Quỷ ám

Chương 23 - part 02


Bạn đang đọc Quỷ ám – Chương 23 – part 02

” Thế tại sao ngươi không khiến ấy sợi dây ấy biến đi có được không ?”
” Cái trò biểu diễn quyền năng ấy hết sức thô lậu, Karras ạ. Quá sức thô thiển. Dù gì đi nữa tao cũng là một ông hoàng mà !” Một tiếng cười khúc khích. ” Tao thích sự thuyết phục hơn, Karras ạ; sự đồng tình; sự tham gia có tính cách cộng đồng. Vả lại, nếu tao tự cởi dây trói thì bạn ạ, tao đã khước từ mi cái dịp thi thố một hành vi bác ái đấy.”
” Nhưng mà một hành vi bác ái,” Karras nói ” là một đức tính và đó chính là điều mà quỷ muốn ngăn trở, do đó trên thực tế, nếu lúc này ta không muốn cởi dây trói cho ngươi, đích thị là ta đang giúp ngươi đó. Dĩ nhiên, trừ phi,” ông nhún vai, ” ngươi không phải là quỷ thật thì không kể. Nếu trong trường hợp đó, ta sẽ cởi dây trói cho ngươi được.”
” Mi cáo lắm, Karras ạ. Phải chi gã Herod thân mến có mặt ở đây để thưởng thức chuyện này.”
” Herod nào ?” Karras nheo mắt lại, hỏi. Có phải cô bé này đang chơi chữ với sự tích Đấng Ki-tô gọi Herod là “loài chồn cáo” chăng ? ” Có đến hai Herod đấy nhé. Có phải ngươi đang nói về vua dân Judea không đó ?” ” Quan Tổng đốc xứ Galilee cơ !” Cô bé đốp chát vào mặt ông với nỗi giận dữ và niềm khinh bỉ ngun ngút, rồi bất chợt cô bé lại toét miệng cười, lại phỉnh phờ bằng cái giọng nham hiểm cũ. ” Kìa, mi có thấy rằng những sợi dây ràng khốn kiếp này nó làm tao khó chịu đến mức nào không chứ ?Tháo chúng ra đi. Tháo chúng ra rồi tao sẽ nói chuyện tương lai i nghe.”
” Rất ư là cám dỗ.” ” Sở trường của tao mà.”
” Thế nhưng, ta làm sao biết được là ngươi có thể đọc được tương lai ?” ” Ta là quỷ mà.”
” Ừ, thì ngươi nói thế, nhưng ngươi có cho ta xem chứng cớ nào đâu.” ” Mi không có đức tin.”
Karras cứng hẳn người. ” Tin gì kia ?”
” Tin tao, Karras thân mến ạ. Tin tao đây này !” Một vẻ gỉ đó chế giễu và ma mãnh, ngầm nhảy múa trong đôi mắt kia. ” Tất cả những chứng cớ này, tất cả những dấu lạ ở trên trời này !”
” Được rồi, bây giờ chỉ cần một điều hết sức đơn giản là có thể chứng minh được,” Karras đề nghị. ” Chẳng hạn như ma quỷ biết tất cả mọi sự, đúng ?”
” Không, hầu hết tất cả thôi, Karras ạ – hầu hết – Mi thấy không ? Người ta cứ lải nhải rằng tao kiêu ngạo. Tao không hề ! Nào, bây giờ thì mi định giở trò gì đây, đồ chồn cáo kia ?” Đôi mắt vàng vọt, sòng sọc gân máu kia long lanh thật xảo quyệt.
” Ta cho là chúng ta có thể trắc nghiệm tầm hiểu biết của ngươi.”
” À, phải ! cái hồ lớn nhất ở Nam Mỹ,” Regan giễu cột, đôi mắt lồi ra với vẻ khoái hoạt, ” là hồ Titicaca ở Peru. Thế được chưa ?”
” Chưa được, ta còn phải hỏi một điều chỉ có quỷ mới biết. Chẳng hạn như : Regan đâu ? Ngươi biết không ?” ” Nó đây.”
” Đây là đâu ?”
” Trong con heo này.”
” Cho ta xem cô bé đi.”
” Lý do ?”
