Đọc truyện Quốc Tướng Gia Thần Toán – Chương 52: Tình khó cưỡng cầu
Hai trận tỷ thí chung cuộc được tiến hành song song, chủ đích là để đề phòng gian lận.
Trước khi Viên Liệt thượng đài, Viên Lạc tiến tới hỏi, “Đại ca, có nắm chắc được phần thắng với Tô Mẫn không?”
Viên Liệt có chút ngạc nhiên, gật đầu, “Ta sẽ tận lực.”
“Hảo.” Viên Lạc gật đầu, vỗ vỗ vai Viên Liệt, “Ta đây cũng sẽ dốc sức để thắng, sau đó chúng ta cùng tỷ thí trận cuối.”
“…Ân.” Viên Liệt đáp ứng một tiếng, hắn biết Viên Lạc vì trận này mà khổ luyện, nên có lẽ khi đối mặt với ‘Lưu Ly’ kia, Viên Lạc cho rằng đã nắm được mười phần.
Dĩ nhiên, hắn hoàn toàn không biết Lưu Ly là do Hạ Vũ giả trang thành, công phu của Viên Lạc thì trong lòng Viên Liệt hiểu rõ, muốn thắng được Hạ Vũ, hầu như không có khả năng.
Ân Tịch Ly vẫn đang căng thẳng, thấy Viên Liệt nhìn theo Viên Lạc, hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ__Ngươi còn rảnh rỗi mà quản người khác ư, lo hảo hảo ứng phó đi, Tô Mẫn không dễ trêu như thế đâu!
Tước Vĩ kế bên bưng chén trà thở dài, “Ai, tiểu Ân tử, cho dù trong lòng ngươi có thiên vị thì cũng đừng biểu hiện rõ ra như vậy chứ.”
Ân Tịch Ly đỏ bừng mặt, trợn mắt liếc Tước Vĩ, “Nói bậy bạ gì nữa đây.”
“Đúng hay sai tự đáy lòng chúng ta đều biết, a.” Tước Vĩ cười hăng hắc, “Ai, người thông minh a, có một điểm phiền toái lớn nhất, ngươi biết là cái gì không?”
Ân Tịch Ly hiếu kỳ nhìn hắn.
Tước Vĩ nhếch nhếch khóe miệng, “Khuyết điểm mà người thông minh dễ phạm phải nhất chính là hay tự chuốc lấy phiền não, luôn cho rằng địch nhân rất lợi hại, nhưng lại quá xem nhẹ người một nhà, nên biết, việc ngươi muốn giúp Viên Liệt bách chiến bách thắng là không có gì sai, tuy nhiên đừng quên, lúc không có ngươi thì Viên Liệt cũng đã bách chiến bách thắng rồi.”
Ân Tịch Ly không nói gì, vốn đã biết trước lo lắng sẽ dẫn tới rối loạn… Nghĩ đoạn, không lo lắng thái quá nữa, ngưng thần tĩnh khí chờ xem giao đấu.
Song phương thượng đài, đứng vững vàng, hành lễ với đối phương.
Viên Liệt quan sát Tô Mẫn, trong lòng ý thức được nữ nhân này không dễ đối phó, không được khinh suất, nơi đây dù gì cũng thuộc địa bàn của nàng ta, lượng nhân mã nàng sở hữu cũng đông đảo, tóm lại là không được chủ quan.
Tô Mẫn càng căng thẳng hơn, nếu bảo đánh với Viên Liệt thì đến một chút phần thắng nàng cũng không có, Thanh Di nói là đã bố trí mai phục, chẳng biết chốc nữa có hữu dụng không đây.
Ân Tịch Ly nhìn thấy thần sắc của Tô Mẫn, trong lòng khẽ động.
Tô Mẫn không hề tỏ ra tự tin, cũng không giống kẻ mất tự tin, trái lại có vẻ khá bất an, lẽ nào nha đầu kia đã gài sẵn mai phục sao?
Nghĩ đoạn, Ân Tịch Ly kéo kéo Tiêu Lạc, nói, “Ai, mau giúp ta một việc.”
