón lấy và trả thù lao cho vị lang y. Đợi người thầy thuốc đi rồi, chàng lấy mấy viên thuốc bóp nát ra quăng xuống sàn nhà, không cho Ngô Tiểu My uống.

Ngô Tiểu My vẫn hôn mê như cũ, gương mặt thoạt trắng, thoạt hồng, hơi thở đều đặn như kẻ ngủ say.

Câu chuyện này làm cho Hoàng Thượng Chí sực nhớ đến người em kết nghĩa là Đông Phương Huệ, kiến văn quảng bát, tài thông minh lanh lợi hơn mình, nếu có Huệ đệ ở tại đây chắc là có cách giúp mình.

Chàng lại liên tưởng đến câu chuyện ở Liên Hoàn Thao xây mộ, lập bia, trong lòng chàng bỗng hỗn loạn, nhớ đến người nghĩa đệ đã như hạt nội mây ngàn, biết đâu là tung tích …

Trong khi chàng miên mang suy nghĩ, thì phía dưới đường có tiếng gõ nhịp vang lên, tiếp theo là một giọng rao hàng của người thầy thuốc dạo nói:

– Chuyên trị những chứng bịnh nan y, bất trị! Nếu không linh nghiệm sẽ trả lại tiền, ai có bệnh nan y xin giới thiệu …

Hoàng Thượng Chí nghe qua như sực tỉnh, cúi đầu nhìn xuống, thấy rõ một lão bà già nua với một cô gái tuổi trạc mười bảy, mười tám, nước da ngâm ngâm màu bánh mật.

Lão bà tay cầm cái nhịp vừa gõ vừa rao, còn cô gái thì mang một tấm bả ng giới thiệu, trên tấm bảng vẽ mấy chữ thật to:

“Dược thuật giỏi như Hoa Đà, châm cứu hay như Biển Thước.”.

Hoàng Thượng Chí nhủ thầm:

– Tại sao ta chẳng gọi thử lão bà để thí nghiệm, may ra phước chủ, lộc thầy.

Chàng nghĩ như vậy, đoạn cất tiếng gọi vọng xuống phía dưới:

– Mời lão bà lên phòng thảo luận …

Lão bà đôi mắt long lanh như điện, vừa nghe tiếng gọi liền ngước mặt lên, ngó vào Hoàng Thượng Chí hỏi:

– Có phải khách quan gọi lão?

Hoàng Thượng Chí gật đầu đáp:

– Đúng thế!

Chàng đưa mắt nhìn xem điệu bộ của lão bà, đoán lão bà là một tay võ lâm cao thủ.

Lão bà bước vào bên trong lữ quán, và bước lên phòng Hoàng Thượng Chí, còn thiếu nữ da ngâm khi vào đến bên trong lữ điếm đã để tấm bảng giới thiệu ở góc nhà rồi lẻn đi đâu mất.

Lão bà đưa tay thi lễ với Hoàng Thượng Chí và nói:

– Khách quan quí thể chẳng an sao?

Hoàng Thượng Chí đáp:

– Không, không phải tôi, chính là …

Lão bà hỏi:

– Chính là ai?

Hoàng Thượng Chí đáp:

– Cô em gái.

Lão bà lại hỏi:

– Vậy nàng ở đâu?


Hoàng Thượng Chí đáp:

– Đang nằm trên giường bên trong.

Hoàng Thượng Chí dắt lão bà vào trong phòng, và vén màn lên, họ lão bà xem bệnh. Bà lão ghé ngồi kế bên giường, đưa tay ra ắt mạch thiếu nữ, đoạn đưa tay vạch mắt thiếu nữ, xem xét xong xuôi, lão bà điềm nhiên nói:

– Rõ khổ! Rõ khổ! Vì sao cô gái này lại trúng phải chất độc nhứt của giới giang hồ hắc đạo, gọi là Thất Mỵ Tán.

