Đọc truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu – Chương 1566: Tiềm long
Sở Hoan đợi đến khi hai nha hoàn đi xa tầm mười bước liền bám theo phía sau, lặng yên không một tiếng động.
Trong lòng hắn cũng nghi hoặc, nghe nha hoàn nói có một nam nhân mỗi ngày đều cần bốn năm lần nước nóng thì cảm thấy rất tò mò, kỳ lạ hơn nữa là trong phủ Tổng đốc này, ngoài Kiều Minh Đường ra, người có địa vị cao nhất đương nhiên là Kiều phu nhân, nhưng nghe ý của nha hoàn thì Kiều phu nhân dường như cũng vô cùng kiêng kỵ nam nhân kia, điều này khiến cho Sở Hoan càng nghi hoặc.
Hai nha hoàn xách theo thùng gỗ đi qua hai cái sân, cuối cùng cũng tới bên ngoài một tòa lầu, trời tối gió to, Sở Hoan nhìn từ xa thấy biệt viện kia bốn phía đều là tường cao, đầu tường đều dùng ngói lưu ly, càng khiến hắn kinh ngạc là khi nãy ở bên ngoài phủ Tổng đốc, Sở Hoan cảm thấy thủ vệ trong phủ Tổng đốc còn nhiều gấp đôi so với trước kia, chỉ nghĩ là do Kiều Minh Đường đi rồi, vì lo cho sự an nguy của Kiều phu nhân nên mới bày bố trọng binh trong phủ Tổng đốc cũng là chuyện bình thường, nhưng lúc này Sở Hoan nhìn thấy, ở đây nằm trong phủ Tổng đốc, nhưng biệt viện trước mặt cũng được trọng binh canh gác, mỗi ba bước một trạm, mỗi năm bước một trạm, cảnh giác vô cùng cao.
Hai nha hoàn đến trước cửa sân, Sở Hoan nhìn thấy Kiều phu nhân đang đợi ở phía bên ngoài. Kiều phu nhân không có thay đổi nhiều nhưng khuôn mặt có vẻ khẩn trương, nhìn thấy thùng nước tới, vội vàng tiến lên nói nha hoàn đặt thùng nước ở ngoài sân, biệt viện hé cửa cũng không để nha hoàn tiến vào. Kiều phu nhân để hai nha hoàn lui xuống, tiến vào trong phòng rồi trở ra rất nhanh, có hai nha hoàn đi từ trong phòng ra mang thùng nước vào. Kiều phu nhân cũng không vào trong mà ở bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi sau đó đi theo con đường mòn rời đi.
Sở Hoan thấy Kiều phu nhân hành động như vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hành động của Kiều phu nhân vô cùng cẩn thận, nàng vốn là chủ nhân của phủ Tổng đốc, cao thấp trong phủ tất cả mọi người hầu hạ nàng đều vô cùng cẩn thận, nhưng giờ sao nàng lại cẩn thận từng li từng tí như vậy. Hắn hơi cau mày, lúc này cũng không nhìn rõ tình hình trong phòng, nhìn thấy cách đó không xa có một cây đại thụ, cành lá xum xuê lại rất cao, lập tức lặng yên không một tiếng động đi qua bên đó, giống như một con linh vượn vậy, thân hình được cành lá che lấp, lúc này nhìn từ trên cao lại có thể nhìn thấy được tình hình trong phòng.
Đình viện kia rất rộng lớn, trang trí cũng vô cùng tinh mỹ. Sở Hoan quan sát xuống dưới chỉ thấy trong biệt viện treo mấy cái đèn lồng, ánh đèn chói rọi. Trong viện tuy không sáng như ban ngày nhưng cũng nhìn thấy hết sức rõ ràng, trong phòng đặt một chiếc ghế, một người tóc dài bay bay, một thân áo trắng đang ngồi trên ghế, bên cạnh chiếc ghế đặt một cái chậu gỗ, hai nha hoàn đang xách thùng gỗ đi vào rót nước vào trong cái chậu gỗ kia.
Bên cạnh thùng gỗ có một nữ tử mặc váy xanh trong tay cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo, tay kia lấy một chiếc thìa sứ, từ trong hộp xúc lấy đồ để vào trong cái chậu kia, khoảng cách của Sở Hoan quá xa, không nhìn rõ được thứ gì ở trong hộp nhưng nữ tử kia Sở Hoan nhìn rõ ràng thân hình, không khỏi biến sắc, phát hiện nữ tử kia chính là Lưu Ly phu nhân.
Lưu Ly phu nhân sắc nước hương trời, đối với hình dáng thân hình của nàng trong ký ức của Sở Hoan vẫn còn rất mới mẻ. Tuy ngọn đèn dầu kia không sáng lắm nhưng từ trên cao nhìn xuống, khoảng cách có chút xa không thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nhưng thân hình kia Sở Hoan chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra ngay, dù sao khí chất phong phạm của Lưu Ly tuyệt thế vô song, rất khó có người có thể so sánh được, thêm vào đó là động tác nhẹ nhàng, Sở Hoan xác định người đó chính là Lưu Ly phu nhân.