” Lý do ư ? Thì để chứng tỏ rằng ngươi nói với ta sự thật.”
” Mi muốn chơi con nhỏ đó hả ? Cứ cởi trói rồi tao sẽ i làm thịt nó !”
” Cho ta xem cô bé đi.”
” Con nhỏ nước nôi ướt át lắm,” Regan liếc mắt đểu cáng, cái lưỡi thè ra đầu tưa cáu cứ liếm láp nước dãi trên đôi môi khô nẻ. ” Nhưng lại là một đứa nói chuyện tồi, bạn ạ. Tao nồng nhiệt khuyên mi nên ở lại đây với tao.”
” Hừ, rõ ràng là ngươi không hề biết cô bé ở đâu cả” – Karras nhún vai – ” cho nên hiển nhiên ngươi không phải là quỷ.” 
” Phải mà !” Regan rống lên, người chợt rấn về phía trước, gương mặt cô bé nhúm nhó vì giận hoảng. Karras run rẩy trước giọng nói khủng khiếp, đầy khắp, nó cứ oang oang, chấn động, vang rền khắp các tường phòng. ” Ta là quỷ mà !”

” Được rồi, thế thì cho ta thấy Regan đi,” Karras nói. ” Như thế sẽ chứng tỏ được lời ngươi.”
” Tao sẽ i thấy ? Tao sẽ đọc được ý nghĩ mi !” Nó sục sôi giận hoảng. ” Mi cứ nghĩ đến một con số nào trong phạm vi từ một đến mười đi.”
” Không, điều đó không chứng tỏ được gì hết. Ta phải thấy Regan cơ.”
Chợt nó cười khúc khích, ngã người ra sau dựa vào đầu giường. ” Không, sẽ không có điều gì chứng tỏ cái chi với mi hết, Karras à. Tuyệt thật ! Thật hết sức tuyệt vời ! Lúc này chúng ta sẽ cố gắng giúp mi tiêu khiển cho ra trò. Suy cho cùng thì, chúng ta cũng không muốn mất mi.”
” Chúng tao là ai ?” Karras thăm dò với sự quan tâm nhanh chóng, bén nhạy.
” Chúng tao là một đám đông ra trò ở trong con heo con này,” nó nói, gật gù. ” Ờ, đúng vậy, đúng là một đám đông cơ man vô số. Có lẽ sau này rồi tao sẽ nghĩ đến chuyện giới thiệu cho nghiêm chỉnh tất cả. Lâm thời, tao đang bị ngứa muốn điên lên ở một chỗ tao không với tới được. Mày giúp cởi trói cho tao một lát, được không, Karras ?”
” Không được, ngươi cứ bảo cho ta biết chỗ ngứa, ta sẽ gãi cho.”
” Chà, láu cá thật, rất là láu cá !”
” Cứ cho ta thấy Regan đi, may ra ta sẽ cởi ột dây trói,” Karras đề nghị. ” Nếu…”
Thình lình, ông co rúm người lại trong nỗi khiếp đảm lúc bắt gặp mình đang chăm chăm nhìn vào đôi mắt đong đầy nỗi khủng khiếp, vào chiếc miệng đang há hốc ra trong một tiếng thét kêu cứu không thành lời.
Nhưng sau đó, nhân dạng của Regan nhanh chóng tan biến ra, những đường nét cũ được khuôn đúc lại thật chớp nhoáng. ” Mi cởi dây trói ra cho tao được rồi chứ ?” một giọng dỗ ngon dỗ ngọt cất lên hỏi bằng thứ phát âm nuốt bớt tiếng của người Anh.
Trong chớp nhoáng, nhân cách của quỷ lại trở về. ” Xin cha hãy giúp đỡ ột thằng bé giúp lễ ngày xưa, cha ơi !” Nó ồm ồm nói, rồi ngã ngớn đầu ra sau mà cười khằng khặc.
Karras ngồi chết trân, cảm thấy những bàn tay giá băng chạm vào gáy ông một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, quả quyết hơn. Cái vật-Regan kia phá lên cười khanh khách và nhìn xoáy lấy ông bằng đôi mắt quở trách.
