Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 67: Rắn Quấn Eo


Bạn đang đọc Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện – Chương 67: Rắn Quấn Eo


“Hạ quan đặc biệt tới tiễn đưa quốc công gia.”“Trịnh đại nhân có tâm, bổn công gia hồi kinh sẽ ở trước mặt HoàngThượng biểu ca thay ngươi nói tốt thêm vài câu.”“Vậy đa tạ quốc công gia.”Lưu Kỳ tùy ý có lệ vài câu, liền lên xe ngựa, phân phó khởi hành.Trịnh Hưng An nhìn đội xe ngựa càng đi xa càng trầm mặt, đang muốnxoay người đi, lại vẫn không yên tâm, gọi người tới, phân phó bọn họ tiếptục đi theo đám người Lưu Kỳ, phải nhìn bọn họ ra khỏi Tô Châu mớiđược.Trịnh Hưng An lúc này ngã đau ở trên người Lưu Kỳ, dù thế nào ông tacũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày thua ở trong tay bao cỏ Lưu Kỳkhông học vấn không nghề nghiệp này, thếnào cũng phải nhìn chằm chằm hắn ta rời khỏi Tô Châu, miễn cho lại xảy racái gì, ông ta cũng chịu không nổi.Trịnh Hưng An không nghĩ tới mình ở trong lòng mắng hắn, Lưu Kỳ cũngđang mắng mình.Loại thủ thuật che mắt quy mô lớn thế này, Mạc Ly nhiều nhất có thể duy trìba ngày, mà đám người giấy này không thể tới gần lửa, cho nên bọn họ chỉcó thể làm bộ mã bất đình đề lên đường, chưa từng dừng lại nhóm lửa nấucơm, sợ bị lộ tẩy.Thấy thủ thuật che mắt sắp duy trì không được, đám người còn đi theo phíasau không rời, Mạc Ly rối rắm xem xét muốn cứng đối cứng hay không.Cũng may giữa trưa cùng ngày bọn họkhông tiếp tục theo nữa.

Bọn họ rời đi ước chừng một khắc sau, tất cả 800ám vệ hóa thành người giấy bay đầy trời.Lưu Kỳ sờ sờ cái đầu ướt mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xem như giảithoát rồi.”Mạc Ly lại không trả lời, ngừng xe ngựa, không biết nlà ói với cái gì: “Đitheo xa như thế, cũng nên nói rõ ý đồ đi?”Cái gì? Còn có người đi theo? Lưu Kỳ vội nhìn xung quanh khắp nơi, chỉthấy một bụi cỏ khẽđộng, có tiểu hắc xà bò ra, là Xa Gia lão tổ!Xa Gia lão tổ hóa thành hình người, bay ở giữa không trung, vừa lúc có mộttrận gió nổi lên, thổi bay vạt áo, vô hình trang bức làm Lưu Kỳ thật hâmmộ.Xa Gia lão tổ chỉ vào ngọn gió nhìn không thấy nói: “Chúng ta không phảibằng hữu sao? Các ngươi rời đi, ta đương nhiên phải đưa các ngươi đoạnđường, ta và thanh phong cùng xuất phát, thanh phong đưa các ngươi támtrăm dặm, ta bất quá đưa thêm đoạn đường thôi.”Nghe nó nói như vậy, Mạc Ly không khỏi ảo não, mấy ngày nay việc nhiều,nhưng thật ra quên mất chuyện này.

Sáng nay vội vội vàng vàng rời đi, thậtra quên thông báo một tiếng với Xa Gia lão tổ, rốt cuộc ở Tô Châu nó giúpkhông ít việc.Mạc Ly từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho nó nói: “Ngươi tặng ta xàvương lệnh, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tặng lại cho ngươi cái này.Phàm là thượng thần đắc đạo mới có thể ở nhân gian khai tông lập phái,Loan Quân thượng thần ngã xuống, miếu Loan Quân không còn thần làkhông thể đắp tượng.

Nghĩ đến ngươi hẳn là muốn cái này, đây là tông sưlệnh nhân gian, phàm nhân thông thường có đại công đức cũng có thể dùnglệnh này đắp bia lập phái.


Ngươi dùng lệnh này lại trọng tố chân thân choLoan Quân thượng thần.”“Đa tạ quốc sư.

“Nhiều năm sau Mạc Ly vì có việc lại đi ngang qua Tô Châu, qua miếu LoanQuân, nhìn thấy thần tượng Loan Quân thượng thần, cảm thấy có vài phầngiống tiểu tức phụ nhà mình.