Vừa nghĩ tới nữ tử kia là Lưu Ly phu nhân, ánh mắt Sở Hoan lập tức chuyển qua người mặc áo trắng kia, nhìn thấy bạch y nhân kia đang ngồi trên xe lăn trong lòng càng biến sắc, trong nội tâm thầm nghĩ: “Thì ra là Thái tử đã đến Tây Sơn.”
Nhưng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cho dù biết kinh thành đại loạn nhưng loạn đến mức nào thì Sở Hoan cũng không rõ, hắn biết kinh thành loạn là do một số nạn dân gần kinh thành gây ra, trong lòng cũng từng nghĩ qua, cho dù là số lượng nạn dân nhiều nhưng dù sao họ cũng chỉ là những bách tính bình thường trong tay không có tấc sắt, kinh thành còn có lính canh giữ, cho dù nạn dân có xông vào trong thành làm loạn thì cũng không thể thực sự hủy diệt được kinh thành Lạc An.
Hơn nữa Sở Hoan cũng biết, bằng tâm mà nói thì Thái tử cũng không phải người bình thường, kinh thành gặp nguy, Thái tử cũng phải nghĩ cách ứng đối, cho dù kinh thành loạn đến mức không thành hình dáng gì nữa, Thái tử cũng hoàn toàn có thể rời đến trong hoàng thành. Sở Hoan không hề nghĩ tới Thái tử sẽ rời kinh thành, dù sao kinh thành cũng là trái tim của đế quốc, hoàng đế Bắc tuần, Thái tử tọa trấn kinh thành, cho dù gặp khốn cảnh nguy nan, Thái tử cũng không thể đơn giản rời khỏi kinh đô.
Hoàng đế Bắc tuần, Thái tử giống như chủ của kinh thành, nếu như ngay cả Thái tử cũng rời đi, kinh thành không chủ, chẳng khác nào trái tim của đế quốc bị xuyên thấu, ảnh hưởng trong đó có thể nghĩ tới.
Cho nên, hắn không thể ngờ Thái tử lại rời khỏi kinh thành.
Nhìn thấy Thái tử, Sở Hoan cau mày, lúc này đã xác định, tình hình kinh thành e là còn bi đát hơn nhiều so với trong dự đoán của mình.
Hắn không biết Lưu Ly phu nhân cho thứ gì vào trong chậu gỗ, nhưng nhìn thấy tỳ nữ hầu hạ Thái tử đem chân ngài bỏ vào trong chậu.
Thái tử bị tàn tật, vua dân đều biết, Lưu Ly phu nhân là người luôn ở bên cạnh chăm sóc Thái tử, nhiệm vụ lớn nhất chính là giúp chữa trị đôi chân. Sở Hoan biết lúc này có lẽ Lưu Ly phu nhân đang giúp Thái tử trị liệu nhưng cũng không biết chân của Thái tử có ngày hồi phục không. Hiện nay Tần quốc lâm nạn, lầu cao cũng nghiêng, cho dù Thái tử có thể hồi phục, cũng có thể làm được gì?
Sở Hoan nấp mình trong tán lá, dường như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy bóng hai người đang đi về phía biệt viện. Người phía trước thân pháp nhanh nhẹn có vẻ là cao thủ võ công, sau lưng y là một bóng người gầy. Hắn nghe người đi trước lớn tiếng bẩm báo:
– Bẩm báo điện hạ, sứ giả phái đi An Ấp đã trở về đang đợi điện hạ triệu kiến!
Sở Hoan nhíu mày, thầm nghĩ thì ra Thái tử phái người đi An Ấp.
An Ấp nằm ở phía Tây Bắc của Tây Sơn đạo, giáp biên giới Tây Sơn đạo, Sở Hoan từng đến An Ấp điều tra gia tài của An quốc công Hoàng Củ, lấy danh phận khâm sai, cũng từng có giao tình với Tổng đốc An Ấp Viên Sùng Thượng.
Sở Hoan thầm nghĩ thời điểm này Thái tử phái người đến An Ấp có lẽ là muốn điều binh từ An Ấp tiến về kinh thành dẹp loạn.
Đông Nam, thậm chí là Tây Bắc của đế quốc tuy không thuộc quyền khống chế của đế quốc nhưng Bắc phương chư đạo vẫn vâng mệnh đế quốc. Tuy các đạo không thiếu phỉ loạn, Kim Lăng thậm chí đã từng có quan binh phản loạn nhưng Tây Sơn, An Ấp, Hồ Tân, thậm chí Hà Tây, Liêu Đông, Phúc Hải đều không có phản loạn. Sau khi Kim Lăng phản loạn, Xuyên Trung, Nam Việt ở Tây Nam cũng đều bị rơi vào đường tắc, bên kia phỉ loạn nổi lên bốn phía chính là lúc chiến hoả cực liệt, nhưng Tây Sơn, An Ấp hiện nay khách quan mà nói thì vẫn là thái bình.