Hoàng Thượng Chí cả kinh hỏi lại:

– Thất Mỵ Tán.

– Đúng đấy!

Hoàng Thượng Chí lại hỏi:

– Thất Mỵ Tán độc hại thế nào?

Bà lão nói rất nghiêm trọng:

– Nếu ai trúng phải Thất Mỵ Tán, nội trong bảy giờ đồng hồ. Là bất trị, dầu cho Thần Tiên cũng không thể cứu được!

Hoàng Thượng Chí nghe qua hồn vía bay mất, mồ hô i rịn ra lấm tấm trên vầng trán rộng.

Lão bà lại nói:

– Lệnh muội đã trúng độc năm giờ rồi, khi nào gương mặt tím lại là hết kể rồi …

Hoàng Thượng Chí rung giọng nói:

– Cầu xin lão tiền bối mở lượng từ bi cứu chữa, tại hạ nguyện chẳng quên ơn.

Lão bà lắc đầu thở dài nói:

– Ta sợ ta không đủ khả năng:

Hoàng Thượng Chí hoảng hồn nói gấp:

– Lão tiền bối Thần Y thánh dược, cầu xin ngài ra ơn cứu chữa!

Lão bà vẫn lắc đầu nói:

– Khó quá, khó quá.

Hoàng Thượng Chí nói với giọng lạnh lùng:

– Lão tiền bối đã rao hàng, nào là chuyện trị bệnh nan y, bất trị …

Lão bà nói:

– Phải! Nhưng Lệnh muội không phải bệnh, khách quan cũng rõ đấy chứ!

Hoàng Thượng Chí thở dài ảo não nói:

– Vậy là vô phương cứu chữa rồi ư?

Lão bà ngập ngừng nói:

– Không phải là vô phương cứu, nhưng … chỉ vì …

Hoàng Thượng Chí vội vàng nói:

– Chuyện gì thế?

Lão bà nghiêm nghị nói:

– Chẳng lẽ ta già nên lẩm cẩm nghĩ sai?

Hoàng Thượng Chí không thể điểm nhiên, liền biện bạch:

– Tại sao lão tiền bối đoán như vậy?

Lão bà mỉm cười nói:

– Vì lệnh muội không có một điểm nào giống khách quan!

Hoàng Thượng Chí thở dài và nói:

– Thế mới biết, trứng rồng là nở ra rồng, giống nào theo giống nấy.

Lão bà bỗng dịu giọng nói:

– Đúng đấy, bởi vì ta gập được cô gái này, mà chẳng được quen biết khách quan!

Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi:

– Lão tiền bối đã quen biết nàng à?

Lão bà cười nhẹ, bảo:

– Phải! Nàng tên là Ngô Tiểu My, có đúng vậy không?

Hoàng Thượng Chí nghe lời nói này rất đỗi ngạc nhiên không rõ lão bà này, tại sao biết được tên họ Ngô Tiểu My. Chàng ngẩn người ra chẳng nói được lời nào.

Lão bà cười ha hả, và nói một giọng cự c nghiêm trọng:


– Nếu như khách quan không muốn nàng chết thì hãy trả lời ta bằng sự thật. Vậy khách quan với nàng có quan hệ gì không? Có thân thích họ hàng gì không?

Hoàng Thượng Chí lại ngạc nhiên vì câu hỏi này, nên thành thật đáp:

– Thật ra không có họ hàng hay quan hệ gì cả? Tôi gặp nàng bị bọn ác ma uy hiếp, nên nổi ý bất bình mà ra tay cứu nàng mang đến đây!

Lão bà nói:

– Đúng là Thiên Nam Ảo Ma Cung?

Hoàng Thượng Chí vô cùng ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao lão tiền bối rõ cả vậy?

