Đọc truyện Quốc Tướng Gia Thần Toán – Chương 1: Gặp phải sát tinh
Viên Liệt chầm chậm tỉnh lại, cảm thấy cổ họng đau đớn và khô rát.
Hắn dẫn đầu một trăm tử sĩ Nam Cảnh chống lại một vạn nhân mã Bắc Tề …Sau đó, chỉ nhớ quang cảnh cuối cùng mà hắn nhận thức được tràn ngập máu, có ngờ đâu hắn -Viên Liệt, mười lăm tuổi, lần đầu tiên ra chiến trường, kết cục lại tử trận.
Bất quá, ngay sau đó, Viên Liệt phát hiện ra mình vẫn còn sống, hơn nữa còn đang bị di chuyển.
Bị bắt sống?! Ý nghĩ này chợt lóe lên, Viên Liệt thấy lòng hãi hùng, thà chết chứ không được để bị bắt! Nếu quân địch biết hắn là con của Đại tướng thống lãnh binh Nam Cảnh quốc… thì càng hỏng bét.
Viên Liệt tận lực lắc lắc đầu hòng thanh tỉnh, lúc này, hắn đang nằm ngửa mặt lên trời trên một cỗ xe đẩy, hai bên ngoại trừ cây cối thấp bé bị bỏ lại phía sau, không thấy có quân địch, xem ra cũng chẳng phải bị bắt. Hắn muốn ngồi dậy, chợt phát hiện cơ thể đã thụ thương nghiêm trọng không nhúc nhích được, cả người đều đau.
Cuối cùng, Viên Liệt đành phải ngưỡng mặt lên, thấy phía trước cách mình không xa có một bạch y thiếu niên đang ngồi đánh xe.
“Ách…” Viên Liệt muốn nói chuyện, nhưng lại không thể cất giọng nổi, chỉ khàn khàn ho khan.
Tuy nhiên vẫn làm kinh động thiếu niên kia, khiến hắn quay đầu lại.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, thiếu niên này dùng một khối lụa bạch sắc, vấn lấy đầu mình chỉ chừa ra mỗi đôi mắt trong trẻo…thoạt nhìn thật cổ quái.
Thiếu niên có thân hình thon gầy, vận trường sam bạch sắc, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc được làm tinh xảo, xem qua thân thế hẳn là thư sinh, tầm mười bốn mười lăm tuổi a.
Thiếu niên dừng xe, thu người tới xem Viên Liệt, một tay tinh tế vuốt cái cằm lụa trắng quấn quanh của hắn.
Đôi mắt thiếu niên thật đẹp, mâu tử (con ngươi) trong sáng, đuôi mắt cong lên, hàng mi dài đậm, khẽ chớp hai cái, cặp mắt cứ như sóng nước đượm vẻ tinh anh.Viên Liệt chăm chú nhìn. Hắn thuở nhỏ sinh ra tại phủ Nguyên Soái, mỹ nhân bất kể nam hay nữ đều đã thấy qua vô số. Nhưng loại ánh mắt này thì đến tận bây giờ mới gặp, hắn nghĩ đây chính là đôi mắt đẹp nhất.
Thiếu niên theo dõi hắn thật lâu, đột nhiên lấy từ trong người ra một cái trống bỏi. Miệng lẩm bẩm, tay lại lộp bộp lộp bộp lắc lắc cái trống nhỏ…Sau khi niệm mấy chuỗi dài trong miệng xong thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt trống.
Viên Liệt chú ý tới cái mặt trống, bên trên không phải là tranh hoa điểu thông thường, cũng không phải mặt người, mà là một hình Bát Quái vẽ bùa chú chi chít.
Thiếu niên sau khi nhìn một hồi lâu, có chút chán nản, thất vọng đem trống bỏi thu vào, tay chỉ Viên Liệt phán: “ Đều tại ngươi cả!”
