Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1569: Bí mật Khổng Tước Đài


Đọc truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu – Chương 1569: Bí mật Khổng Tước Đài

Sở Hoan hiểu: Kim Lăng tước cô nương là người thiện lương.

– Mọi người đều cảm kích đi theo nàng, sau mấy năm, mọi người không còn phải lo cơm áo nữa, cô nương ban tặng tất cả.

Đinh Miểu nhẹ giọng nói.

Sở Hoan lại cười:

– Hóa ra, cũng như ngươi, Chu phó lĩnh đội là võ sư của Ngũ gia ban.

– Đúng vậy.

Đinh Miểu đáp:

– Võ sư Ngũ gia ban còn sót lại năm sáu người. nhưng Mao lĩnh đội lại là người bên cạnh cô nương.

Đinh Miểu giải thích:

– Cô nương từ kinh thành đến Kim Lăng, bên người cũng có tùy tùng. Mao lĩnh đội là một trong số đó.

Sở Hoan giờ mới hiểu, nói chung cùng, Mao lĩnh đội mới đúng là dòng chính của Kim Lăng tước. Mấy người Chu phó lĩnh đội là những người đến sau.

– Hai cô nương bên cạnh Kim Lăng tước cũng mang từ kinh thành tới?

Sở Hoan thấp giọng hỏi.

Đinh Miểu cũng nhẹ giọng đáp:

– Có một người vẫn đi theo bên cạnh cô nương, người còn lại mới tới năm trước. Tỳ nữ đến sau tên là Tiểu Liên, là cô nương thu nhận giúp đỡ.

– Thu nhận giúp đỡ.

Đinh Miểu nói:

– Vâng, tuy nhiên, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không rõ lắm. Có lần cô nương ra ngoài, lúc quay về liền dẫn theo nàng, cô nương đối xử với nàng rất tốt, gọi là Tiểu Liên, vẫn luôn mang theo bên người.

Gã lắc đầu, cười khổ:

– Tiểu Liên đáng thương lắm. Đến bây giờ, mọi người cũng không biết lai lịch của nàng, có lẽ, ngay cả cô nương cũng không biết.

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

– Vì sao vậy? Nếu đã đi theo bên cạnh Kim Lăng tước hơn một năm, sao Kim Lăng tước lại không biết lai lịch của Tiểu Liên?

Đinh Miểu nói:

– Ta suy đoán vậy thôi, ai, là người câm, không biết nói chuyện. Theo ta được biết, thì hình như cũng không biết chữ. Cho nên dù cô nương hỏi gì, Tiểu Liên cũng không nói được. Nên có thể nói nếu không phải đã gặp được cô nương, chỉ sợ Tiểu Liên đã chết lâu rồi. Bây giờ, có thể đi theo cô nương, cũng coi như là cải tử hoàn sinh?

– Bị câm?


Sở Hoan hơi kinh ngạc. Đúng lúc này, đã thấy Chu Hùng mang theo một ít vò rượu và mấy cái rổ trúc nhỏ đến:

– Trúc đại hiệp, đi một ngày đường, cũng không có đồ ăn ngon. Đến, có rượu có đồ nhắm, tuy rằng không phải đồ tốt nhưng cũng có thể no cái bụng.

Gã nói chuyện vô cùng khách khí, nhìn qua thì cũng thấy là khá kính nể Sở Hoan, không đợi Sở Hoan nhiều lời, liền vào trong lều của Sở Hoan, đặt vò rượu xuống, rồi chủ động lấy đồ ăn từ trong rổ ra.

Một bát thịt nướng, một bát đậu phụ, lại có thêm bát rau xanh. Nơi này là vùng hoang dã, thức ăn nóng hổi thế này thực không dễ mà có được.

Đinh Miểu đã đứng dậy cáo từ, Sở Hoan đi vào bên trong lều cỏ, cười nói:

– Chu phó lĩnh đội thật là khách khí.

