Quỷ Bám

Chương 30: Gương mặt ấy


Đọc truyện Quỷ Bám – Chương 30: Gương mặt ấy

“Boss, anh thật sự không muốn em ở lại hả?”

Hàn Dương ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên theo giọng nói, anh cười với thư ký Tiểu Lý tan ca cuối cùng: “Những việc này đều phải do anh tự xem hết, em mau về nhà dỗ vợ đi.” Để cuộc cải cách này thành công, tất cả mọi người đều đi theo anh bận rộn đến kiệt sức, những người có vợ vì tăng ca nhiều lần mà bị người nhà trách móc không ít.

“Vậy em tan ca đây, tạm biệt boss!”

“Mai gặp.” Nhìn theo thư ký rời đi, Hàn Dương lộ vẻ uể oải, anh lấy cặp kính trên sống mũi xuống, chống hai khuỷu tay lên bàn xoa vùng giữa hai lông mày. Bây giờ mọi người đều đã về hết, xem ra anh không có cách nào ăn tối với cục cưng nhà anh rồi.

Nghĩ vậy, Hàn Dương cầm điện thoại lên vội vàng tìm dãy số của Hàn Dật gọi cho cậu, nhưng tiếng “tút tút” reo thật lâu, mãi đến khi giọng nữ đều đều không có sức sống vang lên mà vẫn không có ai bắt máy. Anh lập tức gọi vào số điện thoại bàn, nó chỉ reo một một lát xong cuối cùng cũng được bắt.

“Alo?”

“Tiểu Dật, sao không bắt điện thoại?”


Hàn Dật ở đầu bên kia rõ ràng khựng lại, “À! Em mới từ nhà vệ sinh ra, trước đó không nghe thấy.”

Anh yên lòng, dặn dò theo thói quen: “Vậy thì được, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, em đó, không để anh yên tâm tí nào.”

“Rồi mà, em sẽ nhớ.” Ngữ điệu của Hàn Dật hiếm khi không mất kiên nhẫn mà còn chứa đôi chút sự dịu dàng, “À, chừng nào anh về?”

“Hôm nay sẽ phải khuya một chút, anh còn phải xem văn kiện, nhưng anh đảm bảo sáng mai em sẽ tỉnh dậy trong lòng anh.” Nếu nhìn từ góc độ người yêu thì anh chắc chắn là một người yêu rất không tận tụy với bổn phận của mình.

Hàn Dật cười đáp lại: “Ừa, em lên giường đợi anh.”

Hàn Dương nói vài câu dỗ dành Hàn Dật qua loa rồi hai người kết thúc cuộc nói chuyện, anh đặt điện thoại xuống một góc bàn, tiếp tục xem văn kiện.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm của thành phố sáng rực rỡ, khu thương mại với những tòa nhà cao tầng trông đặc biệt yên tĩnh sau giờ làm việc. Bên trong bỗng xuất hiện một cơn gió lạnh thổi tán loạn văn kiện trên bàn của Hàn Dương, may là anh phản ứng nhanh, đè tay lại nên mới không rơi vào cảnh rắc rối văn kiện bay tứ tung trong văn phòng. Hàn Dương ngẩng đầu nghi ngờ nhìn cửa gió của điều hòa nằm ở giữa, anh băn khoăn không biết ngày mai có nên thông báo cho quản lý tìm người đến sửa nó không.

Khi Hàn Dương mới tiếp nhận công ty thì cũng thường xuyên tăng ca như thế này, thậm chí là làm việc liên tục mấy ngày không ngủ, nhưng hôm nay lại khác, anh dọn lại mặt bàn làm việc bị gió thổi bay rồi vùi đầu xem văn kiện tiếp. Không lâu sau cơn buồn ngủ kéo đến không mở mắt nổi, Hàn Dương biết biết mình không thể xem tiếp nên quyết định chợp mắt trong phòng nghỉ nhỏ ở văn phòng. Đặt báo thức xong anh nằm xuống, nhanh chóng rơi vào giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào.

