Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 9: Thiên hạ rộng lớn


Đọc truyện Quốc Tướng Gia Thần Toán – Chương 9: Thiên hạ rộng lớn

Khi Ân Tịch Ly tới được thư thị hôm qua tỷ thí, nhận ra người xem so với lần trước đã đông hơn gần gấp ba lần, phần lớn đều vì nghe đồn rồi hiếu kỳ mà đến.

Hơn nữa, chính giữa bãi đất trống còn được dựng thêm một khán đài.

Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn, phán, “Xem ra hôm nay có người dựng đài diễn hí khúc, chúng ta hẹn khi khác a, đi mua sách thôi…”

Chưa kịp đi, đã bị Viên Lạc túm về, “Mẫn huynh, ngươi nhìn khán đài kìa.”

Ân Tịch Ly quay lại, làm bộ dáng như đang ngẩng đầu thưởng nguyệt …Liền trông thấy tứ đại tài tử đã ở sẵn trên đài chờ hắn.

Ân Tịch Ly đành thở dài…Nếu bảo quân nhân là hổ, còn văn nhân là thỏ, vậy thà xem hai con mãnh hổ cắn xé nhau cho có khí thế, chứ mấy con thỏ đi gặm nhắm lẫn nhau thì hay ho ở chỗ nào, mọi người lại hết lần này đến lần khác thích xem, không biết nghĩ sao cho cam.

“Tướng quân.” Lúc này Quý Tư đã đến, chào hỏi Viên Liệt, trông thấy Tề Diệc liền hơi bất ngờ, “Tiểu vương gia cũng ở đây a?”

“Quý tương.” Tề Diệc nhanh chóng hành lễ với Quý Tư.

Quý Tư gật đầu, liếc thấy Ân Tịch Ly, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi, “Ngươi là…”

“Hắc hắc.” Ân Tịch Ly cười cười, hành lễ với Quý Tư, “Quý tương, chốc nữa nhớ phải dẫn ta đi mua sách a.”

Quý Tư kinh hãi, vội vàng nhìn cao thấp dò xét hắn, đây chính là thư sinh hôm qua sao? Từ đầu đã gặp Ân Tịch Ly đeo mặt nạ rồi, còn tưởng hắn là dung mạo xấu xí nên xấu hổ không dám gặp ai, không ngờ hắn lại anh tuấn tiêu sái như thế.

Ngẫm lại, Quý Tư cảm thấy hổ thẹn, sao bản thân ta có thể tầm thường như vậy?! Tướng mạo là do trời sinh, thư sinh này tài văn chương bức xa người khác, quả thực nhân tài hiếm thấy, vậy mà mình lại đi để ý tướng mạo của hắn. Nghĩ bụng liền âm thầm hạ quyết tâm, người này thiên phú dị bẩm đích thực nhân trung long phượng (quí nhân), nhất định phải giữ trong triều làm quan!

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thần sắc trên mặt Quý Tư đã biến đổi đến ba lần, Ân Tịch Ly cảm thấy thú vị, thật không ngờ, đường đường Nam Cảnh thừa tướng gia, cũng là người đơn giản a.

Trên đài, tứ đại tài tử đã sớm đợi đến mất bĩnh tĩnh, nhưng Ân Tịch Ly sống chết cũng không muốn thượng đài.

“Ngươi đã chấp nhận tỷ thí, còn không đi nhanh, phải chăng muốn chịu thua!” Viên Lạc nói.

“Ta không đi đâu!” Ân Tịch Ly rụt lại phía sau, “Thật mất thể diện, ở nơi đông người phô trương như thế khác nào làm xiếc cho người ta xem, có gì hay ho?”

Viên Liệt ngẫm nghĩ, sai tùy tùng đi mua một cái mặt nạ, giao cho Ân Tịch Ly, “Đeo vào đi, thế này sẽ không sợ bị mất mặt.”

Ân Tịch Ly nhận lấy mặt nạ săm soi, nhăn mũi, “Không đẹp bằng cái lần trước.”

Viên Liệt trừng mắt, Ân Tịch Ly mỉm cười với hắn.

Viên Liệt liền thấy tim đập loạn xạ, tên này vừa sử dụng yêu pháp!

Ân Tịch Ly quá chú tâm trêu chọc Viên Liệt, hoàn toàn không phát hiện ra Viên Lạc cùng Tề Diệc ở một bên, đang ngẩn ngơ nhìn hắn.