Chu Hùng cười nói:

– Trúc đại hiệp, lời này tuyệt đối không nên nói, đại hiệp là ân nhân của chúng ta, vì thế nên mới làm những món này.

– Làm phiền.

Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, hình như Chu Hùng cũng không có ý định rời đi, Sở Hoan cũng tự nhiên cười nói:

– Chu phó lĩnh đội, xin mời. Hay là cùng uống hai chén?

– Trúc đại hiệp, mấy chữ phó lĩnh đội tuyệt đối không nên nhắc lại. Nếu ngài thật sự coi trọng tại hạ thì kêu một tiếng Chu huynh đệ, tại hạ vô cùng cảm kích.

Chu Hùng nghiêm nghị nói.

Sở Hoan à một tiếng, nhưng chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

– Trúc đại hiệp, đại hiệp có tin chuyện vừa mới gặp đã thấy như quen nhau rồi không?

– Vừa gặp mà như đã quen?

Sở Hoan cười:

– Vì sao Chu… Chu huynh đệ lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ chúng ta vừa mới gặp mà đã như quen?

Chu Hùng vỗ tay nói:

– Trúc đại hiệp cũng có cảm giác như vậy sao? Không dối gạt đại hiệp, Chu mỗ vừa thấy Trúc đại hiệp là có cảm giác rất quen thuộc. Tựa hồ như đã biết nhau từ lâu.

Sở Hoan mở vò rượu ra, uống một hớp, cười nói:

– Tứ hải giai huynh đệ, đều là người hành tẩu giang hồ, vừa gặp mặt mà đã quen, âu cũng là chuyện bình thường.

– Trúc đại hiệp, chúng ta mới quen, nên chúng ta đã từng gặp nhau là chuyện khó xảy ra.

Chu Hùng nói:

– Chu mỗ thích kết bạn, hành tẩu giang hồ cũng chỉ tâm đắc một chữ Nghĩa mà thôi.


Sở Hoan nói:

– Xem ra, Chu Hùng là người nghĩa khí.

Chu Hùng than thở:

– Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người. Trúc đại hiệp, chúng ta vừa mới cùng đi với nhau, có nhiều chuyện e là không hiểu nhiều.

Gã nghiêng tai lắng nghe, hình như là muốn nghe xem ở ngoài lều vải có động tĩnh gì không. Sở Hoan thấy thế, không khỏi nhẹ giọng hỏi:

– Chu huynh, vì sao phải làm vậy?

– Trúc đại hiệp, không dối gạt đại hiệp, ở Khổng Tước đài, khi nói chuyện không thể không cẩn thận.

Chu Hùng cười khổ:

– Tai vách mạch rừng, Trúc đại hiệp chắc chắn là hiểu điều đó.

– Tai vách mạch rừng?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

– Vì sao Chu huynh lại nói thế? Chẳng lẽ chúng ta nói chuyện ở đây còn có người nghe trộm?

Chu Hùng muốn nói lại thôi, do dự một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói:

– Có mấy lời, vốn không nên nói với Trúc đại hiệp, nhưng vì Trúc đại hiệp giàu lòng nghĩa hiệp, nên nếu ta lừa gạt ngài, thì lại quá nhỏ hẹp. Hơn nữa, ai, nếu Trúc đại hiệp đã đi cùng đường với chúng ta, ta cũng cần phải nhắc nhở Trúc đại hiệp một chút.

Sở Hoan thả vò rượu xuống:

– Chu huynh có gì cứ nói, đừng ngại.

– Trúc đại hiệp, đại hiệp thấy Mao lĩnh đội là người như thế nào?

Chu Hùng trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi.

Sở Hoan nói:

– Ngươi cũng biết, sáng nay ta mới gặp Mao lĩnh đội, thậm chí còn không nói chuyện, đối với người này thực sự không hiểu nhiều. Tuy nhiên, nếu y là lĩnh đội Kim Lăng tước, tất nhiên là rất được Kim Lăng tước tin tưởng và coi trọng. Ta xem cách Mao lĩnh đội chỉ huy mọi người cắm trại, ngăn nắp rõ ràng, nhìn qua cũng thấy có tài cán, hơn nữa, mọi người trong Khổng Tước đài hình như cũng hoàn toàn kính phục vị lĩnh đội này.

