Đọc truyện Quốc Sắc Sinh Hương – Chương 125
Tuyên Đức Đế được phụ tử Quách Bá Ngôn hộ tống trốn khỏi vòng vây, mười vạn quân đội Đại Tống bên ngoài U Châu thành lại không có chỗ trốn, cùng Liêu quân chém giết nửa ngày, cuối cùng chết trận năm vạn, chỉ có nửa số thành công đột phá vây quét của Liêu quân, thối lui đến ngoài ba mươi dặm. Năm vị đại tướng quân lần nữa đoàn tụ, lúc này gặp nhau, bỗng nhiên phát hiện không thấy Hoàng Thượng!
Chủ tướng Hàn Đạt lập tức phái người đi tìm Hoàng Thượng, năm vị tướng quân bọn họ cũng tự tách ra tìm kiếm ở trận doanh, kết quả tìm nửa canh giờ, chỉ tìm được một bộ long bào dính đầy máu đen, về phần Hoàng Thượng đi nơi nào, không có người nào biết! Mà long bào cũng rời khỏi người, còn dính máu, cho dù ai cũng phải nghĩ theo chiều hướng xấu.
Nhưng nếu như Hoàng Thượng thật sự đã chết trong trận chém giết, thi thể bị Liêu quân lụm được, hiện tại, Đại Chu nên làm cái gì bây giờ?
“Hoàng Thượng chết trận là chúng ta hộ giá bất lực, nhưng năm vạn đại quân cũng không thể không có thống soái, nếu không nhất định sẽ sinh họa loạn, việc cấp bách, chúng ta cần phải xác lập hiền quân khác, tân quân sẽ quyết định lui hay là chiến!” Tiết Độ Sứ Tịnh châu Diêu Tùng trầm ngâm nói.
Hàn Đạt liếc hắn ta một cái, nhìn lại Vũ An quận vương bên cạnh một chút, Tiết Độ Sứ Ký Châu Lữ Vân, sử quan giám sát Đỗ Chí Thiện, hắn cẩn thận mà giữ yên lặng.
Ký Châu Tiết Độ Sứ Lữ Vân cau mày nói: “Ý của Diêu tướng quân là?”
Diêu Tùng liền đi tới trước mặt Vũ An quận vương, khen ngợi nói: “Quận Vương gia văn võ song toàn, chính là trưởng tử ruột thịt của Cao Tổ, khẩn cầu Quận Vương gia nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy ngăn cơn sóng dữ, mạt tướng nhất định thề sống chết thuần phục.”
Vũ An quận vương khiếp sợ nói không ra lời.
Diêu Tùng và Lữ Vân đều là lão tướng lúc trước đi theo Cao Tổ Hoàng Đế nam chinh bắc thảo, giang sơn Đại Chu này hầu như đều là Cao Tổ Hoàng Đế gây dựng, trong lòng bọn họ chỉ phục một mình Cao Tổ Hoàng Đế. Lúc trước Tuyên Đức Đế kế thừa đế vị của huynh trưởng vẫn luôn có kỳ quặc, hiện tại Tuyên Đức Đế chết rồi, Diêu Tùng nghĩ tới trước nhất chính là để ngôi vị hoàng đế trở lại trong tay nhi tử Cao Tổ. Lữ Vân nghe hắn nói như vậy, lập tức cũng đi tới tỏ thái độ, ủng hộ Vũ An quận vương.
Đột nhiên bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió Vũ An quận vương chỉ cảm thấy… hắn không phải đang nằm mơ chứ? Chỉ là một bộ long bào, thúc phụ chưa hẳn là chết, cho dù thúc phụ đã chết, chiếu theo quy củ thúc phụ kế thừa ngôi vị hoàng đế của phụ thân, kế tiếp làm hoàng thượng cũng có thể là Tần vương Tứ thúc, sao cũng không tới phiên trên đầu của hắn a.
Nhìn lại Hàn Đạt giữ yên lặng, sử quan giám sát Đỗ Chí Thiện một chút, Vũ An quận vương lập tức nói: “Hoàng Thượng tung tích không rõ, hai vị tướng quân nhất quyết không thể nói bừa.”
