Đọc truyện Quỷ Bảo – Chương 102: Thiếu lâm công án
Chí ca thân yêu.
Em đi rồi, xin anh đừng giận em không từ giã mà âm thầm ra đi!
Ngày nào em còn sống vẫn một lòng yêu anh, và tình yêu này em sẽ đem thẳng vào nấm mồ! Nếu sau khi chết mà có linh hồn, em vẫn giữ mãi tình yêu anh!
Yêu! Mà phải hy sinh! Anh thừa hiểu nỗi cay đắng của cái ái tình rồi! Em không muốn ở lại để làm anh phải thương hại, đang lúc anh đau khổ vì tình yêu! Thật ra anh yêu em hay là không, em vẫn yêu anh. Vì đây là mối tình đầu của em. Và cũng là mối tình duy nhất của đời em, nên em phải chôn chặt mãi trong lòng! Hơn nữa nay em với anh đã được gọi là phu phụ thì dù đến chết cũng là ma của Hoàng gia.
Đúng như Đinh Hồng cô nương đã nói “Nam nữ yêu nhau, là hòa hợp mối tình chân thật phải xuất từ con tim, chứ không phải ép buộc hay van xin”.
Vậy tình yêu bị lệ thuộc vào mệnh lệnh thì không thể chân thật, mà là ái tình giả tạo, rồi cái kết quả sẽ đau khổ suốt đời, nên em phải đi!
Anh Chí! Em biết anh sẽ đau thương và khổ tâm, rồi đây anh sẽ quên lãng dần dần theo thời gian.
Nhưng em xin anh đừng tự trách, vì việc này hoàn toàn do tự ý cua em. Em cầu chúc anh được an vui mãi, tuy xa cách, nhưng được luôn luôn mong người yêu được hạnh phúc.
Em hy vọng kiếp sau chúng mình đoàn tụ.
Vĩnh biệt Chí ca.
Muội Tiểu My.
Hoàng Thượng Chí lạnh toát cả người như đang đứng trong hồ băng tuyết.
Không thể ngờ được câu chuyện chàng nói với Đinh Hồng, mà làm cho Ngô Tiểu My phải đau khổ bỏ đi.
Trước mặt toàn là một đen mờ mịt, tay chân như rời rã chàng đứng trơ trơ như một hình nộm giữa đồng.
Lúc này, trong đầu óc Thượng Chí dồn dập không biết bao nhiêu thất vọng, khổ đau, chàng buông hai tiếng thở dài thườn thượt, rồi đứng ngất liệm!
Đông Phương Huệ là người yêu duy nhất, đã chết rồi! Đến Ngô Tiểu My vợ chưa cưới cũng bỏ đi! Thì dù cho Thượng Chí gan đồng, dạ sắt cũng phải chết sửng!
Nổi đau khổ làm cho Thượng Chí muốn hủy hoại thân xác, để giảm bớt cái tan nát của cõi lòng …
Hắc Bạch Song Yêu đứng nhìn vị chưởng môn của chúng, nhưng không dám hỏi han và cũng không dám tỏ lời khuyên giải.
Các huyệt đạo của Đinh Hồng bị khóa, nàng chỉ nằm yên như xác chết.
Còn người mặt đồ trắng thì bị thương nặng nằm bất tỉnh. Thật là cảnh chưa từng thấy.
Thiếu nữ bịt mặt từ từ bước tới bên Thượng Chí, thương hại khuyên:
– Hoàng Thượng Chí, Tiểu My bệnh tình đã bình phục nàng muốn, tránh mặt để người an tâm lo những việc cấp bách. Mai sau nàng sẽ gặp lại đâu phải nàng chết mất mà người buồn như vậy?
Thượng Chí giật mình như tỉnh cơn mê, nhìn thiếu nữ bịt mặt hỏi:
– Mi nói cho ta biết chỗ ẩn núp của Thiên Tề Giáo Chủ?
Thiếu nữ bịt mặt gật đầu nói:
– Phải! Nhưng ngươi phải bảo những người trước mặt tránh xa ra.
Thượng Chí nhìn qua Hắc Bạch Song Yêu nói:
– Bổn chưởng môn cho hai người rời khỏi Thiên Nam phái …
Hắc Bạch Song Yêu giật nẩy người, vội quỳ xuống thưa:
– Đệ tử có lầm lẫn điều gì, chưởng môn nhân đuổi ra khỏi môn phái?