– Cũng khó trách Trúc đại hiệp nhận xét như vậy.

Chu Hùng cười khổ:

– Mao Nhân Câu nhìn qua dáng vẻ đường hoàng, trầm mặc ít lời, khiến người ta thấy y rất điềm tĩnh, ngay cả cô nương và Ngũ Tổng quản cũng khá tín nhiệm y.

Sở Hoan cau mày:


– Chu huynh nói vậy, hình như ý nói Mao lĩnh đội không trầm ổn như vẻ bề ngoài.

Chu Hùng suy nghĩ một chút rồi mới nói:

– Trúc đại hiệp, có việc này đại hiệp chưa biết, từ sau khi chúng ta ta rời khỏi phủ thành Vệ Lăng, thì cảm thấy có gì đó không đúng. Chúng ta đi về phía Bắc, nhưng sau chúng ta, luôn có người đi theo. Bọn chúng cũng không đi tới gần, chỉ lén lén lút lút xuất hiện một lúc, một lúc lại biến mất không hề thấy bóng dáng…

Sở Hoan nói:

– Ngươi nói là Khổng Tước đài bị theo dõi?

– Đúng là như thế.

Chu Hùng nói:

– Nhưng nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nếu như chỉ là đi theo thì chúng ta cũng có không ít người, hơn nữa đều xuất thân võ sư, tiểu tặc bình thường ắt không dám đến gần.

– Vậy nó có liên quan gì đến Mao lĩnh đội?

Sở Hoan nghi ngờ hỏi.

Chu Hùng nhẹ giọng nói:

– Ta cũng hi vọng là không có liên quan, nhưng…

Gã dừng một chút, ghé sát người vào thấp giọng xuống:

– Đại hiệp chưa rõ thôi, theo ta được biết, Mao Nhân Câu thích kết giao với đám bất tam bất tứ (đại để là đám vớ va vớ vẩn lông ba lông bông), trong đó phần lớn đều là đạo phỉ vào nhà cướp của. Đặc biệt, thời gian gần đây, y âm thầm tiếp xúc với đạo phỉ, hơn nữa còn cố ý không để người ta biết, ngay trước ngày lên đường, y vẫn lui tới gặp bọn chúng.

Sở Hoan cau mày:

– Làm sao Chu huynh biết những chuyện đó.

Chu Hùng do dự môt chút rốt cuộc nói:

– Kể cũng khó nói, nhưng nếu Trúc đại hiệp đã hỏi thì ta cũng không giấu. Kinh nghiệm của Chu Hùng ta không kém so với Mao Nhân Câu, nhưng bởi vì y là người cô nương mang tới nên liền cưỡi lên đầu chúng ta. Bình thường, y đối xử với mọi người không tốt, ai cũng phải nhẫn nhịn y. Đối với y, ta cũng không có ấn tượng tốt. Tuy nhiên, nghĩ cho cùng, tất cả đều là người của Khổng Tước đài, nên ta nghĩ một điều nhịn chín điều lành…

Sở Hoan gật đầu:

– Như vậy cũng tốt.

– Thế nhưng trước đây không lâu, chúng ta phát hiện ra một bí mật.

Chu Hùng cười lạnh:

– Hóa ra Mao Nhân Câu rất ham cờ bạc. Trước đây chúng ta cũng không hiểu, vì sao thỉnh thoảng lại có người của các sòng bạc đến tìm y, cho nên mới bí mật theo dõi, phát hiện Mao Nhân Câu đang thiếu nợ không ít bạc, con số quả thực không nhỏ.

Sở Hoan sờ cằm hỏi:

– Vậy thì như thế nào? Chỉ như vậy cũng không thể suy luận Mao lĩnh đội có vấn đề.

– Trúc đại hiệp nói không sai.

