Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1562: Quốc cơ


Đọc truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu – Chương 1562: Quốc cơ

(Nguồn nhảy, nội dung k nhảy)

Mỵ Nương suy nghĩ một chút rồi mới nói:

– Tuổi của lão nhất định là đã lớn, cho nên giọng nghe rất già nua, nhưng…

– Nhưng là sao?

– Nhưng giọng của lão lại rất mảnh.

Mỵ Nương cau mày:

– Nếu như tuổi của lão đã già, giọng khó có thể lanh lảnh như vậy…

Sở Hoan thở dài:

– Hóa ra nàng cũng hiểu.

– Có phải chàng đã phát hiện ra điều gì?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

– Nhiều năm trước, ta gặp một người, gã một mực cho rằng ta là Thần Y Vệ đang theo dõi gã, từ miệng gã ta biết được một bí mật, Thần Y Vệ đốc có thể là… một thái giám!

– Thái giám?

Mỵ Nương ngơ ngác một chút, nhưng rất nhanh, lại cười lạnh:

– Nếu như Thần Y Vệ đốc là một thái giám, thì lại không có gì lạ.

– Hả?

– Chàng suy nghĩ một chút đi. Thần Y Vệ giám sát tất cả quan viên, chỗ nào cũng nhúng tay vào, là lợi khí bí mật nhất của hoàng đế.

Mỵ Nương nói:

– Một đội ngũ như vậy đương nhiên phải nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế, nhưng hoàng đế không có thời gian quản thúc, cho nên cần một người thống lĩnh Thần Y Vệ. Chỉ là, không phải ai cũng có đủ tư cách đảm đương trọng trách đó.

Sở Hoan khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ.

– Thần Y Vệ đốc tất nhiên phải tận trung với hoàng đế, hơn nữa không nên có quá nhiều ràng buộc.

Mỵ Nương chậm rãi nói:

– Không có nhiều ràng buộc, thì chỉ có thái giám. Thái giám không phải là người bình thường, nhà của bọn họ chính là hoàng cung, đó cũng là hang ổ của bọn họ. Mà hoàng đế chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ. Nếu dùng thái giám làm Thần Y Vệ đốc, ít nhất sẽ trung thành hơn quan viên bình thường nhiều.

Sở Hoan gật đầu:


– Nàng nói rất có lý.

Rồi hắn khẽ thở dài:

– Nếu là thái giám, vậy thì chắc chắn là ở nội cung. Không thể tưởng tượng trong hoàng cung lại có nhân vật lợi hại như thế.

Mỵ Nương cười lạnh:

– Tên cẩu hoàng đế Tần quốc kia giết người vô số, kết bao thù oán, tuy hắn cao cao tại thượng nhưng người muốn giết hắn cũng quá nhiều. Nếu như bên người không có cao thủ bảo hộ, chỉ sợ đầu của tên cẩu hoàng đế đã bị lấy xuống từ lâu rồi.

Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà rọi xuống mặt hồ, sóng nước lấp loáng. Sở Hoan nhìn đăm đăm vào mặt hồ, nói khẽ:

– Hoàng đế đi Hà Tây, vì sao Vệ đốc lại không ở Hà Tây bảo hộ? Lão xuất hiện ở Tây Sơn là vì cái gì?

Mỵ Nương cũng nhíu cặp chân mày lá liễu:

– Hoan ca, chàng tin tưởng lời nói của lão hòa thượng kia?

– Cái gì?

– Lão nói mình là đệ tử Đại Tâm tông, là sư huynh của Quỷ đại sư.

Sở Hoan cười nhạt:

– Ta cũng đang nghĩ vấn đề này. Có vẻ như y hiểu khá rõ về Quỷ đại sư, cho dù không phải là sư huynh của Quỷ đại sư thì cũng có quan hệ lớn đối với đại sư. Tuy nhiên, việc y là đệ tử Đại Tâm tông thì không có gì phải nghi ngờ.

