Đọc truyện Quốc Tử Giám Có Một Nữ Đệ Tử – Chương 28: Đến Phiên Ngươi Đàn Một Khúc Nhạc
Nam tử tuấn mỹ như ngọc đứng đón gió, khoan bào hơi rộng, bên môi xuôi ra giai điệu du dương, thật là một cảnh đẹp khiến người ta cao hứng.
Hết khúc, tiến sĩ đánh giá hắn nắm tiết tấu rất khá, ý nhạc cũng phù hợp với phong cảnh này, tóm lại là đánh giá khá cao.
Trác Văn Viễn trở về chỗ ngồi, nhướng mày nhìn Tang Kỳ, ý hỏi “Thấy sao, bổn công tử rất soái đúng không?”
Tang Kỳ gật gật đầu cười, nghĩ là không tồi không tồi, vừa rồi quan sát dòng nước và địa hình, ly rượu chắc sẽ không dừng ở chỗ của mình, như vậy là yên tâm rồi.
Ai ngờ Trác Văn Viễn hơi tiến sát vào, vào lúc tiến sĩ lại đem ly thả xuống, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào đó, cúi đầu ở bên tai nàng ái muội hỏi: “Vậy mà còn không suy nghĩ chuyện gả cho ta?”
Tang Kỳ vẫn duy trì vẻ tươi cười, không chút khách khí nhéo hắn một cái.
Trác Văn Viễn thuận thế, tay áo phất một cái, bàn tay dưới lớp áo bất động thanh sắc chặn cái ly ở bên bờ suối.
Sau đó thu tay lại, liên tục xin tha ngồi trở về.
Tang Kỳ vừa mới thở phào, liền thấy mọi người đều đang nhìn nàng, mà ly rượu nhỏ kia vững vàng dừng ở trước mặt mình.
Chuyện nàng phải tặng túi tiền cho Yến Vân Chi, rồi phải mời y cùng ngắm hội đèn tết Thượng Nguyên, nếu không được thì phải ở hội đèn lồng diễn tấu một khúc đã truyền đi khắp Lạc Kinh, nhóm người cùng trường đương nhiên cũng biết được.
Lần này mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người nàng, tràn ngập tò mò nghiên cứu và suy đoán.
Lúc trước đã nghe đồn nàng không giỏi cầm kỳ thi họa, một khúc này có thể đàn ra sao cơ chứ? Nếu trước cả tết Thượng Nguyên nghe được, khắc sẽ biết ngày hôm đó sẽ có trò vui để xem.
Vì thế dưới sự hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người, tính tình đã đánh cược là phải chịu thua của Tang Kỳ khó khăn nổi lên, cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh, trong lòng không cam tâm mà suy nghĩ, tại sao lại vậy được, rõ ràng không nên dừng lại mới đúng.
Nàng cầm lấy đàn tỳ bà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cái ly kia, lại nhìn về phía Trác Văn Viễn đang cong mi cười nhạt, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, bừng tỉnh hiểu ra – là hắn!
Người kia bày ra bộ dạng “Muốn giúp đỡ, xin ta đi”, càng làm cho người ta ngứa răng.
Tang Kỳ quật cường không chịu yếu thế, hít sâu một hơi, bất chấp tất cả ôm đàn tấu lên.
Rồi sau đó, quả nhiên, phát huy khả năng mù nhạc trường tồn.
Đàn được một nửa, nàng nhìn biểu tình rối rắm run rẩy của đám bạn học cùng trường, liền rất biết điều mà ngừng lại.
Chỉ thấy Diêm Diễm muốn cười lại ngượng không dám cười, nghẹn đến đỏ mặt.
Trác Văn Viễn còn ở một bên phe phẩy quạt xếp, vui sướng khi người khác gặp họa.
Làm sao bây giờ? Tang Kỳ càng nghĩ càng không phục cứ bị hắn chơi một vố như vậy, trả tỳ bà về chỗ cũ, phất phất tay áo nói: “Tang mỗ không giỏi ca nhạc, hay là nếu mọi người không chịu, đổi lại là hát một bài đi.” Nói xong còn liếc xéo Trác Văn Viễn một cái.
Nhạc khí đàn thành như vậy, mọi người tự nhiên cũng không trông mong gì vào phương diện thanh nhạc, nghe vậy chỉ cầu mong ngàn vạn lần không cần dọa người nữa, cũng có người vội nói: “Tính, tính…”
Nhưng tiến sĩ bên kia cảm thấy không nên từ bỏ như vậy, đã biểu diễn tiết mục là phải làm cho hoàn chỉnh, đây là quy củ, được một nửa đã về sao lại tính được, vì thế gật đầu, “Được, vậy hát một khúc đi.”
Được cho phép, Tang Kỳ hắng giọng, mở miệng xướng một khúc ca dao học được khi ở Tây Bắc.
“Hách Lặc Sơn Bắc hề, nguyên thảo mậu mậu
Thiên địa vô cực hề, khu ngã dương cao
Mộ quân bất kiến hề, tại bỉ hà phương?
Huệ phong lai nghi hề, úy ngã tịch liêu.”
[Tạm dịch]
“Thảo nguyên ở Bắc Hách Lặc Sơn xanh mát tốt tươi
Giữa đất trời vô biên, ta chăn đám dê nhỏ
Người trong lòng không gặp được, là đang ở nơi nào?
Xin cơn gió đến ôm lấy ta, xoa dịu tâm hồn quạnh hiu.”
Giai điệu cổ xưa thê lương ấy nàng hát như thể đã ăn vào máu.
Nốt cao vang vọng, nốt trầm ấm áp nồng nàn, nghe như đang đứng giữa thảo nguyên bao la, trông thấy cô nương tự do tự tại chăn dê, dõi ánh mắt theo núi non trời đất.
Tang Kỳ đang hát lại nghe được một tiếng đàn du dương mà phóng khoáng, cực kỳ phù hợp đang đệm cho nàng..