Diêu Tùng lại muốn khuyên nữa, Trác châu phái người đến, biết được Tuyên Đức Đế đang sống thật tốt ở Trác châu, Vũ An quận vương nhẹ nhàng thở ra, Diêu Tùng và Lữ Vânmuốn ủng hộ hắn xưng đế, cũng lạnh sống lưng. Nhìn liếc nhau, hai người phân ra tìm cơ hội giải thích với Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt, sử quan giám sát Đỗ Chí Thiện chỉ là bởi vì hiểu lầm Hoàng Thượng thật sự hoăng rồi, cũng không có ý đồ không tốt, hi vọng bọn họ đừng đi bẩm báo Hoàng Thượng.
Hàn Đạt, Đỗ Chí Thiện chỉ cười cười, không có hứa hẹn cái gì.
Tối hôm đó, Tuyên Đức Đế đã biết chuyện này, trước mặt người khác không có biểu hiện ra cái gì, ban đêm một người nằm lỳ ở trên giường, một đêm không ngủ. Khóa viện bên cạnh, Quách Bá Ngôn cũng một đêm không ngủ, liên tục canh giữ bên cạnh nhi tử, thỉnh thoảng sờ sờ trán nhi tử. Cứ như vậy nhịn một đêm, sáng sớm trời dần dần sáng, nhìn nhi tử hôn mê bất tỉnh, Quách Bá Ngôn đang muốn đi tịnh phòng một hồi, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên nghe được một thanh âm yếu ớt.
Quách Bá Ngôn trong lòng dâng lên vui mừng quá đỗi, một lần nữa dựa sát đến trước mặt nhi tử, run rẩy gọi: “Bình Chương…”
Quách Kiêu cau mày, không có bất kỳ câu trả lời nào, sau một lát, bờ môi mấp máy, phát ra thanh âm nhỏ xíu không thể nghe: “An An…”
Quách Bá Ngôn cả người cứng đờ, ngớ ra ở bên giường, tâm tình phức tạp. Trước khi rút mũi tên, ý niệm duy nhất của ông chính là để nhi tử sống sót, cho dù bảo ông dùng tính mệnh của mình, Quách Bá Ngôn cũng sẽ không hối tiếc. hiện tại nhi tử sống rồi, Quách Bá Ngôn rốt cuộc có thể phân tâm nghĩ tới người nhà, thê tử ôn nhu hiền thục, tiểu nữ nhi ngây thơ nhu thuận, cùng với mẫu thân tuổi tác đã cao.
Quách Bá Ngôn nhắm mắt lại.
Ông sẽ không để cho nhi tử phá hỏng toàn bộ Quốc Công Phủ, sẽ không ra tay giúp con chém giết người, nếu như nhi tử thật chắc chắn phải có được An An, ông chỉ có thể cam đoan không can thiệp, nhưng trước đó, ông cũng sẽ bảo nhi tử làm một lựa chọn, hoặc là tiếp tục làm con cháu Quách gia, lấy vợ sinh con, hoặc là giả chết rời khỏi Quách gia, mai danh ẩn tích hủy dung mạo, dựa vào chính mình đi cướp người của Thọ vương.
một là quan hệ huyết thống công danh lợi lộc ba đời là thân phận dung mạo, một là kế muội đã lập gia đình sắp sinh con, Quách Bá Ngôn tin tưởng nhi tử nhất định sẽ làm ra lựa chọn sáng suốt.
~
Trước khi tin tức Tuyên Đức Đế chiến bại truyền vào kinh, Tống Gia Ninh đang trải qua sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Mười lăm tuổi là tuổi nữ nhân cập kê, là thời gian quan trọng cô nương sắp gả người sinh con, ngay cả Triệu Hằng không thích xã giao, cũng đặc biệt cho phép tiểu vương phi của hắn có thể mời thân bằng hảo hữu đến Vương Phủ xem lễ.
Tống Gia Ninh đầu tiên nghĩ đến chính là thân nhân Quốc Công Phủ, mẫu thân, Thái phu nhân và hai vị thím khẳng định phải mời, ba tỷ tỷ hai người gả xa không đáng giá để giày vò một chuyến, Tống Gia Ninh cũng chỉ gửi thiệp cho Tam tỷ tỷ Vân Phương gả đến Hộ Bộ Thị Lang phủ. Đây là thân thích nhà mẹ đẻ, Thọ vương bên này, Tống Gia Ninh chia ra đưa thiếp mời cho Sở Vương phi Phùng Tranh, Cung Vương phi Lý Mộc Lan, Duệ Vương phi, Đoan Tuệ công chúa, hai người phía trước là thật tâm mời, phía sau Duệ Vương phi, Đoan Tuệ công chúa thuần túy là mặt mũi, Tống Gia Ninh tin tưởng hai người kia cũng sẽ không tới đây.