Đội xong mặt nạ, lá gan của Ân Tịch Ly lớn thêm một bậc, quyết định đi làm càn, liền vòng quanh bậc thang, từ từ bước lên đài.

Hắn xuất hiện, người đến xem ở dưới đài liền nhanh chóng trở nên sôi nổi, ngày thường tứ đại tài tử được coi là xưng hùng xưng bá tại Nhạc Đô, bởi vậy cũng đắc tội không ít người, hôm nay rất nhiều người cùng nhau một lòng đến xem bọn chúng bị xấu mặt.

Khi Ân Tịch Ly đã tiến tới gần sát bốn người kia, La Tử Minh nói, “Tiếu Trúc tỷ thí thư pháp với Mẫn huynh, ta với ngươi tỷ thí hội họa, chúng ta cùng nhau luân chiến.”

Tề Diệc nghe xong quy tắc thì hơi bất mãn, cau mày nói, “Luân chiến là có ý gì? Bốn người đấu một sao?”

Viên Lạc gật đầu, “Đúng a, kỳ thật bọn chúng luân phiên thi thố, đã rất bất lợi rồi.”

“Ai, đừng nóng vội.” Quý Tư ngược lại tương đối điềm tĩnh, nhẹ nhàng khoát tay, “Năm đó Chư Các Khổng Minh khẩu chiến giữa một rừng nho gia, cũng là đại thắng quay về mà không bị thương hại đến một sợi tóc, nếu đã có tài rồi, đối thủ đông mấy cũng không đáng lưu tâm.”

Viên Liệt không yên lòng, quay sang hỏi Hạ Vũ đang dáo dát nhìn quanh tứ phía, “Hắn nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Hạ Vũ hoàn toàn không để ý trên đài, quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”

“Thần y, ngươi đang tìm ai ở đây a?” Viên Lạc nói, “Ca ca của ta hỏi, Mẫn huynh một người đấu nhiều người, có đúng là bất lợi không?”

Hạ Vũ nghe xong thản nhiên cười, “Luận về múa mép khua môi, đừng bảo bốn, bốn mươi còn không nói lại hắn.”

“Vì sao?” Quý Tư trong lòng kích động, hẳn là có tài hùng biện?

Lại nghe Hạ Vũ thuận miệng buông một câu, “Còn ai qua mặt được hắn, một bụng đầy ác ý!”

Ân Tịch Ly hỏi Mạc Tiếu Trúc, “Tỷ thí thư pháp như thế nào?”

“Viết bảng mẫu tự.” Lời Mạc Tiếu Trúc vừa nói ra liền gây chấn động, dưới đài phần lớn mọi người đều khó hiểu…Viết bản mẫu tự? Đây là việc cực kỳ cơ bản mà người mới bắt đầu tập viết chữ phải làm, sao lại đem ra thi a?

Ân Tịch Ly thấy hắn tràn đầy tự tin nóng lòng muốn tỉ thí, biết ngay mấy người kia tối qua khẳng định là đã cân nhắn cả đêm, bên trong việc viết bảng mẫu tự này, chắc chắn có điểm bất thường.

“Viết như thế nào?” Ân Tịch Ly hỏi.

“Ở đây có hai quyển ‘Pháp Bách gia thi từ’, là tiểu sử của trên một trăm vị thư pháp gia nổi danh thiên hạ, chúng ta mỗi người xem một lần, sau đó viết ra, chính xác đến từng từ, giống nhau từng câu thơ, thấy có được không?”

Ân Tịch Ly nghe xong ngược lại hơi ngạc nhiên, vẻ mặt bội phục ẩn sau mặt nạ nhìn Mạc Tiếu Trúc, thầm nghĩ, tối hôm qua hắn suy nghĩ ít nhất bốn canh giờ mới cho ra được kế pháp này a.

Mạc Tiếu Trúc thấy Ân Tịch Ly tựa hồ như ngây ngẩn cả người, trong lòng đắc ý, không uổng công tối qua hắn suy nghĩ mất đến bốn canh giờ, thức trắng một đêm mới đưa ra được chủ ý này.


……….

“Điều này làm sao có thể thực hiện được?” Viên Lạc cau mày, “Không những phải nhớ rõ từng chữ, mà còn phải viết ra, hẳn là rất khó a.”