– Đứng vậy!
– Xin chưởng môn nhân cho biết rõ, đệ tử mới dám đứng dậy!
– Ta cho phép hai ngươi trở về lập lại phái Thiên Nhất Môn như xưa, để báo lại sư ân.
Hắc Bạch Song Yêu run giọng, nói:
– Vợ chồng đệ tử trước kia đã thề nguyền, là suốt đời hầu hạ Chưởng môn nhân!
– Nhưng ta muốn cho hai người trở về lập lại phái Thiên Nhất Môn!
– Đệ tử không dám!
– Đây là mệnh lệnh của ta!
– Dạ! Dạ xin chưởng môn nhân …
Thượng Chí hét lớn:
– Đứng dậy!
Song Yêu run rẩy đứng dậy.
Sắc mặt nghiêm lại, Thượng Chí gằn giọng nói:
– Giờ này hai người đưa Đinh Hồng về Xương Sơn Tuyết Động, giao cho Thần Châu Nhất Xú là mẹ của nàng, nói ta đã thực hiện đúng theo lời hứa, để cảm tạ ơn tặng thuốc. Rồi hai người tự do hành động, không cần đến tìm ta nữa!
Bạch Yêu cúi đầu thưa:
– Xin chưởng môn nhân thu lại mệnh lệnh, chứ đệ tử quá đau lòng!
Thượng Chí quá cảm động, nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị nói:
– Lời của ta nói ra, không thay đổi!
Hắc Yêu biết không thể van nài, nên nói:
– Đệ tử xin tuân theo mệnh lệnh của Chưởng môn nhân, nhưng muốn xin một điều.
– Cứ nói.
– Sau này đệ tử tuy khác phái nhưng được gọi chưởng môn nhân lạ chủ nhân.
Thượng Chí suy nghĩ một lát, nói:
– Được! Ta chấp thuận.
– Cảm tạ chủ nhân!
– Ta chúc hai ngươi thành công.
– Xin bái biệt chủ nhân!
Bạch Yêu kẹp nách Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng, cùng với Hắc Yêu tung mình, phi thân nhanh như hai mũi tên rời ná.
Thiếu nữ bịt mặt chỉ người mặt đồ trắng, hỏi Thượng Chí:
– Ngươi có biết nó là ai không?
Thượng Chí lắc đầu, nói:
– Không biết!
– Nó là đồ tôn của Hoàng Châu Nhất Quái đó!
Mặt đỏ phừng, Thượng Chí gằn giọng, hỏi:
– Hắn là truyền nhân của Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam?
– Đúng vậy!
Hừ một tiếng, Thượng Chí hầm hầm bước tới chỗ người mặc đồ trắng …
Thiếu nữ bịt mặt nhún mình một cái, phi thân tới trước mặt Thượng Chí cản lại, hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
Thượng Chí lạnh lùng đáp:
– Tôi muốn giết nó trước!
– Không được!
– Tại sao?
– Vì nó là người yêu của Đinh Hồng, ngươi không được làm cho nàng phải đau khổ suốt đời. Hiện giờ Dư Bỉnh Nam là thù của ngươi, còn nó không có quan hệ đến. Theo ta biết nó không bao giờ có mặt trong Thiên Tề Giáo, và cũng chưa từng giúp sức giết hại ai cả. Nó luôn luôn theo bên mình Hoàng Chân Nhất Quái, nên không khi nào có mặt trên giang hồ.
Thượng Chí hết sức ngạc nhiên, không biết thiếu nữ bịt mặt là ai, nên tự hỏi:
– Nàng là ai? Sao lại biết rõ những chuyện bí mật này! Tại sao nàng lại giúp mình? …
Nhưng mối huyết thù của Hoàng Gia Trang, chàng cần phải giết hết bọn Thiên Tề Giáo, chứ đâu riêng gì Dư Bỉnh Nam!
Mặt đầy sát khí, Thượng Chí lạnh lùng, nói:
– Tôi phải giết nó!
– Hoàng Thượng Chí! Ngươi không biết hiện giờ Thiên Tề Giáo đã tan rã hết sao?
Điều cần nhất là phải đuổi theo Dư Bỉnh Nam Giáo Chủ chứ? Tội ác của bọn đồ đệ có đáng gì. Hơn nữa Thần Châu Nhất Xú đã cho thuốc ngươi, còn Đinh Hồng thì luyện thương cho Ngô Tiểu My, không lẽ ngươi quên sao? …
Những lời biện bạch rõ ràng, khiến Thượng Chí phải sửng sốt, nói:
– Được! Ta tha cho nó!
