Bạn đang đọc Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 4: Ngựa Không Hiểu Chuyện
CHƯƠNG 4: NGỰA KHÔNG HIỂU CHUYỆN
Editor: Luna Huang
“Ầm ầm!”
“A, chạy mau!”
“Đây là có chuyện gì?”
Chỉ thấy hai con ngựa thất kinh chạy đến, đấu đá lung tung đến chỗ xe ngựa của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn.
Ngựa chấn kinh, xe ngựa nhất thời xóc nảy không ngừng.
Hứa Vân Noãn khéo tay cầm lấy tay vịn, khéo tay vỗ vỗ đầu Nhị Hắc: “Chỗ ta không có việc gì, ngươi đi dạy chúng nó một chút để chúng nó biết một con ngựa tốt nên thế nào!”
Trên đường chính hỗn loạn một mảnh, hai con ngựa thất kinh sắp xông đến, rất nhiều quầy hàng đều bị hất đi, rất nhiều bách tính chạy trốn tránh né, thôi táng thành mảnh.
Có người té ngã xuống đất, mắt thấy móng ngựa sẽ hạ xuống.
Sắc mặt Chu quản gia trắng bệch, đã không kịp để hộ vệ cứu giúp.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một đạo thân ảnh màu đen giống như thiểm điện, cà một tiếng từ bên trong xe ngựa bay vọt đến bên con ngựa thất kinh, đánh móc sau gáy con ngựa có cái chân hung hăng: “Uông!”
Con ngựa thất kinh bị đẩy ra một chút, móng ngựa rơi xuống bên cánh tay của người ngã trên đất.
“Nhị Hắc!” Chu quản gia ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Nhị Hắc cúi người kêu một tiếng rung trời, răng nanh hàn quang lóe ra, dáng dấp dĩ nhiên uy phong hơn là sói.
Con ngựa thất kinh mạnh lui về phía sau, chấn kinh bước chân bước tới lui, phòng bị nhìn Nhị Hắc, đúng là không dám tiến lên nữa.
Chu quản gia và hộ vệ đã phản ứng kịp, liền vội vàng đem liền vội vàng trấn an ngựa.
“Đỡ ta xuống xe ngựa.” Thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh vang lên.
“Công tử, may mà có Nhị Hắc, con ngựa thất kinh đều bị chế trụ, không ai thụ thương, công tử không cần…” Chu quản gia cố tình ngăn cản, Mục Trần Tiêu đã xốc màn xe lên.
Dân chúng chưa tỉnh hồn, thấy Mục Trần Tiêu nhất thời lộ ra tức giận, vừa rồi kém chút nữa là xảy ra nhân mạng!
“Sao có thể phóng ngựa bên đường?”
“Nếu là tổn thương ngươi thì nên làm thế nào cho phải?”
Trong đám người có người giận dữ chỉ trích.
“Đó không phải là thiếu tướng Mục gia sao? Nghe nói lúc tàn tật tính tình đại biến, bình thường lấy ngược đãi hạ nhân làm niềm vui, nếu hắn để cho ngựa giết chết hai người, thật đúng là không kỳ quái…”
Trong tửu lâu, thanh niên Chu Bân xem kịch vui hơi có chút thất vọng: “Ta còn tưởng rằng ngựa chấn kinh, sẽ làm Mục Trần Tiêu lăn như hồ lô từ bên trong xe ngựa ngã nhào trên mặt đất chứ, Ta còn tưởng rằng nửa đường tuôn ra một con súc sinh, một con chó cũng có thể hù dọa ngựa thất kinh?”
Chu Ngọc Nghiên nhíu mày: “Ca ca, đây người mà ngươi tìm sao? Thế nào không nói chuyện hôn ước cua ta?”
“Tùy tiện nhắc tới sợ rằng sẽ liên lụy danh tiếng của muội muội, để cho người ta suy nghĩ nhiều. Chỉ cần danh tiếng của Mục Trần Tiêu bị hủy, gièm pha liên tục, hắn còn mặt mũi nào muốn ngươi gả sang đó nữa?” Thanh niên cười, tính trước kỹ càng.
