Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 12: Lộ hình nhi nữ
Chàng thấy thấp thoáng trước miệng hang một bóng trắng. Bóng trắng ấy đi qua đi lại có vẻ bồn chồn, rồi bỗng nhiên đứng lại rõ ràng là một cô gái mặc toàn y phục trắng, nàng ta đứng xây lưng lại phía Hoàng Thượng Chí. Lòng Hoàng Thượng Chí hơi hậm hực như muốn nói lên một điều gì. Rồi không dừng được nữa chàng vùng dậy, miệng nói :
– Thưa cô nương! Tôi muốn hỏi cô nương một câu.
Nàng áo trăng quay mình lại :
– Quý huynh muốn bỏi gì?
Hoàng Thượng Chí ấp úng một lúc rồi nói :
– Thưa cô nương! Có phải cô nương chính là kẻ đã cứu tôi không?
Cô gái áo trắng mỉm miệng cười có vẻ bí mật rồi dịu giọng nói :
– Có thể là đùa nhưng cũng có thể là không
Câu trả lời mập mờ ấy khiến Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên liền nói :
– Câu ấy là nghĩa gì? Tôi không thề nào hiểu được, tôi mong cô nương chớ nói đùa!
Cô gái áo trắng mủm mỉm cười.
– Nào tôi có dám đùa với quí huynh! Sở dĩ tôi bảo thế là vì quí huynh được chú ăn mày liều thân cõng chạy ra khỏi trận đấu, rồi sau đó tôi mới tiếp tay cùng nghĩa đệ của quí huynh mang quí huynh đến hang này, rồi lại do một người thứ ba nữa cho thuốc để cứu quí huynh đó. Vì thê nên tôi mới bảo không phải tôi chính là người đa cứu quí huynh.
Hoàng Thượng Chí nghe đến đấy cũng phải ngơ ngẩn một lúc chàng nghĩ :
– Thật lắt léo quá! Ta không hiểu nổi là phải.
Chàng lại tự hỏi :
– Nhưng người có lòng tặng thuốc kia là ai? Có liên quan gì đến đời tư ta chăng!
Vìíy nghĩ ấy nên chàng cất tiếng hỏi :
– Thưa cô nương! Vặy thì người đã cho thuốc cứu tôi là ai thế?
Giọng cô gái ầo trắng vẫn trong trẻo đáp :
– Là Thất Hồn nhân!
Hoàng Thượng Chí lòng rung động buột miệng nói :
– Là Thất Hồn nhân! Lạ thật!
– Có gì là lạ! Quý huynh không tin sao? Đó là cả một sự thực tôi nào dám nói dối với quí huynh.
– Tôi nào dám bảo là cô nương nói dối đâu. Nhưng tôi không quen biết với Thất Hồn nhân. À, mà vị ấy chắc là một vị võ lâm tiền bối?
Cô gái áo trắng ưỡm ờ :
– Có thể là một võ lâm tiền bối như quý huynh nghĩ lắm.
– Nhưng lão tiền bối ấy hiện giờ ở đâu?
Cô gái áo trắng thủng thỉnh đáp :
– Người đã đi rồi!
Hoàng Thượng Chí khẽ thở dài, bỗng chàng quay lại hỏi :
– Thưa cô nương! Tôi muốn cô nương cho biết… Cô nương là ai?
Cô gái ắo trắng nghe Hoàng Thượng Chí hỏi đến mình lòng hơi hồi hộp. Nàng từ từ đưa bàn tay trắng vuốt miếng vải trắng che mặt, miệng mỉm cười trông thật duyên dáng, nói có vẻ trách :
– Qúi huynh thực tệ quá! Sao lại mau quên thế! Chúng mình có một lần đã gặp nhau rồi mà…
Nghe nhắc đến đây Hoàng Thượng Chí chợt nhớ đã một lần nghe nàng nói nơi rừng già, khi chàng đang vận nội lực chữa thương. Chàng giật thoắt mình một cái, tim chàng nhảy thình thịch, chàng bị kích động trong lòng nói :
– Nếu tôi đoán không lầm thì cô nương đây là Hữu Tâm nhân.
Cô gái áo trắng bỗng cười lên đắc chí nói :
– Qúi huynh đoán quả không sai!
Hoàng Thượng Chí ngước mắt nhìn con người bí mật đó, lòng nổi lên không biết bao nhiêu thắc mắc, chàng càng nghĩ càng thấy tối tăm. Cuối cùng chàng đành chịu không thể hiểu nổi con người của Hữu Tâm nhân. Trước kia khi chàng nhìn được nàng thì nàng là một bóng mờ không thể khám phá sự thắc mắc chất chứa trong lòng được, còn nay hai người đối diện nhau rồi, mà chàng cũng đành thúc thủ, sự bí mật vẫn bí mật! Chàng cảm thấy sau miếng lụa che mặt mỏng kia là điều chàng muốn rõ. Nàng vẫn đứng sửng sững đó, trông thực thanh nhã, dung vị, ấy thế mà bên trong cái lớp thanh nhã kia chẳng hiểu được tí gì.
Hoàng Thượng Chí thầm nghĩ :
– Sau lớp vải kia là một bộ mặt xấu xí, hay đẹp đẽ, điều ấy với ta không thành vấn đề rồi? Ta chỉ cần biết bên trong cái bộ mặt ấy những điều bí mật của riêng ta thôi. Thật đáng ghét thay cái lũ đàn bà này.