Mỵ Nương nói:

– Y dẫn chàng đến núi Tiểu Vân, quả nhiên là vì tìm Quỷ đại sư. Hay có lý do nào khác?

Sở Hoan không trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy.

Thấy Sở Hoan không nói gì, Mỵ Nương lại hỏi:

– Chàng và hắn có nhắc đến Thiên Võng, là chuyện gì? Chàng đã sớm biết sự tồn tại của nó?

– Thiên Võng là tổ chức dưới đất, nghe nói mục đích của bọn họ là tìm sáu khối Long xá lợi.

Sở Hoan nói khẽ:

– Lục long tụ binh, Bồ Tát mở cửa. Chắc chắn là vì những lời này mà rất nhiều người hao tổn tâm cơ, muốn có được Long xá lợi.

Mỵ Nương vội hỏi:

– Chàng nói vậy là có ý gì?

Sở Hoan đáp:


– Nếu ta biết rõ ý tứ trong đó thì cũng sẽ không rơi vào cảnh mịt mờ không có đầu mối như vậy.

– Thú Bác Già đại sư đã từng nói, khi sáu khối Long xá lợi tụ tập, Phật tông Thiên Long sẽ xuất hiện.

Mỵ Nương cau mày:

– Chẳng lẽ bọn họ muốn Phật tông Thiên Long xuất hiện?

– Đến cùng là chuyện gì, chúng ta cũng không rõ ràng.

Sở Hoan thở dài:

– Cho dù là Phật tông Thiên Long hay gì đó thì có liên quan gì đến chúng ta?

Hai con ngươi của Mỵ Nương đảo một vòng, nàng nói khẽ:

– Bọn họ nói Hồng long trong tay chàng, có phải vậy không?

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Mỵ Nương.

Mỵ Nương cười nhẹ, rồi liếc Sở Hoan:

– Nhìn người ta để làm chi vậy? Người ta chỉ hỏi có một câu nha. Bây giờ người ta là thê tử của nhà ngươi, ngươi nói cho ta biết có gì quan trọng chứ?

Sở Hoan đặt tay lên vai Mỵ Nương, ôn nhu nói:

– Mỵ Nương, tình hình hôm nay thế nào nàng cũng thấy rồi, dù là Vệ đốc hay Xoa Bác cũng đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Hơn nữa, bọn họ đều cuốn vào cuộc tìm kiếm Long xá lợi, cho nên nếu biết ít, nàng sẽ an toàn hơn. Ta nói không sai, nàng là thê tử của ta, bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta. Ta không hy vọng nàng bị lâm vào khốn cảnh, càng không hy vọng nàng sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên sau này, chuyện về Long xá lợi nàng biết càng ít càng an toàn hơn.

Mỵ Nương cong cặp môi đỏ mọng lên, khẽ sẵng giọng:

– Không muốn nói cho người ta biết thì thôi, lại còn bảo người ta không nên biết. Ừm, không nói thì không nói. Đúng rồi, chúng ta đi đâu đây?

– Phủ Vân Sơn.

Sở Hoan nhìn về phía Bắc:

– Phủ Vân Sơn cách nơi này không xa. Bây giờ chúng ta lên đường luôn, vì cần tới nơi trước khi cửa thành đóng lại. Tại Vân Sơn, chúng ta sẽ bổ sung vật dụng cần thiết để đi đường, sau đó sẽ đến Hà Tây.

Ba người cũng không ngồi lại lâu, lên ngựa đi về phía Bắc. Quả nhiên trước khi trời hoàn toàn tối, đã đến cửa thành. Từ xa xa, Sở Hoan thấy thủ vệ cửa thành đông nghịt, hơn nữa kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.

Dòng người xếp hàng đợi vào thành khá là dài, binh sĩ thủ vệ kiểm tra người đi đường rất cẩn thận.

– Đại nhân, vào thành phải bị kiểm tra.

Kỳ Hoành ghé sát vào hắn nói:


– Sợ là chúng ta không mang binh khí vào được.