Lão bà mỉm cười và nói:

– Có gì khó hiểu đâu! Thiên Nam Ảo Ma Cung, đã phái vô số cao thủ vào Trung Nguyên, tìm bắt những cô gái đồng trinh, xử nữ , một lớp bị chúng hút nguyên âm, một lớp chúng dâng về Thiên Nam Đế Quân, để vị đế quân này luyện ra Đồng Hồn Đại Pháp. Không biết bao nhiêu thiếu nữ đã mang hại vì chúng. Các phái võ ở Trung Nguyên, trong hai giới giang hồ Hắc, Bạch ai cũng rõ cả. Chúng lại có thuốc độc là Thất Mỵ Tán để rải vào các cô gái bị chúng bắt cóc …

Hoàng Thượng Chí nghe nói máu nóng sôi lên sùng sục và nói:

– Không lẽ đất Trung Nguyên, thiếu những trang hiệp sĩ anh hùng chẳng có ai đứng ra ngăn chống lại hành động, thương luân hại lý này sao?

Lão bà lại nói:

– Chẳng phải là không có! Nếu đối phương khinh thường, ắt có ngày cũng bị tận diệt! Hiện tại khô ng nên nói đến vấn đề này, chỉ nên để ý đến việc cứu người là trọng.

Khách quan nói thật, đối với nàng này không có chút liên hệ gì, mà chỉ ra tay can thiệp cứu người lúc nguy cấp, thực lão không lấy gì tin được!

Hoàng Thượng Chí không biết nói sao bèn thành thật đáp:

– Tại hạ đã mang ơn cứu mạng của Ngô cô nương lúc trước, sở dĩ …

Lão bà tiếp lời:

– Sở dĩ mang ơn nên phải trả, chớ khách quan không có ý cứu người lúc nguy cấp, phải vậy chăng!

Hoàng Thượng Chí hết lời đối đáp! Chỉ cúi mặt làm thinh.

Lão bà cất tiếng bảo:

– Khách quan thậ t tình, thật ý, muốn cứu nàng ư?

Hoàng Thượng Chí đáp xuôi:

– Đúng như thế!

Lão bà bỗng nhiên hỏi:

– Khách quan đã kết hôn với ai chưa?

Hoàng Thượng Chí ngập ngừng nói:

– Tại hạ có … có đính hôn với một người nhưng chẳng thành. Lão tiền bối hỏi để …

Hoàng Thượng Chí uất nghẹn không nói hết lời. Lão bà như soi thấu tâm can của chàng, liền nói:

– Cũng đúng đấy! Khách quan đã yêu cô gái nào chưa?

Hoàng Thượng Chí cau mày nói nhỏ:

– Xin Lão tiền bối đừng đề cập vấn đề này, tại hạ đối với phụ nữ … ôi! … thực chẳng có tâm tình với các cô nàng!

Chàng muốn nói, tôi rất căm hận đối với phụ nữ, nhưng lão bà là phái nữ, một nhân vật khả kính, nên chàng đổi lời nói khác.

Lão bà thở dài, nói:

– Theo như lời nói của khách quan, thì khách quan vẫn độc thân chích bóng?

Hoàng Thượng Chí chua xót trả lời:

– Vẫn độc thân chích bóng!

Lão bà nghiêm trang nói:

– Vậy thì có phương pháp hay.

Hoàng Thượng Chí vội vã nói:

– Phương pháp hay? Bằng cách nào?

Lão bà lại hỏi:

– Khách quan cứu nàng, chỉ vì đền ân đáp nghĩa thôi ư?

Hoàng Thượng Chí đáp nhanh:

– Đúng đấy! Tại hạ chỉ coi việc cứu người làm trọng, mà không có nghĩ gì khác.

Lão bà vụt nín bặt, trong phút chốc lại nói:


– Khách quan tấm lòng hào hiệp, đã muốn cứu sống cô nàng! Vậy theo khách quan, có định một sự đá p đền nào chăng?

Hoàng Thượng Chí thở nhẹ nói:

– Chẳng có gì để đáp đền cho xứng! Chẳng hay tiền bối cần dạy bảo điều gì chăng?

