Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 36: Đưa Tôn Nhi Đi Xem Trò Vui


Bạn đang đọc Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 36: Đưa Tôn Nhi Đi Xem Trò Vui

CHƯƠNG 36: ĐƯA TÔN NHI ĐI XEM TRÒ VUI

Editor: Luna Huang
Quả nhiên không ngoài sở liệu, người của Trầm gia nghe nói đắt hơn hai phần sau đó có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn mua, chỉ là trong lòng lẩm bẩm hồi phủ, nhất định phải nói câu Tứ Quý các gian trá.

Hứa Vân Noãn đi đầu một bước trở về Mục phủ, cầm vò tưới rau xanh trong noãn bằng xong, mắt nhìn mỗi cây rau xanh đều cao ngất giòn nộn, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Mộ Vũ, Hàn Yên cảm thấy có chút không nghĩ ra, bất quá lại đều thông tuệ không có nhiều lời.

Tân khách trong Thẩm phủ ngồi đầy, phu nhân của Thẩm Thanh Vu thị cẩn thận cắm một cây thoa xen vào trong tóc của Thẩm Vân Sơ, sau đó lui ra phía sau hai bước tỉ mỉ quan sát, lộ ra dáng tươi cười hài lòng: “Vân Sơ của chúng ta quả nhiên là quốc sắc thiên hương, không người nào có thể sánh bằng.”

Thẩm Vân Sơ giơ cổ tay mảnh khảnh lên vuốt ve tóc mây, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, trăn thủ nga mi, vân cơ nị lý, một đôi mắt nhìn quanh sinh huy: “Mẫu thân luôn luôn thích dỗ ta như thế.”

“Đây cũng không phải là dỗ ngươi, thử hỏi trong kinh thành này, còn có ai có thể so được với dung mạo của ngươi?”

Đáy mắt của Thẩm Vân Sơ hiện lên một tia ngạo nghễ, lôi kéo cánh tay của Vu thị làm nũng: “Đây đều phải cảm tạ mẫu thân ngày thường tốt với ta.”


Vu thị nở nụ cười hớn hở: “Hôm nay đại hoàng tử sẽ đích thân đến phủ mừng sinh thần ngươi, ngươi phải nắm chặt cơ hội thật tốt. Năm nay không giống trước, biết sao không?”

Thẩm Vân Sơ trịnh trọng gật đầu: “Ta, năm nay ta đã mười lăm tuổi, đã cập kê đến tuổi nghị thân rồi, tự nhiên là không giống trước.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi, mười lăm là tuổi tốt nhất của nữ tử, hôm nay các ngươi định ra hôn sự, còn có thật nhiều chuyện cần chuẩn bị, nói như thế nào cũng phải tiêu hao một năm rưỡi, sau đó ngươi gả đến đại hoàng tử phủ, thân thể cũng nảy nở, thích hợp sinh con nối dòng, đến lúc đó…”

Lời của Vu thị còn chưa nói hết, Thẩm Vân Sơ đã xấu hổ đỏ mặt: “Mẫu thân!”

“Được, được, biết da mặt ngươi mỏng, không thích nghe những thứ này, bất quá mẫu thân cũng sẽ không hại ngươi, trong lòng ngươi có chừng mực là tốt rồi.”

“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi không dám cam đoan cái khác, nhưng duy chỉ có đại hoàng tử… Ta là nhất định phải gả!”

Vu thị hài lòng gật đầu, đang muốn căn dặn thêm hai câu, chỉ thấy tâm phúc Chương ma ma sắc mặt không vui đi đến: “Nô tỳ gặp qua phu nhân, tiểu thư.”

Vọng Thư Uyển.com
“Làm sao vậy?”

“Hồi bẩm phu nhân, mua rau xanh, chỉ là bởi vì chúng ta đi vội vội vàng vàng, thứ gì cũng cần nhiều, giá tiền này cao hơn bên ngoài hai phần, lúc đó người đến người đi, khó tránh khỏi nghị luận là hơn vài tiếng.”

Thẩm gia mua đồ dùng nhiều bạc, tự nhiên sẽ có người nói bọn họ coi tiền như rác.
Vu thị lãnh dung: “Tứ Quý các này là sản nghiệp của Mục gia?”

“Vâng, rau hôm nay đều là mang ra từ Mục phủ.”

“A, mặt của người Mục gia thật đúng là không bao nhiêu tiền, đều đã luân lạc tới trình độ cầm đồ cưới của nữ tử miễn cưỡng sống rồi, còn có thể có tiền đồ gì? Hôm nay là sinh thần của Vân Sơ, tạm thời không tính toán với bọn hắn, chờ qua hai ngày này nữa, ta tự có biện pháp bóc da mặt của bọn họ, coi như dùng nhiều hơn hai phần bạc là cho khất cái đi, để người của thiện phòng chuẩn bị, yến hội hôm nay có khách quý, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.”

“Vâng, thỉnh phu nhân yên tâm, nô tỳ tự mình xuống phía dưới nhìn chằm chằm.”

Biết hôm nay có trò hay để xem, Hứa Vân Noãn liền không chịu ở trong phủ, vừa thay xong y sam, chuẩn bị tìm chỗ tốt để xem, gặp ngay phải Mục Trần Tiêu mới ra viện lạc.

