Đọc truyện Quỷ Bám – Chương 6: Người chết như ngọn đèn tắt, những việc đã qua đều là hư vô
Tại sân bay người đến người đi liên tục biểu diễn các tiết mục vui buồn hợp tan, Hàn Dật cũng nằm trong số đó.
Càng gần đến thời gian Hàn Dương hạ cánh, Hàn Dật càng hào hứng, tuy trên đường đến cậu biết anh hai không thể đi ăn trưa với mình như kế hoạch đã bàn, theo lời Thẩm Minh Vũ nói là “Hiện tại có vài bô lão cần phải chỉnh đốn lại.”
Khi Hàn Dương bước ra từ cửa thì nhìn thấy cậu bé đang cực kỳ phấn khích. Hàn Dật hấp tấp lao đến ôm chầm lên cổ anh, ịn một nụ hôn thật kêu lên mặt anh, tin rằng nếu không phải có Thẩm Minh Vũ thì nụ hôn của cậu chắc hẳn sẽ dừng ở môi anh.
Hàn Dương lắc đầu cười rồi nâng mặt cậu lên quan sát tỉ mỉ, xong đặt lên trán cậu một nụ hôn sâu, ôm nói: “Tiểu Dật, anh về rồi.”
“Ừa, mừng anh về nhà.” Hàn Dật dán sát vào Hàn Dương, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ trên người anh, mùi hương của anh, tim cậu cũng yên tĩnh lại.
Cả hai chìm đắm trong thế giới của mình mà không nhận ra trong ánh mắt của người đứng bên chất chứa đau thương và căm giận lẫn lộn. Song Thẩm Minh Vũ ngay lập tức bình tâm, khóe miệng nhếch lên nụ cười như thường ngày, y bước đến trước hai người đang ôm nhau: “Xin lỗi đã ngắt ngang hai vị, nhưng còn 40 phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi, đợi hết cuộc hợp hẵng lời chàng ý thiếp đi.”
Hàn Dật nghe xong mặt đỏ bừng, cậu buông tay đang ôm chặt Hàn Dương ra, cúi đầu tựa vào lòng anh không nói lời nào. Cậu sợ hãi loại quan hệ không được người đời này chấp thuận này sẽ bị phát hiện, tâm thấp thỏm bất an.
Hàn Dương thì lại trả lời cực kỳ tự nhiên: “Ừ”. Anh vẫn hay đấu quyền anh với Thẩm Minh Vũ, dĩ nhiên mối quan hệ không cần nói nhiều. Trợ lý đi lấy hành lý chạy đến, Hàn Dương dặn dò trợ lý đưa hành lý về nhà rồi kéo Hàn Dật và Thẩm Minh Vũ cùng về công ty.
Nhờ cha dạy dỗ nên từ nhỏ Hàn Dật đã biết tầm quan trọng của công ty, dĩ nhiên sẽ không để Hàn Dương vì mình mà làm lỡ công việc. Hàn Dương vừa đến công ty thì đi thẳng vào phòng họp, còn Hàn Dật ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng của anh chờ anh.
Tuy Hàn Dật không hiểu biết mấy về chuyện công ty nhưng cũng từng nghe những kẻ bảo thủ thông thái rởm làm ra các chuyện hoang đường, bây giờ bọn chúng gần như trở thành vật cản trở và gánh nặng lớn nhất cho sự phát triển của tập đoàn, hiện tại Hàn Dương liên minh với Thẩm Minh Vũ chắc hẳn là để quét sạch chúng.
Cậu phấn khởi suốt tối hôm qua vì hôm nay Hàn Dương về, đến sáng mới ngủ một chút xong thức dậy đi học, mà cuộc họp của anh rất lâu, cơn buồn ngủ kéo đến…
Không ngờ cuộc họp vốn dĩ chỉ một tiếng lại kéo dài đến tối. Lúc Hàn Dương và Thẩm Minh Vũ đi vào thì thấy Hàn Dật nằm cuộn tròn trên sofa ngủ say như chú mèo nhỏ. Hàn Dương cầm áo khoác đắp lên người cậu, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng khều khều mái tóc ngắn vàng nâu ấy.
Thẩm Minh Vũ ngồi xuống đối diện anh, châm một điếu thuốc, yên tĩnh hút.
