Đọc truyện Quốc Thuật Hung Mãnh – Chương 72: Xuất sư tự lập
Về đến nhà, lên giường ngủ, Khang Thuận Phong có cảm giác mình ngủ rất say, tựa hồ vừa mới nhắm mắt đã tỉnh lại. Trong bóng tối lấy ra điện thoại để xem thì thấy vừa bốn giờ sáng. Bốn giờ rạng sáng này đúng là thời gian rời giường mỗi ngày khi ở nhà lúc trước.
Chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn che nửa người, nửa trên cởi trần, Khang Thuận Phong nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, đến dưới tàng cây trong hậu viện luyện quyền.
Nhà Khang Thuận Phong mặc dù đã suy bại, nhưng từ trong tay Mỗ gia Khang Hòe Sơn truyền xuống cũng có hai phòng cùng với bốn sân rộng. Trong hậu viện còn có cây tảo thụ ( cây táo ) già.
Dưới tàng cây tảo thụ là nơi mà hắn thường luyện công khi ở nhà. Luyện xong chưởng pháp, lại luyện qua nhu quyền mười lần, luyện pháo quyền, động tác xoay người như hổ rồi đánh ra vài lộ quyền pháp nhẹ nhàng thì sắc trời đã rõ. Nghe thấy tiếng gà gáy trong nhà, tiếng mẫu thân quét dọn sân và gọi em gái thức dậy.
Hắn bắt đầu đánh từng chưởng liên tục vào tảo thụ, từng tiếng động do va chạm vang lên nhưng hắn cũng không sợ ầm ĩ đến cha mẹ và em gái như trước. Theo từng động tĩnh trong nhà hắn, cả thôn tựa như chậm rãi sống lại. Thi thoảng có tiếng gà gáy chó sủa vang lên, tiếp theo là tiếng mở cửa truyền đến, tiếng quét sân nhà, cùng với tiếng lùa ngựa, gia súc đi qua.
Gây ầm ĩ nhất, là tiếng xe máy ầm vang xa xa, từ xa đã nghe thấy âm thanh vang dội.
Khang Thuận Phong luyện hết bài quyền mỗi ngày, trở về phòng. Mẹ hắn đã dựa theo thói quen ngày trước, để một chậu nước rửa mặt trong phòng, bên cạnh đặt một cái ấm thủy tinh. Hắn đổ nước nóng trong ấm vào chậu rửa mặt, chờ độ ấm thích hợp thì lau rửa người.
Đây là đãi ngộ đặc biệt của hắn, ông nội hắn khi còn sống ước thúc như vậy.
Khang gia ở vùng hạn hán thiếu nước, nơi này bình thường rửa mặt buổi sáng cả nhà đều dùng chung một chậu nước, cũng dùng chung một khăn lông. Nhưng ông nội lại chuyên môn chuẩn bị riêng cho hắn như vậy. Gia phong nhà hắn mặc dù suy bại, nhưng ông nội là một người nổi tiếng kỹ tính. Một thân quần áo mặc dù vá víu nhiều hay ít thì cũng luôn luôn sạch sẽ.
Đối với Khang Thuận Phong thân là con trưởng, cũng là cháu duy nhất, ông nội cũng yêu cầu giống mọi người.
Hai năm nay kỳ thật cũng không còn thiếu nước như trước, nhưng đại bộ phận trong nhà vẫn duy trì thói quen này.
Khang Thuận phong thu thập mọi thứ, thời gian chuẩn là sáu giờ rưỡi. Đây là thời gian đi học của hắn mỗi ngày. Đương nhiên hôm nay hắn không cần đi học. Hắn chuẩn bị đi đến Nhai Thượng trại, gặp qua Hồ Tà Tử nói một vài chuyện. Về phương diện khác cũng là thói quen của hắn, mỗi khi ra ngoài trở về, đầu tiên là gặp cha mẹ, ngày thứ hai tất nhiên đi gặp Mỗ gia.
Trên hai vai, lưng của hắn có một ít miên nhuyễn và một chút nhân sâm. Kỳ thực Hồ Tà Tử mặc dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng răng vẫn còn chắc lắm, bình thường ăn đậu rang, bánh bao chay và cơm khô cũng ăn được. Nếu nói theo lối nhân sinh, có thể nói ta đã ăn đủ khổ mà người khác chưa ăn, cũng hưởng qua hết phúc mà người khác chưa được hưởng.
Ra cửa phòng, thấy em gái đang mang thức ăn cho lợn, Khang Thuận Phong thuận tay nhận lấy, mang đến bên cạnh chuồng heo rồi đưa cho Thuận Yến.