Hoàng Thượng Chí lòng trung thật, làm sao hiểu nổi lời nó i của bà lão.

Lão bà hỏi:

– Bằng cá ch khách quan phải kết hôn với nàng!

Hoàng Thượng Chí nghe lời nói ấy như đất trời nghiêng ngửa, thối lui ra sau ba bước, hỏi lại:

– Lão tiền bối vừa bảo gì?

Lão bà mỉm cười đắc ý:

– Phải kết hôn với nàng! Chỉ còn có một giờ nữa là bệnh nàng vô phương cứu chữa!

Hoàng Thượng Chí kinh ngạc hỏi:

– Lão tiền bối đề cập đến việc hôn nhân để làm gì?

Lão bà đáp nhanh:

– Để cứu nàng? Vì chất độc Thất Mỵ Tán cần phải có sự hấp hơi của nam nhân mới cứu chữa được, ngoài ra không còn cách nào hơn.

Hoàng Thượng Chí tái mặt cảm giác như muôn ngàn rắn rít bao quanh! Một sự nguy hiểm vô bờ bến! Chàng lạnh nhạt trả lời:

– Việc này không thể được?

Lão ba cất tiếng cười lanh lảnh nói:

– Nếu vậy, già này xin cáo lỗi vì không đủ sức cứu người! Khách quan hãy lo sắm sửa việc tang tế là vừa!

Nói xong lão bà đứng dậy toan bước ra khỏi phòng …

Hoàng Thượng Chí xuất hạn dầm dề, toàn thân run lên vì xúc động mạnh. Chàng không thể kết hôn với nàng! Hai tiếng vợ chồng làm cho Hoàng Thượng Chí tóc lông muốn dựng đứng lên! Nhưng nàng đã không kể thân gái cứu mạng sống của chàng thì chàng là kẻ nam nhi khí phách nỡ ngồi yên để xem nàng chết sao? Bỗng chà ng nói to:

– Lão tiền bối, hãy chậm lại …

Bà lão cười ngất nói:

– Ngươi đã bằng lòng à?

Hoàng Thượng Chí lại nói:

– Lão tiền bối! Ngoài phương pháp này ra, còn có cách nào chữa trị nữa không? Tại hạ nguyện sẽ hết lòng bất cứ phải làm gì, miễn là đừng bắt buộc tại hạ làm vợ chồng với nàng.

Lão bà đáp:

– Co chứ!

Hoàng Thượng Chí cả mừng hỏi vội:

– Xin lã o tiền bối cho biết?

Lão bà mỉm cười chua xót nói nhẹ:

– Ngươi nên hỏi lại lòng mình trước đã? Còn phương pháp cứu chữa thứ hai là ngươi phải đi tìm về đây tức khắc một người thiếu niên có đủ một trăm năm công lực, mới đủ sức chữa trị cho Ngô Tiểu My. Ngươi đi nhanh đi …

Hoàng Thượng Chí cúi đầu suy nghĩ … lương tâ m không cho phép chàng dửng dưng trước sự mất còn của kẻ ân nhân. Nếu trong giờ phút này, mà đi tìm một người thanh niên có đủ một trăm năm công lực, là một việc mò kim đáy biển? Thoảng như may mắn gập được thì chắc gì người ấy đã chịu làm một chuyện hàm hồ như thế?

Bấy giờ, gương mặt của Ngô Tiểu My dần dần tím hẳn, hơi thở dồn dập:

Lão bà đưa mắt nhìn Hoàng Thượng Chí cất giọng trầm buồn nói:

– Hiện giờ ngươi nên dứt khoát, chọn một lối. Nàng chỉ còn non một giờ nữa là ngọc nát, vàng phai. Ta biết rằng … Tình yêu là chuyện trăm năm của ngươi, ta không có quyền xen vào. Nhưng tại ngươi nói nàng là ân nhân của ngươi và ngươi muốn cứu nàng, còn theo sự hiểu biết của ta:

nàng là ái nữ của Bất Nghĩa Bang Chủ danh dự chẳng nhỏ, rất xứng đáng là kẻ nâng khăn sửa tráp cho ngươi …

Hoàng Thượng Chí lòng xáo trộn mãnh liệt! Chàng tưởng như một cơn ác mộng!