Vì thế, từnay về sau mỗi năm mùng một đại niên, phủ quốc sư đốt thiên đèn liền đốtthêm mấy cái cho Loan Quân thượng thần.Đây là chuyện về sau, tạm thời không nói.Xa Gia lão tổ tiếp nhận tông sư lệnh, tiếp tục nói: “Tuy không muốn nói quásớm, nhưng việc này rốt cuộc phải được quốc sư người đồng ý.

Trăm ngànnăm đều ở Tô Châu, nhưng thật ra có chút chán, cũng muốn đi kinh thànhnhìn xem, không biết kinh thành còn có chỗ cho chúng ta dung thân tuluyện?”“Đương nhiên, tùy thời hoan nghênh.” Mạc Ly đáp ứng, nhưng mà nókhông tiếp tục trông miếu thờ Loan Quân thượng thần sao?Mạc Ly chỉ nghĩ như thế, vẫn chưa hỏi ra, chuyện này không liên quan đếnhắn, hà tất hỏi nhiều.Xa Gia lão tổ nhìn theo bọn họ đi xa, đến khi nhìn không thấy hình dáng xengựa bọn họ, lúc này mới hóa thành con rắn nhỏ rời đi.“Đều nói rắn máu lạnh, ta thấy Xa Gia lão tổ này khá tốt, xử lý sự tình cũngcông chính, thủ pháp xử lý sự thật ra có điểm giống quốc sư.” Lưu Kỳmiệng nhàn không chịu nổi, thuận miệng nói.Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng đồng ý gật gật đầu, nàng cảm thấy Xa Gia lão tổđối với bọn họ quá thân thiện, một chút cũng không giống xà tinh nàng từnggặp trước kia.“Có lẽ là giống sư phụ nó đi.” Mạc Ly khó được một lần đáp lời bọn họ nói.Chỉ một câu này của hắn làm Kim Triều sặc, đây không phải đang tự khenchính hắn sao, lão tổtông nghĩ thầm.Bất quá Mạc Ly cũng không biết sư phụ của Xa Gia lão tổ chính là hắn, hắnmuốn nói đến chính là Loan Quân thượng thần.“Nhạc phụ đại nhân, vậy có phải toàn bộ xà tinh đều tốt hay không?” Lão tổtông tách đề tài ra, không muốn để cho bọn họ tiếp tục thảo luận cái này.Bọn họ từng qua luân hồi, cái gì cũng không biết, ngược lại lão nhân giahắn hồi ức nhiều hơn, tiểu nha đầu Loan Quân xác thật là tốt, nếu khônghắn cũng sẽ không phá lệ độ nàng phi thăng.Đúng rồi, Loan Quân là hắn tự mình điểm hóa phi thăng, là một đệ tử duynhất, hiện nay ít người biết thôi, nếu không hắn phí công phu lớn như thếlàm gì, chẳng lẽ thật là vì cái lý do hoang đường tu luyện lại một lần sao?Giúp Kim Triều chỉ là tiếp theo, cũng coi như là ý trời, sửa mệnh là việchắn làm, nhưng thân thểtrung dung cũng không phải là vì thế mà hắn cố ý.


Kim Triều có thể gặpđược thân thể trung dung ngàn năm có một cũng là tạo hóa, chú định phảigiúp nó thành thần.Lão tổ tông trong lòng cũng thực bất đắc dĩ, làm một lão tổ tông hiền lànhthật quá khó khăn.Lão tổ tông đang nghĩ ngợi, lại nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn nói: “Xa Gia lãotổ chỉ là số ít nhưvậy, bất quá tinh quái tu hành lâu rồi xác thật thông suốt nhân tính, cùng cókẻ so sánh ra càng có vị nhân tình, trước kia cha đã gặp được một chuyệnvề rắn, tướng công có còn nhớ rõ sao?”“Nàng nói đến rắn quấn eo?”Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu.“Cái gì là rắn quấn eo nha?” Lưu Kỳ xen mồm hỏi.“Ta nhớ rõ đó là mùa thu, sắp bắt đầu mùa đông, loại thời điểm này là rắnđộc nhất, chúng ta ởchân núi, trên núi nhiều rắn, ngày thường còn phải rải chút hùng hoàng ởchung quanh sân.

Một ngày, Hoàng Bán Tiên thôn bên cạnh tới cửa tìm chahỗ trợ thăm bệnh, cha không phải đại phu, chỉ có thể xem những bệnh màđại phu không xem được.