Viên Liệt lập tức sững sờ, thanh âm của thiếu niên nghe êm tai, thanh thanh trong trong, chắc hẳn là nam hài, ngón tay đang vươn ra chỉ vào chóp mũi mình cũng mảnh mai, không hề có vết chai sần, cho thấy hài tử này có gia cảnh rất hảo, không phải làm lụng vất vả mưu sinh, cũng không hề luyện võ.
Viên Liệt quan sát tay của hắn một hồi lâu mới kịp phản ứng, hắn vừa bảo gì? Vì sao lại trách khứ mình?
Viên Liệt muốn nói một hai câu, nhưng hé miệng lại không nói lên lời, mất nửa ngày mới bật ra được một câu: “Khát…”
Thiếu niên lấy trên lưng ngựa xuống một cái túi nước, nhẹ nhàng cẩn thận mớm nước cho Viên Liệt.
Mấy ngụm nước ngọt thanh vừa vào đến bụng, Viên Liệt lập tức lên tinh thần, hỏi thiếu niên kia: “Đây là đâu vậy?”
“Trấn Thanh Vân a”_Thiếu niên trả lời.
Viên Liệt nghĩ một chút, trấn Thanh Vân nằm tại vùng phụ cận của chiến trường nơi bọn họ đại chiến với Bắc Tề. Lại hỏi, “Chiến sự?”
“Nam Cảnh thắng.” Thiếu niên ngồi trên bản xa, khua chân nói: “Ngươi là do ta lôi từ trong đống thi thể ra.”
Viên Liệt có chút cảm kích: “Đa tạ.”
“Ngươi đừng cám ơn ta”. Thiếu niên chăm chú nói: “Ta có chuyện cần nói với ngươi.”
Viên Liệt giương mắt, khó hiểu nhìn hắn.
Viên Liệt từ trước tới nay vốn ít lời, mặc dù là thiếu niên, nhưng thoạt nhìn rất già dặn, mặt mày tuấn lãng, dù sao hắn cũng mang xuất thân phi phàm, tài năng nổi bật, tuổi còn trẻ đã có chút khí khái anh hùng.
Thiếu niên nheo mắt lại chằm chằm quan sát Viên Liệt trong chốc lát, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Viên Liệt.”
“Ngươi họ Viên a?” Thiếu niên thoáng giật mình, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều, nói: “Ta có ân cứu mạng ngươi, cho nên ngươi phải đáp ứng với ta ba điều kiện!”
Viên Liệt cảm thấy thiếu niên này khá thẳng thắn, liền gật đầu: “Ân, ngươi nói đi.”
“Thứ nhất!”. Thiếu niên chăm chú nói, “Từ nay về sau một khi gặp người họ Ân, ngươi phải xoay người bỏ chạy!”.
“…”Viên Liệt nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, hơi há hốc mồm, sau nửa ngày mới hỏi, “Vì sao?”
“Ngươi đáp ứng là được!” Thiếu niên không muốn giải thích nhiều.
Viên Liệt ngẫm nghĩ, người họ Ân cũng không nhiều, hơn nữa thiếu niên này cứ lẩm bẩm mãi, hay là có bệnh gì đó a, cân nhắc xong thì khẽ gật đầu.
Thấy Viên Liệt gật đầu đáp ứng rồi, hắn lại nói, “ Chuyện thứ hai! Từ nay về sau không đụng tới thầy tướng số!”
Viên Liệt lại gật đầu, càng thêm tin tưởng, thiếu niên này xem ra quả thật là có bệnh.
“Thứ ba!” Thiếu niên nghĩ nghĩ, hạ giọng nói, “Ngươi nhớ kỹ a, không được thích nam nhân!”