“Hơn nữa.” Tề Diệc nhíu mày, “Bảng mẫu tự  là do Mạc Tiếu Trúc đưa ra, ai biết được hắn có lén lút luyện qua chưa?”

Chúng thư sinh đang vây quanh xem cũng hiểu việc này là bất khả thi, hơn nữa trận tỷ thí tựa hồ khá vô lý, có khả năng mặt nạ thư sinh sẽ khước từ.

Hạ Vũ dưới đài thấy rõ ràng, đành lắc đầu, trong lòng tự nhủ, khước từ? Chỉ sợ Ân Tịch Ly hiện đang cười thầm. Mạc Tiếu Trúc kia đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đấu với ai khác thì còn có thể có đường sống, đòi so trí nhớ với Ân Tịch Ly, chẳng phải ăn no rỗi việc sao?!

Quả nhiên, khuôn mặt Ân Tịch Ly dưới mặt nạ chính là đang cười thích thú, nhẹ gật đầu, vui vẻ đáp ứng, “Tốt lắm.”

Ân Tịch Ly gật đầu đồng ý, lập tức dưới đài xôn xao một trận, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thư sinh này đầu óc thiển cận, vẫn chưa hiểu ý Mạc Tiếu Trúc a?

Mạc Tiếu trúc cũng cho rằng ít nhất Ân Tịch Ly sẽ phản bác hoặc là chất vấn đôi câu, lý lẽ để ứng phó đều đã chuẫn bị sẵn, không ngờ thư sinh này một mực đáp ứng, khiến hắn ngược lại đâm ra sợ hãi trong lòng.

Ân Tịch Ly đưa tay, “Lấy bảng mẫu tự ra.”

Mạc Tiếu Trúc định thần lại, trong lòng tự nhủ, lần này nhất định sẽ không thua, bộ ‘bảng mẫu tự bách gia’ đó hắn đã luyện viết từ nhỏ đến lớn, nên đã sớm thuộc nằm lòng, thư sinh này đừng nói là người, cho dù hắn là thần đi nữa, cũng không có khả năng làm tốt hơn mình! Liền đem bảng mẫu tự giao cho Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly đi qua một bên tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lật từng trang từng trang xem qua.

Mạc Tiếu Trúc chứng kiến động tác của hắn, càng thêm khó hiểu.

Bộ dáng của Ân Tịch Ly không hề giống như đang ở thế bị thiệt, mà giống như đang nhàn nhã lật sách, thưởng thức bảng mẫu tự, có điều động tác lật sách của hắn so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều.

“Tam đệ.” La Tử Minh vỗ nhẹ vào vai Mạc Tiếu Trúc, nói, “Hắn chẳng qua là đang phô trương thanh thế thôi, đừng phân tâm.”

“Ân.” Mạc Tiếu Trúc gật đầu, cúi xuống, cũng mở bảng mẫu tự ra, chăm chú nhìn.

Qua thời gian khoảng một nén nhang, Ân Tịch Ly xem xong bảng mẫu tự rồi, ngáp một cái, Mạc Tiếu Trúc nhìn hắn, “Mẫn huynh, xem xong chưa?”

“Ân.” Ân Tịch Ly nhẹ gật đầu, “Vừa xong.”

“Nhớ kỹ hết sao?” Mạc Tiếu Trúc hỏi một câu.


Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ, “Cũng tương đối, mặc cho số phận đi.”

Mạc Tiếu Trúc gật đầu nói, “Như vậy bắt đầu được chưa?”

“Ai, chờ một chút.” Ân Tịch Ly đột nhiên lại khoác tay.

“Sao vậy?” Mạc Tiếu Trúc tự nhủ, quả nhiên a? Vừa lâm trận đã muốn bỏ chạy.

“A, ta cảm thấy thế này, bảng mẫu tự đó nếu ngươi cũng viết ra tương tự, ta cũng viết ra tương tự, đây không phải là hết cách so sao?”

Mạc Tiếu Trúc dừng một chút, gật đầu, hỏi, “Mẫn huynh có cao kiến gì không?”

“Không bằng lại thêm một bản nữa.” Ân Tịch Ly cười cười, nói, “Lần thứ nhất chúng ta ghi thuận, lần thứ hai ghi ngược, ghi xong cầm kính soi, nếu trong gương giống hệt trong sách thì thắng, cảm thấy sao? Có thú vị hơn trước không?” 

