Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1560: Đại Phật Kim Cương thủ


Đọc truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu – Chương 1560: Đại Phật Kim Cương thủ

Tu vi võ công của Mỵ Nương hiển nhiên không đạt tới cảnh giới như Sở Hoan, bởi vậy không nhìn được tình huống phát sinh. Nàng thấy mặt Sở Hoan lộ vẻ kinh ngạc, liền biết được Sở Hoan phát hiện ra điều gì đó, vội kêu lên:

– Làm sao vậy?

Sở Hoan nắm chặt hai bàn tay, cũng không nói chuyện. Đột nhiên hắn nghe một tràng âm thanh kỳ quái vang lên, âm thanh này giống như tiếng sấm sét đì đùng trước cơn mưa. Mỵ Nương cũng nghe được âm thanh này từ bên kia vọng tới.

Lúc này Mỵ Nương nhìn thấy, bất luận là Xoa Bác hay Vệ đốc, động tác đều chậm lại, lúc trước nàng hoa mắt, không phân biệt được thân ảnh người nào, cũng nhìn không rõ chiêu số của bọn họ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, thân hình hai người đột nhiên trở nên rõ ràng, cứ như vậy mà cách xa nhau mấy bước, mặc dù không trực tiếp giao đấu quyền cước, nhưng hai tay Xoa Bác vẫn múa như cũ, còn hai tay Vệ đốc tạo thành song chưởng, hiện giờ vẫn không ngừng chuyển động.

Mỵ Nương nhíu mày, đồng tử của Sở Hoan cũng co rút lại.

Hắn biết rõ, Xoa Bác và Vệ đốc mặc dù không trực tiếp giao đấu quyền cước, nhưng lúc này trận quyết đấu đã càng trở lên hung hiểm hơn. Song phương đều sử dụng chiêu thức, thúc giục kình khí công kích lẫn nhau. Khoảng không gian mấy bước giữa hai người lúc này giống như sa mạc nóng bức, có thể nhìn thấy không khí biến hình. Kình khí gợn sóng ở giữa hai người đang liên tục va chạm vào nhau.

Đây là cảnh giới võ đạo đã đạt tới đỉnh phong.

Sở Hoan đương nhiên biết sự tồn tại của kình khí. Hắn tu luyện Long Tượng kinh, theo thời gian, trong cơ thể đã bắt đầu tụ tập kình khí.

Đặc biệt là sau khi đột phá Bảo Tượng đạo, lực lượng của Sở Hoan tăng lên mãnh liệt. Người khác có thể không hiểu, nhưng hắn lại biết chắc chắn, lúc trước kình khí chỉ đơn giản là tập trung ở đan điền. Nhưng từ lúc đột phá Bảo Tượng đạo, hắn đã có thể thu phát kình khí tới các nơi trong thân thể.

Kình khí có thể phát ra bên ngoài thân thể, đây đương nhiên là võ công đã đạt tới mức tuyệt hảo. Nhưng cũng không tới mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả người bình thường đánh ra một quyền, trước nắm đấm mấy tấc cũng sẽ xuất hiện một đạo kình phong. Kình phong mạnh hay yếu quyết định bởi tốc độ và lực đạo của người phát quyền. Kình phong thật ra chính là loại kình khí đơn giản nhất.


Mà võ giả sắp đạt tới đỉnh phong có thể khống chế loại kình khí này.

Thật ra Sở Hoan cũng đã sơ bộ nắm được cách thức vận dụng kình khí.

Với thực lực của hắn bây giờ, nếu đánh ra một quyền, cho dù không trực tiếp đụng vào vật thể nhưng những vật ở khoảng cách gần đầu quyền một chút cũng sẽ phải chịu lực phá hoại cực lớn.

Nhưng hiện giờ trước mắt có hai đại cao thủ có khả năng khống chế kình khí đang chiến đấu, trình độ này thật sự trước đây hắn chưa từng thấy qua. Hiện giờ rút cuộc Sở Hoan đã hiểu cái gì gọi là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.

Dù là Xoa Bác áo bào xám hay Vệ đốc áo choàng bảy màu cũng đều đã tới tình huống quyết định phân cao thấp, kình khí phát ra khiến chéo áo bay phần phật.