Hàn Dương tò mò nhìn y hồi lâu mới nói: “Đừng hút, cậu biết tiểu Dật không thích mùi thuốc mà, có việc cứ nói thẳng.” Có thể nói Thẩm Minh Vũ là một quý công tử tiêu chuẩn, ngoại hình nhã nhặn, khí chất cao quý, vì giáo dưỡng nên lúc bình thường y sẽ không tùy tiện hút thuốc trước mặt người khác.
Thẩm Minh Vũ nghe xong cười khổ lắc đầu, “Quả thật cậu hiểu rõ mình nhất.” Bạn bè hơn 20 năm, cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải nghiệm, quen đến không thể quen hơn mọi cử động của đối phương, “Sắp đến sinh nhật của tiểu Dật, ngày giỗ của cậu ta cũng sắp đến rồi.”
Bàn tay đang nghịch tóc Hàn Dật của Hàn Dương chợt khựng lại, anh đè thấp giọng nhắc: “Cậu đừng có mà nhắc đến nó ở trước mặt tiểu Dật!”
Thẩm Minh Vũ nhíu mày nói: “Em ấy sẽ không tỉnh, dù có nghe cũng sẽ bị ám thị quên đi thôi.” Sau đó y hút một hơi, bày ra tư thế đẹp trai khác hoàn toàn với lúc trước, “Có nhớ tư thế này không? Đây là động tác đặc trưng của cậu ta khi hút thuốc, trước kia cậu ta thường thích hút thuốc ở nơi tiểu Dật không nhìn thấy, cậu ta còn hay nói ‘Tiểu Dật không thích ngửi mùi thuốc lá, nhưng em ấy lại thích mùi thuốc lá trên người tôi’ rồi…”
“Minh Vũ đừng nói nữa! Tớ không muốn ầm ĩ với cậu.” Hàn Dương ngắt lời y, tuy giọng không lớn nhưng trong giọng nói đã mơ hồ tỏ vẻ tức giận.
Thẩm Minh Vũ hằn học ném điếu thuốc trong tay xuống đất, y đứng phắt dậy có phần cuồng loạn, “Các người đều chỉ lo quan tâm yêu thương tiểu Dật, có ai còn nhớ đến việc cúng tế cậu ấy không? Mỗi lần thấy tiểu Dật, tim mình lại như đang thiêu cháy.”
“Sự thật là nó đã chết rồi, không còn tồn tại trên đời, cậu cũng đừng u mê không tỉnh nữa! Cậu nên đi kiếm chốn quay về của mình đi.” Hàn Dương tàn khốc nói ra sự thật.
Lời nói của anh khiến Thẩm Minh Vũ bỗng nhiên mịt mờ, y lầm bầm hỏi: “Người chết rồi thì đáng bị tất cả mọi người lãng quên ư? Nhưng mà những gì cậu hưởng thụ như lẽ hiển nhiên đáng ra nên thuộc về cậu ta…”
“Chát!” Hàn Dương đột nhiên hung dữ tát y, nghiêm khắc mắng y: “Đủ rồi! Thẩm Minh Vũ cậu tỉnh táo lại đi!”
Một tát này thật sự giống như tát tỉnh Thẩm Minh Vũ, y bụm mặt ngồi thụp xuống, lấy chai thuốc từ trong túi ra bỏ vào miệng vài viên, qua một lúc lâu sau mới khôi phục như thường ngày, “Xin lỗi… Mình thất lễ, cậu biết mà, sau khi cậu ta chết thì chúng ta đều có đôi chút phát điên.”
Cả hai cứ thế ngồi yên lặng đối diện nhau một hồi xong Thẩm Minh Vũ đứng dậy bước ra cửa, nói: “Mình đi trước, ngày sinh nhật của tiểu Dật mình không đi đâu, mình muốn đến thăm cậu ấy.” Dứt lời, y mở cửa bỏ đi.
Cửa văn phòng khép lai, bên trong khôi phục sự thanh tĩnh hoàn toàn, người đàn ông ngồi bên cạnh Hàn Dật bỗng thả lỏng người, lộ ra biểu hiện cực mệt mỏi. Anh kéo lỏng cà vạt trên cổ, tháo cúc áo cao nhất của sơ mi, ngửa đầu tựa ra sofa nhắm mắt chau mày. Lại không biết qua bao lâu, anh ấy mới nhẹ giọng nói: “Không phải chỉ có một mình cậu là thống khổ…”
Trên hành lang, Thẩm Minh Vũ đi như bay, khác thường vờ như không thấy lời chào hỏi của mọi người. Các nhân viên cũng nghi hoặc nhìn lẫn nhau, tò mò không biết xảy ra chuyện gì.