– Tốt lắm!
– Vậy mi hãy chỉ nơi ẩn núp của Dư Bỉnh Nam!
– Các đường bí mật trong Liên Hoàn Thao ngươi chưa biết, giờ muốn tìm Dư Bỉnh Nam phải nhờ nó dẫn đường.
– Sao? Nó sẽ dẫn đường cho tôi!
– Ta nói là ngươi thừa thế lén lút theo nó!
– Phải!
– Vậy ngươi núp bóng đi, để ta làm cho nó tỉnh lại.
Hoàng Thượng Chí gật đầu, rồi ẩn mình vào một bụi rậm.
Thiếu nữ bịt mặt liền bước tới giải mấy yếu huyệt cho người mặt đồ trắng …
Chớp mắt, người mặt đồ trắng tỉnh dậy, thiếu nữ bịt mặt trao cho hắn hai viên thuốc và bảo:
– Giờ ngươi hãy uống hai viên thuốc này, rồi ngồi yêu vận công chữa thương, trong chốc lát là khỏi ngay.
Người mặt đồ trắng vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, nhìn thiếu nữ bịt mặt tỏ vẻ biết ơn, rồi lo ngồi vận công chữa thương.
Chừng nửa giờ sau, người mặc đồ trắng đã bình phục, đứng dậy lễ phép, nói:
– Kính tạ ơn cứu mạng!
Thiếu nữ bịt mặt lạnh lùng, nói:
– Không cần!
– Tại hạ xin hỏi tôn danh?
– Việc đó cũng không cần!
Người mặc đồ trắng ngạc nhiên, hỏi lại:
– Nhưng tôi cần biết?
– Hạ lạc của Thúy Tiên Tiên Tử Đinh Hồng.
– Hay lắm!
– Bữa sau ngươi có thể đến Xương Sơn Tuyết động tìm Đinh Hồng, và hiện nàng bình yên vô sự, vậy ngươi cứ an tâm.
Người mặt đồ trắng sắc mặc trở nên giận dữ, cắn răng, nói:
– Thù hận này ta phải giết Lãnh Diện Nhân mới vơi được!
– Đó là việc riêng của ngươi. Thôi ta đi!
Dứt lời, thiếu nữ bịt mặt lắc mình một cái, phi thân chạy mất …
Đứng sững lững một lúc, người mặc đồ trắng cũng tung mình chạy về Liên Hoàn Thao.
Hoàng Thượng Chí dùng phép Phù Quang Lướt Ảnh đuổi theo người mặt đồ trắng …
Sáng sớm ngày thứ hai, đến trước một cái thâm cốc, người mặt đồ trắng chớp mình biến mất vào trong miệng hang.
Hoàng Thượng Chí đứng do dự nghĩ thầm:
– Đây có lẽ là nơi ẩn núp của Dư Bỉnh Nam. Không biết hắn đã chạy về chưa?
Chàng đảo mắt dò xét tình thế. Thoạt nhiên, một luồng gió hắc đến một mùi thối hôi của xác chết, làm cho chàng muốn nôn mửa.
Trước miệng cốc, có một tấm bảng đề mấy chữ:
“Người nào vào cốc là chết”. Sáu chữ nhìn qua rất khiếp người.
Mỗi cái cây ở bốn gốc bảng đều treo hai xác người, thịt đã rã xác xông ra mùi thối không thể tưởng. Còn trong miệng cốc không biết bao nhiêu những bộ xương chất thành đống, đã trắng hếu!
Áo quần của tám xác treo trên cây, đều là đệ tử Phật môn.
Thật lạ:
Tại sao những đệ tử Phật môn lại bị chết treo ở miệng cốc này? Không lẽ Hoàng Châu Nhất Quái ở trong thâm cốc này? Nếu vậy, thì kẻ sát nhân này chính là môn hạ của lão ma đó chứ không sai!
Bỗng nhiên, một luồng gió mạnh ào ào ép tới, tiếp theo mười mấy bóng người từ trên không rơi xuống.
Hoàng Thượng Chí kinh hãi quay lại, thấy mười mấy lão hòa thượng, trên tay đều lăm le đồng bảng, cùng những trường kiếm sáng hoắt, mặt phừng phừng căm hận, đứng vây tứ phía.