Tiêu Lạc ngước mắt, “Ngươi nói đi.”
Ân Tịch Ly ghé sát vào tai hắn thì thầm vài câu.
Tiêu Lạc nghe xong bật cười, lắc đầu, “Không cần thiết.”
Tịch Ly thấy hắn tràn đầy tự tin, xem ra Viên Liệt đã có chuẩn bị trước, nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Tự nhủ, Viên Liệt, ngươi tuyệt đối không được thua, ngươi mà thua là ta cuốn gói đào tẩu!
Viên Liệt cũng dự đoán rằng không chừng Tô Mẫn sẽ có mai phục, dây dưa với nàng ta càng lâu càng phiền phức, chẳng bằng giáng một đòn dứt khoát để trực tiếp giải quyết nàng ta, hòng tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nghĩ đến đó, Viên Liệt nhãn thần chuyển lạnh… Công phu của Tô Mẫn hắn đã từng chứng kiến, không phải có ý coi thường nữ hài nhi, nhưng dựa vào bản lĩnh của nàng ta, cho dù thực sự có chuẩn bị sẵn mai phục, hắn cũng sẽ khiến mai phục kia vô dụng vũ chi địa[70].
Viên Liệt bên này sóng ngầm dâng trào mãnh liệt, Viên Lạc bên kia cũng không thua kém.
Viên Lạc chăm chú nhìn Lưu Ly do Hạ Vũ giả trang ngay trước mặt, lòng nghi hoặc chẳng biết rốt cuộc cô nương này có lai lịch ra sao.
Kể từ lúc bắt đầu thi đấu, nàng ta luôn bất hiển sơn bất lộ thủy.
Viên Lạc không phải là kẻ thiếu sáng suốt, vì thế, hắn đã đặc phái người đi điều tra lai lịch của Lưu Ly. Thế nhưng, kết quả lại không tìm thấy nhân vật này! Người này dường như xuất hiện từ thinh không, thậm chí đến thần dân Nam quốc cũng chưa từng nghe nhắc tới.
Bất quá Viên Lạc vẫn rất tự tin rằng sẽ thắng, đã chuẩn bị biết bao lâu rồi, nay chỉ chờ có đất dụng võ.
Nghĩ tới đây khó tránh khỏi xúc cảm dâng trào, Viên Lạc quay đầu lướt nhìn Ân Tịch Ly, thoáng chốc lại thấy thê lương…
Hai bên đồng dạng tỷ thí, nhưng Viên Liệt vừa thượng đài, ánh mắt Tịch Ly đã không rời khỏi hắn một khắc, hiển nhiên còn rất lo lắng cho hắn nữa.
Mà tự bản thân Viên Lạc cũng biết, đã lâu đến thế, Tịch Ly vẫn không hề đưa mắt nhìn sang đây lấy một lần.
Viên Lạc đột nhiên thấy bản thân thật nực cười nhưng đồng thời cũng thật đáng thương. Hắn toàn tâm toàn ý muốn Tịch Ly vui lòng, tuy nhiên vạn nhất hắn thắng cuộc, e rằng người không vui nhất lại chính là Tịch Ly.
Mặc khác, Viên Lạc vốn đã nản lòng. Cho dù bản thân thắng được Lưu Ly, kết cục vẫn còn phải phân tranh cao thấp với Viên Liệt.
Bọn họ là huynh đệ, hắn biết rõ Viên Liệt, bất luận như thế nào, Viên Liệt cũng tuyệt đối không chịu thua hắn, nên người bại trận, chắc chắn không phải là Viên Liệt!
Giữa lúc lòng dạ đang rối bời, chợt nghe có tiếng chiêng rung trời vang lên… Tỷ thí bắt đầu!
Song phương đồng thời rút binh khí ra, liều mạng giao đấu.
Viên Liệt dùng đao, đao dài sáu thước, thích hợp để sử dụng trên lưng ngựa. Ban đầu Tịch Ly lo lắng, không biết hắn dùng đao này trên mặt đất có bất tiện hay không, chẳng ngờ Viên Liệt vừa vung đao hàn quang liền phát ra tứ phía, hết sức thuận lợi.