Qua một phút yên lặng nghỉ ngơi, Hoàng Thượng Chí mới chợt nói :
– Thất Hồn nhân là nam hay nữ, thưa cô nương?
Hữu Tâm nhân mỉm cười nói :
– Là nữ đấy!
Lộ vẻ ngạc nhiên, Hoàng Thượng Chí “ồ!” một tiếng. Lòng chàng bâng khuâng, không biết mình phải đối xử ra sao đây. Nội tâm chàng từ lâu đã in sâu một mối hận bọn nữ quái, cái ác cảm ấy dằn dai mãi trong lòng, vì thế nên chàng không muốn gần với nữ phái. Nhưng chàng càng muốn tránh, lại càng bị gặp, mà lại phải mang ơn họ nữa, lòng chàng đã khó xử lại càng khó nghĩ hơn. Nhưng mối nghi ngờ buộc chàng phải hỏi lại :
– Có thực thế không? À! sao cô nương lại biết tôi bị thương mà đế cứu! Mà còn vời được Thất Hồn nhân đến chữa thương cho tôi!
Cô gái áo trắng có vẻ bí mật đáp :
– Á! Việc đấy hả? Sau này quí huynh sẽ rõ, bây giờ tôi không tiện nói ra.
Hoàng Thượng Chí bực tức :
– Bất cứ việc gì cô nương cũng cố giấu, sao lại thế? Thưa cô nương!
– Không phải tôi cố giấu quí huynh đâu, nhưng xét không ích lợi gì cho quí huynh nên tôi không dám lộ ra, chứ tôi muốn giấu làm gì.
Hoàng Thượng Chí đành hậm hực không nói nên lời, bèn hỏi sang việc khác :
– Chắc quí cô nương đã biết rõ việc lộn xộn của bọn Cái bang mà báo cho Bắc Tăng đến có phải không?
Cô gái áo trắng miệng vẫn tươi cười đáp :
– Quả đúng thế! Hơn thế nữa tôi lại ở trong cổ miếu và nhân đó đã chữa thương cho Nam Cái.
Bấy giờ Hoàng Thượng Chí mới hiểu tại sao vết thương của lão Nam Cái lại mau lành mà xuất hiện nhanh chóng thế. Nhưng đến đây lòng chàng lại nổi lên niềm thắc mắc, chàng cau mày hỏi :
– Tôi xin hỏi quí cô nương: Từ nguyên cớ nào mà cô nương lại hành động như thế?
Cô gái áo trắng thư thả đáp :
– Tôi chỉ vâng lệnh mà hành động thế thôi ngoài ra không có căn nguyên nào thúc đẩy cả.
Hoàng Thượng Chí trợn mắt nói :
– Qúi cô nương vâng lệnh một người! Mà ngườl ấy là ai?
– Thất Hồn nhân!
Hoàng Thượng Chí lại một phen kinh ngạc :
– Thất Hồn nhân! Thế thì những điều mà cô nương đã nói với tôi khi trước đều do lệnh của Thất Hồn nhân chăng?
Miệng mỉm cười duyên dáng nàng đáp :
– Quả đúng như ý đoán của quí huynh.
Hoàng Thượng Chí ra vẻ nóng nảy hỏi :
– Thế thế thì giờ đây tôi muốn gặp Thất Hồn nhân ngay có được không?
– Không được!
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên :
– Sao lại không được!
Thấy chàng ngơ ngác cô gái cô gái áo trắng làm tỉnh đáp :
– Bởi chưa đến lúc chứ sao!
Hoàng Thượng Chí lòng càng bối rối chàng nghĩ thầm :
– Thực rắc rối quá, ta không hiểu gì ráo. Không biết Thất Hồn nhân này có liên hệ với ta không, sao hắn lại biết được một cách quá rõ ràng về ta thế. Hắn theo dõi ta với mục ích gì?
Câu hỏi ấy làm chàng lúng túng. Chàng nghĩ rằng :
– Nếu ta biết được nơi an lạc của Thất Hồn nhân, thì ta mò tới đó may đâu tìm được một vài manh mối của sự bí mật này!
Hoàng Thượng Chí chợt nghĩ :
– “ồ!” Phải rồi! Biết đâu việc này lão ca ta có thể biết được, vì người đã từng trải giang hồ, sự hiểu biết của lão ca ta ắt phải phong phú lắm. Phải rồi! Phải rồi! Phải chất vấn lão ca ta mới được.
Nhưng chàng chợt nghĩ đến trận đấu giữa Nam Cái và Huyết sọ, không biết ngã ngũ ra sao. Mắt chàng lộ vẻ hốt hoảng hỏi Hữu Tâm nhân :
– Thưa cô nương! Không biết cuộc đấu cửa Nam Cái và Bắc Tăng với Huyết sọ đã ngã ngũ ra sao? Mệnh hệ của Nam Cái, Bắc Tăng như thế nào?
Vẫn giữ nụ cười tươi thắm trên môi cô gái áo trắng đáp :
– Xin qúi huynh đừng lo! Họ đã thoát khỏi bàn tay tử thần của lão Huyết sọ rồi.
