Đọc truyện Quốc Thuật Hung Mãnh – Chương 82: Đệ tử đầu tiên của Hướng Sơn
Trang Phỉ ở một bên đờ ra, mấy cô gái kia liền nhảy dựng lên, tươi cười đi tới, ôm chặt Trang Phỉ, kêu lên: “Cậu đánh ngã hắn rồi…”
Lúc này, vị thầy giáo người Hàn bị đánh ngã mang theo vẻ không thể tin nổi đứng dậy, cũng khom người với cô gái vừa khóc kia, dùng giọng Trung Quốc cứng ngắc nói: “Xin lỗi!”
Cô gái kia không hề để ý đến hắn, chỉ là quan tâm nhìn Trang Phỉ hỏi nàng có bị thương hay không.
Thầy giáo người Hàn kia liền quay người, hai mắt mang theo vẻ oán độc, nhìn Hướng Sơn, giọng cứng ngắc nói: “Anh là ai!”
Hai bên trái phải hắn, cả trai lẫn gái ào tới, mồm năm miệng mười, nói: “Đúng nha! Anh là ai, tới đây làm loạn cái gì?”
Hướng Sơn cười tủm tỉm, không nói lời nào, cũng không để ý tới hắn.
Lúc này cô gái gọi là Trang Phỉ kia đã chạy tới, xoay người nói với những người kia hung hăng nói: “Làm sao? Đây là bạn tôi! Không thể tới sao?” Nói xong quay đầu lại, oán giận nói với Hướng Sơn: “Sao bây giờ mới tới?”
Hướng Sơn từng trải giang hồ, làm sao không rõ ý tứ nàng, lại không thực sự hiểu được quan hệ của bọn họ lúc này, hơn một chuyện không bằng ít một chuyện, lập tức cười nói: “Có chút việc vướng bận…” Rốt cuộc không nói nữa, thầm nghĩ, nàng hiểu biết mọi chuyện từ đầu tới cuối, chung quy để nàng xử lý vẫn hơn.
Lúc này thầy giáo người Hàn kia lại nói: “Anh biết võ? Chúng ta đấu một chút.”
Hướng Sơn còn chưa mở miệng, Trang Phải bên cạnh liền cười nói: “Cậu đánh với anh ấy? Cho dù một chấp ba cũng không ăn nổi đâu.”
Nụ cười trên mặt Hướng Sơn cứng lại, cô nhóc kia, thì ra là e thiên hạ không đủ loạn a.
Thầy giáo người Hàn kia hiện ra vẻ phẫn nộ.
Thì ra Trang Phỉ không học võ công ở đây, ngày hôm nay đến tìm vị thầy giáo người Hàn Quốc kia để nói chuyện, cô gái vừa khóc kia là bạn nàng, tên là Diệp Tiểu Vân, vốn có học tập tại quyền quán, có xảy ra quan hệ mờ ám với thầy giáo người Hàn này. Kết quả, bạn gái của vị thầy giáo này gần đây đã tới thành phố S, bị Diệp Tiểu Vân phát hiện, vì vậy báo loạn một hồi, bị tạt tai, chạy đi tìm Trang Phỉ khóc lóc.
Trang Phỉ là loại người thích ra mặt làm việc tốt, liền dẫn nàng tìm tới cửa, bắt đối phương phải xin lỗi, đối phương khẩu khí rất ngông nghênh, vì thế động thủ, nói chỉ cần Trang Phải đánh ngã hắn, hắn liền nhận lỗi.
Đối phương là cấp bậc đai đen Bát Kinh quyền đạo phổ biến ở Hàn Quốc, cũng thực sự có chút công phu, Trang Phỉ tự nhiên không phải đối thủ, nhưng mà trước sau quật cường liều chết chống lại.
Vừa rồi không phải Hướng Sơn có con mắt tinh tường, nhìn xu thế di động của đối phương, biết đối phương muốn vung cao chân, mới đánh động nàng, nếu không Trang Phỉ đang bị đám bạn bè ồn ào làm phân tán lực chú ý, chắc chắn sẽ bị đối phương đá trúng một cước đó.
Võ học truyền thống nói biết cách phán đoán, nói mánh khóe đọc thân pháp, cái nhãn pháp này rất có học vấn.
Quyền không có mắt, chỉ là trụ cột, chân chính cần là nhãn pháp, đây là kết quả của việc thực chiến kết hợp với luyện tập mà đúc kết ra. Hướng Sơn, Khang Thuận Phong từ nhỏ đã được Hồ Tà Tử huấn luyện, tự nhiên nhãn pháp siêu đẳng.
Nhãn pháp trong Hồng quyền vốn có: quyền đánh tới vai, cước đá ra ngoài, là phải biết phòng thủ ngực, vung chân.