Nhưng Hoàng Bán Tiên ngày thường cùng chacũng không đàng hoàng gì, mà ông ta được gọi là bán tiên tất nhiên là cũngcó chút ít bản lĩnh, đồng hành gặp nhau hết sức đỏ mắt, ngày thường cũngkhông thiếu được ngáng chân đối phương.


Có thể làm ông ta không màngthị phi ân oán cầu tới cửa, lại há là vấn đề nhỏ.Hoàng Bán Tiên tìm cha xem đúng là rắn quấn eo.”Thu Nhuyễn Nhuyễn nói đến chỗ này thì dừng, Lưu Kỳ muốn nghe chuyệnxưa vội chân chó đưa lên một chén nước cho nàng nhuận cổ.

Thu NhuyễnNhuyễn uống miếng nước, lúc này mới tiếp tục nói: “Như thế, phải biếtrằng Hoàng Bán Tiên này sở dĩ được gọi là Hoàng Bán Tiên chính là bởi vìông ta có một tay dẫn xà cùng với thuật định xà.

Chỗ chúng ta kia nhiềurắn, thường thường sẽ có người bị cắn.

Ở địa phương này tên tuổi củaHoàng Bán Tiên so với cha càng vang dội hơn, theo lý Hoàng Bán Tiên gặprắn loại chuyến này chính ông ta hẳn là biết rõ làm thế nào.Nhưng đối với rắn quấn eo, ông ta dùng hết biện pháp cũng không có tácdụng, chỉ đành da mặt dày cầu đến chỗ cha nơi này, xem có biện pháp haykhông.”“Có trị hết?”Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nói: “Nhân quả báo ứng, mệnh trung chú địnhlà ông ta có kiếp nạn này.”“Ai da, cô nãi nãi tốt của ta, ngài đừng đánh đố nữa, nói nhanh chút đi!”Lưu Kỳ nói, lại thêm thêm nước trà cho nàng.“Ngươi đừng vội, chậm rãi nghe ta nói.

Đầu tiên cha hỏi hắn nguyên nhân,hắn nói, ngày đó tức phụ hắn đang hóng mát ở trong viện, một con rắn nhỏtừ bên chân bà ấy bò nhanh đến, chui vào trong phòng bếp, làm bà ấy hoảngsợ, hạt dưa mới vừa lấy rải đầy đất, bà ấy ngồi không yên, vội đi gọi namnhân nhà mình đến.


Rắn dám xông vào nhà Hoàng Bán Tiên cũng có lá ganthật lớn.Hoàng Bán Tiên kéo giày chạy tới cửa phòng bếp, dùng thuật dẫn xà, conrắn nhỏ liền không chịu khống chế mà bò ra, Hoàng Bán Tiên đang muốndừng chú ngữ, lại thấy phía sau con rắn nhỏ còn đi theo vài con rắn nhỏnữa.

Hảo gia hỏa, lại có con rắn không có mắt như vậy, dám ởnhà ông ta làm tổ, thật coi tên tuổi Hoàng Bán Tiên là giả sao.

Thấy rắnkhông đánh ba phần tội, nếu đánh không chết bảy phần tội, Hoàng Bán Tiênlập tức vung dao phay ra, chém mấy con rắn, buổi tối làm đồ ăn nhắm rượu.Nào ngờ sáng sớm hôm sau, bên hông ông ta đau đớn khó nhịn, mọc ra bọtnước.”“Rồi mới thế nào? Rồi mới thế nào?” Lưu Kỳ thúc giục nói.Mạc Ly tiếp nhận câu chuyện, tiếp tục nói, làm cho tiểu tức phụ nghỉ miệngmột chút.“Cái gọi là rắn quấn eo, đầu tiên là từ bên hông xuất hiện một chút bọt nướcrậm rạp, vây quanh bụng mọc lên ở eo, nhìn xa không khác gì một con rắnquấn ở trên eo, cho nên dân gian đều gọi cái này là rắn quân eo, đồn đãi làquấn đủ một vòng người sẽ chết, đến lúc đó thần tiên khó cứu.Rắn quấn eo, Hoàng Bán Tiên đương nhiên cũng biết, trước kia cũng từngtrị cho người khác, vội xuống giường dùng dược tổ truyền đắp lên.

Vốn dĩmột hai ngày là ổn, lại không nghĩ rằng linh dược tổ truyền đến ông ta lạikhông nhạy, càng đắp ngược lại là càng mọc nhiều, thế này mới làm ông tathật sự luống cuống, không màng thanh danh, cầu tới sư phụ nơi này.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.