Hoàng Thượng Chí thắc mắc hỏi :
– Không lý, Huyết sọ lại dung tha cho họ sao?
– Không phải thế đâu! Vì sự xuất hiện của một vị tiền bối của Cái bang, Huyết sọ sợ, bỏ chạy nên Nam Cái và Bắc Tăng mới có cơ hội sống sót. Hoàng Thượng Chí kinh ngạc vô cùng, chàng không ngờ rằng trong Cái bang lại có được một nhân vật phi phàm có đủ sức làm cho Huyết sọ phải nể mặt. Chàng ngẫm nghĩ :
– Ấy thế mà mà cứ tưởng rằng trong Cái bang chỉ có lão ca Nam Cái ta là giỏi nhất, không ngờ lại xuất hiện thêm một nhân vật cừ khôi thế.
Nhưng lòng chàng vẫn còn thắc mắc, hỏi :
– Thưa cô nương, vị tiền bối của Cái bang là ai vậy?
– Tống Thiết Trượng! Theo như lời truyền của giới võ lâm thì người đã mất tích bồn mươi năm rồi, không thấy xuất hiện trên giang hồ nữa, ông ta là sư thúc của Nam Cái đó…
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên nói :
– Như thế thì vị Tống Thiết Trượng tiền bối sống trên trăm tuổi rồi sao?
– Quả đúng như thế! Vị ấy đã sống trên trăm tuổi rồi!
Lòng Hoàng Thượng Chí nổi lên một ước vọng kỳ lạ. Chàng nghĩ thầm :
– Tống Thiết Trượng tiền bối chỉ có thoáng xuất hiện mà đã làm cho Huyết sọ phải hoảng sợ tháo lui, vậy rõ ràng người phải cao siêu tột bực. Ta ước gì người nhận ta làm đồ đệ, thì sợ gì mối huyết cừu của gia đình ta không rửa được?
Chàng lại nghĩ :
– Ta đã được Linh Qui thượng nhân cho một trăm năm công lực, lại còn học được của ngài những võ công tuyệt thế vậy mà không chịu nổi một chưởng của Huyết sọ… Theo như mình hiểu biết và suy luận ra thì công lực của vị tiền bối Cái Bang này phải đền độ đăng phong tạo cực rồi.
Hoàng Thượng Chí lúc bấy giờ nghĩ rằng :
– Giờ ta có ở lại đây mà truy vấn Hữu Tâm nhân thì cũng vô ích, vì nàng không chịu nói sự thực, mà như thề thì phí thì giờ vô ích. Chi bằng bây giờ ta hãy từ giã nàng, đì tìm lão ca ca để hỏi về lai lịch cửa Thất Hồn nhân là hay nhất.
Chàng vội đến trước mặt Hữu Tâm nhân chắp tay thi lễ nói :
– Ơn cứu tử của quí cô nương tôi ghi mãi trong lòng, nếu được dịp tôi sẽ đền đáp lại, bây giờ tôi xin từ giã cô nương.
Hữu Tâm nhân thoáng buồn, hạ giọng nói :
– Qúi huynh! Qúi huynh định đi sao?
– Thưa cô nương! Đúng thế!
Rồi chợt nghĩ đến nghĩa đệ chàng vội hỏi :
– À! thưa cô nương không biết nghĩa đệ của tôi hiện giờ ở đâu?
Hữu Tâm nhân khẽ thở dài đáp :
– Có lẽ chú ăn mày còn đợi quí huynh ở bìa rừng trước mặt đấy!
Hoàng Thượng Chí thấy tình nghĩa của chú ăn mày đối với mình quá sâu đậm, lòng xao xuyến. Chàng giận mình không tìm gặp nghĩa đệ được ngay bây giờ. Chàng quay lại chào Hữu Tâm nhân.
– Ngu hạ mong có ngày gặp lại ân nhân!
Nói xong liền bỏ đi… Hữu Tâm nhân vội đưa tay ngăn lại nói :
– Khoan đã! Tôi có điều muốn nói!
Hoàng Thượng Chí dừng lại hỏi :
– Cô nương còn điều gì muốn nói :
Hữu Tâm nhân ngập ngừng :
– Tôi vô tình thấy trong người qúi huynh có phân nửa “Phật Thủ bảo cập”.
Hoàng Thượng Chí nghe nàng nói boảng hốt, mặt tái ngắt, lui lại một bước hét lớn :
– Sao? Ngươi bảo thế với ý gì?
Hữu Tâm nhân vẫn bình tĩnh nói tiếp :
– Tôi muốn hỏi quí huynh được vật ấy ở đâu?
Mặt Hoàng Thượng Chí rắn lại, lạnh lùng đáp :
– Ta lấy ở đâu mặc ta, ngươi hỏi làm gì.