Hàn Dương vừa ngủ thì chìm sâu vào giấc ngủ không có vẻ gì sẽ tỉnh dậy, cho dù trong mộng cảm thấy có “người” nắm lấy chân mình cũng không muốn mở mắt. Cuối cùng anh cũng nhận ra sự tình bất thường thì lại phát hiện không cách nào tỉnh dậy, sự thật ấy làm anh hoảng sợ, liều mạng cử động người nhưng gắng sức một lúc thật lâu mà cơ thể vẫn không nghe theo sai khiến.

Vào những lúc thế này con người ta sẽ đặc biệt nhạy cảm, Hàn Dương có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đặt trên đùi mình dần dần di chuyển lên trên cổ tay, hơn nữa hình như cái “người” đó còn đang cố đè lên người anh…


Lẽ nào đây chính là quỷ ép giường trong truyền thuyết? Cái “người” đó muốn làm gì anh? Hàn Dương sắp bị mồ hôi lạnh thấm ướt khắp người, anh từ bỏ cử động tứ chi mà dồn hết sức tập trung vào mí mắt, hy vọng có thể mở nó ra nhưng mí mắt thường ngày có thể thoải mái chớp mở giờ đây lại nặng tựa ngàn cân, giống như bị keo dính chặt, làm cách nào cũng không mở ra được.

“Người” đó đã nằm dán chặt trên người Hàn Dương, trọng lượng cơ thể càng lúc càng nặng, trọng lượng ấy đã vượt xa thể trọng của nhân loại bình thường, như thể phải đè bẹp anh vậy, hô hấp và nhịp tim đều chịu cản trở nghiêm trọng, tim phổi gần như muốn đình công trước loại áp lực này. Ý thức được tính mạng gặp nguy, trong Hàn Dương bỗng bùng lên một sức mạnh chưa từng có, nguồn sức mạnh ấy khiến anh bỗng mở bừng mắt, một gương mặt bị phóng to máu thịt be bét cứ thế xuất hiện trước mắt anh!

Đó quả thật không thể xem là một gương mặt người, vì giống như bị thứ gì đó cán lên, móp lõm sâu vào đầu, một con mắt bị dập nát, nứt toác trong hốc mắt, một nhãn cầu khác thì không thấy đâu, óc tràn ra ngoài theo hốc mắt trống rỗng, chỉ có thể dùng kinh khủng tột độ để hình dung, song anh đã từng nhìn thấy gương mặt kinh người ấy…

Là ở trong nhà xác của lò hỏa táng, trước khi đẩy thi thể em trai Hàn Ngạo đi hỏa táng. Cũng chính vì gương mặt của Hàn Ngạo khi chết quá kinh người nên trong buổi lễ tiễn biệt, thi thể của hắn luôn bị vải bố che toàn thân, không để người khác bước lên ngắm nhìn, vì thế đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy bộ dạng của Hàn Ngạo…

Dương như muốn chứng thực suy nghĩ của Hàn Dương, khuôn miệng bị biến dạng trầm trọng trên gương mặt ở trước mắt đột nhiên cử động, một giọng nói lạnh lẽo thân thuộc lập tức truyền vào tai Hàn Dương.

“Anh lớn, cảm ơn anh đã chăm sóc cho Yanni trong ba năm qua.”

Dứt lời, Hàn Dương thấy trên người nhẹ bẫng, trong cơ thể tức thời truyền đến cảm giác bị xâm nhập kỳ lạ khó nói thành lời.

Trong chớp nhoáng này, ý thức của Hàn Dương đặc biệt rõ ràng, rất nhiều thứ thoáng lướt qua trong tâm trí anh…


Thảo nào trong bản năng anh lại chán ghét Hàn Ngạo, kể từ lúc Hàn Ngạo chào đời đã không thích hắn…

Thảo nào anh lại thấy Hàn Ngạo u ám, khiến người ta không rét mà run…

Thảo nào… Chẳng trách…

Nếu không còn anh, tiểu Dật sẽ hạnh phúc chứ? Hàn Ngạo… có thể bảo vệ cho tiểu Dật tốt hơn anh…

Nhưng… tiểu Dật đã nói… tối nay sẽ chờ anh trên giường mà…

Hết 28.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.