” Ngẫu nhiên mà mẹ của mi cũng có ở đây với chúng tao đó, Karras à. Mi có muốn nhắn gởi gì không ? Ta sẽ chuyển lời hộ đến mụ ấy cho.” Kế đó, Karras chợt né tránh một luồng nôn mửa vọt ra như suối, ông nhảy bật ra khỏi ghế. Chất nôn mửa dây một mảng trên áo len ông và dính trên một bàn tay ông.
Mặt không còn chút máu, vị linh mục nhìn xuống giường. Regan cười khằng khặc khoái chí tử. Bàn tay ông nhễu chất nôn mửa xuống thảm. ” Nếu đúng như thế,” vị linh mục nói mà người lạnh cóng, ” Thì hẳn ngươi phải biết tên mẹ ta chứ. Tên gì nào ?”
Cái vật-Regan nhìn ông mà huýt như rắn, đôi mắt điên loạn long lanh, đầu khẽ lượn vòng như đầu rắn hổ mang.
” Tên gì nào ?”
Như một con bò tơ, Regan rống lên giận dữ, chát chúa, tiếng rống xuyên qua những cánh cửa chớp, rung chuyển cả lớp kính trên cửa sổ lớn. Đôi mắt trợn ngược hẳn lên.
Trong một lúc, Karras cứ nhìn lúc tiếng rống tiếp tục, sau đó, ông nhìn tay mình rồi bước ra khỏi phòng.
Chris nhanh chóng bật người ra khỏi chỗ tường nàng đang dựa, đau đớn nhìn chiếc áo len của vị linh mục Dòng Tên. ” Có chuyện gì vậy ? Con bé nôn mửa à ?”
” Có khăn lau không ?” Ông hỏi nàng.
” Có phòng tắm ở ngay đây ạ !” Nàng vội nói, chỉ một cánh cửa trên lối hành lang. ” Karl, trông chừng con bé nhé !” Nàng dặn dò, rồi theo vị linh mục đến phòng tắm. ” Cô có cho cháu bé dùng thuốc an thần không ?” ông hỏi.
Chris mở vòi nước. ” Có ạ, Librium. Nào, cha cởi áo len ra đi rồi mới rửa ráy được chứ.”
” Liều lượng thế nào ?” Ông hỏi nàng, vừa kéo chiếc áo len bằng tay trái còn sạch của mình.
” Nào, để tôi giúp cha.” Nàng nắm lấy gấu áo kéo ngược lại. ” Vâng, hôm nay con bé đã dùng đến 400 miligam, thưa cha ?”

” Bốn trăm ?”
Nàng đã lôi chiếc áo len đến ngang ngực ông. ” Vâng, bằng cách đó chúng tôi mới trói nó lại bằng mấy sợi dây da được. Phải tận dụng cả bốn người chúng tôi mới..”
” Cô đã chích cho cháu 400 miligam một lúc à ?”
” Nào, đưa thẳng hai tay lên, cha.” Ông đưa tay lên và nàng khẽ giật.” Nó mạnh đến nỗi cha không thể tưởng tượng được đâu.”
Nàng kéo màn che chỗ tắm hoa sen ra, ném chiếc áo vào bồn tắm. ” Tôi sẽ bảo Willie giặt sạch cho cha, thưa cha. Tôi rất tiếc.”
” Có gì đâu. Chẳng hề gì.” Ông cởi nút áo tay phải của chiếc sơ mi trắng hồ cứng rồi sắn tay áo lên, để lộ một mảng lông tơ màu nâu trên cánh tay lực lưỡng, phồng căng.
” Tôi rất tiếc.” Chris lặng lẽ lập lại, thong thả ngồi xuống trên thành bồn tắm.
” Con bé có ăn uống gì không ?” Karras hỏi. Ông giữ bàn tay dưới vòi nước nóng để giũ sạch chỗ nôn mửa.
Nàng cứ vò, rồi lại buông tấm khăn lau từng chập. Chiếc khăn màu hồng, hàng chữ tên Regan thêu màu lam. ” Không, thưa cha. Chỉ có tiếp chất Sustagen lúc nó ngủ thôi. Nhưng nó lại rứt ống truyền ra ngoài.”
” Rứt ra à ?”
” Hôm nay đấy.”