“Cô nãi nãi đây là muốn đi chỗ nào?” Từ trước kêu một tiếng cô nãi nãi chọc cho Hứa Vân Noãn thoải mái xong, Mục Trần Tiêu liền bỏ qua tiếng xưng hô Hứa cô nương này, phản chính bỏ phần mặt mũi này đã quen rồi, còn nữa, Hứa Vân Noãn là trưởng bối của hắn, kêý nhiều hai tiếng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Nghe nói hôm nay trong kinh thành phá lệ náo nhiệt, nên ta muốn đi xem thử một cái, tôn nhi có thời gian, không bằng chúng ta cùng đi?”

“Được.” Mục Trần Tiêu thống khoái gật đầu.

Hứa Vân Noãn có chút trố mắt, sau khi hai chân của Mục Trần Tiêu tàn tật liền không thích ra khỏi phủ, mới vừa rồi nàng chỉ là thuận miệng hỏi chơi, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên đáp ứng: “Đi thì đi.”

Bởi vì Hứa Vân Noãn phải thường đến Tứ Quý các, cho nên xe ngựa nàng thay đổi mấy lần.

Nệm mềm gối tựa đều đổi thành bông, dựa vào vừa mềm vừa ấm, coi như là xe ngựa xóc nảy cũng cực thư thích.

Hứa Vân Noãn từ trong xa bích cầm tiểu noãn lô, đặt ấm trà lên noãn lô, không bao lâu liền có khói trắng lượn lờ mọc lên: “Trà này sớm pha để ở đây, lúc này hâm lại, ngươi cũng không nên ghét bỏ, ngày khác ta lại đích thân pha trà cho người uống.”

Mục Trần Tiêu tiếp nhận trà trản tinh xảo, trận trận tình cảm ấm áp truyền vào đầu ngón tay: “Như vậy rất tốt.”

Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn lại lấy ra mấy đĩa điểm tâm, đĩa không lớn, điểm tâm trong đó càng tinh xảo, cầm lấy một khối vừa vặn cho vào miệng.

Mục Trần Tiêu không rõ liền nhớ lại trước Hứa Vân Noãn nói, nàng nói ở Mục gia người nên vô ưu vô lự chơi đùa phải là hắn, lúc này vừa để hắn uống trà, vừa để hăn săn, không rõ liền để người nhớ tới lão nãi nãi luôn cảm thấy tôn nhi nhà mình đói khát.


Hứa Vân Noãn cũng không biết tâm tư vi diệu của Mục Trần Tiêu, thấy hắn ăn vui vẻ, mình cũng cầm lấy một khối điểm tâm cho vào trong miệng, biết Thẩm gia sắp xui xẻo, nàng đã cảm thấy vui vẻ.

Mục Trần Tiêu ngước mắt liền ngắm vui mừng tràn đầy trong con ngươi kia, không biết vì sao, vốn có không thích điểm tâm ngọt như hắn, lại cầm thêm hai cái cho vào trong miệng.

Xe ngựa dừng lại trước một tửu lâu cách Thẩm gia hơi xa, trạch tử của Thẩm gia là ngự ban, ban đầu là quốc công phủ tiền triều kiến tạo, sau này tiền triều tan biến, ở đây cũng có chút hoang phế, chung quanh xây tửu lâu. Không nghĩ tới về sau tân triều thành lập, ban nơi này cho Thẩm gia, Thẩm gia biểu hiện khoan dung rộng lượng, vẫn không yêu cầu tửu lâu và dân chúng chung quanh chuyển nhà, trái lại để không ít người nhớ kỹ Thẩm gia nhân thiện.

Hứa Vân Noãn lên nhã gian, mở cửa sổ ra nhìn xe ngựa lui tới bên ngoài, khóe môi mang cười.

Mục Trần Tiêu đảo qua một mắt, thần sắc trong mắt khẽ động: Hôm nay hình như là sinh thần của Thẩm Vân Sơ? Hắn có quan hệ vô cùng tốt với đại hoàng tử, mà đại hoàng tử hàng năm đều phải đến chúc mừng sinh thần của Thẩm Vân Sơ, nên hắn cùng nhớ rõ ngày này. Chỉ là không nghĩ tới Hứa Vân Noãn sẽ có hứng thú với Thẩm gia, hay là nói nhìn thấy tràng diện người đến người đi như vậy, trong lòng cảm thấy ước ao?

Ngẫm lại cũng phải, cô nương khác ở cái tuổi này, đều được mang đi các nơi tham gia yến hội, tùy ý chơi đùa, mà Hứa Vân Noãn vẫn phải ngây ngô trong Mục gia lạnh lùng thanh lãnh, bởi vì hắn mà đắc tội Chu Ngọc Nghiên, danh tiếng bên ngoài cũng bị ảnh hưởng,, phải cực kỳ cô đơn đi?

Mơ hồ có ti trúc thanh truyền đến, Hứa Vân Noãn gọi hai món nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phương hướng của Thẩm gia: Sắp dọn thức ăn lên rồi đi? Thực sự là chờ mong.

Trong Thẩm phủ, Thẩm Vân Sơ nhận lấy chúc mừng của mọi người, dáng tươi cười trên mặt đoan trang khéo, dẫn tới không ít phu nhân cùng tán thưởng, đều tiếc hận ở trong lòng, nếu là không có đại hoàng tử, bọn họ cũng muốn đến Thẩm gia cầu thú.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.