Đông đảo tướng sĩ Viên gia quân đến xem thi đấu, bàn luận sôi nổi.
Vũ khí mà Viên Liệt sử dụng tuy là mã đao[71], nhưng vẫn có thể dùng trên mặt đất, đao pháp do chính hắn sáng tạo ra, cho nên mới bảo hắn là thiên tài.
Trên lưng ngựa, hắn thường nắm phần cuối chuôi đao, đao sẽ dài sáu thước.
Trên mặt đất, nắm phần đầu chuôi đao, đao chỉ dài ba thước, chuôi đao ba thước… Như thế lại thành ra tiền đao hậu côn. Cả hai loại đều là binh khí hùng mạnh, một khi vận dụng tốt sẽ có uy lực phi phàm.
Viên Liệt vốn thiên sinh thần lực, đao cũng nặng, lúc xoay đao phá không, từng trận từng trận phong thanh mang theo sát khí phát ra, khiến người nghe kinh hãi khôn cùng.
Tô Mẫn lại dùng kiếm, mặc dù là bảo kiếm, nhưng khi đối đầu với đao của Viên Liệt vẫn không dám để binh khí trực tiếp đương đòn, sợ lưỡi kiếm bị uốn gãy.
Viên Liệt thấy Tô Mẫn sợ sệt, bắt trúng tim đen, liền quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn phát lực thiên quân[72] dồn vào hai cánh tay, quất tới một đao với tốc độ cực nhanh.
Tô Mẫn tuyệt nhiên không chống đỡ kịp, lúc này mới nghiệm ra cái gọi là nhĩ thính vi hư nhãn kiến vi thực[73] … Trước đây, khi nghe đồn đãi về mức độ lợi hại của Viên Liệt, nàng cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị tâm lý hoàn hảo. Thế nhưng, hiện tại tận tay giao chiến, nàng mới thấu hiểu cái gọi là cao thủ! Tự tâm Tô Mẫn biết rõ, nếu chỉ luận về võ nghệ, nàng căn bản không phải là đối thủ của Viên Liệt, xem ra Thanh Di có mai phục kiểu gì cũng vô dụng thôi…
Tô Mẫn do dự lại thêm mất tinh thần, xét thấy bản thân sẽ thất bại, lúc bấy giờ còn sợ thua quá khó coi. Gặp trường đao của Viên Liệt giáng xuống lần thứ hai, nàng biết tuyệt đối không đỡ nổi một đao này, nhất định phải tránh né. Thân thể theo bản năng di chuyển, Tô Mẫn khẽ nghiêng mình tránh đao, sau đó từ bên sườn phản công. Tô Mẫn nghĩ binh khí của mình ngắn nhỏ nên tương đối linh hoạt, binh khí của Viên Liệt dài, cận chiến sẽ mất đi lợi thế… Tuy nhiên, điều đó lại vừa vặn nằm trong dự tính của Viên Liệt.
Viên Liệt thấy Tô Mẫn tránh xong chiêu này thì đột ngột hạ thấp người, đồng thời xoay chuyển đao trên lưng, chuôi đao hướng ra phía trước thân đao quay ngược về đằng sau.
Tô Mẫn không ngờ tới Viên Liệt lại đột nhiên đổi thế nên không kịp phản ứng, chỉ nghe trong gió có điềm chẳng lành… Định thần lại thì Viên Liệt đã sớm chờ nàng, cán đao tựa như côn, trực tiếp thúc vào ngực nàng… Một tiếng thịch vang lên.
Ân Tịch Ly chau mày__đòn này khẳng định rất đau, Viên Liệt thật chẳng thương hương tiếc ngọc gì cả!
Ân Tịch Ly nào biết, kỳ thực một chiêu này Viên Liệt đã giữ lại năm thành lực đạo, bằng không Tô Mẫn không chết cũng phải trọng thương.
Cứ như vậy, một Tô Mẫn kiên cường thoáng cái… bật ngửa ra ngã xuống đất, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt. Nàng thầm than không ổn, rồi liều mạng nuốt vào ngụm máu vừa tràn đến miệng, không để phun ra.