Thấy Thượng Chí lộ vẻ sợ như thế, Hữu Tâm nhân bật cười nói :
– Sao quí huynh lại nóng giận vô lý thế? Nếu tôi có ý đoạt bảo vật thì tôi đã ra tay khi quí huynh còn mê man kia chứ…
Ngừng lại một chút nàng nói tiếp :
– Thực ra tôi cũng không muốn biết đến nó làm gì, nhưng khi chữa thương Thất Hồn nhân vô tình khám phá ra kỳ bảo võ lâm này lọt trong tay quí huynh. Vì động tánh tò mò nên tôi lỡ lời làm cho quí huynh tức giận, thật tôi có lỗi vô cùng…
Lời nói của Hữu Tâm nhân làm Hoàng Thượng Chí vỡ lẽ. Chàng thấy mình sao quá nông nổi, vì bảo vật mà làm buồn lòng ân nhân. Chàng có vẻ thẹn nên xuống giọng :
– Không! Không! Quí cô nương không có lỗi nào cả, kẻ có lỗi là tôi, vì nông nổi mà tôi đã làm phiền lòng cô nương. Mong cô nương lượng thứ.
Ngừng một chút chàng chậm rãi nói :
– Nếu quí cô nương muốn biết căn nguyên tại sao, vật này ở trong tay tôi thì tôi xin làm vừa lông cô nương. Vật này do sư phu tôi ban cho đấy!
Động tính tò mò Hữu Tâm nhân hỏi :
– Nhưng lịnh sư là ai?
Thượng Chí ngần ngừ một lát rồi nói :
– Tôi không cố ý giấu cô nương, nhưng hiện giờ thực khó nói ra được.
Thấy Hoàng Thượng Chí có vẻ lúng túng, Hữu Tâm nhân đoán chắc bên trong có ẩn tình gì, nên không tiện hỏi. Nàng lảng sang chuyện khác :
– Việc ấy không hề gì! Nhưng tôi có lời khuyên quí huynh chớ nên để vật này lộ ra giang hồ. Nếu bị lộ ra thì giới võ lâm lại một phen xâu xé và sợ rằng tính mệnh của quí huynh cũng khó bảo toàn.
Nghe lời khuyên cửa nàng Hoàng Thượng Chí không khỏi súc động. Chằng mỉm cười hòa nhã nói :
– Nếu cô nương không nói, thì dĩ nhiên không ai biết và như thế người võ lâm nào biết được? Nhưng tôi cũng cảm ơn tấm lòng chân thành của cô nương đối với tôi.
Nàng vội khoát tay bảo :
– Không dám! Không dám! Đó là lời của Thất Hồn nhân nhắn tôi nói lại cùng quí huynh đấy. Người còn nhờ tôi nói với quí huynh một điều nữa.
Hoàng Thượng Chí có vẻ chờ đợi nói :
– Thất Hồn nhân còn muốn dặn gì tôi?
Nàng có vẻ không hài làng nói :
– Sao quí huynh lại nóng nảy thế, Thất Hồn nhân có dặn tôi bảo quí huynh hãy đến gặp Quỷ bảo Chủ nhân gấp.
Thương Chí ngạc nhiên hỏi lại ;
– Sao? Người bảo tôi phải đến Quỷ bảo gấp à?
– Phải!
– Lạ quá! Chính người trước kia đã bảo với cô nương nói với tôi là không được tìm đến Quỷ bảo kia mà? Rồi nay lại ra lệnh cho tôi phải đến Quỷ bảo gấp. Như thế, hóa ra hai lệnh ấy đã mâu thuẫn nhau chăng?
Hữu Tâm nhân miệng vẫn cười, nói :
– Qúi huynh lầm rồi! Ngày trước người bảo tại hạ không được đến Quỷ bảo tìm thù. Còn bây giờ người bảo quí huynh đến đấy, không phải để tìm thù, mà trái lại để yết kiến Quỷ bảo Chủ nhân.
Hoàng Thượng Chí há hốc miệng, một lúc mới nói được :
– Yết kiến! Sao lại có việc lạ lùng thế!
Chàng chau mày, vầng trán thông minh cũng cau lại. Rồi như đã quyết định, nói :
– Được tôi sẽ đến yết kiến Quỷ bảo Chủ nhân nhưng không phải bây giờ!
Hữu Tâm nhân hỏi :
– Tại sao lại không là bây giờ?
Hoàng Thượng Chí nhếch mép tố vẻ khinh thường :
– Đợi chừng nào tôi đủ sức đập tan Quỷ bảo khi ây sẽ đến yết kiến Quỷ bảo Chủ nhân cùng một thể. Như thế sẽ tiện cho cả hai.
Hữu Tâm nhân lòng thầm khâm phục chàng trai trẻ này nên nói :
– Tôi tin rằng : nếu quí huynh chịu đến đó bây giờ thì công việc phục thù của quý huynh có ích lợi hơn, và chinh xác hơn.
Như không hề nghe lời nàng, Hoàng Thượng Chí nói :
– Thất Hồn nhân không nói với cô nương cái nguyên do phải yết kiến Quỷ bảo Chủ nhân sao?
– Không! Người chỉ dặn tôi bao nhiêu đấy thôi.
Hoàng Thượng Chí cười mỉa mai :
– Như thế thì đáng tiếc! Tôi cam chịu lỗi cùng Thất Hồn nhân vậy! Tôi không thể nào vâng lệnh người trong trường hợp này được.
Thoáng buồn, Hữu Tâm nhân khẽ nói, như khuyến cáo :
– Hành động này, của quý huynh sẽ mang đến một hậu quả không tốt. Tôi rất mong quí huynh nghĩ kỹ lại trước khi quyết định.