Bằng lòng ư! Chàng không có ý nghĩ này trong muôn một! Từ chối ư! Lương tâm, đạo nghĩa không cho phép ngồi yên xem người ân của mình bạc mệnh.

Lão bà lại thôi thúc nói:

– Thời giờ cấp bách, ngươi hãy chọn lấy một sự quyết định!

Hoàng Thượng Chí trăm ngàn lo nghĩ, nhìn thấy nét mặt của Ngô Tiểu My đã tím hẳn rồi, lòng người tráng sĩ cũng mềm lại trước sự chết chóc của mỹ nhân. Chàng gật đầu chỉ nói ra một tiếng được rồi cúi đầu nín lặng.

Lão bà mừng rỡ ra mặt, đưa tay vào bọc lấy ra một cái bình nhỏ, trút ra ba viên thuốc mày lục, bỏ vào miệng Ngô Tiểu My. Đoạn bà đưa hai ngón tay điểm vào mười tám đại huyệt của nàng, và gọi Hoàng Thượng Chí bảo làm những việc cần thiết.

Sau khi xong việc, bà ngó ngay Hoàng Thượng Chí nói một giọng nghiệm trọng:

– Ngươi hãy ghi nhớ cho kỹ, hãy lấy việc cứu người làm trọng, mà chẳng nên tị hiềm tiểu tiết. Ngày sau nàng là vợ củ a ngươi, nếu ngươi cãi lại thì già này sẽ thọ lãnh không biết bao nhiêu tội nghiệt! Ngươi hãy ghi nhớ đừng để phụ lòng ta …

Hoàng Thượng Chí bồi hồi cảm động, nói:

– Lão tiền bối! Vãn bối không rõ phải xưng hô với tiền bối bằng cách nào?

Lão bà mỉm cười bí mật, thong thả đáp:

– Lão ư? Lão họ Vương, trong giới giang hồ quen gọi là Vương Bà thì ngươi hãy kêu ta như vậy?

Hoàng Thượng Chí lấy ra hai đỉnh bạc, hai tay nâng lên dâng cho lão bà và nói:

– Lão tiền bối! Xin nhận chút ít, để mua sắm thuố c men?

Vương Bà cười ngất, ôn tồn bảo:

– Tạm yên! Trời cũng về chiều, vậy ta giã biệt khách quan và cô nương, chúc hai người bền duyên ngư thủy, sống đến bạc đầu … Trời cao đất rộng còn ngày gặp gỡ! Và hãy nhớ những lời ta dặn, thời gian còn rất ít.

Dứt lời, bà xuống dưới lữ điếm quảy thêm tấm bảng rao hàng bước ra ngoài. Người con gái da ngâm đứng ngoài cửa chờ đợi. Khi thấy bà lão bước ra cô gái vội vã hỏi:

– Mẹ! Công việc xong rồi à?

Lão bà nói nhỏ:

– Con ạ! Ta ngại không nên việc! Ta sợ trong muôn một xảy ra …


Cô gái nó i:

– Gã bằng lòng, thì họ cùng nhau hưởng hạnh phúc chứ có gì?

Lão bà thở ra nói:

– Ngươi tưởng việc đời dễ như thế sao?

Tiếng nói tới đây ngưng hẳn, chứng tỏ me con bà lão đã đi xa …

Hoàng Thượng Chí trong cơ thể có sẵn hai trăm năm công lực tai mắt rấ t linh diệu, dù cho cao thủ võ lâm cũng không sánh kịp cho nên hai mẹ con bà lão nói chuyện chàng nghe rõ mồn một. Lời nói của mẹ con bà này làm cho chàng nổi lên một sự hoài nghi.