“Ách…” Viên Liệt thật lâu mới hiểu được, thoáng đỏ mặt. Hắn cũng không còn nhỏ, tự nhiên biết chuyện này, dân tình ở Nam Cảnh nhìn chung, không chỉ nữ nhân xinh đẹp được hoan nghênh, nam nhân cũng vậy…Vương tôn quý tộc đối với nam nhân xinh đẹp còn hứng thú hơn nữ nhân nhiều, cha hắn cũng thế, hắn đã từng thấy cha hắn đùa giỡn với tiểu quan nhi xinh đẹp ở trong phòng.
Thiếu niên thấy Viên Liệt gật đầu đáp ứng hết rồi, dùng ánh mắt có phần nguy hiểm tổng kết lại, “Nói phải giữ lời a, theo đúng từng chữ a!”
Nói xong, hắn lấy giấy từ trong ngực ra viết lên ba điều kiện, đưa đến trước mặt Viên Liệt, sau đó cầm tay Viên Liệt, lấy dấu vân tay.
Viên Liệt bất đắt dĩ quan sát hành động của thiếu niên kia, hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?”
“Ngu nha, nếu ta có thể nói cho ngươi thì còn che mặt làm cái gì?” Thiếu niên hỏi lại.
“Ngươi là người Bắc Tề?” Viên Liệt có chút cảnh giác.
Thiếu niên thở dài, không màng để ý đến hắn, ấn dấu tay lên giấy, rồi nhét vào trong ngực áo Viên Liệt.
“Cho ta?” Viên Liệt lại càng không lý giải được!
“Ân!” Thiếu niên kéo cổ con lừa, điều khiển đầu xe, nói với hắn, “Giấy này ngươi đem theo bên người, đến thời khắc thì nhớ rõ ba điểm này a!”
Nói xong, hắn vỗ mông lừa, “Hiện tại Nam Cảnh nhân mã đang tìm ngươi khắp nơi, cứ như vậy trở về nhất định sẽ gặp được, ta đi đây, ngươi bảo trọng!” Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
Viên Liệt vội vàng vươn tay nắm lấy tay áo của thiếu niên để gượng dậy… nhưng vì thương thế của hắn quá nặng, xe lừa lại đang chạy, nhất thời Viên Liệt lăn từ trên xe xuống, theo bản năng liền nắm chặt ống tay áo thiếu niên kia.
Viên Liệt luyện võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, đến mười lăm tuổi đã rất cao lớn.
Thiếu niên chẳng qua là văn nhược thư sinh, mười bốn tuổi, thân thể so với tiểu hài đồng lớn hơn được một chút là cùng, bị Viên Liệt túm phát này, hắn ngửa mặt lên trời té xuống.
“Ai nha.” Thiếu niên ngã nhào ra đất, xoa cái lưng đau, lẩm nhẩm tự nói, “Quả nhiên đúng vậy a, ngươi chính là mệnh sát tinh, mệnh này lại còn không có kết cục tốt, thật chết người mà!”
Viên Liệt thấy thiếu niên nói thầm trong khối lụa vây quanh miệng, bộ dạng có vẻ rất thú vị, hắn nghĩ bụng, tốt xấu gì cũng phải xem bộ dáng của ân nhân cứu mạng ra sao a! Liền thừa dịp thiếu niên không đề phòng, nhanh tay giật đi dải lụa trên mặt hắn.
Băng lụa bị Viên Liệt kéo lỏng, rớt xuống…
Thiếu niên quả thật là mười bốn mười lăm tuổi, trắng trẻo, hắn phản ứng cũng mau, gặp dải lụa rơi xuống, liền vội vàng ngăn lại, nhưng vẫn để lộ ra một phần gương mặt.
Viên Liệt chăm chú nhìn, thiếu niên này dung mạo tuấn mỹ dị thường, thanh khiết, đuôi mắt hơi xếch lên, có một nốt ruồi son nhàn nhạt nhỏ bằng hạt mè, Viên Liệt tiến lại gần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đẽ cùng với nốt ruồi son nơi khóe mắt kia, bất chợt hóa ngu ngơ.