Viên Liệt cũng khẽ nhíu mày.
Nếu Tô Mẫn cứ thổ huyết ra, cùng lắm nàng chỉ bị tổn thương khí huyết, ngụm máu kia nếu không thổ ra, chắc chắn sẽ gây nội thương.
Quả nhiên, Tô Mẫn liền cảm thấy ngực ứ đau, mắt hoa lên, cắn răng chịu đựng, tự cảnh báo bản thân tuyệt đối không được ngất đi, bằng không bộ dáng chật vật sẽ khiến nàng mất hết thể diện!
Phải qua một hồi lâu, khí sắc của Tô Mẫn mới dần dần bình ổn lại, nàng chống đao đứng dậy, nhìn thẳng vào Viên Liệt.
Sau một khắc, bất chợt Tô Mẫn thở dài rồi gật đầu, “Viên tướng quân lợi hại, Tô Mẫn xin nhận thua.”
Đâu đó có tiếng tiếc than của quần thần Nam quốc, nhưng đều bị võ nghệ của Viên Liệt làm cho khiếp sợ.
Tô Mẫn công phu không tồi, vậy mà chẳng đỡ nổi vài chiêu của hắn, thế mới biết Viên Liệt là nhân vật lợi hại đến mức nào?! Nếu lưỡng quân thực sự đối đầu, dù có phái hết đại tướng của Nam quốc ra vẫn chưa chắc có thể thắng được hắn.
Đồng thời, Viên Liệt cũng có cái nhìn khác xưa đối với Tô Mẫn__Tô Mẫn quả rất kiên cường!
Một chưởng vừa rồi, đến nam nhân võ lực cao thâm còn chưa hẳn chống đỡ nổi, Tô Mẫn vì giữ uy nghi trước mặt quần thần, giữ gìn thể diện của Nam quốc lẫn sỉ diện của bản thân, thà rằng thụ thương cũng phải nuốt xuống cho được ngụm máu kia, chỉ dựa vào điểm ấy thôi đã đủ thấy nha đầu này thật đáng nể.
Không chỉ Viên Liệt, đông đảo tướng sĩ trong Viên gia quân đều dành cho Tô Mẫn đôi phần kính trọng.
Bọn họ sát cánh bên Viên Liệt đã lâu, tất biết rõ Viên Liệt mà nghiêm túc lên thì đáng sợ đến mức nào, đều tự đáy lòng, đối Tô Mẫn phát sinh vài phần kính nể, huống chi nàng còn là một cô nương xinh đẹp như thế!
Ân Tịch Ly nhìn thấu trong mắt, liền nhướn nhướn mày nói với Tước Vĩ, “Ai, hiện tại, có lẽ trong quân doanh, trên dưới cũng hơn phân nửa tướng sĩ nguyện ý thú nha đầu kia rồi? Tiếc là nàng không chịu mở rộng tầm mắt a!”
Tước Vĩ bật cười, chỉ vào đám bách tính Nam quốc đang xem náo nhiệt phía trước, “Vừa hay a, phỏng chừng có hơn phân nửa số cô nương trong đám đó muốn gả cho ngươi, bất quá lúc này, hầu như toàn bộ đều muốn gả cho Viên Liệt rồi.”
Tịch Ly co giật mi mắt, nhìn lại toán cô nương, cả đám đang ríu rít như chim non ngước mặt nhìn Viên Liệt, tim bắn ra tới tấp.
Ân Tịch Ly bĩu môi, “Viên Liệt chết tiệt, dám chơi trội hơn ta!”
Tước Vĩ và Tiêu Lạc đưa mắt nhìn nhau, Ân Tịch Ly ngoài miệng tỏ ra cường ngạo, nhưng mặt mũi trông thế nào cũng thấy rất phấn chấn.
Viên Liệt vẫn đứng nguyên trên lôi đài, quay sang quan sát Viên Lạc đang tỷ thí cùng Hạ Vũ ở bên kia.