Băn khoăn, Karras xoa xà phòng rồi rửa tay. Sau một lúc yên lặng, ông nói một cách nghiêm trọng. ” Cần phải đưa cô bé vào bệnh viện.”
” Tôi không thể làm điều đó được,” Chris trả lời bằng giọng thẩn thờ.
” Tại sao không ?”
” Tôi không thể làm việc đó được !” Nàng lập lại với vẻ xao xuyến run run. ” Tôi không thể để cho bất cứ ai khác dính líu vào ! Con bé… ” Chris gục đầu xuống. Hít sâu. Thở ra. ” Con bé đã làm một chuyện gì đó, thưa cha. Tôi không dám liều để ột ai khác khám phá ra. Bác sĩ cũng không… điều dưỡng cũng không… ” Nàng ngước lên. ” Không một ai hết.” p>
Cau mày, ông khoá vòi nước lại. ” Nếu có một người nào đó, cứ cho là một phạm nhân đi… ” Ông cúi thấp đầu, nhìn đăm đăm vào bồn rửa. ” Ai truyền dung dịch Sustagen cho cô bé ? Chích Librium ? Cho dùng các loại thuốc men khác ?”
” Chúng tôi. Bác sĩ của con bé đã hướng dẫn cho chúng tôi cách thức.”
” Cô cần phải có toa thuốc.”
” Vâng, thì cha có thể ra toa được mà, phải không, thưa cha ?”
Karras quay sang nàng, hai tay ông giơ lên trên bồn rửa như một nhà phẫu thuật sau khi rửa ráy. Trong một thoáng, ông bắt gặp tia nhìn khắc khoải của người phụ nữ, cảm thấy một nét bí nhiệm khủng khiếp trong đôi mắt ấy, một vẻ sợ hoảng. Ông gật đầu về phía tấm khăn nàng đang cầm. Nàng cứ nhìn đăm đăm, đờ đẫn. ” Làm ơn cho tôi xin chiếc khăn,” ông nói nhỏ nhẹ.
” Ồ, tôi xin lỗi !” Rất nhanh nàng lúi dúi chiếc khăn cho ông, vẫn còn nhìn ông với vẻ kỳ vọng căng thẳng. Vị linh mục lau tay. ” Sao, thưa cha, cha thấy cơn chứng đó giống cái gì ?” Rốt cuộc, Chris hỏi ông. ” Cha có nghĩ con bé bị quỷ ám không ?”
” Thế còn cô ?”
” Tôi không biết nữa. Tôi cứ ngỡ cha là một chuyên gia.”
” Cô biết được bao nhiêu về vấn đề quỷ ám ?”

” Chỉ chút ít nhờ đọc sách. Một đôi điều nhờ các bác sĩ cho biết.”
” Các bác sĩ nào ?”
” Ở y viện Barringer.”
Ông gấp tấm khăn rồi cẩn thận máng nó lên thanh treo. ” Cô có phải tín đồ Công giáo không ?”
” Không.”
” Con gái cô ?”
” Không.”
” Cô theo tôn giáo nào ?”
” Không theo tôn giáo nào cả, nhưng tôi…”
” Thế thì tại sao cô lại đến tìm tôi ? Ai bảo cô ?”
” Tôi đến vì tôi đã cùng đường rồi !” Nàng buộc miệng, đầy kích động. ” Chẳng ai bảo tôi cả !”
Ông đứng quay lưng lại nàng, mấy mép khăn vẫn còn khẽ vướng trong tay ông. ” Trước đây cô có nói là các bác sĩ tâm thần khuyên cô đến tìm tôi mà.”
” Coi kìa, tôi có quan tâm gì đến động cơ thúc đẩy cô đâu.” Ông trả lời với một cường độ đã được thận trọng gia giảm. ” Tất cả mối quan tâm của tôi là làm gì có ích nhất cho con gái cô. Nhưng tôi xin thưa ngay với cô bây giờ, rằng nếu như cô đang mưu gì tìm một lễ đuổi quỷ xét như thể một phương thức trị liệu cơn sốc bằng tự kỷ ám thị, thì tốt hơn cô nên gọi điện thoại cho Trung Tâm Chuyên Trách Các Vấn Đề Tâm Thần, thưa cô MacNeil, chứ còn Giáo Hội sẽ không chấp nhận chuyện đó và cô chỉ phí thời giờ quý báu của cô vô ích thôi.” Karras bấu vào thanh máng khăn để kềm đôi tay run rẩy của ông. Có gì trục trặc đây ? Chuyện gì xảy ra vậy ?