Bỗng nhiên, chàng sực tỉnh! Theo tiếng nói của hai người này không xa lạ gì với chàng! Đúng rồi, hai người bí mật này là Thất HồnNhân và Hữu Tâm Nhân chẳng sai?

Tại sao hai mẹ con bà có hành động lạ lùng như thế? Có lẽ nào Thất Hồn Nhân bịa ra câu chuyện ngộ độc để đưa chàng vào vòng tà vậy? Lý nào bà nỡ hành động như vậy?

Hoàng Thượng Chí vội vã chạy ra khỏi phòng lữ điếm, đưa mắt nhìn giáo giác, chỉ thấy mấy tên điếm nhị lai vãng, còn mẹ con Hữu Tâm Nhân đã đi mất dạng.

Chàng nghi ngờ trở về phòng! Chẳng lẽ ta phủ nhận những lời nói của Thất Hồn Nhân? Toàn thân chàng mồ hôi đổ ra như tắm, bồi hồi không dứt.

Hoàng Thượng Chí đưa mắt nhìn Ngô Tiểu My đang nằm thiêm thiếp trên giường, gương mặt tím hẳn lại, không còn cách nào hơn là phải nghe theo lời dặn của Thất Hồn Nhân, ngồi bên giường chờ đợi …

Không lẽ Thất Hồn Nhân dùng lời ngoa ngôn để gạt mình trói buộc phải thành hôn với Ngô Tiểu My, thì bà có ích lợi gì?

Chàng nghĩ ngợi và không giải đáp được. Nhớ lại hai mẹ con Thất Hồn Nhân nói câu … “Ta sợ trong muôn một xảy ra …” Vậy thì … xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng chàng phải y lời dặn của Thấ t Hồn Nhân hành động …

Độ chừng hâm nóng một bình trà, tứ chí của Ngô Tiểu My lắc đầu cử động, đôi mắt nàng chớp chớp và mở ra.

Hoàng Thượng Chí mừng rỡ nói:

– Ngô cô nương đã khỏe lại rồi ư! Ngô cô nương …

Ngô Tiểu My sực tỉnh, thấy mình nằm trên giường, lại có một gã thiếu niên mặt mày bệnh hoạn ngồi kế bên:

nàng hoảng sợ lật đật ngồi dậy và bước xuống giường đưa mắt nhìn Hoàng Thượng Chí trân trối và hỏi:

– Ngươi … ngươi là ai?

Hoàng Thượng Chí cúi đầu đáp nhỏ:

– Bệnh Thần?

Ngô Tiểu My lui lại một bước đoạn hỏi:

– Bệnh Thần ư? Đây là đâu?

Hoàng Thượng Chí đáp nhanh:

– Lữ điếm!

Ngô Tiểu My hồn vía lên mây, dù sao nàng cũng là nhi nữ thường tình, không tránh được sự thẹn thùng của hoàn cảnh hiện tại. Nàng nhìn xuống thấy quần áo bèo nhèo và rách nát trước bụng! Trước mắt nàng như trời tối sẫm, thân mình nàng run rẩy chực ngã! Sự tủi nhục và giận dữ lẫn lộn, làm cho nàng mất cả trí giác, nàng quát to như sấm:

– Quân chó má! Cô nương sẽ liều mạng với ngươi!

Hoàng Thượng Chí ngồi trơ như tượng gỗ …

Bình một tiếng, chưởng phong đánh ập vào người Hoàng Thượng Chí. Chàng cố vận công chống lại, liên tiếp hai tiếng bình, bình đẩy chàng lùi ra sau ba bước. Ngô Tiểu My thấy đối phương không chống trả, mà cố chịu đựng ba chưởng của nàng cùng một lúc, nàng ngây người ra, vội đưa tay túm vạt áo trước bụng và đưa ngón tay điểm vào mặt Hoàng Thượng Chí nói:

– Bệnh Thần! Cô nương với ngươi thề không đứng chung trên đời này.