Hắn tra đao vào vỏ, sau đó thuận tay ném xuống cho tùy tùng phía dưới, vung tay nhấc chân ung dung tiêu sái khôn tả, lập tức khiến các cô nương Nam quốc đi xem tỷ thí đều tâm hoa nộ phóng, mà Viên Liệt thì lại hồn nhiên không phát giác ra, chỉ khẽ nhíu mày nhìn trận tỷ thí kế bên.
Ân Tịch Ly cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười, lắc đầu không phản bác.
Tại sao Viên Liệt nhíu mày? Bởi vì Viên Lạc và Hạ Vũ thực sự đang quá liều lĩnh… Phải nói chính xác là Viên Lạc đang liều mạng.
Hạ Vũ không hề dùng toàn lực, bản thân hắn vốn mạnh hơn so với Viên Lạc, song, phản ứng của Viên Lạc thật khiến người khác phải kinh hoàng.
Rốt cuộc Ân Tịch Ly cũng biết được, tại sao những lúc đối mặt với Viên Liệt, Viên Lạc lại mất tự tin đến thế, nguyên nhân là… thực lực của hai huynh đệ cách nhau không phải chỉ có một chút mà thôi.
Viên Liệt mạnh hơn Viên Lạc nhiều lắm… nhiều đến nỗi Viên Lạc có tận lực cả đời cũng không thể vượt qua được, thảo nào hắn không hận, hắn chỉ thất vọng vì lão thiên bất công mà thôi.
Hạ Vũ vốn định đánh một trận cầm chừng với Viên Lạc, đợi đến khi Viên Liệt thắng thì mã mã hổ hổ[74] dứt điểm trận đấu, chẳng ngờ Viên Lạc lại liều mạng dốc toàn lực, thậm chí còn không quản sinh tử xuất đòn hiểm cầu thắng.
Kỳ thực Hạ Vũ cũng có chút không đành lòng, tiểu tử Ân Tịch Ly này rõ là tạo nghiệp chướng, Viên Lạc vì hắn nguyện ý liều mạng như thế, khiến kẻ khác nhìn vào mà lòng thấy chua xót.
Nhưng Hạ Vũ không thể nào bại bởi hắn được, thấy Viên Liệt đã thắng trận, ý thức được cũng đến lúc mình nên thu tay lại rồi, liền tung người vận dụng khinh công hòng lui binh.
Viên Lạc xuống tấn thủ thế, với thế thủ này cho dù gặp phải chiêu thức gì cũng không đáng ngại.
Tiếc rằng Hạ Vũ là cao thủ chốn giang hồ, khinh công tuyệt đỉnh! Hắn thi triển động tác cực nhanh, đột ngột biến mất khỏi tầm nhìn của Viên Lạc. Thoáng cái đã đáp xuống ngay phía sau Viên Lạc.
Hạ Vũ xoay một bước rồi vung kiếm lên… áp vào cổ Viên Lạc, sợ hắn liều lĩnh quá mức mà tự gây tổn thương, nên cố tình dồn sức tung cho hắn một chưởng, khiến hắn tạm thời mất đi sức phản kháng.
Một chiêu trí mạng, tất cả mọi người đều thấy rõ, Viên Lạc đã thua!
Ân Tịch Ly cúi mặt nhìn xuống, tự đáy lòng trỗi lên một chút không đành.
Trên mặt Viên Lạc lộ rõ vẻ tiếc nuối, ánh mắt hàm chứa nỗi bất cam.
Tịch Ly đâu phải vô tình, ai mà chẳng có tâm! Có người nguyện chết vì mình ai lại không cảm động … Thế nhưng trong chuyện tình cảm, đâu phải hễ ai tốt với mình thì đều có thể tùy tiện đáp lại, cũng chẳng thể nói đến chuyện công bằng. Yêu hay không yêu, cho đi nhiều lắm, bất quá chỉ nhận được mỗi ánh mắt áy náy mà thôi.
Viên Lạc quay đầu lại, bắt gặp cái nhìn áy náy của Ân Tịch Ly, tuy đôi mắt nhu hòa, nhưng ý tứ trong đó vẫn rất rõ rệt, không yêu, thủy chung vẫn không yêu!