Quả nhiên, hai mươi sáu tháng năm ngày hôm đó, Duệ Vương phi phái người đưa hạ lễ, người không có tới, nói là gần đây thân thể không khỏe, sợ động thai khí. Trong cung Đoan Tuệ công chúa cũng bảo cung nữ đưa lễ, sau đó Đoan Tuệ công chúa muốn vì Đại Chu tướng sĩ cầu phúc, trước ba ngày liền quyết định thắp hương bái Phật, trai giới bảy ngày…
Tống Gia Ninh cười trừ, vui vẻ khoản đãi người nhà mẹ đẻ.
Thái phu nhân, đám người Lâm thị cách gần đó, tới sớm, qua nửa canh giờ, Phùng Tranh, Lý Mộc Lan, Vân Phương mới lần lượt đến. Khách nhân cũng chia tôn ti, sau lễ cập kê, Thái phu nhân chủ động dẫn mấy người nhà mình đi hậu hoa viên Vương Phủ đi dạo, lưu lại Tống Gia Ninh chiêu đãi hai vị chị em dâu Vương Phi.
Phùng Tranh dẫn theo Thăng ca nhi, nàng và Tống Gia Ninh vốn qua lại với nhau, không thiếu một ngày chuyện trò này, đoán được Tống Gia Ninh có thể muốn nói vài lời với Lý Mộc Lan, Phùng Tranh liền mang theo Thăng ca nhi đi hồ sen ở hậu viện nhìn cá.
“Mộc Lan tỷ tỷ gần đây tốt chứ?” Tống Gia Ninh mời Lý Mộc Lan đến ngồi, quan tâm hỏi.
Lý Mộc Lan không thích trang điểm, trên đầu chỉ có một cây trâm bạch ngọc, đơn giản gọn gàng, nhưng nàng thích mặc quần áo màu đỏ, quần áo đỏ thẫm làm màu da trắng nõn của nàng nổi bật thêm vài phần, rực rỡ vô cùng. Nghe Tống Gia Ninh hỏi như vậy, Lý Mộc Lan cười nói: “nói tốt thì cũng tốt, mà nói không tốt cũng không tốt, tóm lại ăn mặc không lo; được ngày nào hay ngày ấy.”
thật ra Lý Mộc Lan rất hài lòng cuộc sống bây giờ. Ba đêm trước tân hôn, Cung Vương đều ngủ trong phòng nàng, loại chuyện này chỉ khiến người khó chịu, một chút thú vị cũng không có, bởi vậy ba ngày thoáng qua một cái, Cung Vương quay về tiền viện, chỉ gọi hai thông phòng thay phiên hầu hạ, Lý Mộc Lan chợt cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, ban đêm một người ngủ đặc biệt ngon, nếu như mồng một, mười lăm Cung Vương cũng đừng tìm đến nàng, chớ quấy rầy nàng ngủ, Lý Mộc Lan sẽ càng thỏa mãn.
Nhưng bọn nha hoàn bên người nàng đều mặt mày ủ rũ, thay nàng ủy khuất, Lý Mộc Lan cảm thấy người ngoài hẳn là cũng không cảm thấy nàng sống tốt, nên mới dùng mấy chữ “ngày nào hay ngày ấy*”.
Tống Gia Ninh rất muốn biết Lý Mộc Lan sống không tốt thế nào, nhưng hai người cửu biệt trọng phùng, không thể lập tức liền hỏi vấn đề quá mức tư mật, Tống Gia Ninh liền nói: “Xuất giá ngày ấy, Mộc Lan tỷ tỷ sao không có trang điểm?” Nàng vẫn luôn nghĩ không ra.
Lý Mộc Lan nhớ lại ngày đó, không để trong lòng mà nói: “Ta từ nhỏ đã không trang điểm, trên mặt ta bôi lên những son phấn kia, ta cả người khó chịu, nếu là ngày đại hỉ, ta cũng không thể khiến ta khó chịu phải hay không?”
Tống Gia Ninh:… vẫn là đủ đặc.