Sở Hoan hơi cau mày. Hắn đi chuyến này cực lực che giấu thân phận, ăn mặc bình dân, ngựa cũng bình dân, không phải hạng nhất đẳng lương câu. Nhưng muốn vào thành sẽ phải chịu sự điều tra, binh khí trở thành vấn đề lớn. Đế quốc vẫn thực thi Đao Thú lệnh, bách tính bình thường không được phép mang theo binh khí. Hơn nữa hôm nay, thiên hạ đang rung chuyển, mang theo binh khí rất dễ bị quan binh xem là loạn phỉ, từ đó gặp phải phiền toái không nhỏ.

Kỳ Hoành hơi trầm ngâm rồi nói:

– Đại nhân, chi bằng ngài và phu nhân cứ vào thành, ty chức ở ngoài thành chờ.

– Chờ ngoài thành?

Sở Hoan thấp giọng mắng:

– Ngươi định ngủ suốt đêm ở ngoài cổng thành sao?

Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa, chợt mỉm cười:

– Chưa hẳn là không có biện pháp…

Mỵ Nương thấy hắn nhìn về phía sau, nhịn không được quay đầu lại xem, thì thấy cách đó không xa có một đoàn xe đang chậm rãi tới bên cạnh thành. Dẫn đầu đoàn xe có mấy hán tử cưỡi mấy con ngựa cao lớn, một người trong số đó cầm một lá cờ thẳng tắp. Tuy sắc trời đã tối đen nhưng Sở Hoan vẫn có thể nhìn thấy rõ trên lá cờ có một chữ “Phương” rất lớn.

Kỳ Hoành đứng bên cạnh nhịn không được lên tiếng:

– Đây là đoàn xe mà ai mà phô trương vậy nhỉ?

Gã đã nhìn thấy, mấy tên hán tử ngồi trên lưng ngựa đều đeo bội đao, dẫn đầu đám tùy tùng đeo bội đao, phi phú tất quý – điều Kỳ Hoành nghĩ đến đầu tiên đó là đội ngũ quan gia.

– Không đúng.

Mỵ Nương lắc đầu:

– Không phải đội ngũ quan gia.

Đoàn xe đi đến gần, Kỳ Hoành mới phát hiện, đằng sau đám kỵ sĩ đeo đao có một cỗ xe ngựa hoa lệ, có hai con ngựa kéo. Đỉnh xe ngựa dựng thẳng một pho tượng chim khổng tước. Trong mờ tối, pho tượng sáng nhàn nhạt ánh bạc, hình như là được tinh chế từ bạc. Khổng tước xòe đuôi, đứng trên đỉnh xe ngựa, vô cùng dễ thấy. Mặc dù không thể nhìn thấy bên trong xe thế nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khoáng đạt của nó.

Phía sau cỗ xe ngựa có bốn cỗ xe ngựa khác, đều do một con ngựa kéo, cũng chỉ đơn giản là xe ba gác, trên xe chất đầy rương hòm lớn nhỏ, dài ngắn khác nhau. Hàng hóa không ít. Bên cạnh mỗi chiếc xe có năm sáu người đi theo. Sau cùng, lại có bốn năm kỵ sĩ, tất cả đều đeo bội đao màu giống nhau. Toàn đội ngũ cộng lại có khoảng 30, 40 người.

Kỵ sĩ đi đầu tiên mặc quần cụt áo đuôi ngắn màu xanh, mặt gầy xương, môi rất mỏng, nhìn qua có chút vênh váo tự đắc, gã đưa mắt nhìn hai bên không chớp mắt. Khi đi đến dưới cửa thành, người áo xanh đưa mắt liếc sang một bên, lập tức bên cạnh có một người thúc mã tiến lên, thô giọng nói:

– Phía trước tránh ra, đừng cản đường.

Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn.

