Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 74: Cảm nhận trong cuộc


Đọc truyện Quốc Tướng Gia Thần Toán – Chương 74: Cảm nhận trong cuộc

Cầu thang không cao, chỉ hai tầng mà thôi, đi lên cũng chẳng tốn nhiều công sức lắm, nhưng Hạ Vũ vẫn bước thật chậm, lúc sắp lên đến lầu hai, hắn túm lấy Ân Tịch Ly đang ở phía trước, “Đã biết rõ còn nháo.”

Ân Tịch Ly quay lại nhìn hắn, cúi sát đầu xuống, chăm chú quan sát kỹ Hạ Vũ hồi lâu, tỏ vẻ kinh ngạc mà “Ai nha nha” hai tiếng, “Ngươi không thích hắn sao?”

Hạ Vũ nhăn mặt lại, “Không rõ lắm, chỉ biết giang sơn dễ dổi, bản tính khó dời, dù sao cũng chẳng hay ho gì.”

Tịch Ly mấp máy miệng, nhìn Hạ Vũ từ trên xuống dưới, sao lại thành ra cái dạng thoát tục thế này?!

Ngay khi đó, chợt có tiếng cười từ lầu hai vọng xuống. Một là của Tiêu Lạc, cười đến sảng khoái, còn lại hẳn chính là thiếu niên kia, thanh âm trong trẻo, rất êm tai, tiếng cười nghe cực kỳ ái muội.

Tịch Ly tức giận, xoay đầu sải bước lên lầu, Hạ Vũ ngước mặt nhìn nhìn, bất đắc dĩ, đành theo sau.

Tịch Ly lên đến lầu hai, phát hiện Tiêu Lạc ngồi quay lưng về phía cầu thang, nghĩ vừa hay, bèn cùng Hạ Vũ đến bàn ngay sau lưng hắn ngồi… Dù gì cũng là nhã tọa mà, ít nhiều có vài chậu hoa che chắn một chút, Tiêu Lạc không phát giác ra cả hai.

Tịch Ly và Hạ Vũ ngồi xuống.

Có hỏa kế đến hỏi món ăn, Tịch Ly cũng đói, chỉnh thấp giọng gọi cả bàn rượu cùng thức ăn, mưu toan chốc nữa sẽ tính lên đầu Tiêu Lạc.

Nhìn lại Hạ Vũ, chỉ thấy hắn đang uống trà, ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ không mấy quan tâm đến động tĩnh bên bàn Tiêu Lạc.

Tịch Ly lắc đầu, Hạ Vũ làm sao vậy chứ? Nguyên bản tưởng rằng hắn thay hình đổi dạng, nhưng tính cách vẫn không thay đổi. Đừng nhìn tên này ngoài mặt trầm lặng, tính tình hắn lại tương đối cá biệt, từ việc hắn tự biến chính mình thành cái dạng này thì không khó nhận ra. Nói tóm lại, Hạ Vũ là kiểu người cực kỳ nặng tình, dám yêu dám hận, nếu Tiêu Lạc có lỗi với hắn, hẳn hắn phải quậy long trời lở đất mới đúng, nhưng hiện tại cớ sao lại bình tĩnh đến thế?

Tịch Ly hai tay chống cằm, hạ giọng hỏi hắn, “Ngươi sao vậy?”

Hạ Vũ uống một hớp trà, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ có điểm mệt, “Hắn đã vô tâm, cưỡng cầu chỉ vô dụng, thân phận hắn xem như cũng cao quý, không nhân nhượng được thì thôi đi, làm đồ đệ vẫn cứ làm đồ đệ vậy, tâm ta đã nguội lạnh lâu rồi.”

Tịch Ly nhíu mày, “Gạt người.”

“Nếu không còn có thể làm gì đây?” Hạ Vũ cười cười, “Đi tranh đoạt với kẻ khác rất vô nghĩa.”

Tịch Ly bất mãn.

Hạ Vũ thấy biểu tình của hắn, mỉm cười, “Ngươi kiếp này, chỉ có người khác tranh giành ngươi thôi, chưa từng phải tranh giành ai, thứ cảm giác ấy ngươi sẽ không hiểu được đâu.”