Hồ Tà Tử huấn luyện bọn họ, ban đầu là tự mình xuất kích, nhưng chỉ làm một chút xu thế, sau đó hỏi họ phải chuẩn bị động tác gì đón đỡ. Để cho mấy người đệ tử nhập thất bình thường cùng nhau luyện tập, một người đánh với một người, sau đó cùng nhau phân tích.
Để cho bọn họ tập thành thói quen, trên đường lăn lộn nhìn đối thủ, luôn theo tiềm thức phân tích ra động tác sau của đối thủ, xem sai lầm của đối thủ để tự rút kinh nghiệm bản thân. Hoặc là xem phim điện ảnh võ thuật hiện thời, chú ý nhìn động tác của họ, để ý xem khi diễn viên nâng tay nâng chân thì độ nghiêng của thân thể thế nào, đá cao chân đá thấp chân thì độ cong của thân thể khác nhau thế nào.
Sau đó từ thực chiến mà sửa chữa.
Lâu ngày liền hình thành cho họ nhãn pháp được ma luyện, từ bản năng đã suy đoán ra chiêu thức của đối phương, tiên phát chế nhân. Có thể đạt tới cảnh giới địch không động ta không động, địch động, ta phát động trước chiếm tiên cơ.
Lúc này, thầy giáo người Hàn đều đổ lửa giận lên đầu Hướng Sơn, liên tiếp bày ra biểu hiện khiêu khích hắn.
Trang Phỉ nhìn Hướng Sơn bị mình kéo xuống nước, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nàng quyết tâm kéo hắn xuống cùng mình.
Lão quỷ bà nương Hàn Quốc này phải nhận được một bài học! Trên người nhất định phải nhận vài vết bầm tím, nhìn người trước mặt cười tủm tỉm, nhưng theo bản năng nàng cảm giác, khí chất của anh chàng này có một loại bình tĩnh tương tự như người nào đó.
Hướng Sơn có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ nên cư xử đúng mực, không ức hiếp người, cũng không để người khi dễ mình.
Vốn hắn cũng có chút đồng tình, chỉ điểm cho Trang Phỉ, còn có chút áy náy với thầy giáo kia. Dù sao người ta đang tỷ thí, người ngoài quan sát không được mở miệng, đây là quy củ! Nhưng nhìn bộ dạng khiêu khích của nàng, trong lòng thực sự hết nhẫn nại.
Đây là bản năng của con người, dù sao người Trung Quốc luyện võ, nhìn người nước ngoài mở võ quán ở nước mình, thực sự đã không vừa mắt, hơn nữa lại còn khiêu khích mình.
Lập tức Hướng Sơn có chút áy náy nhìn Trang Phỉ mỉm cười, cảm giác cô gái này không tồi! Có kiên trì, có nhanh trí, tính tình bướng bỉnh không chịu khuất phục, thầm nghĩ: Không thay mặt này trút ít tức giận, phỏng chừng em dâu cả đêm ngủ không yên rồi. Nghĩ xong liền tiến thân vào sàn đấu.
Thầy giáo người Hàn kia thấy hắn vào sân đấu, không cho hắn thủ thế, hai chân tiến tới, chuẩn bị tung cước.
Nhưng Hướng Sơn là ai? Từ nhỏ đã được Hồ Tà Tử đưa ra giang hồ, người nào chưa thấy qua, tiểu xảo này chỉ là trò con nít mà thôi.
Hai chân cô nàng vừa hạ xuống, súc tích lực đang muốn ra chân thì Hướng Sơn đã phóng nhanh lên trước nửa bước, chém một chiêu tói, khiến tư thế tung cước của ả nghẹn chết. Hai chân tiếp tục tiến lên trước, song phách chủy như sóng cuộn tràn tới, đổ ập xuống, sau đó đẩy vai một cái, đánh bay đối thủ.
Đấu pháp này giống hệt khi Khang Thuận Phong đánh với Lý Kế Tiên.
Đối phương nằm xuống, cả nửa ngày không đứng lên nổi. Song chưởng của Hướng Sơn có thể cầm được bao tay đất nung nặng bảy mươi cân đánh Vân thủ, lực lượng song thủ lợi hại hơn cả Khang Thuận Phong.
Lúc này, có người trong quyền quán chạy tới đỡ thầy giáo kia đứng dậy, trên mặt một mảnh sưng đỏ, cũng giống như Lý Kế Tiên, chỉ là nhìn qua nặng hơn một chút.
Đây cũng là do Hướng Sơn nương tay.
“A— đánh người thành như vậy rồi… báo cảnh sát mau!” Tức thì có tiếng thét lên, có người bối rối muốn gọi điện thoại.
Nhưng thầy giáo người Hàn kia nói nhỏ một tiếng gì đó, mọi người đều ngừng lại.