Khẽ hừ một tiếng, Hoàng Thượng Chí đáp :
– Tôi làm việc gì cũng muốn tự quyết định lấy, khỏi cần phải theo lệnh ai cả. Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu gặp Thất Hồn nhân mong cô nương nói lại điều ấy, và nói là tôi có lời cám ơn thiện chí của người với tôi. Thôi bây giờ xin bái biệt cô nương.
Dứt lời chàng khẽ búng mình lách qua người Hữu Tâm nhân tiến ra ngoài hang đá, vừa đi vừa ngoại cổ lại nói :
– Công ơn của quí cô nương không bao giờ tôi quên được! Hẹn ngày sau gặp lại…
Câu nói chưa hết thì thân hình chàng đã lướt ra xa rồi. Hữu Tâm nhân thất thanh gọi :
– Hoàng Thượng Chí dừng lai tôi có việc cần nói gấp.
Mặc cho nàng kêu Hoàng Thượng Chí không thèm ngoảnh lại, chàng làm như không nghe đến, cố vận hết sức ra phóng như một làn khói lam, trông lẹ vô cùng…
Hữu Tâm nhân đứng trơ như tượng gỗ, nàng nhìn cho đến khi bóng chàng mờ dần và khuất hẳn bên trong khu rừng già mới quay lại lững thững đi. Lòng buồn vô hạn, nàng lẩm bẩm :
– Người đâu mà lạnh lùng thế!
Hoàng Thượng Chí bỏ Hữu Tâm nhân ở lại, chạy mải miết một đỗi, rồi quay mặt lại nhin, không thấy bóng nàng, chàng mới lững thững đi. Bỗng chàng phát giác phía dưới cây cổ thụ cạnh con đường mòn có một bóng người nằm co quắp lại. Chàng vội vàng chạy mau đến bên xác ấy, thấy người nằm đó thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc áo vá nhiều chỗ. Lòng động mối từ tâm, hàng quì xuống đưa tay lật xác ấy lại. Bỗng chàng hốt hoảng ôm choàng lấy thân hình bé bỏng ấy, mìệng thét lên nghẹn ngào :
– Hiền đệ! Hiền đệ!…. Có tôi đến đây, hiền đệ mau tỉnh lạ! Hiền đệ…
Thì ra người nằm đó chính là chú Đông Phương Huệ! Chú ta bị ai đánh không biêt mà miệng ứa máu.
Hoàng Thượng Chí lay gọi chú ăn mày chỉ “hự hự” được mấy tiếng rồi thiếp luôn. Hoàng Thượng Chí trực nhìn xuống đất thấy một đống máu bầm, lòng càng lo sợ. Chàng biết nghĩa đệ mình bị thương không nhẹ. Vẫn để Đông Phương Huệ nằm gọn trong long chàng lay, chàng lay gọi tiếp :
– Huệ đệ! Huệ đệ! Mau tỉnh lại em!
Hai vệt máu trên mép Đông Phương Huệ ứa ra, chàng cảm thấy thân hình nghĩa đệ mình mềm nhũn. Chàng đặt đầu nghĩa đệ trên đùi, hai tay xoa bóp các huyệt đạo….
Chú ăn mày bỗng cựa mình một cái, hơi thở mạnh dần. Một lát sau hắn từ từ mở mắt. Thấy thế, Hoàng Thượng Chí cả mừng, vội gọi lớn :
– Huệ đệ! Huệ đệ đã tỉnh! Có Thượng Chí đây.
Chú ăn mày trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Thượng Chí, rồi thốt lên ngbẹn ngào :
– Chí ca! Chí ca của em đây rồi! ấy thế mà em cứ tưởng là phải mất anh! Chí ca !…
Chú ăn mày quá xúc dộng gục đầu vào lòng Hoàng Thượng Chí nức nở. Chàng đưa tay kéo vai nghĩa đệ dậy rồi nói :
– Bậy! Hiền đệ cứ nói nhảm mãi, hãy ngồi dậy đi!
Như chợt tỉnh, Đông Phương Huệ vội vã ngồi dậy rời khỏi lòng Hoàng Thượng Chí, vẻ mặt sượng sùng nói :
– Thương thế của đại ca đã lành hẳn chưa?
– Rồi!
Thượng Chí đáp. Mặt lộ vẻ mừng, chú ăn mày hỏi :
– Có phải Hữu Tâm nhân đã trị thương cho đại ca không?
Hoàng Thượng Chí làm ra vẻ bí mật đáp :
– Phải! Mà không phải!
Chú ăn mày mỉm miệng cười :
– Đại ca cứ đùa hoài, tại sao phải rồi lại không phải.
Hoàng Thượng Chí đắc chí cười nói :
– Phải tứ là nàng ta đã có ý mang anh đi để chữa bệnh, còn người ra tay cứu anh không phải là nàng, mà chính là Thất Hồn nhân. Đấy! Anh nói như thế đâu có ý đùa?
Chú ăn mày sững sờ nói :
– Là Thất Hồn nhân?
– Phải! Chính người ấy đã chữa thương cho anh đấy! Sao hiền đệ lại ngạc nhiên?
Đông Phương Huệ nghe hỏi giật mình, lấy lại bình tĩnh nói ấp úng :
– Người ấy… người ấy có nói với anh gì không?