“Hừ, hắn nếu là biết điều, nên sớm giải trừ hôn ước, bằng không đâu cần phiền toái như vậy? Lúc này đây nếu không thành, ta chủ động đi từ hôn, phản chính ta sẽ không gả cho một tên tàn phế!”
Bách tính chung quanh tựa hồ bị kích động, đều lộ ra thanh sắc bất mãn với Mục Trần Tiêu, tiếng nghị luận dần dần mọc lên.
Vọng Thư Uyển.com
Trong lòng Chu quản gia nóng như lửa đốt, bọn họ phân minh cũng là con ngựa thất kinh kia làm hại, thế nào chớp mắt liền cõng tiếng xấu rồi?
“Chu quản gia, mau cho người đến a!” Bỗng nhiên, một đạo thanh âm nhu nhược không có hỗ trợ vang lên.
Chu quản gia vội vã chạy đến trước mặt xe ngựa của Hứa Vân Noãn, vội vàng nói: “Cô nãi nãi, người không có sao chứ?”
Mặt tái nhợt Hứa Vân Noãn từ từ xuống xe ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng hơi trắng, đầy mặt tức giận, hơi nghiêng ống tay áo còn mang theo vết máu: “Mới vừa vào kinh, thế nào gặp phải con ngựa không hiểu chuyện như thế?”
Nhị Hắc nhảy đến trước mặt Hứa Vân Noãn, ngửi được huyết tinh khí trên người nàng, quay hai con ngựa thất kinh tức giận gào thét một tiếng.
Hứa Vân Noãn nhìn ngựa một chút, nhãn thần khẽ động, lập tức thân hình thoắt một cái lung lay sắp đổ, đại gia gia nói, nữ hài tử dù cho bình thường ngực bể thành mảnh lớn. lúc ăn thua thiệt cũng nhất định phải nhu nhược chọc người yêu thương.
Không ít bách tính chung quanh đều không ngừng được run lên trong lòng, rất sợ sau một khắc nàng ngã xuống đất.
Cổ họng của Chu quản gia chảy ra hơi nước, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tiến lên đỡ người.
Cuối cùng vẫn một phụ nhân tính tình lanh lẹ nhìn không được, bỏ giỏ thức ăn trong tay lại đi tới: “Tiểu thư, ra ngoài thế nào cũng không mang theo một thị nữ?”
Hứa Vân Noãn hàm chứa nước mắt, quay phụ nhân cảm kích cười: “Đa tạ vị tỷ tỷ này, ta vừa được tôn nhi đón đến kinh đô, đâu biết sẽ gặp phải con ngựa không hiểu chuyện như thế? Trước kia nghe nói trong kinh đô đều là quyền quý, còn tưởng rằng là khoa trương, hôm nay nhìn, ngay cả ngựa đều đường hoàng ương ngạnh như vậy!”
Phụ nhân nhìn dáng dấp Hứa Vân Noãn ôn ôn mềm mềm, vội vã cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt, chờ nghe xong lời của nàng, không khỏi nở nụ cười một tiếng: Lời của vị tiểu thư này có thú vị!
Dân chúng chung quanh bật cười theo, bầu không khí buộc chặt dần dần giảm bớt.
Chu quản gia vội vã mở miệng giải thích: “Cô nãi nãi, ngựa này nào hiểu chuyện người, chẳng qua là bị sợ hãi, chạy loạn đã quấy rầy mọi người.”
Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái: “ghựa không hiểu chuyện người, chủ nhân của con ngựa kia đâu?”
Dân chúng cũng phục hồi tinh thần lại, hai con ngựa tựa hồ là chạy đến chạy đến, nhìn cũng không giống như là của Mục gia, bọn họ thiếu chút nữa mắng sai người rồi.
Nhị Hắc vòng quanh chân Vân Noãn, không ngừng ô ô, Đại Ngưu đi theo sau cùng xe ngựa cũng theo sau, chỉa vào sừng trâu bén nhọn, tựa hồ muốn xung đột vũ trang với con ngựa thất kinh kia.