Cả đời này y không thể gỡ bỏ nỗi khúc mắt đấy, dẫu sao cũng đã yêu tha thiết người ấy nhiều năm như thế, sao có thể nói quên là quên chứ.
Bạn thấy chưa? Một khi bạn không còn tồn tại trên cõi đời thì chẳng có gì thuộc về bạn nữa cả, sự chấp nhất của bạn cuối cùng chẳng phải cũng chỉ để may áo cưới cho người khác thôi sao!
Rốt cuộc cả đời cậu là vì cái gì chứ?!
Vì sao người cậu yêu lại không phải là tôi…
Có thể là cảm nhận được Hàn Dương ngồi bên ấm áp nên Hàn Dật ngủ rất say, sáng hôm sau tỉnh dậy cậu mới nhận ra mình được anh ôm về nhà không biết từ lúc nào.
Thấy anh ôm mình ngủ say sưa, cậu không đành lòng đánh thức anh, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt miêu tả đường nét của anh. Đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Hàn Dật hoảng hốt ấn nó, mới nhớ ra hôm nay là thứ ba, còn có tiết học trên trường.
Thật ra Hàn Dương tỉnh lại không lâu sau khi Hàn Dật tỉnh, nhưng muốn hưởng thụ buổi sáng yên tĩnh thế này nhiều hơn nên anh giả vờ ngủ, đồng hồ reo anh cũng mở mắt ra, thấy cậu cuống cuồng thì nói: “Tiểu Dật, hôm nay đừng đi học được không? Bầu bạn với anh đi! Hai ngày nay anh cũng muốn nghỉ ngơi.” Cảm giác nửa tháng không gặp, mới về lại phải tách ra thật sự rất tệ, hơn nữa hiếm khi anh có thể cho mình hai ngày trống.
Hàn Dật đang mặc quần áo nghe xong thì lập tức ngừng tay, cậu nghi hoặc ngồi trở lại giường trêu chọc: “Anh, anh đây là đang dẫn dụ một thanh niên ưu tú và giỏi giang mắc lỗi đó nha.”
Hàn Dương ngắt mũi cậu, anh cười nói: “Vậy em không muốn ở bên anh à, anh biết đối với tiểu Dật ‘ưu tú và giỏi giang’ của anh thì chỉ hai ngày sẽ không làm lỡ việc học tập của em.” Anh đặc biệt nhấn mạnh vào sự khoe khoang của Hàn Dật.
“Thì… được, em đồng với anh.” Thật ra cậu cũng không muốn nhanh như thế đã không nhìn thấy Hàn Dương, vả lại anh chủ động mở lời bảo cậu ở lại thì sao cậu không đồng ý cho được.
Hàn Dật nằm lại trên giường, vốn tính tiếp tục ve vuốt tĩnh dưỡng thì cả hai lần lượt nghe thấy bụng réo một tiếng. Chịu thôi, ngày hôm qua bởi vì Hàn Dương họp rất muộn nên cả hai đều không ăn tối mà ngủ, hiện tại bụng rỗng tuếch.
Cậu bất đắc dĩ đối diện với Hàn Dương, bộ dạng rất chi là đáng thương: “Anh hai, sáng nay chúng ta ăn gì?”
“Đi ra ngoài ăn!” Hàn Dương nói xong thì đứng dậy mặc quần áo, còn Hàn Dật lại thẫn thờ nhìn anh, vẫn lười nhác bất động trên giường, “Sao, em không đói?”
Hàn Dật nghe xong cười nói nửa giả nửa thật: “Không phải, là do em bị động tác mặc quần áo của anh mê hoặc!” Ngoài dự đoán của cậu đó là Hàn Dương nghe xong rõ ràng cứng đờ người, im lặng bất thường, cậu tưởng có lẽ hiếm khi làm Hàn Dương ngượng ngùng nên cũng không nói gì, ngoan ngoãn rời giường trừng phạt bản thân.
Hết 06