Ân Tịch Ly vừa dứt lời, dưới đài vốn đang nhốn nháo đột nhiên yên lặng, sau đó, tiếng bàn luận còn phát ra còn xôn xao hơn.

Mạc Tiếu Trúc có hơi hoảng sợ, đây quả thực là mới nghe lần đầu, đem chữ ghi ngược lại? Nhưng nếu viết ngược chữ thì bài thơ cũng sẽ bị ngược…Điều này sao có thể.

Đang lúc bối rối, chợt nghe La Tử Minh vỗ hắn nhè nhẹ, thấp giọng nói, “Tam đệ, đừng sợ, hắn chính là phô trương thanh thế, ngươi mà nhượng bộ thì hắn liền thắng. Ta không tin trên đời có người làm được như vậy, nếu hắn thật sự có năng lực đó, chúng ta bại dưới tay hắn, cũng là tâm phục khẩu phục!”

Mạc Tiếu Trúc nghe xong nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu xong, thấy Ân Tịch Ly nhất định  là đang  dọa người, liền gật đầu một cái, “Hảo! Ta đấu với ngươi!”

Ân Tịch Ly mỉm cười, sờ sờ cằm cái mặt nạ, ha ha…

“Hạ Vũ.” Viên Lạc hỏi Hạ Vũ, “Thật sự có chuyện như thế sao?”

Hạ Vũ bật cười, “Cái này mà đáng gì? Không phải chỉ là viết chính tả sao?”

“Là viết chữ ngược a?”

“Nhìn từ mặt sau trang sách, có phải là sẽ thấy chữ ngược lại không? Hắn nhìn xong, chẳng phải là đã có thể nhớ kỹ rồi?” Hạ Vũ thản nhiên nói, “Chỉ cần hắn đọc qua cái gì một lần, đều có thể nhớ kỹ nguyên vẹn, mặc kệ thứ đó hợp lý hay không.”

“Có người sở hữu tài năng như thế sao?” Quý Tư lấy làm kinh ngạc.

Hạ Vũ cười nhạt, “Nếu hắn không có tài cán gì mà tính tình kiêu ngạo lại thích đi gây sự như thế, làm sao còn sống được đến giờ? Đã sớm bị người ta đập chết rồi.”

Viên Liệt đồng tình gật đầu phụ họa, “Nói có lý a!”

………..

Lúc này chợt nghe tiếng người hô, “Bắt đầu!” Tất cả mọi người đều hướng lên khán đài, liền thấy Ân Tịch Ly và Mạc Tiếu Trúc đã mỗi người ở một bên, chiếm lấy một cái bàn, bắt đầu viết chữ.

Giấy Tuyên Thành kéo ra rất dài, hai người cùng múa bút như rồng bay, Mạc Tiếu Trúc dùng hai tay cầm hai bút, ghi chính tự, nhưng Ân Tịch Ly cũng dùng hai tay cầm bút, một tay ghi thuận, một tay ghi nghịch, động tác thoạt nhìn có phần thiếu tự nhiên.

Viên Liệt chợt cảm thấy biểu tình trên mặt Ân Tịch Ly lúc này nhất định là đang cười, hơn nữa còn cười rất xấu xa đáng ghét.

Để được khách quan… mọi người xếp thành hàng đi quanh trước mặt hai người quan sát, tránh trường hợp có người viết sẵn, lấy ra giả mạo.


Khởi đểm, ai cũng đứng xem Mạc Tiếu Trúc, nhưng về sau cơ hồ tất cả chuyển sang vây quanh phía Ân Tịch Ly, âm thanh bàn tán xì xào truyền đi, Mạc Tiếu Trúc đã thấy trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Trần Miễn hơi tò mò, tiến tới sau lưng Ân Tịch Ly nhìn thoáng một cái, sắc mặt lập tức tái đi, lững thững quay về, La Tử Minh nhìn hắn, Trần Miễn khẽ nhíu mày lắc đầu, cảm thấy vượt quá sức tưởng tượng.

Cứ như vậy qua chừng nửa canh giờ, thấy Ân Tịch Ly đã đem bút gác vào ống đựng, nói, “Viết xong.”