Một lão tăng nắm thiền trượng, phất lên, hết lên:
– Tiến!
Mười mấy lão tăng kia, liền múa động binh khí đánh ép Hoàng Thượng Chí vào giữa.
Bất ngờ bị mười mấy hòa thượng ra tay tấn công, Thượng Chí quá tức giận, liền xuất thế Yếu Tử Cương Vân phi thân lên cao hơn năm trượng, nhảy ra khỏi vòng vây.
Chàng thừa thế công lại ba chưởng Khư Mê Thần Công. Chưởng phong cuồn cuộn ép tới như bão tố.
Mười mấy lão hòa thượng bị sức công của chàng toàn thân chấn động bổng lên té xuống, hoảng hồn kêu gào trối chết.
Hoàng Thượng Chí nạt lớn:
– Quí vị sao hèn hạ đến thế! Chưa phân biệt ngay gian đã ra tay thì còn đạo lý gì!
Lão tăng cầm thiền trượng cắm sâu xuống đất, quát lại:
– Vì báo thù cho bổn môn đệ tử chết thảm thiết, đó là đạo lý!
Dứt lời, lão phất tay ra lệnh:
– Giết!
Các hòa thượng liền rầm rộ xông tới tấn công một lần nữa.
Hoàng Thượng Chí vừa căm tức vừa nghi ngờ:
– Mấy lão hòa thượng này ở đâu đến đây mà làm rối loạn thế? Hay họ là những người của phái Thiếu Lâm môn hạ! …
Chàng chưa kịp hỏi thì mười mấy lão hòa thượng đã công tới như vũ bão. Chàng đánh gấp ra một chiêu Ma Vương Hộ Pháp, kèm theo tám thành lực Khư Mê Thần Công.
Bùng! Bùng mấy tiếng, và tiếp theo những tiếng hự hự đau đớn, mười mấy lão hòa thượng văng nhào ra, lớp đứng xiểng liểng lớp nằm run rẩy khí giới rớt ngổn ngang.
Thượng Chí lạnh lùng hét lên hỏi:
– Các vị có phải là môn hạ của Thiếu Lâm không?
Lão tăng nắm thiền trượng vừa đau đớn vừa tức giận nói:
– Phải!
– Đại hòa thượng có biết tôi là ai không?
– Ta bất kể ngươi là ai! Chỉ cần hỏi ngươi bổn môn đệ tử tội gì mà bị giết treo ở miệng cốc này?
Thượng Chí đang tức giận, cũng phải buồn cười trước sự hiểu lầm. Thượng Chí hỏi lại:
– Đại hòa thượng hỏi tôi, còn tôi phải đi hỏi ai?
Mười mấy lão hòa thượng đều ngạc nhiên. Lão tăng cầm thiền trượng sửng sốt hỏi:
– Không lẽ ngươi không phải là người trong cốc này?
– Ừ. Nhưng quí vị là ai?
– Sao ngươi có mặt ở …
Mọi người đang gạn hỏi, thì có một lão tăng mày trắng phi thân tới.
Mười mấy lão hòa thượng kia đều chắp tay thi lễ.
Tiếp đến, lại có thêm không dưới năm chục lão hòa thượng chạy tới.
Lão tăng mày trắng chính là Thiếu Lâm Dã Thiện Đại Sư.
Dã Thiện Đại Sư thấy mặt Hoàng Thượng Chí, liền mừng rỡ thăm hỏi:
– Hoàng thí chủ bấy lâu nay bình yên chứ? Lão phu xin mừng Hoàng thí chủ?
– Không dám! Đại Sư cũng như thường chứ?
– Thí chủ vì việc gì mà tới Thiên Tuyệt Cốc?
Bây giờ Thượng Chí mới biết nơi này là Thiên Tuyệt Cốc, liền đáp:
– Tại hạ có việc cần muốn gặp chủ nhân trong cốc.
– Ồ! Thí chủ biết chủ cốc này là ai không?
– Đại sư có biết không?
– Lão phu không biết!
– Vậy sao lại đến đây?
– Vì môn hạ lão phu đi tìm hái mấy thứ bông, rủi đi lạc vào cốc này, nên bị chết treo đó! Chỉ còn sống sót một người chạy về báo tin.