Tịch Ly ngẩn người, bỗng chốc dường như có nhiều loại cảm xúc, kẻ chưa hề kinh qua sẽ không hiểu! Bản thân hắn chưa từng trải, Viên Liệt cũng chưa nếm qua! So ra, Viên Lạc lại phải tranh đoạt cả đời.

Tịch Ly một tay chống cằm, tỉ mỉ cân nhắc, ngẫm thấy vô cùng có ý tứ! Đích xác, có những kẻ tranh đoạt cả đời, tranh mãi thành tật, cứ cho rằng chẳng có gì thuộc về mình. Mà có những người cả đời chưa từng phải tranh giành, kết quả thành ra không biết trân trọng thứ gì. Bởi vậy, kẻ giành giật thì quá tay,còn người chẳng màng thì bỏ lỡ… Đủ để thấy, vấn đề của những  người lỡ mất cơ hội trên thế gian này, đâu phải muốn giành là giành được, cũng không phải không muốn tranh nghĩa là chối từ được sự việc.

Tịch Ly mang chấp niệm trong lòng, thần sắc cũng ưu tư. Hạ Vũ trông thấy một mực lắc đầu, dùng đũa điểm nhẹ lên trán hắn, “Nghĩ cái gì vậy?”


Tịch Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Nếu đến bốn mươi tuổi mà hai ta còn độc thân, nhất quyết phải cùng nhau xa chạy cao bay nha.”

Hạ Vũ nghe hắn nói mà giật mình, cười lắc đầu nguầy nguậy, “Thôi, kinh tài tuyệt diễm như ngươi, ta sợ không tiếp nhận nổi.”

“Ngoài tình nhân còn có bằng hữu mà!” Tịch Ly kiên trì nói, “Chí ít biết được tương lai không phải cô đơn, vẫn còn hơn mỗi ngày đều thấy quạnh quẽ.”

Hạ Vũ mỉm cười, “Ngươi không thiếu chỗ dung thân đâu, khắp đất trời đều có chỗ cho ngươi, chẳng qua là ngươi không chịu để mắt tới thôi.”

Tịch Ly nhấp nháy mắt.

“Phải lấy ngươi làm chỗ dừng chân, ta thà không chốn dung thân.” Hạ Vũ thẳng thắn nói.

“Hai ta là thanh mai trúc mã, ngươi nỡ tuyệt tình đến thế a?” Tịch Ly ôm tay áo ra vẻ bứt rứt.

“Đâu đã đủ a, ta còn thấy ngươi rất phiền phức nữa.” Hạ Vũ uống trà, điềm tĩnh nói, “Ngươi gây họa, ta giúp ngươi thu dọn tàn cuộc, còn đứng đầu ngọn chắn gió cho ngươi, tốt chỗ nào chứ? Mang tiếng thanh mai trúc mã, nên bị cha ngươi nhờ vả chiếu cố ngươi, không thể tức giận với ngươi, lại không đánh ngươi được. Ta khuyên nhủ ngươi ngươi xỏ xiên ta, ta động thủ với ngươi thì bị ngươi múa mép khua môi lại, thiên hạ chỉ mình Ân Tịch Ly ngươi có lý, quá khứ ngươi rành tương lai ngươi cũng biết, người khác trân trọng ngươi bị ngươi coi như cỏ rác. Dâng cả cung điện đến cho ngươi ngươi còn lười an tọa, ta thì chỉ một gian phòng nhỏ cũng phải dè chừng thái độ của người khác mới dám vào, gió trở mạnh, mái ngói bị tốc mất, cũng đành cam chịu giá rét.”

“Có đáng thương đến mức đó không a!” Lòng nhân từ của Ân Tịch Ly dâng trào dâng trào, chẳng thèm nhớ tới Tiêu Lạc phía sau, giãy nảy trừng Hạ Vũ.

“Còn chưa thảm sao, đều là bị ngươi bức.” Hạ Vũ thấy thức ăn tới, bắt đầu dùng bữa, đồng thời khuyên Ân Tịch Ly, “Ăn no rồi trở về mau, còn nhiều chuyện phải làm.”