Thầy giáo khom người thật sâu với Hướng Sơn, dùng giọng Trung Quốc cứng ngắc nói: “Cảm ơn đã nương tay! Tiên sinh công phu giỏi, tôi muốn nhân danh sư phụ ước chiến với tiên sinh!” Dưới vẻ mặt bầm tím, điệu bộ khách khí của hắn có vẻ dữ tợn.
Hướng Sơn cười không để ý nói: “Ta còn có chuyện cần xử lý, chắc là còn ở đây hai tuần, nếu như trong vòng hai tuần, sư phụ cậu tới, luận bàn một chút cũng không sao!” Nói xong báo ra số điện thoại của Khang Thuận Phong, nói: “Điện vào số này là có thể tìm được tôi! Tôi là Hướng Sơn…” Nói xong quay sang Trang Phỉ đang ngơ ngác ở một bên cười nói: “Anh đi trước nha.”
Xoay người đi thẳng.
Mắt thấy bóng lưng hắn rời đi, Trang Phỉ đột nhiên hưng phấn kêu lên một tiếng, không nói một câu từ biệt lập tức đuổi theo. Nàng lúc này mới phản ứng lại, người này nhất định có quan hệ với Khang Thuận Phong, đấu pháp giống nhau như đúc, hơn nữa khẩu âm cũng giống, nói không chừng lại là sư phụ của Khang Thuận Phong ấy chứ.
Cái này hơi khó, nói không chừng có thể là sư huynh đệ của Khang Thuận Phong.
Trang Phỉ vừa suy nghĩ miên man, vừa đuổi theo Hướng Sơn.
Hướng Sơn đột nhiên xoay người, khiến Trang Phỉ đang đuổi theo hoảng sợ, lập tức dừng lại, Hướng Sơn thấy nàng, mới thả lỏng, nói: “Là em?”
Trang Phỉ lúc này mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, nói: “Ánh mắt anh vừa rồi thật dọa người…” Vừa nói, vừa giống như trẻ con vỗ ngực.
Hướng Sơn thu lại tâm thần, cười mỉm nói: “Có việc gì sao?”
Trang Phỉ lắp bắp trả lời: “Anh… anh… võ công rất giỏi…”
Hướng Sơn thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, có điểm không nhịn được, bởi vì liên quan đến em trai hắn, hắn rất thích mấy cô cậu bé. Mà trên người Trang Phỉ, từ đầu tới chân không thiếu nét trẻ con, thấy bộ dạng khẩn trương của nàng, Hướng Sơn không thúc giục nàng, chờ nàng nói hết.
“Em có thể… có thể hay không…” Trang Phỉ vừa nói vừa nhìn sắc mặt Hướng Sơn, cô bé này lần trước theo thầy học võ rất hăng say, lại bị Khang Thuận Phong đả kích không nhẹ, rất sợ Hướng Sơn nói như Khang Thuận Phong: “theo anh học… chút xíu.. võ công được không?”
Hướng Sơn nghĩ lại bộ dạng quật cường của nàng khi đánh võ, hơn nữa quyền đạo quán hiện tại đang thịnh vượng, lại nghĩ tới võ thuật truyền thống Trung Quốc suy sụp, Hướng Sơn vốn không có dự định thu đồ đệ, nhưng không có cự tuyệt Trang Phỉ, hắn bắt đầu trầm ngâm.
Trang Phỉ thấy hắn không lập tức từ chối, liền có cảm giác hi vọng, người này khá hơn Khang đầu đất kia nhiều! Nàng nghĩ, không quên bảo đảm: “Em rất chăm chỉ, hơn nữa có thể chịu khổ, cũng rất thông minh.”
Hướng Sơn cười với nàng, lúc này là nụ cười chân thật, hắn bị chọc cho bật cười.
Bình thường Hướng Sơn làm việc luôn treo nụ cười tủm tỉm trên môi, đó là bởi vì hắn cố tình tạo bộ dạng như vậy, kỳ thực hắn ít khi cười. Nhiều nhất là giấu nụ cười ở trong lòng.
Trang Phỉ nhìn thấy hắn nở nụ cười, hi vọng dâng lên, chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng, nói: “Em rất thích võ công truyền thống Trung Quốc, xin anh cho em cơ hội học tập đi…”
Một câu nói này đả động tới Hướng Sơn, hơn nữa bắt đầu có hảo cảm, Hướng Sơn trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, anh cho em một cơ hội…” Hướng Sơn nói, nhìn quay bốn phía, thấy mọi người qua lại đông đúc, liền hỏi Trang Phỉ: “Ở đây có nơi nào yên tĩnh không?”
Trang Phỉ thực sự là một cô bé vô tâm, cũng không sợ Hướng Sơn là người xấu, lập tức nói: “Đi theo em.”, sau đó dắt Hướng Sơn tới một khu vực nhỏ trong vườn trường.