Đột nhiên trong lúc này, chợt nghe vang lên một tiếng “Hống”. Khối đá nham thạch ở giữa hai người vỡ vụn ra. Cũng đồng thời cùng trong lúc đó, cả người Vệ đốc giống như một con chim ưng bay vút lên trời, thân hình như mây, nhẹ nhàng đáp xuống một cành trúc, sức nặng toàn thân lão chỉ khiến thân cây nhẹ lắc lư.

Mỵ Nương biến sắc, nhịn không được nắm chặt lấy tay Sở Hoan. Hai người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai tay Vệ đốc nhanh chóng lật qua lật lại, kình khí giống như gợn sóng nhanh chóng ngưng tụ, sau đó liền chậm rãi khuếch tán, hình thành một chưởng ấn ngay giữa không trung.

Chưởng ấn này cách người Vệ đốc không xa. Hai cánh tay lão liên tục múa động, chưởng ấn nhanh chóng thành hình, nếu không nhìn kỹ, thật ra rất khó để phát hiện sự tồn tại của nó. Lúc này Sở Hoan đang nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, hắn thật không dám tin trong thiên hạ còn có loại công phu không thể tưởng tượng được như thế này.

Bỗng nghe giọng nói trầm thấp của Xoa Bác vang lên:

– Ngươi quả nhiên đã luyện thành Đại Phật Kim Cương thủ…!


Giọng nói của lão tuy trầm thấp, nhưng Sở Hoan có thể cảm nhận được rõ ràng trong đó ẩn chứa sự chấn động, kinh hãi, hiển nhiên lão không thể nghĩ tới công phu của Vệ đốc lại cao minh như vậy.

– Đại Phật Kim Cương thủ?

Sở Hoan nhìn chưởng ấn trong không trung, liền cảm thấy giật mình.

Tên gọi của môn công phu này rõ ràng có quan hệ với Phật tông. Xoa Bác là đệ tử Phật gia, môn công phu này nếu do lão thi triển thì cũng coi như vật quy nguyên chủ. Thế nhưng không ngờ nó lại xuất hiện trên tay Vệ đốc, ngoài ra điều khiến cho Sở Hoan càng kinh ngạc hơn là làm thế nào Vệ đốc lại biết sử dụng thần công Phật môn.

Xoa Bác hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ Đại Phật Kim Cương thủ, lão nhảy lên một khối nham thạch, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống. Tay lão vung lên, áo khoác trên người phiêu đãng giữa trời, giống như một cái dù che nắng. Lúc được vung lên, áo bào xám bay phía trên đỉnh đầu Xoa Bác, bốn phía hơi rủ xuống, thoạt nhìn giống như có một cái vung lớn úp trên đỉnh đầu, khoảng cách từ đầu tới áo bào cũng chỉ khoảng bốn ngón tay.

Vệ đốc đột nhiên gào to một tiếng. Trong tiếng thét dài, Sở Hoan nhìn thấy rõ ràng, đại thủ ấn ngưng tụ kình khí giữa không trung kia giống như sấm sét chín tầng trời, đột nhiên từ trên không trung giáng xuống.

Sở Hoan mở to hai mắt, hắn nhanh chóng nhìn thấy đại thủ ấn nện tới phía trên áo bào xám. Mặc dù không phát ra âm thanh gì, nhưng rõ ràng áo bào chấn động vô cùng kịch liệt.

Hiện giờ trong lòng Sở Hoan cũng không rõ, rút cuộc hắn hy vọng ai thắng ai bại. Hắn chỉ kinh hãi bởi những công phu không thể tưởng tượng nổi mà hai đại cao thủ thi triển ở nơi này.

Đại thủ ấn vỗ xuống một chưởng, áo bào xám chỉ chấn động mãnh liệt, cũng không tạo thành thương tổn gì lớn. Mà Xoa Bác đang ở phía dưới áo bào xám càng giống như bình yên vô sự. Sở Hoan hiện giờ đang nghĩ hình như tuyệt chiêu của Vệ đốc cũng không gây cho Xoa Bác lực phá hoại quá lớn. Chỉ có điều còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã lại thấy đại thủ ấn trong không trung kia còn chưa biến mất, vẫn lơ lửng trong không trung. Hơn nữa sau khi vỗ xuống một chưởng, căn bản cũng không dừng lại, liền nhanh chóng giáng xuống chưởng thứ hai.