Tịch Ly gãi gãi đầu, ngậm đũa khều chén… Lúc bấy giờ, chợt nghe mỹ thiếu niên kia luôn miệng gọi Tiêu Lạc, “Tiêu đại ca? Ngươi làm sao vậy?”

“Ách…” Tiêu Lạc lắc đầu, không lên tiếng.

Tịch Ly giật mắt mấy cái, lần đầu tiên múa mép khua môi bại dưới Hạ Vũ, vì vậy quyết tâm khi dễ đồ đệ hắn cho hả giận. Bèn quay phắt đầu lại, “Uy! Chẳng phải Tiêu Lạc đây sao.”

Hạ Vũ trợn trừng mắt, lắc đầu tiếp tục ăn.

Tiêu Lạc có chút xấu hổ xoay qua, nhận ra đối diện Tịch Ly là Hạ Vũ đang cắm cúi ăn.

“Bằng hữu của ngươi a?” Thiếu niên nọ hỏi Tiêu Lạc, khuôn mặt hơi ửng hồng, xem ra đã dùng khá nhiều rượu.

Tịch Ly quan sát kỹ, bỗng thấy không đúng lắm… Thiếu niên này mắt long lanh môi đỏ, cười duyên mặt mày e lệ, lại nhìn kỹ đến khung người cùng ngón tay, nào phải là tiểu quan a, là một đại cô nương phẫn nam nhân!

Cô nương thấy Ân Tịch Ly chăm chú nhìn mình, có hơi phật ý, Tịch Ly vội vàng quay đầu lại, nhận ra Hạ Vũ ngó hắn với ánh mắt hàm chứa bỡn cợt, lập tức chửi má nó, nguyên lai tiểu tử Hạ Vũ kia đã biết từ lâu rồi, thảo nào cứ ung dung!

Bốn người hai bàn, ngồi có chút không tiện, Tiêu Lạc đứng dậy dẫn vị mỹ nhân dị tộc kia đến giới thiệu với Hạ Vũ và Tịch Ly, “Đây là Hồng nhi, cha nàng là đại vương Đại Bằng quốc ở Tây bắc, mấy đời thân giao cùng gia phụ.”


“Ân, ta vừa đến Nhạc Đô, nhờ Tiêu đại ca dẫn ta đi tham quan.” Tuy Hồng nhi khá rụt rè, nhưng khẩu khí trái lại mang chút hơi hướm tiểu tử, thảo nào nhìn từ xa chẳng phân biệt được nam nữ. Tịch Ly vuốt cằm dò xét thần sắc của Tiêu Lạc, nhận ra hắn liên tục lén nhìn Hạ Vũ.

Hồng nhi coi vậy mà vô cùng tự nhiên, chờ Tiêu Lạc giới thiệu cả hai với nàng.

“Nga… Đây là Quốc tương Ân Tịch Ly, vị này… là thần y Hạ Vũ.” Tiêu Lạc giới thiệu.

“Nga!” Hồng nhi vỗ tay, “Ngài chính là thần toán Ân Tịch Ly đó sao! Ta ở đại mạc đã từng nghe qua danh tiếng của ngài!”

“Thật sao.” Tịch Ly giật mép đôi cái, đây là thứ tình huống gì thế này.

Hồng nhi tiến tới ngồi, “Ngồi cùng nhau được chứ? Quốc tương đại nhân ngài giúp ta xem tướng tay nha?”

Tịch Ly lại méo miệng, nha đầu chết tiệt kia dám xem lão tử là thầy tướng số hành nghề ven đường.

Tiêu Lạc bất đắc dĩ, đành phải qua nhập chung bàn, vừa ngồi xuống bên phải Hạ Vũ, vừa hỏi, “Trở về bao lâu rồi?”

“Mới đây thôi.” Hạ Vũ thản nhiên đáp.

“Ngươi là thần y?” Hồng nhi rướn tới nhìn kỹ Hạ Vũ, “Thật có bản lĩnh nha, tuổi còn trẻ thế đã được coi là thần y rồi a!”

Hạ Vũ mỉm cười, chẳng nói gì thêm.