Thiếu niên đứng dậy toan trốn đi, Viên Liệt bắt được tay không chịu buông, thiếu niên một tay bị nắm chặt, một tay che mặt, nổi giận nói, “Làm gì thế?”
“Ngươi tên gì?” Viên Liệt vừa mất nhiều máu, cơ thể còn suy nhược, khí lực chỉ đủ để giữ thiếu niên kia lại thôi.
Lúc bấy giờ, bỗng nghe đằng xa truyền đến thanh âm của quan binh, “Đại thiếu gia!”
Viên Liệt ngạc nhiên…Là người của mình đi tìm.
Thiếu niên hấp tấp, vung cánh tay, “Ngươi buông ra!”
Viên Liệt không thả.
Thiếu niên thấy có người tới, sốt ruột… Nhấc chân, đạp!
…
Chuyện về sau, Viên Liệt đều không nhớ rõ, chỉ nhớ được mỗi một cái đế giày đen sì trước mắt.
Mãi đến khi Viên Liệt tỉnh dậy, hắn đã nằm trong quân trướng của phụ thân, tìm quanh quất cũng không thấy bóng dáng thiếu niên kia.
“Ca ca, không sao chứ?” Nhị đệ Viên Lạc một bên trông coi hắn, một mặt hướng ra ngoài hô, “Mau đi báo cho cha ta biết, đại ca tỉnh rồi!”
Không lâu sau, Đại tướng quân Viên Mạch chạy đến. Lần này Viên Liệt mang theo một trăm người phá vòng vây, giết địch cả vạn, giúp đại quân của ngài thuận lợi vào thành, đại thắng tiêu diệt triệt để tàn quân Bắc Tề, phải cho là lập được đại công, Viên Mạch vốn đã yêu thương đứa con trai này nhất, giờ lại càng coi như chí bảo, thấy hắn không việc gì, cũng yên lòng.
Viên Liệt sờ lên ngực, nhưng không tìm ra tờ giấy kia, liền hỏi Viên Lạc ở bên cạnh, “Các ngươi tìm được ta tại đâu?”
“Loạn trong đống xác chết a.” Viên Lạc trả lời.
“Không thấy một bạch y thiếu niên sao?” Viên Liệt hỏi.
Viên Lạc khẽ nhíu mày, lắc đầu, “Cái gì bạch y thiếu niên?”
“Ách..” Viên Liệt nghĩ nghĩ, “ Một thân mặc y phục trắng, mười bốn mười lăm tuổi, trông rất tuấn tú…”
“Liệt Nhi!” Viên Mạch hoảng hốt, “ Trên chiến trường làm sao có người nhỏ tuổi như vậy? Không phải là ngươi đã gặp trúng cái gì không ‘bình thường’ chứ?”
“Không ‘bình thường’?”
“Kêu người đến a!” Viên Mạch lập tức sai người tìm đạo sĩ pháp sư tới, trừ tà cho Viên Liệt.
Viên Liệt nghe cả đám hòa thượng đạo sĩ niệm kinh bên tai, người lại mệt mỏi hỗn độn, thiếp đi, tuy nhiên hễ nhắm mắt một cái, trước mặt liền hiện ra khuôn mặt của thiếu niên kia.
Cho đến hiện tại Viên Liệt vốn không hề nghĩ tới chuyện yêu mến nam nhân nữ nhân gì đó. Nhưng hắn đã chừng ấy tuổi đầu, nên cũng mơ hồ có chút ý niệm về phương diện này, vừa rồi lại còn được thiếu niên kia khơi dậy, hắn thầm nghĩ, nếu thật sự có một thiếu niên đẹp như thế, dù là nam nhân hắn cũng thích.
Về sau Viên Lạc thấy hắn trà phạn bất tư (không thiết ăn uống), bèn hỏi hắn ngọn nguồn, được Viên Liệt kể chi tiết xong, Viên Lạc lập tức hoảng sợ cấp báo cho cha hắn, “Không xong rồi, đại ca của mình đã bị ‘bạch y yêu tinh’ dụ dỗ mê hoặc!”