Nhất thời, Viên Lạc chợt nhớ đến con bạch mãng xà hắn đã từng nuôi.
Hắn theo Viên Liệt đánh thắng trận, đoạt được một con bạch mãng xà từ tay kẻ địch, địch chẳng qua chỉ nuôi xà ấy để làm vũ khí, nhưng hắn thì thích thật lòng, muốn giữ lại nuôi dưỡng bên người.
Tiếc rằng xà không chịu ăn bất cứ thứ gì, sau đó thì chết đói, ánh mắt ấy dường như cũng tương tự… đó là nhãn thần muốn biểu tỏ: đã lựa chọn rồi, không bao giờ thay đổi.
Viên Lạc thu hồi binh khí, khẽ thi lễ với Hạ Vũ rồi xoay người bước thẳng xuống lôi đài, không quay đầu lại, băng qua trước cửa trướng bồng của Ân Tịch Ly cũng chẳng hề dừng chân.
Tiêu Lạc khe khẽ thở dài, lẩm bẩm, “Việc gì phải tự làm khổ mình a…”
Thanh âm như tơ, chậm rãi theo gió đêm phiêu tán, chẳng biết Viên Lạc có nghe được hay không, nhưng lại gieo thẳng vào lòng Tịch Ly…
Người tốt trong thiên hạ sao mà nhiều quá, thế nhưng mỗi cá nhân chỉ có thể chọn lấy một người.
Đúng là có rất nhiều kẻ thích hợp, nhưng để thực sự toàn tâm toàn ý tiếp nhận, chung quy chỉ có một người. Vì một người không hề yêu mình mà bất chấp tất cả quả thật là vĩ đại, tuy nhiên lại ứng với câu nói kia__Cớ gì phải tự làm khổ mình?!
Trận tỷ thí chung cuộc, Viên Liệt đối đầu với Lưu Ly.
Hạ Vũ nhận thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, hơn nữa tập thể chúng nhân dưới đài đều cho rằng, luận về công phu Lưu Ly không có cửa thắng Viên Liệt, Hạ Vũ mắng thầm trong bụng, nhưng tính ra dù có đấu nghiêm túc với Viên Liệt thì hắn vẫn thua.
Nghĩ đoạn, Hạ Vũ chắp tay trước Viên Liệt, “Viên tướng quân võ nghệ cao cường, tiểu nữ tự thấy hổ thẹn.”
Ân Tịch Ly vốn dĩ đang rất thương tâm, vừa có phần cảm khái vì bản thân hắn không hề có dù chỉ một chút ý niệm về cái loại nữ nhi tình trường kia với Viên Lạc… Đột nhiên nghe được câu ‘tiểu nữ’ kỳ quái của Hạ Vũ, lập tức phụt cả ra.
Đến Viên Liệt còn phải run lên, da gà nổi toàn thân.
Hạ Vũ chứng kiến toàn bộ, ngực chửi má nó__Lão tử làm thế là vì ai?! Các ngươi còn cười được hả!
“Cáo từ!” Nói đoạn, Hạ Vũ nhảy xuống lôi đài một phát, phi thân mấy cái biến mất dạng.
Trận tỷ võ chiêu thân này, người thắng cuộc chính là Viên Liệt.
Chúng tướng Viên gia quân reo hò, cũng chẳng biết bọn họ đây là chúc mừng nguyên soái thắng lợi, hay là chúc mừng Viên Liệt được thành thân với một nam nhân nữa.
Tuy rằng Tô Mẫn không hề muốn buông tha Ân Tịch Ly, thế nhưng đã tỷ thí thua tâm phục khẩu phục, đành cố nén đau thương mà xuống đài.
Tước Vĩ nhấc chân khẽ đạp Ân Tịch Ly, lúc này đang tựa vào cửa trướng bồng ngây ngốc nhìn Viên Liệt, “Được rồi, thích thì đợi trở về từ từ mà ngắm không được a? Mau nhanh lên! Chính sự quan trọng hơn, chậm trễ là lỡ mất cơ hội đó.”
“Nga, đúng!” Ân Tịch Ly sực tỉnh, vội vã chạy đi tìm Tô Mẫn.