Chu Hùng nói:

– Nhưng kỳ quái là, mấy ngày trước khi chúng ta lên đường, Mao Nhân Câu xuất bạc trả nợ, mà số bạc này không phải là nhờ thắng bạc rồi lấy trả ngay trên sân. Đó là mấy trăm lạng bạc ròng, tiền lương tháng của Mao Nhân Câu bao nhiêu chúng ta đều rõ. Căn bản, y không đủ khả năng trả số nợ đó.


Sở Hoan cau mày:

– Ngươi nghi ngờ lai lịch của số bạc kia không rõ ràng?

– Lẽ nào Trúc đại hiệp cảm thấy Mao Nhân Câu có khả năng dùng ảo thuật biến ra số bạc?

Chu Hùng cười lạnh:

– Cũng vào đúng thời gian đó, đám đạo phỉ quen biết kia của Mao Nhân Câu thường hay lui tới…

Gã bỏ lửng câu nói.

Sở Hoan lờ mờ đoán ra được:

– Cho nên Chu huynh cảm thấy thổ phỉ theo đuôi phía sau rất có thể có liên quan đến Mao Nhân Câu?

Chu Hùng nhẹ giọng nói:

– Trúc đại hiệp, những năm gần đây, cô nương kiếm được không ít tiền, trên chiếc xe ngựa của cô nương đầy kỳ trân dị bảo, chất trong mấy cái rương lớn. Vừa rồi, chắc đại hiệp cũng nhìn thấy, những cái rương đó được đưa vào lều của cô nương, có thể thấy cô nương rất coi trọng tiền bạc. Mao Nhân Câu tự nhiên biết rõ điều đó.

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:

– Chu huynh, ta hiểu rồi. Ý của huynh là nói vì Mao Nhân Câu nợ bạc mà không có khả năng trả cho nên ngầm cấu kết với đạo phỉ, nhằm vào Kim Lăng tước. Mà tiền y có để trả nợ bạc là do đám thổ phỉ kia cướp được từ trước…

– Trúc đại hiệp quả nhiên cơ trí.

Chu Hùng giơ ngón tay cái lên:

– Đây là suy đoán của ta và cũng là khả năng lớn nhất.

Sở Hoan cau mày:

– Nếu như vậy thì sẽ rắc rối to. Đúng rồi, Chu huynh có thể báo việc này cho Ngũ Tổng quản hoạc là Kim Lăng tước?

Chu Hùng khẽ nói:

– Không có chứng cứ, hơn nữa, Mao Nhân Câu là người cô nương mang từ tỉnh thành tới, cho dù báo cô nương, nàng cũng sẽ không tin, ngược lại còn có cảm giác ta tạo mâu thuẫn trong đoàn…

Chu Hùng lắc đầu cười khổ.

Sở Hoan nói:

– Ngũ Tổng quản có biết việc đó không?

– Ta cũng chưa nói thẳng, nhưng cũng đã úp mở để Ngũ Tổng quản biết.

Chu Hùng lại nói:

– Ngũ Tổng quản là người thông minh, ý của ta như thế nào lão hiểu, nhưng lão cũng không tin lời ta. Mao Nhân Câu đối xử tệ bạc với người khác, nhưng đối với Ngũ Tổng quản lại vô cùng cung kính. Hơn nữa, Ngũ Tổng quản vẫn luôn cảm kích cô nương, cẩn trọng quản lý mọi việc trong Khổng Tước đài cho cô nương, không để cô nương phải phiền lòng. Lão cũng hi vọng trên dưới Khổng Tước đài ai nấy hòa thuận, không có bất kỳ tranh chấp nào, cho nên…

Gã than thở:

– Nói cho cùng, ta không có bằng chứng cụ thể, hơn nữa, dù Mao Nhân Câu muốn làm chuyện như vậy, há có thể để cho ta nắm đằng cán?

Sở Hoan nhìn Chu Hùng hỏi:

– Chu huynh nói bí mật này cho ta, không biết là muốn ta làm gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.