Vì thế, Viên Mạch lại phái thêm vài bầy hòa thượng đạo sĩ đến hảo một phen ‘lăn qua lăn lại’.
Những năm sau đó, Viên Liệt vẫn thường ngẫu nhiên nhớ đến đôi mắt của thiếu niên kia. Nên mãi cho đến khi hai mươi tuổi, nam nhân hay nữ nhân hắn đều chưa từng chạm qua, không biết vì sao, chỉ cần nghĩ tới phương diện ấy, trước mặt hắn lại hiện ra hình bóng thiếu niên ấy.
Cũng vì nguyên nhân này, Viên Liệt tin chắc thiếu niên kia nhất định là yêu quái! Khiến hắn mê muội, hại hắn chung thân!
Năm năm sau.
Cảnh đế năm thứ mười bảy, đầu thu, đô thành của Nam Cảnh quốc, Nhạc Đô nghênh đón đợt thi Hương ba năm một lần, các thư sinh khổ học, khổ đọc mười năm từ khắp nơi hội tụ về, muốn tên đề bản vàng, công thành danh toại.
Các đại tửu lâu, tiệm cơm tại Nhạc Đô đều chật ních thư sinh đến ứng thí, mọi người kết bạn bằng văn, từ những kẻ thực sự có học thức đến những kẻ ít học nhưng sĩ diện, tất cả cùng tề tựu.
“Tiểu nhị, còn gian phòng nào không?”
Tại cửa ra vào tửu lâu Tiêu Vân Lâu lớn nhất Nhạc Đô, một thư sinh nam tử tầm hai mươi tuổi hỏi tửu lâu tiểu nhị.
Nam tử này vận bạch y, bên ngoài khoác sa y màu xanh, rất nhã nhặn thanh tú, lưng đeo bọc quần áo nhỏ, thoạt nhìn hẳn là thí sinh đi thi.
Tiểu nhị thấy nam tử trang phục bất phàm, cũng biết là người có tiền, thừa dịp nói, “Vị thiếu gia đây, bình thường vào thời điểm này các gian phòng của bọn ta đều đầy cả, chỉ còn lại mấy gian thiên tự phòng.”(phòng tầng áp mái)
“Cả thảy cần bao nhiêu bạc?” Thiếu niên hỏi, “Chúng ta có hai người, muốn ở một tháng.”
Tiểu nhị cười cười, duỗi ra một ngón tay, phán. “Một tháng mà nói, tầm một trăm lượng.”
“Chưởng quỹ (ông chủ tiệm), ngươi kinh doanh hay là đả kiếp (ăn cướp) hả?”
Lúc này, phía sau lưng thanh sam nam tử, có một nam tử trẻ tuổi khác đi lên, dáng người cao ráo mảnh khảnh, vận một thân bạch y, bên hông đeo ngọc đái, trông bề ngoài thì thấy ngay đây là một vị công tử văn nhã.
Tiểu nhị nhìn nhìn hắn, có hơi khó chịu, nam tử này lấy tay nải che trước mặt, hầu như không thể nhận dạng, bất quá xét theo diện mạo mà hắn còn để lộ ra bên ngoài, quả thật hảo, phải chăng hắn sợ bản thân trông đẹp quá nên dễ rước phải họa? Cũng khó trách, thời buổi thế đạo đổi thay, Cảnh đế ham mê nam sắc, Nam Cảnh lại trọng võ khinh văn, các võ tướng phần lớn đều không kiêng kỵ nam nữ, nam nhân đẹp so với nữ nhân còn được ưu ái hơn.
