Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 7: Thờ ơ lạnh nhạt khán giả, là người gặp dịp thì chơi


Đọc truyện Quốc Sắc Thiên Hương – Chương 7: Thờ ơ lạnh nhạt khán giả, là người gặp dịp thì chơi

Edited by Cigar.

Sự sụp đổ của rạp hát giống như là một tín hiệu, hoặc cũng có thể là một khởi điểm, theo ngày đó bắt đầu, gánh hát Mặc gia vẫn miễn cưỡng duy trì từ trước đến giờ lâm vào tình trạng xuống dốc không phanh.

Mặc bầu gánh cầm tiền đền bù, thuê một căn nhà mặt tiền, ký trước thời hạn thuê là một năm.

Các đệ tử tự nhiên là không thể ở cùng một chỗ, có người về quê, có người thì thuê nhà, tiếp tục ở gánh hát xướng hí khúc.

Giống như ông Lỗ đã ở gánh hát ngây ngốc cả đời và hai người lớn tuổi khác, đều là những người tha hương vất vả cả đời cho gánh hát. Bọn họ khi còn sống đều quanh quẩn ở trong gánh hát Mặc gia, xã hội bên ngoài đối với bọn họ vừa xa lạ vừa lạnh như băng.

Mặc bầu gánh không đành lòng để những người già trong gánh hát vất vưởng không nơi nương tựa, ông thuê một căn hộ ba phòng gần nhà ông, để ông Lỗ và vài người lớn tuổi khác dẫn theo người nhà ở lại. Cho dù căn hộ thuê rộng hơn 100 mét vuông, nhưng cả ba gia đình dọn vào ở thì cũng trở nên chật chội không chịu nổi.

Thế hệ sau của ba gia đình này so với những đệ tử khác trong gánh hát có quan hệ chặt chẽ hơn, giống như Mặc Lý vậy, gánh hát chính là nhà của họ. Sau khi các đệ tử khác rời khỏi, còn có những người này miễn cưỡng có thể tiếp tục duy trì gánh hát hoạt động, ít nhất có thể xướng một vài vai diễn. Nhưng là bình thường một người phải thầu nhiều vai mới có thể hoàn thành một vở tuồng hoàn chỉnh.

Gánh hát đã khai trương được mấy tháng. Sau khi đổi rạp hát, những khán giả từng nói muốn nghe kịch Mặc gia cả đời cũng biến mất tựa như rạp hát cổ xưa của Mặc gia. Không lần nào bán được vé, gánh hát chỉ có thu nhập linh tinh, không lời chỉ lỗ.

Gánh hát Mặc gia duy trì hoạt động hoàn toàn nhờ vào số tiền bồi thường mà Mặc bầu gánh nhận được, nhưng tiền đền bù cho dù nhiều đến mấy cũng nuôi không nổi cả một gánh hát. Không thể phát tiền lương, các đệ tử dần dần đều bỏ đi, phần lớn trôi dạt vào Nam ra Bắc, chạy về phía thế giới phồn hoa rộng lớn ngoài kia.

Mặc bầu gánh vẫn còn chưa từ bỏ chuyện tìm kiếm một lối thoát cho gánh hát. Ý tưởng ban đầu là để Mặc Lý diễn Độ Hồ tiên, dùng vở tuồng đó làm trụ cột của gánh hát mỗi cuối tuần. Vốn tưởng rằng phải tốn nhiều lời cưỡng ép dụ dỗ, Mặc Lý lần này lại thập phần ngoan ngoãn, nghe ba cậu nói xong thì đồng ý liền.


Mấy tuần đầu, quả thật vở kịch đã khiến gánh hát náo nhiệt không ít vào mỗi cuối tuần. Mặc Lý và Lý Thiếu Thiên hợp tác, mỗi tuần chỉ xướng duy nhất một tiếng vào thứ Sáu, thu nhập của buổi diễn còn nhiều hơn tổng thu nhập trong tuần của gánh hát.