“Đừng nói ta nữa, muội như thế nào, mang thai vất vả không?” Lý Mộc Lan nhìn nhìn bụng dưới Tống Gia Ninh đã phình lên, tò mò hỏi. Ngủ với Cung Vương, Lý Mộc Lan một là không thoải mái, thứ hai đặc biệt lo lắng mình sẽ mang thai, nàng thích vũ đao lộng thương, thật sự không tưởng tượng ra được bộ dạng lớn bụng luyện võ, cố mỗi lần xong việc, Lý Mộc Lan đều chạy tới tịnh phòng, cố gắng hết mức lấy ra cho hết thứ Cung Vương lưu lại ở bên trong, hoàn toàn rửa sạch sẽ.
Tống Gia Ninh sờ sờ bụng, nghĩ đến ba tháng đầu nôn nghén thống khổ, nàng gật gật đầu: “Vừa mới bắt đầu vật gì cũng ăn không vô, khó chịu đến không muốn mang thai luôn, bất quá bây giờ tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều ngóng trông mau sinh ra, tỷ xem Thăng ca nhi được biết bao người thích.”
Vừa nhắc tới Thăng ca nhi, Thăng ca nhi vui vẻ chạy vào, trong tay giơ một con châu chấu da màu xanh, giống như hiến vật quý đưa cho Tống Gia Ninh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Tam thẩm, cái này cho thẩm, giữ lại cho đệ đệ.”
Thằng bé mới ba tuổi, đã biết chăm sóc đệ đệ rồi.
Tống Gia Ninh nhận con châu chấu nho nhỏ này, bóp chân hỏi Thăng ca nhi: “Làm sao con biết là đệ đệ?”
Thăng ca nhi cười hắc hắc: “Là đệ đệ!” Nó muốn đệ đệ, sau đó cùng đệ đệ chơi đùa.
Tống Gia Ninh xoa xoa đầu thằng bé, ôn nhu nở nụ cười.
Lý Mộc Lan nhìn một bên mặt nhu hòa mỹ lệ của Tống Gia Ninh, chợt rùng mình một cái, chỉ cảm thấy mình trời sinh không phải là làm mẫu thân.
Náo nhiệt một ngày, tiễn khách nhân, Tống Gia Ninh có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường ngủ, ngủ đến hoàng hôn mới tỉnh.
“Phu nhân, đây là lúc người ngủ, có người tự xưng là bạn cũ, đưa một cây trâm tới, giao cho thị vệ liền đi, không có để lại tên tuổi.” Đợi Tống Gia Ninh thay quần áo trang điểm xong, Song nhi mới bưng một hộp gỗ tử đàn đến trước mặt nàng, vừa mở hộp vừa kỳ quái nói.
Bạn cũ của nàng?
Tống Gia Ninh nghi ngờ nhìn hộp.
Trong hộp, một cây trâm hoa mẫu đơn lẳng lặng nằm đó, hoa mẫu đơn là dùng cả khối chạm ngọc màu đỏ khắc thành, hoa văn trên cánh hoa hết sức nhỏ, thân cây trâm làm bằng vàng ròng, vàng rực rỡ chói mắt, cánh hoa và lá vàng ròng phía dưới khảm bốn viên hồng ngọc huyết hồng bằng trứng chim bồ câu. Tống Gia Ninh nhìn bốn viên hồng ngọc đủ để cho bất kỳ nữ nhân nào động dung, huyết dịch toàn thân lại một lần giống như đông lại, nội tâm lạnh lẽo.
Nàng gặp qua cây trâm hoa mẫu đơn này rồi, kiếp trước nàng bị Quách Kiêu đưa đến kinh thành, Quách Kiêu trước khi chạm nàng, liền đưa cây trâm này cho nàng. Tống Gia Ninh không muốn, nhưng nàng không trả lại được, cuối cùng cây trâm bị Lý ma ma lấy được ở bên trong hộp trang sức, thường xuyên bắt nàng đeo cây trâm này, đi nghênh đón Quách Kiêu.
Hôm nay, Quách Kiêu lại đưa cây trâm cho nàng, lúc nàng cập kê, nàng đã trở thành Thọ vương phi, không phải dùng danh nghĩa huynh trưởng tặng, mà là dối xưng bạn cũ.
Tống Gia Ninh sắc mặt tái nhợt, Quách Kiêu rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ hắn còn chưa tuyệt vọng?
Khi Tống Gia Ninh thất thần, trong sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Vương Gia”.