Lúc này Sở Hoan không nhìn Xoa Bác mà chỉ tập trung quan sát đại thủ ấn kia. Hiện giờ hắn mới phát hiện ra, mặc dù đại thủ ấn đã phát lực đánh xuống một lần, thế nhưng lần đầu tiên đó cũng không khiến nó tổn hao nhiều, chỉ giống như lột đi một chút da mà thôi. Lúc này đại thủ ấn hình hai bàn tay vẫn tồn tại giữa không trung, hơn nữa hai tay Vệ đốc cũng không hề dừng lại chút nào, vẫn đang nhanh chóng thao tác khống chế, tạo ra một chiêu thức khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Mỵ Nương cũng đã nhìn ra ảo diệu trong đó, môi anh đào phớt hồng cũng mở ra. Hiển nhiên nàng bị một màn trước mắt này làm cho kinh ngạc tới trợn mắt há mồm. Nàng hành tẩu nhiều năm, được chứng kiến vô số kỳ văn dị sự, nhưng cảnh tượng trước mắt hiển nhiên chưa bao giờ thấy qua.

Tình thế trước mắt chính là, Vệ đốc sử dụng tuyệt chiêu Đại Phật Kim Cương thủ công kích Xoa Bác, còn Xoa Bác hiển nhiên chỉ có thể phòng thủ. Nếu nhìn qua chỉ có một chiếc áo bào xá ngăn cản trên đỉnh đầu lão, nhưng Sở Hoan và Mỵ Nương đều biết, tự thân chiếc áo không có khả năng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung. Đây đương nhiên là do Xoa Bác thúc dục kình khí hình thành màng bảo hộ.

Hiện giờ xem tình thế trước mắt, không biết là đại thủ ấn của Vệ đốc có thể đục thủng màng bảo hộ của Xoa Bác hay là Xoa Bác có thể ngăn cảnh thành công Đại Phật Kim Cương thủ của Vệ đốc.

Đại thủ ấn liên tục đánh xuống bốn lần, chiếc áo bào xám kia cũng chấn động ngày càng kịch liệt. Sở Hoan nhìn thấy Xoa Bác ngồi khoanh chân trên mặt đá, hai tay chắp trước ngực, miệng liên tục ngâm nga những khẩu quyết đầy mạnh mẽ, nhưng vì khoảng cách hơi xa nên nhất thời cũng không nghe rõ lão lầm bầm cái gì.

Khi đại thủ ấn lần thứ năm đánh xuống, chỉ nghe được âm thanh “xoẹt xoẹt” vang lên. Rút cuộc Sở Hoan nhìn thấy chiếc áo bào xám kia bị chưởng thứ năm đạp xuống đã chia năm xẻ bảy. Một chiếc áo hoàn chỉnh trong nháy mắt võ vụn thành hoàng trăm ngàn mảnh vụn, giống như một đàn bươm bướm phiêu lãng tứ tán. Tầng phòng hộ trên đỉnh đầu Xoa Bác đã hoàn toàn biến mất.

Mỵ Nương nhịn không được khẽ kinh hô:

– Không tốt, đại hòa thượng sắp chết rồi.

Vẻ mặt Sở Hoan rất nghiêm trọng, tự lẩm bẩm:

– Cũng không hẳn như thế…!

Hắn phát hiện được, đại thủ ấn do Vệ đốc ngưng tụ, sau mấy lần từ không trung đánh xuống, cuối cùng phá tan áo bào xám thành trăm ngàn mảnh, nhưng rõ ràng khí lực cũng đã nhỏ đi không ít, không còn giống đại thủ ấn to lớn lúc ban đầu kia nữa. Trong lòng hắn thầm suy đoán, tuy uy lực đại thủ ấn của Vệ đốc vô cùng kinh người nhưng cũng không phải là có thể liên tục đánh xuống được. Mỗi lần phát động công kích, bản thể thủ ấn sẽ suy yếu đi một phần. Hơn nữa uy lực của nó cũng hiển nhiên cũng sẽ suy yếu dần đi, hiện giờ thủ ấn đang lơ lửng trên không trung không to được bằng một nửa so với ban đầu.