” Tiện thể cũng xin nhắc, tôi là bà MacNeil,” ông nghe giọng Chris bảo ông, khô khốc.
Ông cúi đầu, dịu giọng lại. ” Coi kìa, dù đó có là quỷ hay là chứng rối loạn thần kinh đi nữa, thì tôi cũng sẽ làm tất cả mọi sự trong khả năng để giúp đỡ mà. Nhưng tôi cần phải nắm vững sự thật. Điều đó quan trọng cho Regan. Lúc này, tôi đang dọ dẫm trong trạng thái mù tịt, dốt nát, điều đó không có gì là siêu nhiên hay dị thường đối với tôi, đơn giản đó chỉ là tình trạng thông thường của tôi thôi. Nào, bây giờ tại sao ta lại không thể rời phòng tắm rồi xuống thang gác mà nói chuyện có được không ?” Ông đã quay trở lại nàng với một nụ cười khẽ khàng, nồng ấm đầy vẻ khích lệ, rồi đưa tay ra để đỡ nàng lên. ” Tôi có thể uống một tách cà phê.”
” Tôi có thể làm một ly rượu.”
Trong lúc Karl và Sharon coi chừng Regan, thì họ ngồi trong văn phòng, Chris trên trường kỷ, Karras trên một chiếc ghế cạnh lò sưởi. Rồi Chris kể lại bệnh sử của Regan, dù nàng đã thận trọng không đề cập gì đến các hiện tượng có liên quan đến Dennings. Vị linh mục lắng nghe, nói rất ít : thỉnh thoảng một câu hỏi, một cái gật đầu, một cái cau mày. Chris thừa nhận rằng lúc đầu, nàng đã cứu xét đến việc đuổi quỷ như một phương cách trị liệu cơn sốc. ” Bây giờ thì tôi cũng không biết nữa.” Nàng nói, lắc đầu. Mấy ngón tay đầy tàn nhang chắp lại, co quắp đặt trên lòng nàng. ” Quả thật tôi không biết.” Nàng nhướng mắt nhìn vị linh mục trầm ngâm kia. ” Cha nghĩ thế nào, thưa cha ?”
” Có lẽ một hành vi bị cưỡng ép phát sinh do tội lỗi cộng chung với chứng tâm thần phân liệt.”
” Thưa cha, tôi đã chán ngấy mấy thứ rác rến đó rồi ! Làm sao cha có thể nói như thế sau khi cha đã chứng kiến mọi sự đó ?”
” Nếu bà đã từng gặp nhiều bệnh nhân trong những Khu Tâm thần như tôi, thì bà có thể nói như thế rất dễ thôi.” Ông trấn an nàng. ” Bây giờ hãy nghe tôi đây. Quỷ ám, được rồi: ta cứ giả thiết như đó là một sự thật của cuộc đời, rằng nó có xảy ra đi. Nhưng ở đây con gái bà không nói là quỷ nhập vào nó, nhưng nó cứ nằng nặc bảo rằng nó chính thị là con quỷ, và điều đó cũng hệt như bà xưng mình là Napoléon Bonaparte thôi ! Bà thấy chứ ?”
” Thế thì hãy giải thích các tiếng gõ và mọi điều đó xem.”
” Tôi không nghe thấy mấy tiếng đó.”
” Hừ, nhưng mà người ta đã nghe thấy chúng ở Barringer, thưa cha, như vậy không phải điều đó chỉ có xảy ra ở mỗi ngôi nhà này.”
” Chà, có lẽ thế, nhưng chúng ta cũng không cần gì đến một con quỷ để giải thích mọi việc đó.”
” Vậy thì hãy giải thích đi,” nàng đòi hỏi.
” Hiện tượng thần kích.” ” Cái gì ?”
” Sao, bà đã từng nghe về các hiện tượng yêu quái rồi, phải không ?”