“Ai nha, ngươi cũng rất được mắt nha.” Hồng nhi có lẽ lần đầu gặp một mỹ thiếu niên như Hạ Vũ, sấn lại gần nhìn kỹ, “Nam tử Nam Cảnh được tiếng tuấn tú, cánh thiếu niên so với đám nữ tử phương Bắc bọn ta còn đẹp hơn, quả nhiên không sai.”

Hạ Vũ lại cười, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Tiêu Lạc nhìn xoáy vào Tịch Ly_Thế này là sao?

Tịch Ly đang chống cằm suy tính, tình hình xem ra không khớp lắm!

Đang nghĩ ngợi, bất chợt nghe Hạ Vũ đột ngột hỏi, “Đúng rồi, ta nghe Tiêu lão Vương gia nói, muốn Tiêu Lạc thú nữ nhi nhà hảo bằng hữu của ngài, là ngươi sao?”

“Khục khục…” Tịch Ly sặc một ngụm canh, giật mình ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ, rốt cuộc nghiệm ra vì sao hắn mang cảm xúc đó, nguyên lai là có chuyện như thế a.

Hồng nhi đỏ mặt cúi đầu, thỏ thẻ một câu, “Đều do phụ thân ta và Tiêu bá bá tự ý làm chủ cả, tùy tiện bàn hôn sự.”


Tịch Ly nhíu mày, nha đầu chết tiệt kia mừng rỡ thiếu điều lòi cả đuôi, đến nửa điểm khước từ cũng không có. Quả thật hắn không ngờ tới tình thế này, quay đầu lại đảo mắt liếc Tiêu Lạc, chắp tay, “Ai nha, cung hỉ cung hỉ a!” Nhưng nét cười như muốn bảo__Ngươi chết chắc rồi a!

Tiêu Lạc tức đến nghiến răng, đạp cho Tịch Ly một phát dưới gầm bàn, Tịch Ly tránh sao nổi cái đạp của hắn a, vội vã rút chân về, xoa ngón chân trừng Tiêu Lạc, như ngầm cảnh cáo__Ngươi đợi đó!

Hạ Vũ gắp cho hắn một đũa thức ăn, Tịch Ly liếc qua Tiêu Lạc, giở giọng làm nũng với Hạ Vũ, “Muốn được đút.”

Hạ Vũ ngẩn người, tống vào miệng hắn một cái đầu vịt, Tịch Ly cứng họng, đành phải đưa tay cầm lấy đầu vịt gặm.

Hồng nhi nhận thức có chút bất thường, hỏi Tịch Ly, “Các ngươi…”

“Nga, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, đùa giỡn quen rồi.” Tiêu Lạc đỡ lời lý giải.

“Ai bảo thanh mai trúc mã vậy?” Tịch Ly cười ranh mãnh nói với Hồng nhi, “Đây là ái nhân của ta.”

Tịch Ly chưa kịp dứt lời, Hạ Vũ cùng Tiêu Lạc mỗi người một cước đạp tới, ai ngờ chẳng trúng được chân Tịch Ly, nguyên lai hắn đã sớm phòng bị, ngồi xếp bằng lên ghế rồi.

“Nhân tình…” Hồng nhi đỏ bừng mặt, “Ân đại ca cứ đùa.”

“Ai đùa chứ.” Tịch Ly vươn tay tới, dùng đũa khẽ nâng cằm Hạ Vũ, “Hạ Vũ nhà ta tài mạo hơn người văn võ song toàn! Cả đống kẻ theo đuổi, gặp phải người hắn thương là một tên trời đánh vừa bội bạc vừa nhu nhược sợ cha, ta sắp đưa hắn trốn đi.”

Hồng nhi cũng biết Nam Cảnh thịnh hành nam phong, hai nam nhân tương thân tương ái cũng chẳng có gì lạ, nên nghe Tịch Ly nói xong, còn phi thường tức giận, “Đúng đó đúng đó! Ta cũng ghét nhất là cái thứ nam nhân tam tâm nhị ý!”

“Đúng vậy!” Tịch Ly rót rượu cho Hồng nhi, “Nào, ba người chúng ta cạn chén!”