Nhưng là khách quen không nhiều, đa số là mấy cô gái trẻ đến cổ vũ. Nhìn thấy những cô gái trẻ tuổi ngồi dưới khán đài nhìn lên sân khấu xem hết sức chăm chú, Mặc bầu gánh thậm chí có chút được ưu ái mà sợ, ông chưa bao giờ dám trông cậy vào chuyện mấy tiết mục cũ mèm của gánh hát có thể thu hút người trẻ tuổi đến xem, không nghĩ tới chẳng những có thể hấp dẫn họ, số lượng còn không ít.

Nhóm cô gái trẻ rất biết cách tạo uy thế, mỗi lần diễn vở Độ Hồ tiên đều khiến bầu không khí xung quanh cửa gánh hát cực kì náo nhiệt, động tĩnh rất lớn. Lúc này lại thu hút người qua đường, người nào có lòng hiếu kì cao sẽ mua một tấm vé vào trong tìm kiếm lời giải đáp.

Mặc bầu gánh xem những cô gái còn nhỏ tuổi hơn con trai ông này là tiểu phúc tinh.

Nhưng Mặc Lý biết, những cô gái này đều là đến xem Lý Thiếu Thiên. Nhân khí của gánh hát không phải bởi vì vở diễn, mà là bởi vì người diễn. Lý Thiếu Thiên mỗi tuần đều ở quán bar ca hát cả bảy ngày, một tiếng diễn Độ Hồ tiên tối thứ Sáu chính là bớt thời gian ghé qua.

Hắn đi đến đâu, mấy cô gái này theo đến đấy, còn trung trinh không oán không hối hơn cả tình nhân. Có một lần cậu còn nhìn thấy mấy cô gái tặng cho đại sư ca những món quà cực kì xa xỉ, Lý Thiếu Thiên có nhận hay không thì cậu không biết. Hắn công tác ở quán bar cũng dành dụm được không ít, cuộc sống vật chất thoải mái hơn so với diễn tại gánh hát nhiều.

Sau lại thế nhưng cũng có người tặng quà cho cậu, cô gái nhỏ xinh đỏ mặt đưa quà đã được gói một cách tinh xảo tới trước mặt Mặc Lý, ánh mắt chăm chú trong suốt như nhìn thấy đáy.

Cậu không biết thứ bên trong giá trị bao nhiêu, mặc kệ là dạng quà gì, cái đó và mấy hộp cơm trưa cũng như mấy món quà nho nhỏ mà nữ sinh trong trường tặng cậu hoàn toàn khác biệt. Mặc Lý cảm thấy cậu không chịu nổi sức nặng của giá trị món quà.

Những cô gái này vốn nên là cắn hạt dưa uống trà, cười xem thăng trầm của các diễn viên, khúc dứt kịch tan, một hồi cười đùa chẳng qua chỉ là đền đáp cho tấm vé vào xem. Nhưng trong mắt của những cô gái này chứa Hồ yêu mị hoặc chúng sinh trên sân khấu, song tâm trí lại không nhập diễn.

Những cô gái này không thể là những khán giả mắt lạnh bàng quan, cậu lại thủy chung là kẻ gặp dịp thì chơi. Ánh mắt của những cô gái này hướng về cậu, rồi lại xuyên thấu qua thân thể cậu, những cô gái này khát vọng nhìn đến linh hồn mà tâm trí các cô hướng về. Nhưng là nơi đó chỉ có một khoảng hư vô, ngay cả ảo giác cũng không tồn tại.


Mặc Lý nghiêm mặt lạnh lùng đi lướt qua mấy cô gái, thậm chí không có liếc mắt nhìn các cô một cái. Tấm lưng cứng ngắc tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt khó tin khiếp sợ của những cô gái ở phía sau, lỗ tai nghe được tiếng khe khẽ nói nhỏ đầy ngạc nhiên hoảng hốt của bọn họ.

Sau sự kiện đó không đến vài ngày, những ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cậu, mấy cô gái chỉ vì cậu mà tới cổ vũ, không còn xuất hiện nữa.

Nhưng là cũng có một người siêng năng.