Lúc này, Mạc Tiếu Trúc cũng đã viết xong chữ thuận chiều, nhưng chữ ngược thì hắn thật sự không viết nổi.

Vài vị phu tử giơ chữ hai người ghi lên, hướng trước mắt mọi người rồi đặt xuống, luận thắng bại.

“Tốt!” Viên Lạc vỗ tay nói, “Mẫn huynh, đệ nhất thiên hạ tài tử.”

Mọi người cũng đều tấm tắc khen ngợi, Ân Tịch Ly vò đầu, sợ nhất là bốn chữ ‘đệ nhất thiên hạ’ này, ngốc tử mới đi làm đệ nhất thiên hạ.

Mạc Tiếu Trúc lúc này mặt đầy mồ hôi, nhưng trong lòng chỉ có một câu___thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn! Hắn Mạc Tiếu Trúc dĩ nhiên là ếch ngồi đáy giếng, mất thể diện như thế sau này làm gì còn chỗ đứng? Hắn làm đại tài tử cái gì nữa, chẳng thà chết quách đi cho xong.

Đang trong lúc uất ức, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng lộp bộp lộp bộp của trống bỏi, quay sang, chỉ thấy Ân Tịch Ly đang lắc trống.

Mạc Tiếu Trúc nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, Ân Tịch Ly đi quanh hai vòng, ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ, nói, “U, nhìn không ra nha.”

Mạc Tiếu Trúc hỏi hắn, “nhìn cái gì?”

Ân Tịch Ly cười hỏi hắn, “Có phải ngươi đang có ý niệm ghét bỏ bản thân không a?”

Mạc Tiếu Trúc sững sờ, đỏ bừng cả khuôn mặt, một bên tam đại tài tử nghe được đều cả kinh.

“Tiếu Trúc, thắng bại là chuyện thường tình, ngươi đừng để trong lòng a!” Mọi người vội vàng khuyên nhủ hắn.

Mạc Tiếu Trúc lại càng xấu hổ, mới thua liền cảm thấy không muốn sống nữa, cái này so với thua càng mất mặt hơn.

Lại nghe Ân Tịch Ly nói bóng gió, “Tiểu tử, mệnh của ngươi không tệ đâu!”

“Là ý gì?” Mạc Tiếu Trúc không rõ Ân Tịch Ly đang châm biếm hắn, hay đang nghiêm túc nói chuyện, có mặt nạ che, nhìn không được vẻ mặt của hắn.

Ân Tịch Ly dùng trống bỏi chỉ chỉ hắn, nói, “Ba mươi năm sau gặp chân thời, tiểu tử, hãy trân trọng vận số tốt của ngươi, đừng lãng phí!”

Quả nhiên…Để bù lại, Mạc Tiếu Trúc biết sỉ tự nhiên dũng, khổ luyện thư pháp. Ba mươi năm sau, triều đại thay đổi, hậu hoàng đế Ngao Thịnh phong hắn là Thịnh Thanh đệ nhất thư, tại đại hôn của Ngao Thịnh và Tương Thanh, hắn đã viết bốn chữ “Thịnh thế Thanh phong”, được vinh dự treo bên ngoài tẩm cung Ngao Thịnh. Mãi cho đến ngày Mạc Tiếu Trúc thọ trăm tuổi, lời văn thơ đối ngẫu sau cùng vẫn là ___Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, biết sỉ thì sẽ dũng.

Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Ván thứ ba, Ân Tịch Ly thắng đẹp, tứ đại tài tử thua hết ba người, kẻ sáng suốt nhìn là biết ngay, tỷ thí lần này kỳ thật Ân Tịch Ly thắng. Lúc bấy giờ trời đã trưa, mặt trời đã lên cao, Ân Tịch Ly dùng tay áo phẩy phẩy gió, thương lượng với La Tử Minh, “Chúng ta ăn cơm xong rồi thi tiếp có được không? Đói muốn chết.”

La Tử Minh xét thấy hắn gầy gò, đúng là rất dễ dàng đói a, liền gật đầu.

Ân Tịch Ly chạy xuống đài, cùng đi ăn với nhóm của Quý Tư và Viên Liệt, phải trách Ân Tịch Ly trước khi đi không chịu xoay trống bỏi tính xem lành dữ thế nào, bữa cơm này, đích thực ăn trúng toàn đại sự được dọn lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.