” Lũ ma quái ném bát dĩa đồ đạc ấy chứ gì ?”
Karras gật đầu. ” Điều đó cũng chẳng có gì bất thường, và hay xảy ra nơi một kẻ thiếu niên bị rối loạn tình cảm. Rõ ràng, sự căng thẳng thái quá của tâm trí đôi khi có thể phát sinh một năng lực vô danh nào đó khả dĩ di chuyển được các đồ vật ở một khoảng cách xa. Chuyện ấy thì chẳng có gì là siêu phàm cả. Giống như sức mạnh khác thường của Regan vậy. Xin nhắc lại, trong bệnh lý học, điều đó là bình thường. Cứ gọi đó là sức mạnh của tinh thần chi phối vật chất, nếu bà muốn.” ” Tôi gọi điều đó là kỳ quặc.”

” Dù gì đi nữa, điều đó cũng xảy ra ngoài phạm vi quỷ ám.”
” Trời đất, xem có hay không cơ chứ,” nàng nói mỏi mệt. ” Ở đây, tôi là một người vô thần, còn cha là một linh mục vậy mà… ”
” Lời giải thích tốt nhất cho bất cứ hiện tượng nào,” Karras bất chấp lời nàng, ” luôn luôn là lời giải thích đơn giản nhất sẵn có, nó bao hàm tất cả mọi sự kiện.”
” Chà, có lẽ là tôi ngốc nghếch quá,” nàng trả đũa lại, ” Thế nhưng bảo tôi rằng một bộ phận lạ lùng trong đầu người ta có thể ném bát dĩa lên trần nhà thì cầm bằng như chẳng bảo tôi cái gì hết. Vậy thì nó là cái gì ? Cha có thể bảo cho tôi biết nó là cái gì được chứ ?”
” Không, chúng ta không hiểu… ”
” Tâm thần phân liệt là cái quái gì thưa cha ? Cha nói điều đó, tôi nghe nó. Nó là cái gì ? Có phải thật tôi ngu đến mức đó không ? Cha vui lòng bảo cho tôi nghe nó là gì, bằng cách nào để cho rốt cuộc cái đầu đần độn này có thể vỡ lẽ ra được không ?” Trong đôi mắt chằng chịt gân máu đỏ là một lời khẩn cầu cực cùng bối rối.
” Coi kìa, trên thế gian này chẳng một kẻ nào dám mạo nhận là mình hiểu được điều ấy cả.” Vị linh mục hoà nhã bảo nàng. ” Chúng ta chỉ được biết là điều đó có xảy ra mà thôi, còn bất cứ điều gì vượt quá tự thân hiện tượng đó thì chỉ thuần tuý là điều ức đoán thôi. Nhưng nếu muốn, bà cứ suy nghĩ như thế này: bộ óc con người chứa đựng, cứ gọi là, mười bảy tỷ tế bào.”
Chris nghiêng người ra trước, cau mày chăm chú.
” Nhìn vào những tế bào não này,” Karras tiếp tục, ” ta thấy chúng xử lý ngót một trăm triệu thông điệp mỗi giây đồng hồ: đó là con số những cảm giác dồn dập tấn công vào cơ thể chúng ta. Các tế bào não chẳng những tổng hợp các thông điệp đó, mà chúng còn quán xuyến việc đó một cách đầy hiệu quả, chúng làm việc đó mà không hề vấp váp hay cản trở lẫn nhau. Như vậy thì làm thế nào chúng có thể làm được việc ấy mà không có một hình thức thông tin nào đó ? Vâng, có vẻ như rằng chúng không làm được thật. Do đó rõ ràng là mỗi một tế bào ấy phải có một ý thức, có lẽ thế, của riêng nó.. Bây giờ ta hãy tưởng tượng như cơ thể con người là một thương thuyền viễn dương khổng lồ, được chứ ? Và tất cả các tế bào não của anh ta là thủy thủ đoàn. Một trong các tế bào não ở mãi trên cầu tàu. Y là thuyền trưởng. Nhưng y không thể nào biết chính xác được là đám thủy thủ còn lại kia ở dưới boong tàu đang làm gì. Y chỉ biết được rằng con tàu vẫn chạy đều, rằng công việc được hoàn tất chu đáo. Bây giờ viên thuyền trưởng đó là bà, đó là cái ý thức tỉnh táo của bà. Và việc xảy ra nơi một bản ngã nhị trùng – có lẽ vậy – chính là một trong những tế bào thủy thủ đoàn ở dưới các boong tàu kia xông lên trên cầu tàu và chiếm quyền chỉ huy. Nói một cách khác, nổi loạn. Sao ? như thế có giúp cho bà hiểu sự việc không ?” Nàng nhìn trừng trừng, không chớp mắt, trong vẻ ngờ vực. ” Thưa cha, điều đó quá trừu tượng cho đến nỗi tôi nghĩ là tin vào ma quỷ hầu như lại còn dễ hơn nhiều.”