Nói cách khác, Đại Phật Kim Cương thủ của Vệ đốc, tối đa cũng chỉ có thể đánh ra ba bốn chưởng nữa mà thôi.


Mặc dù là như thế, nhưng áo bào xám của Xoa Bác đã tổn hại, dù không chưa đạt tới cảnh giới võ đạo đỉnh cao như vậy, nhưng Sở Hoan có thể cảm nhận được Xoa Bác đang gặp phải áp lực vô cùng lớn. Tuy đã chống đỡ qua năm chưởng mạnh mẽ nhất lúc đầu nhưng sức lực Xoa Bác cũng bị tổn thất vô cùng nghiệm trọng. Mấy chưởng về sau này, chưa chắc lão đã có thể chống đỡ.

Đúng lúc này, Sở Hoan lại nhìn thấy trong rừng xuất hiện mấy đạo nhân ảnh giống như quỷ mị đột nhiên xông tới. Hắn duỗi tay nắm chặt Huyết Ẩm đao, liền thấy Vệ đốc lại tiếp tục đánh ra một chưởng.

Hai bóng người lóe lên, liều lĩnh phi thân nhào tới bảo hộ phía trên Xoa Bác. Đại thủ ấn kia đánh lên thân bọn họ, cả hai liền nặng nề rơi xuống, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Đúng lúc này, chợt nghe âm thanh giống như tiếng chuông vang lên, là do Xoa Bác phát ra. Đây rõ ràng là tiếng tụng kinh, nhưng lại giống như tiếng chuông đồng, nhanh chóng khuếch tán. Sở Hoan mặc dù nghe được tiếng tụng kinh Phật, nhưng chẳng những không bình tâm hòa khí, mà ngược lại cảm thấy đầu óc có chút khó chịu quay cuồng.

Trong lòng hắn liền biết sự tình không ổn, quay sang nhìn Mỵ Nương, chỉ thấy nàng đưa tay ôm trán, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.

Sở Hoan biết đây là âm công do Xoa Bác bố trí thi triển. Trong lúc nhất thời cũng không hiểu được sự huyền ảo trong đó, nhưng hắn cũng biết nơi này không nên ở lâu. Sở Hoan đưa tay giữ chặt cánh tay Mỵ Nương, không nói hai lời, cố nén áp lực đến từ tiếng tụng kinh như chuông đồng kia, kéo Mỵ Nương lập tức chạy xuống núi.

Sở Hoan biết rõ dù là Xoa Bác hay Vệ đốc, võ công cũng đều giống như quái vật. Tu vi của mình bây giờ còn kém rất xa, nếu tiếp tục lực lại chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ chuyên tâm chạy xuống núi, khi trở về rồi sẽ bàn bạc thêm kỹ càng. Bị Sở Hoan nhanh chóng lôi kéo, Mỵ Nương dù đầu óc choáng váng, hoa mắt nhưng cũng gắng gượng chạy vội. Hai bóng người men theo đường mòn nhanh chóng xuống núi. Khoảng cách kéo giãn ra, tiếng tụng kinh của Xoa Bác cũng nhẹ đi vài phần, lúc này Sở Hoan mới cảm giác thoải mái dễ chịu hơn một chút. Hắn chạy đến giữa sườn núi liền nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, có người trong bọn chúng trầm giọng nói:

– Phụng pháp chỉ, bất kỳ ai cũng không thể xuống núi.

Sở Hoan không nói hai lời, tay rút đao vung lên, nói đầy giận dữ:

– Lão tử bổ cái pháp chỉ của ngươi.

Huyết Ẩm đao mang theo hàn quang màu đỏ bổ xuống một tên. Kẻ đó muốn né tránh nhưng hiển nhiên tốc độ không so được với Sở Hoan. Lúc này Sở Hoan một lòng xuống núi, chính là thần cản giết thần, phật cản chém phật, căn bản không một chút khách khí. Một đao bổ xuống nhằm thẳng vào đỉnh đầu tên kia, máu tươi phun lên tung tóe, cuối cùng chém y thành hai nửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.