Khanh Thuận Yến cười cười, không nói lời nào, trong miệng đang ngậm một quả mơ.
Khang Thuận Phong gõ nhẹ vào đầu của nàng nói: “ Sáng sớm đã ăn cái này, không sợ hỏng răng sao?”
Thuận Yến cấp cho hắn một cái nhìn xem thường, rồi đem cái nồi không quay về chỗ cũ.
Khang Thuận Phong cười cười bất đắc dĩ, tới bên cửa sổ phòng cha mẹ, kêu một tiếng: “ Bá ( dân bản xứ gọi phụ thân mình ), mẹ, con đến nhà Mỗ gia.”
Trong phòng vang lên tiếng đáp của mẹ hắn.
Khang Thuận Phong đi ra cửa, hắn cũng không đi con đường lớn mà đi con đường nhỏ.
Trời đã sáng, đi con đường nhỏ ít người, vừa đi vừa luyện thủ pháp đỡ bị chú ý. Hơn nữa dọc theo con đường nhỏ gồ ghề, cũng có thể tiện thể luyện hai chân.
Lúc đến Nhai Thượng trại cũng đụng phải mấy người đang vây quanh một cái trục lăn lúa. Khang Thuận Phong bắt chuyện thấy có người nói, Mỗ gia của hắn không ở nhà mà đang ở trên tháp.
Khang Thuận Phong gật đầu, nói với một hán tử quen biết: “ Chú An Tử, vậy chú giúp con mang cái bao này đến nhà Mỗ gia, con đến tháp tìm Mỗ gia.”
Hán tử kia sảng khoái nhận lời, Khang Thuận Phong xoay người đi về hướng ngọn tháp.
Tháp là do dân bản xứ dùng hoàng thổ ( đất vàng ) dựng nên một ngọn tháp nhọn, nghe nói là vì phong thủy hưng suy. Nơi này là nơi có địa thế cao nhất Nhai Thượng trại. Hồ Tà Tử nhìn thấy nơi này liền bảo nó quá rộng. Mấy người đệ tử của lão trong thôn có khi nào là người ngốc không hiểu, ngay lúc đó làm một cái bàn đá trên bình đài, khiến cho lão mỗi khi không có việc gì làm có thể hoạt động thân thể một chút.
Khang Thuận Phong vừa đến tháp thì thấy Hồ Tà Tử đang đứng tại bình đài trên mặt đất, đang nhẹ nhàng hoạt động thân thể. Nghe được tiếng bước chân của Khang Thuận Phong, lão liền quay đầu lại.
Thấy Khang Thuận Phong, lão vừa xoay người đã mang theo một tia kinh ngạc: “ Thật sự là cháu. Ông nghe được bước chân của cháu nhưng nghĩ cháu đang đi học chứ. Cháu vừa đi mà đã về sao?”
Khang Thuận Phong tiến lên hai bước, quỳ trên mặt đất.
Mặt Hồ Tà Tử lập tức nghiêm túc hẳn lên, cũng không bảo hắn đứng dậy mà hỏi: “ Chuyện gì?” Tự nhiên quỳ xuống như vậy, chắc phải có đại sự mời sư phụ quyết định.
Khang Thuận Phong đem mọi chuyện phát sinh tại thành thị S, hết thảy đều nói cho lão nghe. Kể cả từng bước đi tới của chính mình cùng Thịnh Tả, quan hệ với Trương Mị, gặp gỡ Đồng Dương gia. Cũng nói lần này trở về muốn mời lão nhân đề cử vài người giúp Bưu Thịnh đường đấu quyền.
Hồ Tà Tử híp mắt, vẫn nghe hắn kể, trầm mặc một lúc mới thở dài nói: “ Rõ ràng từ thời Thanh mạt dân sơ tới nay, võ đường nếu không có người đi vào bộ nha thì cũng gia nhập lục lâm. Thật đúng là kiếp số mà mọi người trốn không thoát. Cháu đứng lên đi.”
Lúc này, Khang Thuận Phong mới đứng lên.
Hồ Tà Tử nói: “ Mỗ gia dẫn cháu nhập hành nhưng không thể dẫn cháu cả đời. Hôm nay ông cho cháu xuất sư tự lập, sau này chuyên đại sự cháu sẽ tự mình quyết định.”
“ Mỗ gia…” hai mắt của Khang Thuận Phong ửng đỏ, mặc dù hắn biết đây là quy củ của võ đạo nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút chua xót.