Cái tên ngu xuẩn Chu Phi kia mỗi thứ Sáu đều đến, ngồi ở hàng đầu tiên, giơ camera chụp “tách tách” không ngừng. Mặc Lý hoài nghi hắn không phải là định quay cảnh cậu xướng hí, sau đó lấy nó để nhục nhã cậu đó chứ. Bằng hiểu biết mười mấy năm dành cho đối phương, Mặc Lý tin tưởng tên khốn nạn này tuyệt đối làm ra được chuyện đó.

Nhưng là đối phương nhất định phải thất vọng. Những câu chữ trong kịch bản xa xưa giống như được thần nữ niệm chú, mực nước quấn quanh hóa ra hồ tiên huyền ảo, mỗi một động tác mỗi một cái nhấc tay, mỗi câu mỗi từ nói ra, mỗi một bước chân hay một cái cúi đầu đều là để mê hoặc phàm nhân.

Cậu không có tu vi ngàn năm, song tốt xấu cũng tu hành mười mấy năm, Chu Phi muốn quay trò hề của cậu ư, nằm mơ đi thôi.

Mặc Lý mỗi ngày đều bày binh bố trận sẵn sàng đón quân địch chờ đại chiêu của Chu Phi. Nhưng là tên ngốc này nhẫn nhịn có điểm lâu, vẫn không ra tay, Mặc Lý dần dần liền buông lỏng, rõ ràng xem như không nhìn thấy hắn.

Tiếp sau đó, thính phòng náo nhiệt cũng trở nên quạnh quẽ. Thời điểm vắng nhất khán giả chỉ có mỗi ba người, chính là Chu Phi và hai tên đàn em của hắn.

Bởi vì Lý Thiếu Thiên không tiếp tục xướng hí nữa. Lý Thiếu Thiên không tới, người hâm mộ của hắn tự nhiên là cũng không đến đây.


“Có một người đại diện tìm được anh, nói từng xem anh hát ở quán bar, cảm thấy thực lực của anh không tồi. Muốn cùng anh hợp tác.” Lý Thiếu Thiên có chút hưng phấn gọi điện thoại báo cho Mặc Lý.

Căn hộ Mặc bầu gánh thuê cho hắn cũng ở trong khu vực này, một căn hộ nhỏ bài trí đẹp đẽ. Nhưng là bởi vì tính chất công việc, Lý Thiếu Thiên rất ít ở tại nơi này, Mặc Lý ngược lại thành khách quen của căn hộ.

Cậu hiện tại nằm ở trên giường của Lý Thiếu Thiên, một bên lật xem tạp chí âm nhạc để ở đầu giường, một bên không chút để ý đặt câu hỏi: “Vậy quá tốt rồi, hợp tác như thế nào? Có thể biến anh thành minh tinh không?”

“Đó vẫn là chuyện còn xa lắm.” Tiếng cười của Lý Thiếu Thiên thông qua điện thoại truyền đến. “Nhưng chị ấy có nói với anh sắp tới có một cuộc thi tuyển chọn tài năng phạm vi cả nước, đã ghi danh cho anh.”

“Vậy à vậy à.” Mặc Lý liên tục gật đầu. “Vậy tốt rồi, dựa vào tài năng của sư ca, vị trí quán quân còn không phải dễ như trở bàn tay.”

“Được rồi, đừng nịnh anh.” Lý Thiếu Thiên cười nói, dừng một lát lại mở miệng. “Cho nên mỗi thứ Sáu anh sẽ không thể tiếp tục diễn hí nữa.”

“Tham gia thi tuyển bận đến thế sao? Chúng ta chỉ diễn có một tiếng tối thứ Sáu thôi mà.” Mặc Lý khó hiểu.

“Không phải là vấn đề thời gian. Chị Phương nói, nếu tham gia chương trình, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, anh cũng sẽ trở nên nổi tiếng. Cho nên anh hiện tại không thích hợp xuất hiện ở gánh hát nữa. Không chỉ là gánh hát, công việc ở quán bar anh cũng xin nghỉ rồi.”