Ngô Tiểu My nói xong câu này nước mắt rơi lã chã, vì nàng nghĩ rằng nàng đã thất thân với người con trai xa lạ.

Hoàng Thượng Chí thấy nàng sững sờ, muốn thá o bỏ bộ mặt giả. Nhưng chàng lại nghĩ đến lời nhắn nhủ của Hữu Tâm Nhân. “Lãnh Diện Nhân Hoàng Thượng Chí đã chết đi rồi …” cho nên chàng cất tiếng cười đau khổ và nói:

– Ngô cô nương hãy ngồi xuống, tôi sẽ nói cho cô nương rõ.

Ngô Tiểu My thêm ngạc nhiên nói:

– Tại sao, Ngươi biết ta họ Ngô?

Hoàng Thượng Chí ôn tồn bả o:

– Cô nương hãy nhớ lại xem sao? Nửa ngày qua cô nương đã gặp chuyện gì?

Ngô Tiểu My đã bớt đi phần nào rủi hận, vì thấy tên Bệnh Thần không bạc bẽo hồ đồ, làm nàng hồi tưởng lại câu chuyện xảy ra, lúc nàng bị tên Lão đạo thanh y và gã thiếu niê n dũng sĩ rượt bắt. Sau khi chúng bắt được nàng, nàng chỉ còn nhớ rõ có một mùi hương say say làm cho nàng ngất lịm và không còn nhớ chuyện gì nữa. Và tại sao hiện giờ nàng đứng trước mặt chàng trai bệnh hoạn. Và do đâu chàng lại biết nàng là họ Ngô? Nàng không tìm ra câu giải đáp.

Bây giờ gương mặt nàng tươi tỉnh trở lại, đôi má ửng hồng vì quá thẹn, nàng cúi đầu ra chiều suy nghĩ mông lung.

Hoàng Thượng Chí thấy gương mặt Ngô Tiểu My lúc trắng lúc hồng, biết tâm sự nàng đang xáo trộn, do đó chàng cất tiếng nhẹ nhàng nói:

– Tại hạ đang đi trên đại lộ, cách đây mười dặm đường, gập bọn Thiên Nam Ảo Ma Cung đang cầm giữ cô nương, cho nên …

Ngô Tiểu My cảm động nói:

– A, cho nên tướng công ra tay cứu giúp?

Hoàng Thượng Chí vui vẻ và từ tốn nói:

– Chính thế! Thấy sự bất bình xảy ra, con nhà võ ai ai cũng phải làm.

Ngô Tiểu My như tỉnh mộng, nàng đứng vòng tay thi lễ đoạn nói rất cảm động:

– Vô tình gây thêm tội! Xin tướng công tha thứ sự mạo phạm. Thiếp xin cảm tạ ân sâu.

Hoàng Thượng Chí vội vàng đáp lễ; đoạn nói:

– Cô nương bất tất phải cám ơn!

Tiếp theo đấy chàng lần lượt kể, từ lúc rước lang băm, đến nhờ Thất Hồn Nhân đưa thuốc cứu chữa, và bỏ hẳn câu chuyện Thất Hồn Nhân bảo chàng phải thành hôn với nàng, Ngô Tiểu My vô cùng cảm động, cúi đầu thi lễ lần nữa và nói:

– Ơn đức của Tướng công, không biết ngày nào đền đáp được.

Hoàng Thượng Chí xua tay nói:

– Chẳng nên nói đến chuyện ấy! Mọi việc cũng do “con tạo trớ trêu”, khiến cho tại hạ như tơ vò muôn mối, không thể đáp ứng mối tình đầu.

Ngô Tiểu My chớp chớp làn mi cong vút, ngạc nhiên hỏi:

– Tướng công nói gì thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.