Quy củ của võ đạo trước đây, một khi đệ tử đi vào bộ nha hoặc lục lâm, sư phụ sẽ cho hắn xuất sư tự lập. Sau này hắn làm việc sẽ không liên lụy đến ân tình với sư môn. Nói cách khác là không hề có giao tình với sư môn nữa. Vào bộ, sư huynh đệ phạm pháp cũng như người thường. Người bên ngoài cũng không biết quy củ của võ đạo này có cân nhắc đến tình nghĩa hay không. Còn vào lục lâm, mọi chuyện sẽ lấy đỉnh núi làm trọng, không vì ân tình sư môn mà làm hỏng sự tình. Đương nhiên, trong phạm vi có thể, cũng tận lực chiếu cố đến ân tình sư môn cùng ích lợi.
Hồ Tà Tử lúc này cười rộ lên, nói: “ Cháu không cần thương tâm. Kỳ thực hôm nay Mỗ gia nghe được quyết định của cháu cũng rất cao hứng. Cháu đã trưởng thành rồi, không còn là tiểu oa nhi hay đi ra ngoài gây chuyện khiến Mỗ gia lo lắng nữa. Mỗ gia đối với Mỗ gia Khang Hòe Sơn của ngươi cũng coi như đã giao được công đạo rồi. Bất quá, Mỗ gia nói với cháu, nếu cháu gia nhập vào lục lâm, mọi sự đều phải có quy củ. Vì đạo cũng có cái lý của nó. Ông mặc kệ bây giờ lục lâm hắc đạo hành động như thế nào, cháu cũng phải giữ được cái tâm của chính mình, làm việc đều lưu lại một đường, không được làm chuyện thương thiên hại lý.”
Khang Thuận Phong gật đầu.
“ Cháu từ nhỏ đã theo bên người ông, điểm này ông tin tưởng được ngươi. Về nữ sắc, Hồ Tà Tử ta cũng không phải là lão đầu cổ hủ kiêng kỵ nữ sắc. Nam nhân làm đại sự, cũng phải qua được cửa nữ sắc này. Từ xưa đến nay, người làm đại sự đều không câu nệ tiểu tiết. Nhưng có hai điều cháu phải nhớ kỹ cho ông. Đàn bà của huynh đệ không được đụng vào, đây là luân thường đạo lý của người xưa không thể làm loạn. Chính cháu phải nhớ cho kỹ. Mỗ gia cũng nhắc nhở cháu, mặc dù tiếng là người thiếu niên không phong lưu nhưng kỳ nữ thiên hạ vô số, chỉ có thể thích chứ không được nảy long tham muốn chiếm hữu, sẽ dễ dàng sinh ra ma chướng. Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu nam nhân thiên tài không qua nổi một chữ tham này, cuối cùng phải ôm hận vì nó.”
Khang Thuận Phong gật đầu.
“ Dương lão thái gia muốn tới gặp ông vào đầu xuân. Hiện tại đã qua thu sắp tới đông, lão nhân không nên xuất hành sớm, nếu không rất dễ tổn hại đến sức khỏe. Về chuyện của Bưu Thịnh đường, cháu thương lượng cùng với Hướng Sơn đi. Khi còn bé hắn cũng đã từng lưu lạc nam bắc với ông, những sự tình này hẳn trong lòng hắn cũng hiểu rõ.”
Nói đến lúc này, trong mắt lão cũng hiện lên vẻ bi thương. “ Sự tình của cháu, có thể thương lượng với hắn là tốt nhất. Oa nhi này thực là một người thông minh tuyệt đỉnh, lại có thể chịu khổ, làm gì cũng kiên quyết đến cùng. Đáng tiếc là trái tim hắn dường như đã chết, chỉ chăm chăm bảo vệ Mỗ gia. Mỗ gia năm đó coi trọng hắn, muốn hắn thành người thừa kế môn hộ, trăm phương ngàn kế đưa hắn đi trên con đường này, ai biết được công phu hắn hiện giờ rất cao nhưng ba mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ… Tâm lý Mỗ gia rất là khó chịu.”
Khang Thuận Phong lại một lần nữa quỳ xuống, khấu đầu với lão, dùng lễ xuất sư. Về phương diện khác cũng chỉ hứa hẹn một câu cuối cùng với lão.
Chờ hắn khấu đầu xong, Hồ Tà Từ cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, nói: “ Đi, về nhà ăn cơm.”
Khang Thuân Phong nhìn lão đi về, mặc dù dáng người cường tráng nhưng lưng đã hơi còng. Gió thu lạnh thổi trên mảnh đất trống trải, bóng lưng càng hiện lên vẻ cô độc, già nua.
Khang Thuận Phong đột nhiên chảy nước mắt. Một loại cảm giác anh hùng mạt lộ, mỹ nhân trì mộ thoáng qua trong lòng hắn.
Năm tháng, thật sự là tàn nhẫn.