Mặc Lý khép tạp chí lại, trầm mặc một lát: “Anh đã nói với ba em chưa?”

Lý Thiếu Thiên giờ phút này đã không còn hưng phấn như vừa nãy. Đối với hắn, Mặc bầu gánh cũng là một vấn đề phiền toái không dễ giải quyết.

Khởi tử hồi sinh của gánh hát Mặc gia —— đây là cách gọi của Mặc bầu gánh, hắn và Mặc Lý đều cho rằng đây là hồi quang phản chiếu —— bất luận gọi là gì, cảnh tượng phồn vinh phù hoa này đích xác ban cho gánh hát một cơ hội thở dốc, mà đây đều là do hắn và Mặc Lý hợp tác mang đến.


Nếu hắn không xướng, gánh hát đại khái trực tiếp suy sụp.

“Dù sao anh tự nói với ba em đi, em không quan tâm đâu.” Mặc Lý thấy đầu dây bên kia trầm mặc, tâm tình đột nhiên cũng không tốt, chấm dứt cuộc trò chuyện bằng một câu như thế rồi cúp điện thoại.

Lý Thiếu Thiên buông di động, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút buồn rầu.

Tại một góc bàn sáng sủa trong quán bar, ngồi đối diện Lý Thiếu Thiên là một mỹ nữ mặc váy xanh.

“Tôi biết tình huống của cậu, tình huống của cậu có điểm phức tạp, muốn giải quyết cần thời gian. Nhưng không cần phải sốt ruột, thời gian chúng ta có đủ.” Người phụ nữ xinh đẹp nhìn không đoán được tuổi mỉm cười: “Hiện tại mới chỉ là vòng tuyển chọn đầu tiên, phải ở giữa đám người bình thường tham dự trổ hết tài năng, chuyện đó đối với cậu quá đơn giản. Thiếu Thiên, cậu cũng có đủ thời gian để thoát khỏi quá khứ, không cần sốt ruột. Về sau cậu sẽ phải đối mặt với thế giới càng thêm rộng lớn càng thêm phức tạp, nếu chỉ trình độ phiền phức này mà đã khiến cậu phải u sầu khổ não, thì cậu cũng không có tố chất nên có để thành công.”

“Chị Phương, sao chị nói như thể quá khứ của tôi là thứ gì đó không thể mang ra ngoài ánh sáng vậy.” Lý Thiếu Thiên dở khóc dở cười. “Tôi chỉ là đang nghĩ nên khuyên sư phụ thế nào. Ông một lòng muốn chấn hưng gánh hát, hiện tại gánh hát phải dựa vào vở diễn mỗi thứ Sáu cuối tuần của tôi và sư đệ, nếu tôi đi, sư phụ khẳng định không vui.”

“Cùng quá khứ nói lời tạm biệt đi.” Người phụ nữ từ chối cho ý kiến, chỉ nâng ly về phía hắn, đôi môi đỏ rực để ở miệng ly trong suốt, có vẻ quyến rũ động lòng người.

Người phụ nữ này tên là Phương Lâm, chính là người đại diện tỏ ý muốn hợp tác với hắn.

Xuất phát từ tôn trọng, hắn phải gọi đối phương một tiếng chị Phương. Lý Thiếu Thiên cũng không biết tuổi của cô, khuôn mặt nhẵn nhụi và ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần có một loại mị lực khiến tuổi tác bị mơ hồ. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn thậm chí không tin một người phụ nữ sở hữu khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại là một người đại diện, nhìn ngoại hình của cô, tự mình tiến giới giải trí cũng có thể.

“Tuổi tôi lớn rồi, với cả, thay vì làm một ngôi sao tỏa sáng xuất hiện trên sân khấu, tôi càng thích trở thành bàn tay thao tác phía sau màn hơn.” Phương Lâm trả lời nghi vấn của hắn như vậy.

Lý Thiếu Thiên không hiểu sao liền cảm thấy người phụ nữ nhỏ xinh giống như chim nhỏ nép vào người này có thể dẫn hắn đi vào thế giới mà quá khứ hắn không dám tưởng tượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.