– Như vậy đại sư đến đây để tìm thù?
– Ai Di Đà Phật! Tìm thù thì không dám! Lão phu giờ này muốn biết được nguyên nhân thảm hại, rồi mới tính sau!
Thượng Chí thấy hành động và lời nói của họ mỉm cười thầm nghĩ:
– Rõ là họ đi tìm thù, mà lại không muốn nói ra. Người xuất gia thường giữ cái phong độ thiện cảm của danh môn, nên dùng những lời ôn nhã.
Chàng cười nhạt, hỏi:
– Đại sư thật không biết chủ nhân của Thiên Tuyệt Cốc sao?
– Người xuất gia không bao giờ dám nói dối!
– Đại sư muốn biết không?
– Thí chủ biết à?
– Tại hạ cũng biết chút ít!
– Vậy xin thí chủ nói cho bần tăng nghe với.
– Cốc chủ tức là Hoàng Châu Nhất Quái, mà xưa kia bị Quỉ Bảo Chủ Nhân đánh thương thành tật đó!
– Hoàng Châu Nhất Quái?
– Phải!
Dã Thiện Đại Sư mặt biến sắc, vì lão thừa biết Hoàng Châu Nhất Quái là tay cao thủ nhất nhì trên võ lâm.
Hoàng Thượng Chí thản nhiên, nói tiếp:
– Người truyền nhân của Hoàng Châu Nhất Quái, tức là Thiên Tề Giáo Chủ Dư Bỉnh Nam!
Tất cả hòa thượng Thiếu Lâm mặt biến sắc không còn chút máu.
Sự thật họ chỉ biết Thiên Tề Giáo là một đại môn phái hạng nhất trên giang hồ thời bấy giờ. Chứ đâu ngờ vị Thiên Tề Giáo Chủ lại là truyền nhân của Hoàng Châu Nhất Quái.
Dã Thiện Đại Sư bất giác lui lại hai bước, hỏi:
– Thí chủ nói thật chứ?
Mặt lạnh như băng giá, Thượng Chí cười nhạt, nói:
– Tại hạ không cần phải nói dối!
Trước cử chỉ sợ sệt của mấy mươi hòa thượng, Hoàng Thượng Chí dịu giọng nói tiếp:
– Đại sư đến thật đúng lúc.
Dã Thiện Đại Sư giật mình, hỏi:
– Có việc gì cần không?
– Lúc trước tại hạ có hứa một đoạn công án, trong thời hạn là một năm, sẽ đến quý tự để …
– Công án?
– Phải! Trước kia quý tự bị cướp mất Đại Ban Nhược Bí Lục.
Dã Thiện đai sư vừa lo sợ vừa mừng rỡ nói:
– Lão phu xin chú tâm nghe.
Thượng Chí nghiêm sắc mặt, nói:
– Bổn môn vô hạnh, Ảo Ma Cung Đế Quân Vĩ Nhất Dân đã đoạt chức chưởng môn đời trước, hiếp sư diệt tổ, mạo tên của Tiên Sư Ma Trung Chi Ma giết hại môn đồ của quý tự, rồi cướp Đại Ban Nhược Bí Lục. Hiện giờ tên phản bội bổn môn Vĩ Nhất Dân đã bị chết trước quy luật của môn quy …
– A Di Đà Phật!
– Nay tại hạ xin trả lại bí lục cho quý tự.
Chàng thò tay vào túi lấy Đại Ban Nhược Bí Lục đưa ra, nói:
– Tại hạ trao trả cho đại sư.
Dã Thiện Đại Sư đưa hai tay cầm Đại Ban Nhược Bí Lục, cẩn thận bỏ vào túi. Lão chưa kịp tạ ơn, thì Hoàng Thượng Chí lại nói tiếp:
– Xin đại sư xem lại, để khỏi có sự hồ nghi thật giả.
– A Di Đà Phật! Thí chủ là Chưởng môn của một phái, mà lão phu đã hết lòng tin cấy từ xưa nay, có bao giờ nghĩ bậy như vậy!
– Còn những chuyện thù hận trong công án này, thì đại sư nghĩ sao?
– Người thù của phái Thiếu Lâm chúng tôi nay đã được Hoàng thiếu chủ xử tội theo môn quy, thì công án đó xin bỏ qua!
Hoàng Thượng Chí lễ phép nói:
– Tại hạ rất cảm tạ đại đức của đại sư!