“Hiện tại phòng đó là nơi an tĩnh nhất để ở!” Tiểu nhị cười nói, “Hai vị công tử trông cũng không phải người thiếu tiền, một gian thiên tự phòng, vừa vặn hai người ở. Năm nay người đi thi đông lắm, coi như các ngươi đến sớm rồi, lấy tình hình hôm nay mà dự đoán a, không cần tới ba ngày sau, cả Nhạc Đô đều không còn một gian phòng nào sót lại.”
Thanh sam nam tử quay đầu lại, nhìn bạch y nam tử đang dùng tay nải tự che chắn cẩn trọng, liền hỏi, “ Tịch Ly, ngươi ở hay không a?”
Bạch y nam tử để lộ ra một góc mặt nhìn hắn, “Ở! Từ hướng Tây nhìn về hướng Đông, đường lớn thông suốt, lầu này phong thủy hảo”
Tiểu nhị nghe được mặt mày hớn hở.
Thanh sam nam tử không nói thêm gì nữa, lấy bạc ra giao cho tiểu nhị.
Tiểu nhị hoan hoan hỉ hỉ dẫn hai người vào tửu lâu, đề nghị bọn họ kí tên lại trên sổ sách.
Thanh sam nam tử cầm bút, viết danh tự của mình; Hạ Vũ.
Tiểu nhị hàng năm gặp qua không ít sĩ tử, xem chữ thư sinh này liền nhướn mày, chữ tốt a! Chuẩn có tiền đồ.
Lúc này, phía sau bạch y nhân cũng đi tới, cầm lấy bút, qua loa viết ba chữ rồi hất bút, đi như thể chạy bỏ mệnh lên lầu.
Tiểu nhị cầm danh sách nhìn nhìn, khẽ lắc đầu.
Lúc này, chưởng quỹ đi lại, hỏi hắn, “ Nhìn cái gì đấy?”
“Chưởng quỹ, ta đã thấy nhiều thư sinh đi thi như vậy, nhưng còn chưa gặp qua người viết chữ khó coi đến mức này.” Tiểu nhị cười, đưa danh sách kia cho chưởng quầy xem.
Chữ ký của bạch y nhân vừa rồi, ba chữ dính liền vào một chỗ, bút họa mất trật tự căn bản nhìn không ra là ghi cái gì.
Tiểu nhị còn muốn cười, nhưng chưỡng quỹ đã lập tức đoạt lấy danh sách kia xem qua, rồi khen, “Chữ tốt a! Chữ tốt!”
“Chưởng quỹ! Tốt chỗ nào?” Tiểu nhị có chút buồn bực, “Nhìn chung chẳng thể nào thấy rõ!”
“Ngươi thì biết cái gì!” Chưởng quỹ liếc trừng tiểu nhị, “Lối viết này không phải người bình thường nào cũng có thể viết ra đâu, lấy kéo lại đây!”
“Để làm chi?” Tiểu nhị khó hiểu.
“Cắt xuống lưu giữ, sau này nói không chừng sẽ có giá trị lớn.”
Tiểu nhị dở khóc dở cười lấy cây kéo đến, ngắm nghía trưởng quầy tỉ mỉ đem chữ viết tên kia cắt xong, liền hỏi, “Người nọ đến tột cùng tên gì?”
Chưởng quỹ mỉm cười, nói, “Ân Tịch Ly”.
Cách Tiêu Vân Lâu không xa, là một tòa phủ nha nguy nga_Viên phủ.
Nam Cảnh hoàng thất họ Trần, đang tại vị là Trần Tĩnh đế, còn gọi Cảnh đế.
Viên phủ chính là dinh thự của Đại tướng quân Viên Mạch, Nam Cảnh tổng cộng có tứ đại gia tộc, theo thứ tự là Đại tướng quân Viên Mạch_ Viên thị, Tề vương Tề Thông Hải _Tề thị, Hải vương Tiêu Miễn_Tiêu thị, còn có Thái úy Hạ Xà_Hạ thị, đều là võ tướng.