Hoàng Thượng Chí mỉm cười :
– Không có! Vì khi anh tỉnh dậy thì người đã di đâu rồi. Anh chỉ được Hữu Tâm nhân nói lại thế thôi. Nào anh có được thấy mặt người…
Như trút gánh nặng trong lòng chú ăn mày thở ra một cái. Hoàng Thượng Chí vội hỏi :
– Huệ đệ! Em biết Thất Hồn nhân chứ?
– Không!… em chưa thấy mặt người ấy bao giờ, chỉ… chỉ…
Tiểu ăn mày Đông Phương Huệ chợt nghĩ đến những lời của Thất Hồn nhân nói với mình mà rợn người chàng không dám ngước lên nhìn Hoàng Thượng Chí rồi cúi xuống không dám nghĩ nữa. Chàng ăn mày cảm thấy một cái gì uất nghẹn trong lòng. Hoàng Thượng Chí hỏi :
– Sao thế? Huệ đệ!
Nghe nghĩa huynh hỏi đến, chú ăn mày cười đáp :
– Không có gì cả! Khi anh được Hữu Tâm nhân mang đi, người đó có xuất hiện và bảo em ở đây chờ anh. Em chỉ nghe tiếng nói của người thôi, chứ cũng không biết Thất Hồn nhân hình dáng ra sao nữa.
Bỗng nhìn thấy mặt nghĩa đệ tái xanh, Hoàng Thượng Chí hốt hoảng
– “Ồ”! Huệ đệ! Dường như em thụ thương nặng lắm!
Chú ăn mày run run đáp :
– Có lẽ thế!
Thượng Chí ngạc nhiên hỏi :
– Người nào đã đánh em?
– Âm Sát Mạc Tú Anh!
Thượng Chí biến sắc hỏi lại :
– Hiền đệ đã bị Âm Sát Mạc Tú Anh đánh?
– Phải chính mụ ấy!
Mặt rắn lại, Hoàng Thượng Chí nói :
– Hừ! Gớm thật! Có ngày ta sẽ giết nó để trả thù cho hiền đệ và cũng để trừ khử bớt một tên ma đầu, làm hại giới võ lâm này.
Nghe nghĩa huynh có nhiệt tâm như thế chú ăn mày cảm thấy sung sướng vô cùng liền cười nói :
– Đại ca có chắc hơn được hắn không?
– Bấy giờ thì chưa chắc, chứ sau này thì nhứt định phải thắng. Nhưng nếu gặp hắn ta cương quyết liều một phen xem sao… À! Mà này! Mấy lần trước ta thấy đệ đấu với người ta, dù bị chưởng hoặc đao kiếm vẫn chẳng hề hấn gì cơ mà. Tại sao nay lại bị Âm Sát Mạc Tú Anh làm hại? Ta nghĩ đệ có học được một môn nội công tuyệt kỹ phải không?
Chú ăn mây vội đáp :
– Đâu phải! Đại ca xem cái này đây…
Vừa nói chú ăn mày vừa vén mảnh áo bị dánh rách trước ngực. Hoàng Thượng Chí thấy một lớp lụa trắng mỏng làm bằng tơ, óng ánh rầt đẹp. Chú ăn mày nói tiếp :
– Chính là nhờ cái này đó!
Hoàng Thượng Chí quá đỗi ngạc nhiên nói :
– Chính nhờ nó? Mà đó là cái gì mới được chứ?
– Hộ thân bảo y.
– Hộ thân bảo y à?
Chú ăn mày làm bộ nghiêm trang nói :
– Phải? Nhưng đại ca không được nói với ai nhé!
Nghe chú ăn mày nói với giọng ngây thơ chàng liến đáp :
– Ta dại gì lại nói! Thực ta không ngờ cái áo mỏng thê kia mà lại lợi hại như vậy.
Chú ăn mày ra vẻ tự đắc nói :
– Đương nhiên rồi!
Hoàng Thượng Chí lắc đầu :
– Ta không tin! Hiền đệ gạt ta đấy!
– Tôi gạt anh có lợi gì. Thực đấy!
Chàng vẫn lắc đầu nói :
– Ta không tin! Vậy thì sao đã có bảo y mà đệ còn bị Âm Sát Mạc Tú Anh đánh trọng thương?
Chú ăn mày mỉm cười giải thích :
– Vì công lực của hắn quá cao cường. Bảo y này không chịu nổi. Tuy bảo y này rất lợi hại, nhưng chỉ lợi hại với kẻ tầm thường thôi, còn đối với kẻ công phu thượng thừa hoặc gặp bảo đao, bảo kiếm thì nó chịu sao được.
Ngừng lại một chút, Đông Phương Huệ nói tiếp :
– Tuy nhiên cũng nhờ nó mà đệ thoát chết về tay Âm Sát Mạc Tú Anh để giờ này gặp mặt đại ca đấy.
Nghe nghĩa đệ giảng giải rành rẽ Hoàng Thượng Chí mới chịu tin. Chàng cười nói :
– Giờ để huynh tạ ơn chiếc áo đã cứu nghĩa đệ nhé.