“Ân!” Hồng nhi nâng chén lên đối ẩm với Ân Tịch Ly, đầy hào khí.

Ngó đến hai kẻ còn lại đang ngồi, Hạ Vũ mặt không biểu tình tiếp tục ăn, Tiêu Lạc thì cứ như thể kiến bò trên chảo nóng, tận tình gắp thức ăn cho Hạ Vũ.

Tịch Ly thấy trán hắn toát mồ hôi, nhịn không được cười bảo, “Ai, ta nói Tiêu Lạc a, ngươi đừng quá săn sóc Hạ Vũ nhà ta a, lo gắp đồ ăn cho Hồng nhi nhà ngươi đi!”

Tiêu Lạc rốt cuộc cũng hiểu được vì sao có đôi khi Viên Liệt hận Tịch Ly đến nghiến răng nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết tìm chỗ trút giận, yêu nghiệt kia quả là quá quắt!

Đang gượng gạo dùng bữa, Tịch Ly đảo mắt xung quanh, phát hiện chưởng quỹ dẫn theo vài người tới, bụng mừng rỡ, tuồng hay sắp mở màn rồi!

Chỉ chốc lát sau, một nữ nhân từ dưới lầu lên, là Như Hoa cô nương của Hạnh Hoa lâu. Vừa lên đến, liền lao thẳng tới Tiêu Lạc. Bộ dạng nhu mì uyển chuyển ngồi xuống cạnh Tiêu Lạc, “Ai u, Tiêu đại tướng quân, ngài sắp hại chết người ta rồi!”

Tiêu Lạc há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Như Hoa, “Ngươi là…”

“Vô lương tâm!” Như Hoa giận dỗi giậm chân, vươn ngón tay trắng gầy điểm vào chóp mũi Tiêu Lạc, “Sao lại bạc tình đến thế a, đã hứa đêm qua tới tìm người ta, cớ gì lại không tới… Nói! Đã đi đâu để bị hồ ly tinh câu mất? Phải chăng đi gặp Tình Nhi của Thúy Bình lâu, hay là mấy tỷ muội ưu ái ở Vạn Hoa lâu. Nga! Ta biết rồi, là Liễu công tử của Tứ Hỉ các phải không?!”

Mí mắt Tiêu Lạc căng ra, cuống quýt nhìn Hạ Vũ lắc đầu, “Ta không biết nàng a…”

“Ai nha, ngươi xấu lắm!” Như Hoa làm nũng thí mạng, Tiêu Lạc như đứng trên đống lửa, như ngồi ở đống than vô phương biện bạch.

Tịch Ly dằn một miếng trứng vào miệng, tránh không phì cười, Hạ Vũ đã ăn xong món chính, bắt đầu dùng canh, mà nhìn tới Hồng nhi đối diện Tiêu Lạc, mặt mũi trắng bệch.


Như Hoa hờn dỗi một trận với Tiêu Lạc, Tịch Ly bèn kéo nàng qua một bên, “Ai, Tiêu công tử đang bàn chính sự, việc của ngươi để tối hẵn nói, đừng đem lên bàn ăn.”

Vừa nói, vừa thừa dịp không ai để ý dúi mấy lượng bạc cho Như Hoa.

Như Hoa mãn nguyện rời đi.

Tiêu Lạc gạt gạt mồ hôi, dè dè dặt dặt liếc mắt nhìn Hạ Vũ, nói, “Khẳng định nàng đã nhận lầm rồi…”

Tịch Ly ở một bên phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy! Hiện tại không ít người vừa anh tuấn tiêu sái vừa có thân phận cao quý như Tiêu đại tướng quân, nhất định đã nhận lầm rồi!”

Tiêu Lạc tức đến xanh mặt, nếu không ngại Viên Liệt xử mình, hắn không hung hăng đập Tịch Ly một trận mới lạ.

Ngay lúc ấy, tại cửa cầu thang có một phú gia công tử cầm ***g chim xuất hiện, nhác thấy Tiêu Lạc, vẫy gọi, “U! Tiêu huynh!”