Kỳ Hoành thì lại khẽ cau mày, thấp giọng nói với Mỵ Nương:

– Phu nhân, nhìn bọn họ phách lối như vậy, nếu không phải quan gia, làm sao có cái lá gan lớn thế? Ai cũng phải xếp hàng, đâu có chuyện ưu tiên cho bọn họ phách lối…

Mỵ Nương cười nhạt, khẽ nói:

– Ngươi không biết là ai ngồi trong xe ngựa, nên mới nói vậy.

Sở Hoan khẽ hỏi:

– Nàng biết người ngồi trong xe ngựa là ai?


– Tất nhiên.

Mỵ Nương ngồi sau lưng Sở Hoan, thổi vào tai hắn một làn gió thơm mát:

– Chàng muốn biết là ai không?

Sở Hoan nói:

– Thích nói thì nói đi.

Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chặp vào pho tượng khổng tước trên đỉnh cỗ xe ngựa kia.

– Mời người khác chỉ giáo cho mình cũng nên khách khí chút chứ.

Mỵ Nương sâu kín thở dài:

– Hẳn là các ngươi chưa từng nghe nói đến Kim Lăng tước?

– Kim Lăng tước?

Sở Hoan cau mày

– Đó là cái gì?

– Ôi hảo ca ca của ta, đó không phải là đồ vật, là người sống. Chàng ở kinh thành lâu như vậy mà không hề tiến bộ chút nào ư.

Mỵ Nương khẽ cười:

– Cho dù chàng chưa từng đến Kim Lăng nhưng ở kinh thành cũng phải nghe nói qua về thanh danh của Kim Lăng tước. Đó là mỹ nhân tuyệt sắc được xưng là Kim Lăng đệ nhất vũ cơ…

Sở Hoan cười:

– Mỹ nhân tuyệt sắc? Bên cạnh ta có một mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn có ai đẹp hơn thế chứ?

Mỵ Nương gắt nhẹ rồi đấm vào đầu vai Sở Hoan, thấp giọng nói:

– Người ta không chỉ đẹp, mà tài nghệ múa còn đến mức siêu quần, trước kia, khi còn ở kinh thành có bao nhiêu vương công quý tộc chạy theo nàng như vịt, nhưng không một ai dám trêu chọc nàng…

– Một vũ cơ, cho dù nổi tiếng, thì có gì là không dám trêu chọc?

Sở Hoan cau mày:

– Chẳng lẽ nàng có bối cảnh gì đặc biệt?

– Cũng không có gì là kỳ quái. Năm đó, Kim Lăng tước ở kinh thành diễm danh vô song, nếu như ta nhớ không nhầm có một năm hoàng hậu có thai, hoàng đế đại xá thiên hạ, vì hoàng hậu cử hành đản lễ.

Mỵ Nương nói khẽ:

– Kim Lăng tước được An quốc công quyền thế ngập trời lúc ấy mời vào hoàng cung, chuyên môn hiến vũ cho đản lễ của hoàng hậu. Nghe nói, ngay trước mặt mọi người, hoàng hậu tán dương vũ kỹ của Kim Lăng tước. Hoàng đế lại ban thưởng cho nàng danh hiệu “Quốc Cơ”.

Chàng nói nhân vật như vậy, có ai dám trêu chọc hay không? Về sau nàng đến Kim Lăng, danh chấn Kim Lăng, được người đời lén xưng là Kim Lăng tước, bởi vì điệu Khổng tước Lưu Vân của nàng không ai có thể so bì. Bao nhiêu vũ cơ học theo nàng nhưng không ai có thể múa tuyệt vời như thế. Cũng chỉ có nàng, nên nàng hoàn toàn xứng đáng được xưng tụng là Kim Lăng khổng tước.

Sở Hoan nghe vậy, tự lẩm bẩm:

– Quốc Cơ? Khổng tước Lưu Vân? Thân phận người này thật sự không đơn giản, chỉ là, vị Quốc Cơ này vì sao lại đến Tây Sơn? Chẳng lẽ đến Tây Sơn để khiêu vũ sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.