Nói chưa dứt lời, chàng đã chộp vào vai chú ăn mày, dí sát mặt vào ngực chú, khẽ hôn vào bảo y một cái. Chú ăn mày hốt hoảng muốn tránh nhưng không còn kịp nữa, miệng kêu “ái ái” toàn thân nóng bừng, như lên cơn sốt. Trong khi ấy Hoàng Thượng Chí cảm thấy từ ngực nghĩa đệ toát ra một mùi hương kỳ lạ mà chàng chưa bao giờ nghe thấy. Chàng ngây ngất, mặt ngớ ngẩn. Bỗng chàng nghĩ thầm :
– Ồ! Ta rõ ngu, thì ra mùi của bảo y mà.
Chú ăn mày thẹn thùng nói :
– Đại ca làm gì kỳ quá! Làm đệ…
Như không muốn nhắc lại chuyện ấy nữa Thượng Chí nói :
-Ta nghe người võ lâm đồn rằng. Nếu ai đấu với Âm Sát mà chịu nổi hắn ba chiêu, thì hắn không đánh nữa, điều ấy đúng không hiền đệ?
– Quả như thế! Tôi mới chịu hắn ba chiêu đấy!
Nhưng Thượng Chí có vẻ thắc mắc hỏi :
– Mà sao hắn lại cố giết hiền đệ! Hiền đệ có thù hiềm với hắn chăng?
– Nào phải thế! Bởi vì Âm Sát tự đặt cho mình cứ mỗi năm xuất hiện giang hồ một lần, và mỗi lần xuất hiện phải hạ sát đúng một trăm cao thủ võ lâm mới chịu thôi. Thế nên khó ai sống sót khi gặp phải con ma đầu ấy. Gặp mặt hắn chẳng khác gì gặp mặt tử thần.
Nói xong, chú ăn mày đứng dậy, nhưng mới nhỏm gối thì bỗng kêu “ái” một tiếng té xỉu xuống. Thấy thế Hoàng Thượng Chí vội nhảy tới đỡ lấy nghĩa đệ. Chàng lo ngại nói :
– Huệ đệ! Để ta xem thử vết thương của nghĩa đệ ra sao mà trị liệu.
Chàng đưa tay định cởi áo chú ăn mày. Chú ăn mày Đông Phương Huệ hoảng hốt gạt tay chàng ra. Miệng nói :
– Không được! Không được…
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi lại :
– Sao lại lạ lùng thế chú?
Đông Phương Huệ bẽn lẽn đáp :
– Đệ có cách riêng, có thể tự chữa được. Khỏi phiền lòng đại ca. Nhưng chú đè tôi xem thử thương tích cửa chú ra sao chứ?
Chú ăn mày càng hoảng hốt đáp :
– Không! Không được…
Thượng Chí tỏ vẻ giận dỗi :
– Chú làm như chú là con gái vậy!
Câu nói vô tình của Thượng Chí lại đánh trúng tim đen Đông Phương Huệ, mặt đỏ ửng sau lớp ghét bẩn. Nhờ lớp hóa trang mà nàng đã gạt được Hoàng Thượng Chí trong bấy lâu nay. Nàng vốn là một cô gái ngây thơ, tâm hồn như tờ giấy trắng. Vì thế nên gần bên Hoàng Thượng Chí mà nàng vẫn tự nhiên không chút e thẹn. Nhưng gần đây bị con người thần bí Hữu Tâm nhân khám phá và lại thêm Thất Hồn nhân cũng điểm mặt nàng mà vạch trần truồng sự thật của lòng nàng. Tâm hồn cô gái ngây thơ từ lâu không bề biết yêu đương là gì, nay cảm thấy xúc động mãnh liệt trước những lời ấy. Nàng cũng không biết mình có yêu chàng không, nhưng xa chàng lại nhớ nhung bức rứt. Luôn luôn cảm thấy như thiếu sót một cái gì. Đôi lúc nàng muốn nói cho chàng tất cả sự thực về nàng, nhưng vẫn không mở miệng được. Vì biết rõ Hoàng Thượng Chí có ác cảm với phái yếu. Nếu rõ nàng là con gái rồi, thì biết chàng có chịu gần nàng nữa chăng? Còn nhỡ chàng trở nên lạnh nhạt mà xa lánh nàng thì sao?
Đông Phương Huệ không dám nghĩ như thế! Nàng thấy mình không đủ can đảm xa chàng. Tự xét với lòng mình, nàng công nhận đã yêu chàng từ lâu rồi. Mối mình thanh cao ấy càng ngày càng nảy chồi đâm rễ trong lòng cô gái thơ ngây. Nàng cảm thấy đau đớn khi không được nói sự thực của mình cho chàng hay. Nàng tự kềm chế tâm hồn chưa bộc lộ. Nhưng cái viễn ảnh trong tương lai duyên tình nàng vẫn mờ mịt. Lời nói của Thất Hồn nhân còn văng vẳng bên tai. Lời nói của Thất Hồn nhân còn văng vẳng bên tai :
– “Ta khuyên ngươi hãy chấm dứt mối tình ngây dại ấy. Cổ kim những khách đa tình chỉ mang lấy vào thân một uất hận mà thôi”.
Đang miên man trong ý nghĩ, bỗng nàng vô tình nói lớn :
– Tại sao? Tại sao thế được chớ?
Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi :
– Huệ đệ! Đệ nói gì thế?