Sở Hoan biết rõ, Tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường vốn là thành viên Thái tử đảng, có thể trở thành Tổng đốc Tây Sơn đạo cũng là nhờ vào Thái tử. Thái tử xuất hiện ở Tây Sơn không phải là việc gì khó hiểu. Binh mã Tây Sơn của Kiều Minh Đường đã đóng ở tiền tuyền, Thái tử điều binh từ An Ấp chuẩn bị cùng binh mã Tây Sơn tiến về kinh thành bình loạn, đây cũng là việc tất nhiên cần làm trước mắt.
Sở Hoan thấy Thái tử phất tay, thấp giọng nói câu gì hắn cũng nghe không rõ, một tỳ nữ đến trước mở cửa, dẫn sứ giả kia vào trong biệt viện.
Sau khi tiến vào trong biệt viện, sứ giả quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
– Ty chức bái kiến Thái tử điện hạ!
– Tình hình An Ấp thế nào?
Thái tử dựa vào trên ghế, hai chân đặt trong chậu gỗ, hơi nóng từ trong chậu gỗ tỏa ra nhưng chân y không động đậy.
Sứ giả cung kính nói:
– Hồi bẩm điện hạ, ty chức không nhìn thấy Viên Sùng Thượng.
Thái tử nhíu mày, người kia đã giải thích:
– Ty chức tới An Ấp nhưng Tổng đốc An Ấp Viên Sùng Thượng đã rời khỏi An Cấp, tiến về Hà Tây…!
– Tiến về Hà Tây sao?
Thái tử cau mày nói:
– Y đi tới Hà Tây làm gì?
Sứ giả nói:
– Điện hạ có điều không biết, nghe nói Thánh thượng sắp đại thọ, vì thế chuẩn bị tổ chức tế thiên đản lễ ở Hà Tây, phái người truyền Viên Sùng Thượng về Hà Tây triều kiến.
Lông mày Thái tử nhíu lại, dường như y không hề biết việc này, trầm giọng nói:
– Tế thiên đản lễ sao?
– Vâng.
Sứ giả nói:
– Lúc ty chức tới An Ấp, Viên Sùng Thượng đã rời khỏi phủ Thái Nguyên, vì thế ty chức chỉ có thể trở về bẩm báo với Thái tử.
Thái tử ngưng mắt nhìn Lưu Ly phu nhân bên cạnh hỏi:
– Bên ngoài có tin tức này không, phụ hoàng muốn cử hành đản lễ tế thiên ở Hà Tây?
Lưu Ly cau mày nói:
– Không nghe nói, có lẽ là Thánh thượng không muốn quá mức kinh động cho nên việc này không gióng trống khua chiêng…
– Phụ hoàng đại thọ…!
Thái tử dường như có điều suy nghĩ nói:
– Không sai, hơn nửa tháng nữa chính là thọ đản của phụ hoàng… Phái người đi An Ấp, tại sao không có người đến Tây Sơn?
Lưu Ly nhẹ nhàng đáp:
– Có lẽ Thánh thượng biết Kiều đại nhân xuất binh bình phản cho nên không có phái người đến.
Thái tử khoát tay ra ý bảo sứ giả lui xuống, lại ra ý bảo hai nữ tỳ lui ra, sau khi bọn họ lui ra, Thái tử mới cau mày nói:
– Thời điểm này, phụ hoàng muốn cử hành tế thiên ở Hà Tây dường như cũng không phải lúc.
Lưu Ly nói:
– Nếu là ý của Thánh thượng thì không ai có thể kháng chỉ.
Dừng một chút nàng mới tiếp tục nói:
– Viên Sùng Thượng không có ở An Ấp, vậy binh mã của An Ấp không dễ điều động rồi.
Thái tử thản nhiên nói:
– Viên Sùng Thượng không ở đó, bổn cung vẫn có thể tự mình đến An Ấp điều binh, tuy không ở kinh thành nhưng bổn cung vẫn là giám quốc của Đại Tần…!
– Điện hạ…!
Lưu Ly thở nhẹ một tiếng, có chút tự trách nói:
– Trong lòng ngài có phải đang trách thiếp thân?
Thái tử cau mày nói:
– Tại sao lại nói như thế?
– Sau khi rời kinh, tuy ngài không nói gì nhưng mà… nhưng mà thiếp thân biết rõ tự mình đưa ra chủ trương muốn ngài rời khỏi kinh thành là ngược lại với ý nguyện của ngài, ngài muốn ở kinh thành toạ trấn đại cục…
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly mang theo vẻ buồn rầu:
– Nhưng mà lúc đó thiếp thân chỉ lo lắng ngài sẽ gặp nguy hiểm, cho nên…!
Thái tử nắm bàn tay nhỏ bé mềm mịn của Lưu Ly phu nhân, nhẹ nhàng nói:
– Lưu Ly, ta biết tâm tư của nàng, nàng lo lắng ta ở kinh thành sẽ bị người khác làm hại…!
Y cười khổ:
– Thực ra nàng nghĩ cũng không sai, cho dù ta lưu lại ở kinh thành thì có thể thay đổi càn khôn không? Thiếu binh thiếu lương, sơn dao địa động, ta không có bản lãnh kinh thiên động địa, tình cảnh đế quốc như vậy, muốn nghịch chuyển càn khôn ta không đủ bản lãnh…