Tiêu Lạc cũng chẳng biết hắn có quen người này hay không, bất quá nếu đã chủ động chào hỏi trước, hơn nữa người nọ trang phục hoa mỹ trông không phú cũng quý, Nhạc Đô là đất danh vọng, chắc là tôn tử nhà vương công quý tộc, nên cũng miễn cưỡng cười cười cho có lệ.

Lại nghe vị thiếu gia kia nói, “Tối nay nhớ đến Bát Bảo các, hôm nay là ngày tuyển hoa khôi đó! Hôm nọ ngươi bỏ ba nghìn lượng bạc để mua đêm đầu của hoa khôi, đêm nay biết đâu lại được diễm phúc nữa.”

Tiêu Lạc há hốc miệng, vị công tử kia cười ha hả đi tới, Tịch Ly vội đứng lên hòa giải, một mặt lẳng lặng dúi bạc cho tên công tử, “Trương công tử đã lâu không gặp, ha ha, bọn ta đang bàn việc, đêm nay gặp ở Bát Bảo các a!”

“Nga, hảo hảo!” Công tử kia hoan hoan hỉ hỉ bước sang chỗ khác dùng trà.

Tịch Ly ngồi xuống, chẳng đợi Tiêu Lạc mở miệng, nói ngay với Hồng nhi ở đối diện sắc mặt tái nhợt, “Ai… Hồng nhi cô nương, nam nhân gặp dịp thì chơi thôi mà, mọi người đều là kẻ ở chốn quan trường, đừng để trong lòng. Cứ yên chí, vị trí Tiêu gia đại thiếu phu nhân khẳng định là của ngươi, chỉ chờ sinh oa nhi a, là chuyện sẽ ổn.”

“Ngươi…” Hồng nhi hung hăng đưa mắt trừng Ân Tịch Ly, đứng phắt dậy, vung tay tát Tiêu Lạc, “Ngươi cư nhiên trở nên quá quắt như thế, khó trách cha vẫn bảo quan trường là hồ nhuộm, bên trong chẳng có kẻ nào tốt… Ngươi thật đáng khinh, chuyến này ta sẽ tìm Tiêu bá bá xin từ hôn!” Nói đoạn, sực nhớ đến lễ vật ra mắt Tiêu vương gia tặng, gỡ hết vòng ngọc phỉ thúy xuống, ném trả cho Tiêu Lạc, phẫn nộ bỏ đi.

Tịch Ly gãi gãi đầu, nhìn cô nương nọ vội vã xuống lầu, chưa kịp phản ứng gì, cánh tay đã bị Tiêu Lạc túm chặt.

“Uy!” Tịch Ly kinh hãi, “Ngươi muốn gì, quân tử động khẩu bất động thủ nha, ngươi có chứng cứ không?”

Ai ngờ đợi cả nửa ngày, Tịch Ly vẫn không thấy quả đấm của Tiêu Lạc, còn cánh tay bị Tiêu Lạc nắm thì lắc qua lắc lại dữ dội, “Ngươi tài thật a, ta nghĩ suốt ba đêm không ra được cách từ hôn, biện pháp này quá hay, về sau ta sẽ dùng chiêu ấy để đối phó cha ta!”

Tịch Ly há to miệng, Tiêu Lạc quay lại nhìn Hạ Vũ, “Vũ…”

Hạ Vũ cũng đứng dậy, phán, “Ăn no rồi thì trở về đi.” Nói đoạn xoay người bỏ đi.

“Ai!” Tiêu Lạc nhanh nhảu đuổi theo.

Tịch Ly chống cằm ngồi yên tiếp tục gặm đầu vịt, thế cũng tốt a…Quả nhiên hôm nay là ngày hoàng đạo đại cát đại lợi a.

Đang ăn ngon lành, Tướng gia phủ phái người tới, Trần Miễn chuyển lời cho hắn, báo mọi thứ đã được chuẩn bị tốt.

Tịch Ly gật đầu, thanh toán bạc rời đi… Hắn vừa đi vừa lắc trống bỏi. Vì thế gian nơi đâu cũng có cơ duyên, vừa rồi nghe Hạ Vũ nói qua một phen, Tịch Ly bỗng nhiên nghiệm ra được vài ý nghĩ mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.