Chợt tỉnh, nàng hoảng hốt ấp úng :
– “Ồ”! Không… Không nói gì cả. Bây giờ đệ bắt đầu phương pháp trị thương của bổn môn. Đại ca gác dùm tiểu đệ nhé!
Hoàng Thượng Chí nghiêm trang nói :
– Ta giúp em một tí không mau khỏi hơn sao? Không được! Bất tiện lắm. Nếu nhỡ có kẻ nào tới phá thì biết tính sao?
Thấy có lý, chàng gật đầu ưng thuận.
Đông Phương Huệ ráng chịu đau lê đến gần bụi cây, ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại. Nàng bắt đầu vận khí lực chữa thương. Về phía Hoàng Thượng Chí vẫn ngồi yên chỗ cũ, mắt chàng mở trừng trừng, bỗng trong trí chàng thoạt mơ thấy hình bóng Hữu Tâm nhân với những lời lẽ bí mật. Chàng vận dụng tất cả thông minh sẵn có để tìm hiểu về nàng. Càng nghĩ ngợi lại càng thấy tối tăm, chàng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, và nghĩ thầm :
“Hữu Tâm nhân tuân lệnh Thất Hồn nhân trao lời lại cho ta. Vậy thì mọi gút mắc đều nằm trong người của Thất Hồn nhân. Nhưng cái tên quái dị này ta chưa biết đến, cũng chẳng diện kiến lần nào.”
Chàng ngạc nhiên tự hỏi :
– Sao hắn lại thấu được những ý nghi thầm kín trong lòng ta? Sao hắn có thiện ý với mình mà ra tay chữa thương? Tại sao hắn biết Quỷ bảo Chủ nhân không là kẻ thù của ta? Rồi tại sao đột nhiên bảo ta phải yết kiến Quỷ bảo Chủ nhân?
Bao nhiêu chữ “Tại sao” cứ dằn vặt trí óc chàng. Chàng cảm thấy bối rối vô cùng. Chàng lại nghĩ :
– Võ công lão Quỷ bảo Chủ nhân thật cao siêu, công lực ta còn non kém thế này thì mối huyết thù của ta đành cam chôn chặt sao?
Đang miên man từ ý nghĩ này sang ý nghĩ khác, bỗng Hoàng Thượng Chí nghe có tiếng người đi từ xa. Công lực của chàng lúc này rất thâm hậu, khiến ngũ giác đều thông tuệ, nên chàng phát giác được có kẻ xuất hiện một cách nhanh chóng như vậy.
Hoàng Thượng Chí ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động. Nhưng vì rừng cây quá rậm chàng không thấy gì cả. Tiếng động càng lúc càng gần. Thượng Chí quay lại nhìn Đông Phương Huệ, thấy đỉnh đầu nghĩa đệ phả ra một làn khói trắng mỏng. Chàng biết đã đến lúc hành công quan trọng, nếu động đến một cái thì bị “tẩu hỏa nhập ma” mà chết liền. Chàng không dám rời xa nghĩa đệ, chỉ tập trung tinh thần theo dõi tiếng động ấy thôi. Bỗng có tiếng từ xa vọng lại :
– Thằng nhỏ ấy bị thương nặng gần chết, được thằng ăn mày nhỏ cõng chạy mất. Ta tin nó khó sống sót lắm. Nhưng qua sự dò xét của ta thì nó đã biệt vô âm tín.
Có tiếng khác đáp lại :
– Ta nghĩ chúng còn ở trong rừng này.
– Nhưng chúng ta đã lục lạo suốt buổi mà vẫn không tìm thấy, chắc không có gì trong này đâu.
– Sao lại không! Ta phải tìm kỹ một lần nữa kẻo Giáo chủ trách mắng.
Có tiếng khác chen vào, giọng bực tức :
– Thằng Lãnh Diện nhân đã đập chết Nhiệm đường chủ, phá hoại cả đại sự của bổn giáo…
Nghe đến đây, Thượng Chí biết bọn này lằ đồ đệ của Thiên Tề giáo chủ, được Giáo chủ sai phải tầm nã mình đây. Chàng nghĩ :
– Kỳ thật! Khi ta bị Huyết sọ đánh trọng thương, thì bọn cao thủ Thiên Tề giáo tản mát cả rồi…
Bỗng Thượng Chí ngừng ngay ý nghĩ, chàng nghe thấy tiếng động chỉ còn cách mình không ngoài mười trượng. Qua những khoảng đất trống của rừng cây, Thượng Chí thấy có nhiều bóng người thấp thoáng. Chàng chợt nghĩ :
– Không được để chúng đến gần làm nguy hại hiền đệ ta.
Nghĩ thế chàng vừa nhún chân định nhảy…
Đột nhiên một tiếng thét hãi hùng. Thượng Chí vì bất ngờ nên rợn người, mình mẩy lành lạnh. Tiếng hét hãi hùng kia chưa dứt thì liếp theo những tiếng rú đầy vẻ kinh hãi, nghe rùng rợn làm sao…
Hai tiếng!
Ba tiếng!
Bốn tiếng!
Thượng Chí đếm vửa đủ mười hai tiếng thì khu rừng đã trở lại yên tĩnh như trước. Chàng khẽ lắc mình một cái, thân hình chàng như một làn khói lam, lướt đến chỗ phát ra những tiếng khủng khiếp ấy. Đến nơi chàng ngây người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.