“Ca ca, có muốn đi ra ngoài một chút hay không?” Thứ tử của Viên Mạch, Viên Lạc, cầm một quyển tập, hỏi Viên Liệt.
Viên Liệt vừa đúng hai mươi tuổi, thoạt nhìn rất anh tuấn, tính cách trầm tĩnh ít nói, giống như tên của mình, hắn luôn mang vẻ lạnh lùng.
Viên Liệt từ lúc mười lăm tuổi đã theo cha xuất chinh lập công, trải qua hết thảy trăm trận lớn nhỏ, lập nên kỳ công, hiện tại hắn đã giữ chức Thượng tướng quân, dưới trướng hơn mười vạn tinh binh, binh hùng tướng mạnh, là nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng nhất Nam Cảnh, rất được Trần Tĩnh đế coi trọng.
“Không đi.” Viên Liệt lắc đầu, “Ta không thích mấy chuyện vũ văn lộng mặc.” (vui đùa, bỡn cợt)
“Hôm nay thư sinh nhiều a”.Viên Lạc muốn cười mà lại nhịn, nói “Ngươi không ra ngoài xem? Biết đâu còn có thể gặp được Tiểu Bạch hồ ly năm đó cứu ngươi?”
Viên Liệt nhìn hắn, vẻ mặt yểu xìu, đã nhiều năm như vậy, Viên Lạc còn đem chuyện này ra chế nhạo hắn.
“Đi thôi”. Viên Lạc túm hắn, nói, “ Đi Tiêu Vân Lâu ăn một bữa ngon, mấy ngày nữa thư sinh tới quá nhiều, đến lúc đó xuất môn sẽ thật sự rất phiền toái.”
Viên Liệt ngẫm nghĩ, có lẽ đã lâu chưa xuất môn dạo quanh, liền theo Viên lạc đi dùng bữa.
___________
“Tịch Ly, ngươi không đi ăn cơm sao?” Hạ Vũ chào hỏi qua loa rồi chỉnh trang y phục một chút, hỏi Ân Tịch Ly đang tựa bên cửa sổ lộp bộp lộp bộp lắc trống bỏi.
“Không đi.” Ân Tịch Ly kiên quyết lắc đầu.
“Chẳng phải ngươi bảo là đói bụng sao?” Hạ Vũ hỏi.
“Không được!” Ân Tịch Ly nói, “ Hôm nay tuyệt đối không thể ra khỏi cửa! Ngươi ăn xong rồi mang lên cho ta chút ít a.”
“Vì sao?” Hạ Vũ khó hiểu, nhìn Ân Tịch Ly hiện tại không dùng tay nải che mặt, lắc đầu, tên này, có điểm đẹp hơn thường! Cũng may là hắn cơ linh thông minh, lại có khả năng đoán mệnh đoạt cát tránh hung, nên mới có thể bình an mà lớn lên như vậy.
Ân Tịch Ly thở dài, chỉ vào Bát Quái bên trên trống bỏi, nói, “Hôm nay ta gặp đại hung, không nên xuất môn, xuất môn chắc chắn gặp sát tinh! Hơn nữa, khắc tinh của ta vốn sinh sống tại Nhạc Đô.”
“Ngươi sợ thế sao còn đến Nhạc Đô làm cái gì?” Hạ Vũ thở dài hỏi hắn.
“Ngươi thì lạ gì đám lão phu tử ở thư viện kia?” Ân Tịch Ly vẻ mặt đau khổ nói, “Bọn họ bảo, nếu ta không chịu khảo thí, bọn họ liền chạy đến thư viện treo cổ tự sát.”
“Vậy bây giờ ngươi tính đối phó ra sao?”
“Trước tiên phải tránh đi đã.” Ân Tịch Ly thản nhiên nói, “Đến thời điểm thì cố tình thi rớt, chẳng phải là xong sao. Ai~, nhớ đừng quên đem cho ta một bình hảo tửu a!”