” Chà… ”
” Cha xem, tôi không biết gì về tất cả mớ lý thuyết này,” nàng ngắt lời bằng một giọng khe khẽ mãnh liệt. ” Nhưng tôi xin thưa với cha một điều, cha cứ chỉ cho tôi thấy đứa bé song sinh giống hệt như Regan: cùng khuôn mặt đó, giọng nói đó, mùi đó, giống hệt đến cả cái cách con bé chấm chữ “i” nữa, tôi vẫn nhận ngay ra được đó không phải là con bé ! Tôi biết ngay điều đó ! Tôi biết điều đó từ trong ruột biết ra và tôi xin thưa với cha rằng tôi biết cái vật trên lầu kia không phải là con gái tôi ! Tôi biết điều đó ! Tôi biết quá !”
Nàng dựa ra sau, kiệt quệ. ” Bây giờ, cha hãy bảo tôi phải làm gì đi,” nàng thách đố. ” Nào, cha hãy bảo tôi rằng cha biết rõ mười mươi là không có gì trục trặc với con gái tôi hết trừ ra trong cái đầu của nó, rằng cha biết rõ mười mươi là nó chẳng cần gì đến phép đuổi quỷ, rằng cha biết việc đó chẳng giúp ích được gì cho nó. Nào! Cha nói đi ! Cha nói cho tôi biết phải làm gì đi chứ !”
Trong mấy giây đồng hồ đầy bối rối, dài dặc đó, vị linh mục vẫn lặng thinh. Sau đó, ông nhỏ nhẹ đáp ” Vâng, thật là ít có điều gì trên thế gian này mà tôi được biết rõ mười mươi.” Ông tư lự, lọt thỏm trở lại chiếc ghế. Rồi ông nói tiếp. ” Có phải Regan có một giọng nói trầm không ? Lúc bình thường ấy ?”
” Không. Sự thực tôi phải nói là giọng cháu rất thanh.”
” Bà có cho rằng cháu khôn trước tuổi không ?”
” Khoảng trung bình.”
” Cháu quen đọc sách báo gì ?”
” Đọc tác giả Nancy Drew và các truyện vui bằng tranh, hầu hết là thế.”
” Còn phong cách nói năng ngay lúc này đây: theo bà thì nó khác với lối nói năng bình thường của cháu đến mức nào ?”
” Hoàn toàn khác. Con bé chưa bao giờ dùng đến một nữa các từ ấy.”
” Không, tôi không định bàn đến nội dung từ ngữ, tôi muốn nói đến phong cách cơ.”
” Phong cách ?”
” Cách mà cháu phối hợp các từ với nhau ấy.”
” Chà, tôi cũng không dám chắc là tôi hiểu được ý cha muốn nói gì.”
” Bà có thư từ gì của cô bé viết không ? Các bài tập làm văn ? Một đoạn ghi âm giọng nói cháu cũng…”
” Có, có một cuốn băng ghi lời con bé với bố nó,” nàng ngắt lời. ” Nó cho thu băng đó để gởi cho bố nó, như một bức thư, nhưng nó chưa bao giờ thu xong cả. Cha cần cuốn băng đó không ?”
” Vâng, tôi cần, và tôi cũng cần có – những hồ sơ bệnh lý của cháu, nhất là hồ sơ của y viện Barringer.”
” Kìa cha, tôi đã đi con đường đó và tôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.